Thần Điển

chương 229: giữ ngọc là có tội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phí Nhĩ nhìn thấy Khố Ni Nhĩ ở bên cạnh Lộ Dịch Sĩ, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi, hận không thể nện cho mình một cái bạt tai. Nếu sớm biết Khố Ni Nhĩ và Lộ Dịch Sĩ ở chung một chỗ, còn không bằng để cho võ sĩ gia tộc ra mặt giải quyết, đây không phải là dẫn sói vào nhà hay sao? Có trời mới biết Khố Ni Nhĩ sẽ "hành hạ" tòa thanh lâu của hắn thành cái dạng gì.

Nhưng việc đã đến nước này Phí Nhĩ nói gì cũng đã chậm, chỉ biết tự trách mình làm công tác chuẩn bị không tốt. Thậm chí chuyện lớn như Khố Ni Nhĩ đi tới Bá tước lĩnh cũng không rõ ràng, giờ phút này hắn đành phải cắn răng nuốt quả đắng vào trong bụng ủ rũ đi theo đội ngũ, trong đầu cố gắng vắt óc suy nghĩ đối sách.

Khố Ni Nhĩ nhìn sang Lộ Dịch Sĩ, nhếch miệng lên ban tặng một nụ cười tán dương cho thấy hắn rất hài lòng đối với biểu hiện của Lộ Dịch Sĩ Bá tước.

Lộ Dịch Sĩ nhất thời cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đồng thời giãn ra, trước giờ hắn làm Bá tước còn không có thoải mái bằng Đường Ân. Có lẽ là do lớn tuổi nên hắn hành xử khó tránh khỏi nghĩ trước lo sau, trước kia bởi vì Hầu tước lĩnh phân tranh với Sắc Vi Hoa gia tộc, Lộ Dịch Sĩ sợ dẫn lửa thiêu thân mới lựa chọn theo phái trung lập, kết quả là không được lòng bên nào lâm vào tình cảnh rất lúng túng.

Càng về sau Lộ Dịch Sĩ có dự định tỏ vẻ trung thành với Tái Nhân Hầu tước thì Tái Nhân đã khinh thường để ý tới hắn.

Hiện tại chính là một cơ hội tuyệt hảo, thông qua chuyện này Lộ Dịch Sĩ tương đương với biến tướng biểu lộ lập trường của mình. Hơn nữa còn có thể lôi kéo quan hệ với Khố Ni Nhĩ, phải biết rằng Khố Ni Nhĩ là một trong hai người phụ tá đắc lực của Tái Nhân Hầu tước, thuộc về nhân vật dưới một người trên vạn người, vì thế Lộ Dịch Sĩ càng nghĩ càng hưng phấn.

Giờ phút này đám người Địch Áo đang ngồi ở lầu bốn thanh lâu, trong gian phòng sang nhất. Phía sau mỗi người đều có hai thiếu nữ vóc người yểu điệu, mặt mũi xinh đẹp hầu hạ. Ngay cả Lao Lạp cũng có hai người phục vụ làm cho Lao Lạp rất là bất an, đứng ngồi không yên như lọt vào đống lửa. Bởi vì nàng không có thói quen để cho người xa lạ đứng ở sau lưng của mình.

Không qua bao lâu, phía trên bàn đã được bày ra đủ loại món ngon, mùi thơm mê người tỏa khắp gian phòng. Dĩ nhiên, nếu nói tới nơi đây sẽ được hưởng thụ như đế vương, lại là thiên đường của nam nhân, tự nhiên không chỉ nhiêu đó, thức ăn tinh mỹ cũng chỉ là món khai vị mà thôi, trò hay vẫn còn ở phía sau.

Theo một nhạc khúc du dương vang lên, bốn góc phòng bắt đầu tràn ra vài làn khói nhẹ, ở trong màn sương khói lượn lờ, sáu người thiếu nữ mặc lụa mỏng, mi mắt như vẽ đi vào. Mặc dù sương khói cản trở tầm mắt mấy người Địch Áo, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua mấy thiếu nữ này, Địch Áo không khỏi lấy làm kinh ngạc, số lượng thanh lâu chắc chắn là không nhỏ, không biết bọn họ tìm ở đâu những mỹ nữ tuyệt sắc như thế này?

Không cần người phân phó, mấy thiếu nữ chậm rãi đi tới bên cạnh mấy người Địch Áo, nhẹ nhàng ngồi xuống, toàn bộ động tác nhẹ nhàng lưu loát, hai gò bồng đảo cao vút làm như vô tình chạm vào cánh tay mấy thanh niên trẻ tuổi. Xúc cảm ôn nhu mềm mại này khiến Địch Áo cũng phải rung động, nếu như là người định lực hơi kém sợ rằng sẽ lập tức mất đi khả năng khống chế.

Bên trong làn khói nhẹ, khuôn mặt thiếu nữ như hoa như ngọc, má lúm đồng tiền e thẹn cúi đầu không nói, bộ dạng nửa muốn cách xa nửa muốn lại gần, phong thái hấp dẫn mê người, rượu ngon trước mặt, mỹ nhân trong ngực, thiên đường nhân gian chắc chắn là nơi này rồi.

Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời than thở lần này không uổng công đi một chuyến, tiếc nuối duy nhất là bên cạnh còn có một nhân tố không hài hòa đang nhìn loạn chung quanh, hoàn toàn phá hư không khí kiều diễm trong phòng.

Trên thực tế, trong lòng mấy thiếu nữ cũng đang rất kỳ quái, tại sao mấy vị công tử trẻ tuổi trước mặt này lại mang theo một cô bé tới nơi này? Thế nhưng đây không phải là chuyện các nàng cần quan tâm, cho dù là Địch Áo yêu cầu các nàng đi hầu hạ Lao Lạp, các nàng cũng sẽ làm theo không dám chậm trễ chút nào.

Chỉ cần là khách nhân ngồi trong phòng này, cho dù đề ra yêu cầu cổ quái đến mức nào, không hợp lý ra sao, các nàng đều không có sự lựa chọn nào khác, đây chính là vận mệnh của các nàng.

Lao Lạp nhìn tới nhìn lui hồi lâu, cuối cùng dời lực chú ý lên mấy mâm thức ăn đặt trên bàn, vui vẻ gặm lấy gặm để.

"Địch Áo, có một chuyện ta nghĩ mãi vẫn không thông." Lôi Mông đột nhiên nói.

"Chuyện gì, nói nghe xem nào!"

"Vì sao ngươi có thể bỏ qua cho Khoa Lâm? Nhìn tình hình lúc đó, trong lòng hắn khẳng định tràn đầy hận ý đối với chúng ta? Nếu bỏ qua cho hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm hại chúng ta." Lôi Mông cười hì hì nói: "Mềm lòng hay sao? Hình như ngươi không phải là loại người như vậy."

"Ta không buông tha hắn, người nhà Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư sẽ đi tìm chúng ta, bỏ qua cho hắn, bọn họ cũng tìm chúng ta." Địch Áo nói: "Nhiều thêm hay ít đi một mình hắn có khác nhau gì không?"

Lôi Mông trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: "Nói cũng đúng."

"Hơn nữa, Tây Cách Thụy Na viện trưởng và Lâm Tái đạo sư đều có mặt ở đó, ta không muốn lưu lại cho các nàng ấn tượng thích giết chóc. Còn có Y Toa Bối Nhĩ nữa." Địch Áo chậm rãi nói: "Sau khi chuyện này trôi qua, cho Y Toa Bối Nhĩ thêm một thời gian ngắn để suy nghĩ, nàng sẽ từ từ khôi phục. Đến lúc đó Khoa Lâm đã mang người chạy tới báo thù, chúng ta có thể tùy ý đối phó bọn họ."

"Cũng không nhất định." Ca Đốn nói: "Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư là hai tên ngu ngốc, người nhà của bọn họ hẳn là thông minh hơn chứ? Chúng dám tới đây tìm chúng ta gây phiền phức? Ha hả, nếu quả thật như vậy thì số mạng bọn họ chấm dứt rồi."

"Ngươi hiểu cái quái gì chứ." Lôi Mông cắt ngang không chút khách khí: "Đạo sư Địch Áo chính là lá bài tẩy lớn nhất của chúng ta, ngươi cho rằng Tây Cách Thụy Na viện trưởng sẽ tùy tiện tiết lộ bí mật này ra ngoài? Hắc hắc hắc, ngươi không thấy Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư lúc ấy lớn lối cỡ nào hay sao? Đó là vì bọn hắn không biết gì cả."

Ca Đốn trợn mắt liếc sang Lôi Mông, trên năng lực phân tích các loại tình huống, hắn quả thật không bằng Lôi Mông, cho nên cũng lười cãi vả với Lôi Mông.

"Nhưng mà..." Lôi Mông cười hì hì nói: "Ca Đốn thiếu gia của chúng ta đã biết vận dụng đầu óc rồi? Ừ, thật là đáng mừng, chúng ta cạn một chén."

"Cút !" Ca Đốn có vọng động muốn trực tiếp ném cái cốc chén vào mặt Lôi Mông.

Các thiếu nữ ngồi chung quanh vẫn lộ thần sắc như thường, có thể lên đến tầng thứ tư, phần lớn là những nam nhân có chút thế lực hoặc là có tài lực vượt xa người thường. Ở cái thế giới người mạnh làm vua này, chuyện tình chém chém giết giết các nàng từng nghe nhiều lắm.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, một nhóm người đằng đằng sát khí lao vào trong.

Mấy nữ nhân nhất thời hoa dung thất sắc, mấy người Địch Áo lại vô cùng bình tĩnh, ngồi ở đó lạnh lùng nhìn nhóm người mới tiến vào.

"Đầu Hỏa Hống Thú ở ngoài là của các ngươi?" Lộ Dịch Sĩ Bá tước chậm rãi đi vào, hai tay thong thả chắp sau lưng.

Nhìn thấy Lộ Dịch Sĩ Bá tước đột nhiên xuất hiện, đám người Địch Áo không hề kinh hãi, đây coi như là một tín hiệu tương đối rõ ràng chứng tỏ kế hoạch đã thành công bước đầu. Nhưng Lộ Dịch Sĩ Bá tước không bao giờ ngờ tới chuyện này lại là một cạm bẫy tinh vi chờ hắn nhảy vào.

"Bá tước đại nhân đúng là quý nhân hay quên nha!" Ca Đốn cười cười: "Ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên, sợ rằng chỉ có một con Hỏa Hống Thú này thôi, ngươi lại không biết là của ai?"

Phí Nhĩ nghe thấy Ca Đốn nói không khỏi ngẩn ra, Lộ Dịch Sĩ Bá tước nhận thức mấy người trẻ tuổi này? Tình hình trước mắt hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp hỏi chuyện, Phí Nhĩ đánh mắt ra hiệu cho mấy thiếu nữ, cả nhóm vội vàng cúi đầu lui xuống.

"Thế nào, cho rằng có người làm hậu thuẫn cho các ngươi là có thể muốn làm gì thì làm? Nói cho các ngươi biết, Bá tước lĩnh không phải là địa phương các ngươi diễu võ giương oai." Lộ Dịch Sĩ lớn tiếng nói.

"Cái mũ thật là to." Địch Áo thản nhiên nói: "Xin hỏi Bá tước đại nhân, chúng ta đã làm gì?"

"Còn ngụy biện." Lộ Dịch Sĩ hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi dung túng Hỏa Hống Thú đả thương người trên phố xá sầm uất, chúng ta đã có nhân chứng, còn định lừa dối hay sao?"

"Có cả chứng cớ?" Địch Áo thật sự ngạc nhiên, Lộ Dịch Sĩ có hiệu suất làm việc quả là cao, chỉ mới có vài chục phút đã tìm ra đầy đỷ chứng cớ, nhân chứng buộc tội bọn họ.

Tát Mễ Nhĩ nhe răng cười, tiến lên một bước: "Đại nhân, nói với bọn người kia làm gì, cứ trực tiếp bắt lại là được rồi."

Lộ Dịch Sĩ gật đầu, dù sao ở đây là lãnh địa của hắn, đen hay trắng dĩ nhiên do hắn định đoạt, muốn tìm chứng cớ buộc tội còn không đơn giản?

Lập tức có mấy võ sĩ không rõ tình trạng nôn nóng lập công vọt lên, có lẽ là nhìn thấy Lao Lạp tương đối dễ ăn hiếp, một người võ sĩ trong đó lẫm lãm liệt liệt đưa tay chụp lấy Lao Lạp, miệng còn cười rú lên quái dị: "Hàng ngon."

Khi cánh tay hắn chạm vào Lao Lạp đột nhiên bạch quang chợt lóe, từ bàn tay gã võ sĩ truyền đến một trận đau nhói không khỏi hét to một tiếng, nhưng cái đuôi Miêu Tử đã đâm xuyên qua dính chặt vào lòng bàn tay. Gã võ sĩ không kịp nghĩ nhiều, theo phản xạ có điều kiện tụt cánh tay về, nhưng hắn lập tức sợ hãi hồn phi phách tán, bởi vì cái đuôi Miêu Tử vẫn còn ghim ở trên tay, kết quả chính là Miêu Tử bị kéo theo tiến lại gần hắn. Đồng thời miệng vết thương càng thêm đau đớn.

Miêu Tử không khách khí chút nào, thuận thế đối phương lôi kéo để nhào tới, gã võ sĩ dùng một tay khác định ngăn cản nhưng tốc độ của hắn làm sao nhanh bằng Miêu Tử. Tiểu Miêu Tử hung hăng há miệng cắn vào cổ họng hắn, trong khi cánh tay kia chỉ vừa mới vươn ra.

Gã võ sĩ quá sợ hãi, vừa lui về phía sau vừa cố gắng kéo Miêu Tử xuống dưới, lúc này cái đuôi Miêu Tử vung lên rút ra khỏi bàn tay kia, mang theo một dãy máu đỏ bắn thẳng lên cao, ngay sau đó cái đuôi thay đổi mục tiêu sang con mắt trái của gã võ sĩ, một đòn vừa nhanh vừa chuẩn xác nhất thời khiến cho hắn hét lên một tiếng bi thảm.

Những võ sĩ khác chuẩn bị đánh về phía đám người Địch Áo đều bị kinh hãi ngây dại, đây rốt cuộc là con gì?

Thừa dịp thời gian trì trệ này, Lao Lạp chạy tới ôm lấy Miêu Tử rồi quay về bên cạnh Địch Áo.

"Yêu thú biến dị?" Phí Nhĩ kinh hô thất thanh, mấy người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch gì? Mang theo Hỏa Hống Thú đi dạo chung quanh đã kinh thế hãi tục lắm rồi, thế mà con mèo nhỏ được cô bé ôm trong ngực cũng là yêu thú biến dị. Tùy tiện đánh mấy cái làm cho thủ hạ Lộ Dịch Sĩ bị trọng thương, nếu không phải là yêu thú biến dị thì là cái quái gì đây? Lại liên tưởng đến lúc trước nói chuyện với nhau, giờ phút này Phí Nhĩ đột nhiên cảm giác được mình đã có một quyết định cực kỳ sai lầm.

Lúc này tên võ sĩ bị Miêu Tử cắn bị thương bỗng nhiên cứng ngắc lại, vẻ thống khổ trên mặt cũng mất đi, thần thái trong mắt từ từ tản đi, thân thể mềm nhũn ngã đập đầu xuống đất, vị trí cổ họng bị Miêu Tử cắn thủng tràn ra máu tươi màu xanh.

Một gã võ sĩ vọt tới đưa tay dò xét, vừa tiếp xúc đã hoảng sợ kêu lên: "Hắn đã chết."

Đã chết? Làm sao có thể? Bên trong phòng lập tức vang lên thanh âm hít thở dồn dập, phải biết rằng đây chính là Quang Mang võ sĩ mới vừa lên cấp, tại sao lại bị con mèo nhỏ này cắn một cái là chết?

Giải thích duy nhất là con mèo nhỏ này có độc, sắc mặt tất cả võ sĩ khác đều trở nên rất khó coi, không phải là bọn họ nhát gan, mà là vấn đề có đáng giá hay không. Thí dụ như hai người phát sinh tranh chấp, bên phía bị vây yếu thế rất có thể lửa giận công tâm lựa chọn đả pháp lấy mạng đổi mạng. Ngươi chém ta một đao, ta cũng chém ngươi một đao, tất cả mọi người đừng mong lấy được chỗ tốt, nhưng cho dù không còn lý trí, cũng không có người nào ngu dại chiến đấu với một yêu thú kinh khủng như thế này.

Bị tổn thất một gã thủ hạ, trong lòng Lộ Dịch Sĩ Bá tước không giận mà vui, dù sao thì vu hãm mấy người Địch Áo dung túng Hỏa Hống Thú đả thương người cũng hơi khiên cưỡng, sự tình bây giờ lại khác hẳn. Bên hắn vừa chết một người, lại có thêm Tái Nhân Hầu tước ủng hộ, sau này cho dù Đường Ân muốn báo thù cũng không tìm được lý do chính đáng.

"Thật to gan." Lộ Dịch Sĩ Bá tước cười lạnh nói: "Ta lấy làm kỳ quái, là ai cấp dũng khí cho các ngươi? Tát Mễ Nhĩ…"

"Có thuộc hạ !" Tát Mễ Nhĩ dựng thẳng lưng lên, hắn quyết định lần này nhất định phải biểu hiện một lần thật tốt.

"Lập tức bắt giữ đám hung đồ này cho ta, nếu ai có can đảm phản kháng cứ thẳng tay giết chết." Giờ phút này Lộ Dịch Sĩ còn ỷ vào thân phận của mình không chịu thân tự động thủ, dù sao đối phương cũng là vãn bối của hắn, lỡ may truyền ra ngoài khó tránh khỏi bị người ta nói hắn lấy lớn hiếp nhỏ. Trong mắt hắn đây chỉ là vài Quang Mang võ sĩ mà thôi, chỉ cần thủ hạ hắn ra tay là đủ rồi.

Tát Mễ Nhĩ đi theo Lộ Dịch Sĩ Bá tước nhiều năm tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói, rốt cuộc mấy người Địch Áo có phản kháng hay không, còn không phải là do bọn họ định đoạt hay sao? Người chết là hết chuyện.

"Lên cho ta !" Tát Mễ Nhĩ dẫn đầu nhào tới, giơ tay lên bắn ra một đạo Liệt Diễm Trảm, miệng còn kích động gào thét: "Hãy báo thù cho vị huynh đệ vừa chết."

Những gã võ sĩ khác vội vàng xuất thủ, một đống Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận, gào thét bay qua, đồ đạc trang trí bốn phía bị đánh nát không biết bao nhiêu thứ. Phí Nhĩ thấy vậy cực kỳ đau lòng, sau đó hắn quay đầu nhìn sang hước khác, mắt không thấy tâm không phiền, để cho bọn họ tùy ý đánh chém vậy, giờ phút này hắn xem như lực bất tòng tâm.

Có ý tứ hơn nữa, chính là phần lớn công kích rơi vào trên người Ca Đốn và Lôi Mông, có lẽ là đối phương e sợ Miêu Tử ở trong ngực Lao Lạp. Tóm lại bao gồm cả Tát Mễ Nhĩ, không có một người xông về phíaĐịch Áo, chỉ có vài người đứng xa xa phóng thích bí kỹ.

Một đợt luân phiên công kích qua đi, mấy người Địch Áo vẫn bình thản đứng ở nơi đó, Lôi Mông không cần phải nói rồi, chỉ cần buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ ra là không cần trốn tránh làm gì. Ca Đốn dựa vào Diễn Sinh bí kỹ chẳng những ngăn chặn toàn bộ công kích của đối phương, ngược lại còn đánh trả làm bị thương hai tên võ sĩ.

Địch Áo biểu hiện là dễ dàng nhất, bên phía hắn áp lực vốn nhỏ nên chỉ cần ôm lấy Lao Lạp di chuyển tại chỗ vài lần theo biên độ nhỏ là có thể tránh thoát tất cả đòn công kích. Thế nhưng vách tường phía sau lại bị tao ương rồi, vừa bị một đống bí kỹ đánh vào lập tức sụp đổ ầm ầm.

"Ta nói này, Bá tước đại nhân, ngài đang muốn bắt chúng ta hay là muốn giết chúng ta vậy?" Địch Áo giả bộ ra vẻ kinh ngạc.

Thấy đám võ sĩ thủ hạ của mình không có biện pháp xử lý mấy người Địch Áo, Lộ Dịch Sĩ cảm thấy rất mất thể diện, tức giận trợn mắt nhìn sang Tát Mễ Nhĩ, sau đó xoay người cung kính nói với Khố Ni Nhĩ: "Khố Ni Nhĩ đại nhân, ngài cũng nhìn thấy rồi, mấy tên hung đồ này ỷ vào thực lực mạnh mẽ nên vô cùng lớn lối, hiện tại chỉ có thể do ta đích thân xuất thủ thu thập chúng mới được."

Khố Ni Nhĩ cười cười nói: "Bá tước đại nhân muốn làm gì thì cứ tùy tiện, không cần hỏi ta."

Lộ Dịch Sĩ tự nhiên không có hy vọng xa vời Khố Ni Nhĩ sẽ xuất thủ hỗ trợ, có những lời này là đủ lắm rồi, chỉ cần Khố Ni Nhĩ không phản đối, ngày sau hắn sẽ dễ dàng giải thích với Tái Nhân.

Lộ Dịch Sĩ chậm rãi chuyển hướng tới mấy người Địch Áo, lạnh lùng nói: "Ta đã cho các ngươi một cơ hội, nhưng mà các ngươi đã bỏ qua." Nguồn truyện: Truyện FULL

"Bá tước đại nhân, ngài nói lời này không đúng nha, ngài vừa mới vào đây còn chưa biết rõ ràng là xảy ra chuyện gì đã nhào lên đánh giết, ngài cho chúng ta cơ hội giải thích khi nào chứ?" Lôi Mông ra vẻ căm phẫn hét lớn lên.

"Không cần thiết phải giải thích." Lộ Dịch Sĩ không cần phải che dấu sát khí nữa, chậm rãi bước từng bước tới gần mấy người Địch Áo, lạnh lùng nói: "Giết người của Bá tước lĩnh chúng ta, các ngươi phải giao ra cái giá tương ứng ."

"Người không phải là chúng ta giết, nếu không thì chúng ta giao con mèo kia cho ngài? Tùy tiện ngài xử trí là được rồi." Lôi Mông cười hì hì nói.

"Muốn chết." Lộ Dịch Sĩ giận tím mặt, mặc dù lực lượng của hắn mấy năm qua trì trệ không tiến, nhưng cũng không phải là hạng vãn bối như Lôi Mông có tư cách trêu chọc. Lộ Dịch Sĩ tiến lên một bước, vô số đạo hỏa diễm trào ra bao phủ mấy người Địch Áo ở bên trong.

Lôi Mông hét lên một tiếng, kim quang Bàn Thạch Thủ Hộ rực sáng che kín thân thể, lực chấn động làm cho hắn phải liên tục lui về sau mấy bước, khó khăn lắm mới ngăn cản được sóng lửa xung kích. Nếu như trước kia không trải qua huấn luyện cường độ cao, sợ rằng chỉ một lần công kích như thế này đã có thể đánh Lôi Mông văng ra ngoài rồi.

Ca Đốn đã sớm núp ở phía sau Lôi Mông, đây là chuyện bất đắc dĩ không còn đường nào khác, gian phòng này mặc dù rộng rãi nhưng đối với Chân Hồng Chi Vũ vẫn quá chật hẹp, căn bản không có không gian tránh né.

Địch Áo giao Lao Lạp cho Ca Đốn, nói: "Chiếu cố nàng." Sau đó hắn nhanh chóng lao tới làn sóng lửa hừng hực.

Hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa bay loạn trong gian phòng, liên tiếp công kích Bàn Thạch Thủ Hộ của Lôi Mông, nhìn bộ dạng Lộ Dịch Sĩ Bá tước hẳn là thật sự nổi giận, chắc hắn đang muốn đánh gục đám người Địch Áo ngay tại chỗ.

Thân hình Địch Áo thấp thoáng bên trong làn sóng lửa, nhưng tránh thoát Chân Hồng Chi Vũ ở trong không gian nhỏ hẹp này đã là cực hạn của hắn. Càng đến gần Lộ Dịch Sĩ Bá tước hỏa diễm lại càng dày đặc, dưới tình huống như vậy muốn tiếp cận và phát động công kích Lộ Dịch Sĩ thật sự là quá khó.

Màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ trên người Lôi Mông từ từ xuất hiện dấu hiệu không yên, đây là chênh lệch rõ ràng giữa Quang Mang võ sĩ và Cực Hạn võ sĩ. Cho dù Lôi Mông là người nổi bật trong giai đoạn Quang Mang võ sĩ cũng không có một chút hi vọng đối kháng.

"Ầm ~!"

Lôi Mông không chịu nổi áp lực dứt khoát tung một quyền phá vỡ vách tường, đợi Ca Đốn và Lao Lạp nhảy ra ngoài cũng tung người theo sau.

Từ trên tầng bốn nhảy xuống, đối với Lao Lạp không có bất kỳ khó khăn gì nhưng Ca Đốn thì phải vất vả một phen. Còn bản thân Lôi Mông y như một tảng đá lớn nặng nề rơi xuống, hai chân hắn cắm xuống lòng đất tới tận mắt cá chân.

Ba người vừa ổn định thân hình lập tức ngẩng đầu nhìn lên, Địch Áo vẫn còn lưu lại ở trên đó, thỉnh thoảng có vài ngọn lửa văng ra ngoài cửa sổ chứng minh nơi đó vẫn còn tiếp tục chiến đấu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio