Thần Điển

chương 166: hào sảng?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Làm vậy mới thống khoái." Ca Đốn thản nhiên nói: "Hơn nữa ta muốn thử xem cực hạn buông thả Diễn Sinh bí kỹ của mình."

"Thống khoái?" Địch Áo nhíu mày vô lực: "Coi như ta đã hiểu, trừ phi dính một lần đau khổ, nếu không ngươi sẽ không chịu thay đổi."

"Dù có như thế hắn cũng không thay đổi." Lôi Mông cúi người xuống vừa tìm kiếm cái gì vừa âm dương quái khí nói: "Trừ phi là vì hắn mắc sai lầm làm hại ta hoặc ngươi mất mạng, khi đó hắn mới chịu sửa chữa."

"Ngươi…" Ca Đốn lập tức biến sắc mặt, rốt cuộc Lôi Mông và hắn quen nhau thời gian dài như vậy, những lời này đã đánh trúng cục xương sườn mềm của hắn, cũng khiến cho hắn phải suy nghĩ thận trọng lời của Lôi Mông và Địch Áo.

Qua chừng nửa giờ, đám người Địch Áo trở lại khu lều trại, còn tên dã nhân cũng đi theo phía sau bọn họ.

"Địch Áo, tên kia có điểm cổ quái." Lôi Mông thấp giọng nói.

"Cổ quái chỗ nào?"

"Ngươi có nhìn thấy bộ quyền sáo trên tay hắn không?"

"Ừ?" Địch Áo kinh ngạc, đúng là hắn không có chú ý điểm này, vội vã quay đầu lại liếc sang dã nhân.

"Bộ quyền sáo kia có thể không để ý tới Bàn Thạch Thủ Hộ, công kích trực tiếp vào thân thể địch nhân."

"Không thể ?" Ca Đốn kinh ngạc nói. Nếu là như vậy, uy lực bộ quyền sáo sẽ cực kỳ đáng sợ, nếu như trên thế giới này thật sự có loại vũ khí không bị kết giới nguyên lực thủ hộ ảnh hưởng, hẳn là đã sớm lan truyền tin tức ra ngoài rồi, nhưng hắn chưa từng nghe ai nhắc tới chuyện này.

"Ta tận mắt thấy." Lôi Mông thấp giọng nói.

Đám người Địch Áo ngồi quanh đống lửa, dã nhân dừng bước ở vị trí cách đó ba mươi thước, khi thấy Địch Áo nhìn qua, hắn chỉ cười cười lộ vẻ hữu hảo.

"Lại đây ngồi đi." Địch Áo nói.

Dã nhân do dự chốc lát rồi chậm chạp nhích tới, ngồi ở bên ngoài đống lửa khá xa, cách đám người Địch Áo chừng bảy, tám thước.

"Ô...ô…!" Miêu Tử trong ngực dã nhân tỉnh lại, phát hiện phía trước có mấy người xa lạ, nó cúi đầu gầm gừ mấy tiếng, hình như đang uy hiếp đám người Địch Áo.

Dã nhân mỉm cười sờ sờ đầu Miêu Tử, sau đó lấy ra một viên thủy tinh phát sáng đặt vào miệng Miêu Tử.

Nghe thấy thanh âm "răng rắc" phát ra, Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông đều cảm thấy vô cùng đau lòng. Tên dã nhân này rốt cuộc có hiểu công dụng của mảnh vỡ tinh thần hay không? Tùy tiện lấy ra một viên mảnh vỡ tinh thần đổi thành tiền sẽ mua được thịt tươi đủ cho con mèo nhỏ này ăn cả đời, cần gì lãng phí như vậy chứ?

"Ngươi tìm được mảnh vỡ tinh thần ở nơi nào vậy?" Địch Áo mở miệng hỏi.

Dã nhân nhìn về phía Địch Áo, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu, tựa hồ không hiểu lời Địch Áo nói.

Địch Áo lấy túi nước ra, từ bên trong đổ ra một viên mảnh vỡ tinh thần rồi ném xuống đất. Trong khi Lôi Mông tìm kiếm chiến lợi phẩm, hắn đã tìm ra cách bảo tồn mảnh vỡ tinh thần, Địch Áo không có hứng thú đối với vật ngoại thân, thứ duy nhất có thể làm cho hắn coi trọng chính là mảnh vỡ tinh thần.

"Là cái này !" Địch Áo dùng ngón tay chỉ vào mảnh vỡ tinh thần: "Ngươi tìm được ở đâu?"

Dã nhân hiểu ra đưa tay chỉ chỉ về hướng tây.

Địch Áo cực kỳ kinh ngạc, thật ra vấn đề của hắn rất quá đáng, đối phương không có nghĩa vụ trả lời hắn, Địch Áo cũng chỉ thử dò xét thái độ của đối phương mà thôi, không nghĩ tới dã nhân lại trả lời nhanh gọn như vậy.

"Địch Áo?" Lôi Mông đưa mắt sang dò ý Địch Áo.

"Phương hướng xem như đúng." Địch Áo nhẹ giọng nói, rồi lại nhìn về phía dã nhân: "Ngươi có thể dẫn chúng ta đi không?"

Dã nhân cau mày suy nghĩ một lát, sau đó nói với chất giọng cứng ngắc: "Được."

Ca Đốn nhích tới gần nhặt viên mảnh vỡ tinh thần dưới đất lên, tựa hồ năng lực cảm ứng của hắn không bằng Địch Áo, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức chốc lát, hắn mới phát hiện ra luồng nguyên lực bàng bạc ẩn chứa trong mảnh vỡ tinh thần. Lúc này Ca Đốn liền tái mặt, lập tức rút tay về ném mảnh vỡ tinh thần xuống đất.

Ở giai đoạn Quang mang võ sĩ không nên sử dụng mảnh vỡ tinh thần, một khi tiếp xúc mảnh vỡ tinh thần cực phẩm rất dễ dàng dẫn phát tâm ma. Thử ngẫm lại là biết, với lượng nguyên lực cường đại như thế có lẽ chỉ cần thời gian mấy ngày là có thể đột phá cảnh giới trở thành Cực Hạn võ sĩ, có bao nhiêu người đủ khả năng cự tuyệt hấp dẫn này đây?

"Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm."

"Ca Đốn thấp giọng nói: "Nếu như ở bên kia không biết sẽ có bao nhiêu người bởi vì một viên đá nho nhỏ này mà cửa nát nhà tan."

"Ở chỗ này cũng vậy thôi." Địch Áo cười cười: "Bắt đầu tính từ Đôi Tháp trấn lên đã chết không biết bao nhiêu người rồi."

"Thật sự là cực phẩm?" Lôi Mông nói.

"Ừ." Ca Đốn nói: "Cho dù ở tại Thiên Không Thành cũng rất ít khi nhìn thấy mảnh vỡ tinh thần có phẩm chất cao như vậy."

Dã nhân tò mò nhìn qua đám người Địch Áo, sau đó lại lấy ra một viên mảnh vỡ tinh thần đặt vào miệng Miêu Tử, còn mèo nhỏ này nhai nuốt vô cùng sảng khoái, miệng liên tục kêu lên hài lòng.

Da mặt Lôi Mông co quắp mấy đợt, cuối cùng không nhịn được nữa đứng lên nói: "Này, vị huynh đệ kia, chúng ta thương lượng một chút, ngươi bán những mảnh vỡ tinh thần kia cho ta đi."

"Ngươi nổi điên cái gì đó?" Ca Đốn cười khổ nói: "Trên người chúng ta mang không có bao nhiêu tiền, ngay cả một viên mảnh vỡ tinh thần cũng mua không nổi."

"Nhưng ta đau lòng nha!" Lôi Mông kêu lên.

"Ta cũng rất đau lòng." Ca Đốn nói.

"Ta nói..." Lôi Mông bước lên mấy bước tiếp cận dã nhân, vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn vẫn duy trì khoảng cách ba thước: "Chúng ta không đủ tiền, ngươi bán mảnh vỡ tinh thần cho ta, ta ghi phiếu nợ cho ngươi, thế nào?"

Dã nhân suy nghĩ chốc lát, từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi nhỏ, cái túi rất dơ, còn lưu lại mấy vết máu đỏ sẫm, hắn mở cái túi đổ ra mười mấy viên mảnh vỡ tinh thần lấp lánh, sau đó ném cái túi cho Lôi Mông.

Lôi Mông ngây ngẩn cả người, nhìn xuống cái túi ở trong, rồi lại nhìn sang dã nhân. Mặc dù hắn luôn luôn cho rằng mình là võ sĩ có đầu óc rất tốt, nhưng giờ phút này lại bị đối phương làm cho hồ đồ, đây là ý gì? Cho mình nhìn trước mặt hàng?

"Đưa… cho... các ngươi!" Dã nhân ấp a ấp úng nói.

Đám người Địch Áo đồng thời kinh ngạc, cái loại hào sảng cỡ này thật sự làm cho người ta khó mà đón nhận nổi. Cho dù là các đại nhân vật của đế quốc cũng không có khả năng thoáng cái giao ra nhiều mảnh vỡ tinh thần cực phẩm như vậy.

"Này, ta nói này huynh đệ, ngươi không biết giá trị những thứ này hả?" Lôi Mông đã chuẩn bị tư tưởng chỉ dạy cho đối phương một bài học sơ cấp, hắn lấy một viên mảnh vỡ tinh thần ra vân vê trên đầu ngón tay, nói: "Chỉ một viên này thôi là có thể mua một căn nhà thật lớn ở trong tòa thành phồn hoa, thậm chí còn có thể mua mấy thị nữ nữa, huynh đệ, ngươi hào phóng rồi. Ý? Ha ha ha, ngươi yên tâm, chúng ta không phải là đạo tặc, sẽ không biết tranh đoạt đồ vật của ngươi, ta đã nói mua của ngươi nhất định sẽ mua, bây giờ ta ghi phiếu nợ. Nếu như ngươi không yên lòng, có thể đi đến Nam tước lĩnh." Truyện Sắc Hiệp -

Dã nhân dùng ánh mắt vô tội nhìn sang Lôi Mông, lúc nãy Lôi Mông nói hình như hơi dài, hắn nghe nhưng không hiểu.

"Quên đi, Lôi Mông." Ca Đốn nói: "Hắn thoạt nhìn có lẽ vẫn thường sống ở trong rừng rậm, hắn không thể hiểu lời ngươi nói. Tòa thành? Thị nữ? Ta thậm chí còn hoài nghi hắn chưa từng thấy qua nữ nhân."

"Vậy làm sao bây giờ?" Lôi Mông nhức đầu nhìn xuống cái túi trong tay.

"Hai người các ngươi thật sự là tốt tính nha!" Địch Áo cười nói: "Dọc theo con đường này, chúng ta đánh nhau với người khác cũng không ít, đáng chết là giết, nên đoạt là đoạt, ta chưa từng thấy các ngươi khó xử như vậy."

"Chuyện này không giống." Lôi Mông nói: "Chúng ta giết đều là đạo tặc. Bọn chúng hoàn toàn dựa vào cướp đoạt mà sống, cho nên chúng ta nhất định phải dùng bạo lực đối phó bọn chúng, có tên đạo tặc nào trong tay không dính máu? Nếu bọn chúng đã lựa chọn con đường này sẽ phải có giác ngộ một điều, đó là sẽ có một ngày bị người khác đoạt đi hết thảy bằng bạo lực."

"Lý tưởng của ta là làm thích khách, chứ không phải là một tên lường gạt." Ca Đốn thản nhiên nói.

"Các ngươi không hiểu ý của ta." Địch Áo cười khổ nói: "Ta không nói chúng ta cầm đồ bỏ chạy. Ta muốn nói rằng nhìn bộ dáng của hắn có lẽ đã gặp phiền toái không nhỏ, bây giờ đưa mảnh vỡ tinh thần cho chúng ta, kế tiếp còn dẫn chúng ta đến khu vực chứa quặng, đến lúc đó chúng ta giúp hắn giải quyết phiền toái là được rồi, đúng không?"

"Sau đó chúng ta cũng có thể dẫn hắn trở về Nam tước lĩnh, dựa theo phương pháp Lôi Mông nói để xử lí, mua cho hắn mấy căn nhà lớn, tìm cho hắn mấy người thị nữ, dạy hắn dung nhập vào thế giới của chúng ta. Cấp cho hắn một tương lai tương đối mỹ mãn, xem như không làm hắn thất vọng rồi." Ca Đốn nói.

"Cũng đúng." Lôi Mông cười lên ha hả: "Huynh đệ, ta đây không khách khí nữa."

Dã nhân mỉm cười với Lôi Mông lộ ra hàm răng trắng như tuyết lóe sáng rực rỡ trong bóng đêm, sau đó lại lựa ra một viên mảnh vỡ tinh thần đưa cho Miêu Tử.

Ca Đốn nhìn kỹ Miêu Tử, đột nhiên nói: "Các ngươi nói con mèo nhỏ này rốt cuộc là loài gì?"

"Có thể ăn mảnh vỡ tinh thần đương nhiên là yêu thú biến dị." Lôi Mông nói.

"Nói nhảm." Ca Đốn nói: "Ngươi có bao giờ nghe nói qua có mèo biến dị chưa?"

"Tại sao không?" Lôi Mông nói: "Ta từng nghe nói thời đại Thiên Tai mới vừa phát sinh, ngay cả con chuột cũng có thể biến dị."

"Ta không tranh cãi với ngươi chuyện này." Ca Đốn liếc sang Lôi Mông, nói: "Ta hoài nghi nó không phải là mèo."

"Vậy là con gì?"

"Hình như là báo, hoặc là cọp."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio