Thần Điển

chương 155: chuẩn bị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho dù Tái Nhân Hầu tước không cần quan tâm Đường Ân chết sống thì cũng liên quan đến một vấn đề quyền uy, cho nên hiện tại Đường Ân cần nhất là không được để cho Lộ Dịch Sĩ Bá tước bắt được nhược điểm.

Dùng bữa sáng đơn giản xong, Lộ Dịch Sĩ Bá tước dẫn thủ hạ rời khỏi Nam tước phủ, so sánh với cái loại đằng đằng sát khí thế đêm hôm qua, lúc bọn họ rời đi có vẻ có sút giảm tinh thần rất nhiều. Chuyện ày cũng khó trách, một nhóm người lòng tin tràn đầy chạy đến nơi đây chợt phát hiện đối phương căn bản không cần đến mình hỗ trợ, hiển nhiên khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng.

Đưa đoàn người Lộ Dịch Sĩ Bá tước rời đi, mấy người Đường Ân quay trở lại đại sảnh.

"Đường Ân, ngươi phải cẩn thận hơn nhiều, tên kia vừa nhìn cũng không phải là hạng người dễ dàng buông tha." Tư Phái Khắc nói với Đường Ân.

"Cẩn thận dùng cái rắm đó!" Tây Áo Đa đứng ở một bên khinh thường bĩu môi: "Nào có đạo lý cả ngày đề phòng cướp, ta nghĩ rằng tốt nhất nên trực tiếp giết chết hắn là xong mọi chuyện, vậy thì còn gì phiền toái nữa chứ?"

"Được đó, bây giờ cũng có thể đuổi kịp nha?" Sử Đế Văn vuốt vuốt cái đầu trọc, cười hắc hắc.

"Bớt nói nhảm đi!" Đường Ân tức giận nói: "Các ngươi thấy ở chỗ ta quá thoải mái nên tìm thêm phiền toái cho ta hả?" "Đúng rồi, đầu Hỏa Hống Thú rốt cuộc rơi vào tay ai?" Tư Phái Khắc hỏi Tác Phỉ Á.

"Ở trong trang viên của ta." Tác Phỉ Á thản nhiên nói.

Tư Phái Khắc suy nghĩ một lát, nói với Tác Phỉ Á: "Thật ra rất đơn giản, chỉ cần để cho gã Bá tước kia nhận được Hỏa Hống Thú, tin tưởng rằng có thể chuyện lớn hóa nhỏ."

"Chuyện này ta không thể làm chủ." Tác Phỉ Á vừa nói vừa nhìn sang Địch Áo.

"Người trẻ tuổi, ngươi nghĩ thế nào?" Tư Phái Khắc chuyển hướng Địch Áo, trong lòng hơi ngạc nhiên, đã sớm nghe nói ánh mắt nữ nhi Đường Ân cao đến xuất kỳ, nhưng chuyện như vậy vẫn phải trưng cầu ý kiến Địch Áo, là vì cấp mặt mũi cho vị hôn phu của mình hay là thật sự coi trọng đối phương?

Địch Áo thấy Tác Phỉ Á đẩy vấn đề sang cho mình, cười cười nói: "Mấu chốt không nằm ở chỗ chúng ta có giao Hỏa Hống Thú ra hay không, mà là giống như lời ngài nói. Lần này ta thỏa hiệp giao Hỏa Hống Thú cho Lộ Dịch Sĩ, quả thật có thể đổi được một đoạn thời gian an bình ngắn ngủi, nhưng tiếp theo thì sao? Ta sẽ làm như vậy bao nhiêu lần nữa."

Tư Phái Khắc lại ném ánh mắt hỏi thăm sang Tác Phỉ Á, nàng nhún vai nói: "Ý Địch Áo chính là ý của ta."

Tư Phái Khắc cười, Địch Áo và Tác Phỉ Á ra đáp án làm cho hắn rất hài lòng, nếu như đây là chuyện tình của Đường Ân, hắn dĩ nhiên không cần phải thử dò xét làm gì. Nhưng Tác Phỉ Á lại không giống, dù sao vẫn cách một tầng quan hệ, ngay cả bản thân Tác Phỉ Á cũng e sợ manh động thì bọn họ tự nhiên không cần phải theo đuổi chuyện này.

"Đường Ân, lúc này ngươi còn không nói, nhớ năm đó chúng ta có sợ người nào đâu chứ?" Tư Phái Khắc cười nói với Đường Ân.

"Ngươi đó!" Đường Ân thở dài nhìn Tác Phỉ Á và Địch Áo, bất đắc dĩ nói: "Hỏa Hống Thú trọng yếu đối với các ngươi như vậy sao? Địch Áo, vốn ta còn tưởng rằng ngươi là Hỏa hệ võ sĩ, nhưng bây giờ nhìn lại ngươi và Tác Phỉ Á đều không cần Hỏa Hống Thú. Tại sao ngươi vẫn không chịu giao ra? Vì một con Hỏa Hống Thú mà đắc tội Lộ Dịch Sĩ Bá tước có đáng giá không?"

"Đường Ân đại nhân.." Địch Áo vừa nói được phân nửa đã bị Đường Ân cắt đứt.

"Đừng có gọi là đại nhân, ngươi có thể gọi ta là thúc thúc."

"Đường Ân thúc thúc." Địch Áo hiển nhiên không thích ứng với cách xưng hô này, phải ngập ngừng hồi lâu mới tiếp tục nói: "Ta và Tác Phỉ Á quả thật không cần Hỏa Hống Thú, nhưng chúng ta có một người bằng hữu rất cần nó. Lúc nãy ta đã nói đây chỉ là một vấn đề tư tưởng chứ không có quan hệ gì tới thái độ Lộ Dịch Sĩ Bá tước, cho dù hắn là Hầu tước cũng thế."

"Nói rất hay." Sử Đế Văn đứng ở một bên nở nụ cười: "Tiểu tử có tính cách, ta thích."

"Né qua một bên." Đường Ân trợn mắt với Sử Đế Văn, sau đó nói với Địch Áo: "Ta thừa nhận ngươi nói không sai, nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không, làm như vậy tình cảnh của các ngươi sẽ cực kỳ nguy hiểm, chỉ là vì một con..." Đường Ân nói tới đây bỗng nhiên không nói gì được nữa, hắn vốn muốn nói chỉ vì một người bạn thì không đáng giá làm như vậy, nhưng nghĩ lại bản thân mình trước kia cũng vì bằng hữu bên cạnh làm rất nhiều chuyện đồng dạng như vậy, không thèm để ý tới hậu quả. Vì thế Đường Ân không thể nào nói tiếp được, bản thân mình làm không được thì làm sao yêu cầu người khác làm đây?

"Đường Ân, ngươi đang định nói gì đó?" Tây Áo Đa thật sự là nhịn không được nữa rồi, vỗ bàn nói: "Đây là nữ nhi và con rể của ngươi, nhà ngươi không giúp bọn họ còn chưa tính, còn muốn bảo bọn họ cúi đầu trước mặt cái gã Bá tước kia? Nhuệ khí lúc tuổi trẻ của ngươi đi đâu hết rồi?"

"Vì sao ngươi biết ta không muốn giúp bọn hắn?" Đường Ân cười khổ nói: "Thế nhưng có chút phiền phức, có thể tránh thoát thì nên tránh mới tốt, nếu thật sự phát sinh xung đột, ngươi cho rằng giết Lộ Dịch Sĩ Bá tước sẽ không còn chuyện gì sao? Ta đã nói cho các ngươi biết rồi, Lộ Dịch Sĩ cũng có vòng tròn quan hệ của riêng hắn, đến lúc đó không chỉ là xung đột ở giữa Bá tước lĩnh và Nam tước lĩnh, mà sẽ có rất nhiều người bị lôi kéo vào trong, xung đột cũng thăng cấp thành chiến tranh quy mô lớn, ngươi hiểu không?"

"Cái gì mà chiến tranh với không chiến tranh, không phải là chém người hay sao?" Sử Đế Văn vuốt vuốt đầu trọc của mình, bình chân như vại nói: "Ta thấy tên tiểu tử này rất thuận mắt, đến lúc đó đừng quên tính ta là một người."

"Cũng tính thêm ta là một người nữa." Tây Áo Đa vội vàng nói theo một câu, sau đó liếc sang Tư Phái Khắc.

Tư Phái Khắc trợn mắt nhìn Tây Áo Đa: "Ngươi nhìn ta làm gì, chuyện như vậy có bao giờ thiếu ta hả?"

Đường Ân bất đắc dĩ lắc đầu, đối mặt cái đám chỉ sợ thiên hạ không loạn này, cho dù hắn nói gì đi nữa cũng không có ý nghĩa.

Địch Áo và Tác Phỉ Á bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn kinh ngạc đối với phản ứng của mấy người này. Để cho hai người đau đầu chính là những người này nói như thế hiển nhiên đã đặt Đường Ân vào một vị trí khó xử, có lẽ bọn họ thường xuyên làm như vậy, nhưng Địch Áo và Tác Phỉ Á không thể và không dám.

Sau khi suy nghĩ một lát, Địch Áo mở miệng nói: "Cảm ơn ý tốt của mấy vị, nhưng ta và Tác Phỉ Á trước tiên nên quay về trang viên, đúng lúc đi vào bình nguyên một chuyến qua một đoạn thời gian nữa mới trở về."

"Cũng đành phải như vậy." Tây Áo Đa thở dài một hơi, đau lòng nói: "Các ngươi ra ngoài né tránh một đoạn thời gian ngắn cũng tốt, tránh làm liên lụy tới Nam tước đại nhân của chúng ta."

"Ngươi thúi lắm." Đường Ân giận tím mặt: "Bây giờ là lúc nào rồi? Cơ Tư mới vừa chết ở chúng ta trong tay, tin tưởng là các ngươi cũng không xa lạ gì Sắc Vi Hoa gia tộc đúng không? Được, coi như các ngươi không có đặt bọn họ vào trong mắt, nhưng thế lực Lộ Dịch Sĩ Bá tước ở bên kia thì sao? Không phải là muốn đổ thêm dầu vào lửa? Các ngươi có mấy cái đầu mà sao không chịu suy nghĩ dùm ta một chút, định đồng thời đối nghịch với hai thế lực lớn?"

Sử Đế Văn gãi gãi đầu trọc nói: "Lão tử cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao nhắm đánh thắng được thì cứ đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, trước kia ngươi cũng thường xuyên làm như vậy mà?"

"Ngươi cũng biết đó là lúc trước?" Đường Ân giận quá thành cười: "Thật sự đánh nhau các ngươi có thể chạy đi nhưng ta làm không được, chẳng lẽ ta đeo quan tài Bố Lan Đạt chạy theo các ngươi?"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Sử Đế Văn giơ hai tay lên ra vẻ vô tội, nói: "Cũng không thể nhìn hai tên tiểu tử này bị người ta khi dễ chứ?"

Đường Ân xoay người lại nghiêm nghị nói với Địch Áo và Tác Phỉ Á: "Các ngươi trở về trang viên cũng không phải là biện pháp, trốn tránh vĩnh viễn không thể nào giải quyết được vấn đề, các ngươi đã cố ý muốn giữ lại Hỏa Hống Thú, vậy thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng."

"Chuẩn bị chuyện gì?" Địch Áo và Tác Phỉ Á ngẩn ra.

Đường Ân cười cười: "Đương nhiên là tìm vài việc cho Lộ Dịch Sĩ Bá tước đi làm, để cho hắn tạm thời không có thời gian rảnh rỗi thò tay thò thân vào đây. Thừa dịp cái khe hở này, chúng ta trước tiên giải quyết Sắc Vi Hoa gia tộc."

"Ai dà, ta còn tưởng rằng ngươi đổi tính rồi, thì ra vẫn còn hèn hạ y như trước đây." Tây Áo Đa nở nụ cười: "Nghe nói tình thế Sắc Vi Hoa gần đây không tốt lắm, ngươi bây giờ nhúng tay vào mới thực sự là thêm dầu vào lửa nha, ha ha." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Hoặc là nén giận kẹp cái đuôi lại làm người." Đường Ân thản nhiên nói, trên mặt xẹt qua vẻ tàn khốc: "Hoặc là làm cho bọn hắn vĩnh viễn không bao giờ có khả năng trở mặt."

Địch Áo và Tác Phỉ Á nhìn nhau kinh ngạc, cả hai không biết nên nói gì cho phải rồi, nói Đường Ân là người mềm yếu? Giờ phút này hắn biểu hiện cực kỳ âm tàn khiến cho người ta cảm giác không rét mà run, nhưng ấn tượng lúc trước hắn cấp cho Địch Áo thủy chính là ẩn giấu phi thường sâu, hai tính cách này căn bản không thể nào liên lạc ở chung một chỗ được.

Đây chính là chênh lệch địa vị, chênh lệch tuổi tác tạo thành quan niệm khác nhau, những chuyện Đường Ân cần phải băn khoăn nhiều hơn Địch Áo và Tác Phỉ Á cộng lại gấp mấy lần. Bởi vì có câu là đánh rắn động cỏ, Đường Ân sở dĩ có thể ẩn nhẫn cho đến ngày hôm nay không phải là không có nguyên nhân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio