Thần Điển

chương 272: biến cố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một vòng Băng Hoàn to lớn bỗng nhiên từ trong Băng Vụ bay ra, nơi Băng Hoàn đi qua tỏa ra nhiệt độ cực thấp khiến màn sương mù đông lại thành vô số bông tuyết nho nhỏ. Vì thế Tuyết Ny giảm đi năng lực khống chế Băng Vụ, hiển nhiên nếu có Thủy hệ võ sĩ, cấp bậc cao hơn Tuyết Ny sẽ phá giải Băng Vụ rất đơn giản.

Lôi Mông lắc mình chắn trước mặt đồng bạn, Băng Hoàn đụng vào màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ phát ra tiếng rít rợn người. Bởi vì Băng Hoàn xoay tròn tạo ra lực cắt khá lớn, làm cho Lôi Mông phải lui hai bước mới hóa giải được lực xung kích. Nếu như Băng Hoàn có thêm vài cái, sợ rằng Bàn Thạch Thủ Hộ của Lôi Mông không chịu được bao lâu sẽ bị đánh tan.

Theo sát Băng Hoàn là gã Địa hệ võ sĩ của đối phương, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ trên người hắn chân thật Lôi Mông rất nhiều, thông qua phương công kích bọn họ đã nhận ra thực lực đám người Tác Phỉ Á, ở trong ba người xuất thủ chỉ có một Cực Hạn võ sĩ cấp thấp, căn bản không thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ. Người khiến cho gã võ sĩ chú ý chân chính là Ca Đốn, mặc dù vẫn không hiểu ánh lửa đỏ rực trong tay Ca Đốn thuộc về loại bí kỹ nào, nhưng không biết tại sao gã võ sĩ theo bản năng sinh ra cảm giác nguy hiểm, mục tiêu công kích cũng nhắm ngay Ca Đốn, nhấc chân đạp mạnh xuống mặt đất, từng đạo kình khí vô hình xé rách không khí lao thẳng về phía Ca Đốn.

Theo sau gã võ sĩ là hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa bắn tới, chỉ trong chốc lát đã xua tan Băng Vụ làm hiện ra Băng Hoàn chói sáng, mấy võ sĩ có mục tiêu công kích nhất trí giống nhau, tất cả đều chỉ hướng Ca Đốn. Gã Địa hệ võ sĩ đang xông tới dùng để hấp dẫn địch nhân công kích, hiện tại hắn đang phát huy tác dụng lựa chọn mục tiêu công kích nhằm thu hút lực chú ý của đối phương, tập trung ưu thế cho phe mình.

Phí Đức Sĩ phân ra một phần hỏa diễm đẩy tới cứu viện nhưng chỉ cản được một phần ba lực lượng của đối phương, một mình hắn gánh chịu bốn Cực Hạn võ sĩ công kích đã là cực hạn rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

"Mau tránh ra ~!" Ca Đốn quát lớn một tiếng, đồng thời bàn tay đẩy nhanh tới trước, hỏa quang trong lòng bàn tay hóa thành vô số Hoả Tinh đáp xuống mặt đất, khuyết điểm lớn nhất của Hỏa Thịnh Yến chính là trong lúc buông thả không có cách nào di động. Thế nhưng một khi thành công phóng thích ra ngoài lại phát huy uy lực to lớn không người nào có thể tưởng tượng nổi.

Cái gì? Lôi Mông quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, chẳng lẽ Ca Đốn điên rồi sao? Ba gã Cực Hạn võ sĩ liên thủ công kích, ngay cả hắn cũng không có biện pháp ngăn cản, chỉ bằng năng lực phòng ngự không đáng kể của Hỏa hệ võ sĩ lại muốn chiến đấu chính diện? Chẳng lẽ là hắn đang muốn chết?

Tuyết Ny và Tác Phỉ Á đã lui gấp về phía sau ngay khi Ca Đốn hét lớn, ngạnh kháng công kích của đối phương là không thực tế. Các nàng thối lui theo phương hướng Lao Lạp, lấy thực lực hai người bọn họ tạm thời có thể đối phó một gã Cực Hạn võ sĩ, nhiều hơn nữa thì nguy hiểm khó lường.

Lôi Mông lưỡng lự mãi không xong, mặc dù không biết tại sao Ca Đốn nổi điên, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Ca Đốn bị đánh chết, đành phải cắn răng thi triển Bàn Thạch Thủ Hộ chắn trước người Ca Đốn.

Ca Đốn trợn mắt há mồm kinh hãi, hắn không ngờ Lôi Mông lại cắm đầu chạy tới như thế. Nhưng bây giờ không còn kịp làm gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh.

"Ầm ầm !"

Kình khí vô hình, hỏa diễm nóng bỏng, Băng Hoàn lạnh lẽo đồng thời đánh vào người Lôi Mông. Mặc dù Lôi Mông đã vận chuyển Bàn Thạch Thủ Hộ lên tới cực hạn, nhưng bị ba gã Cực Hạn võ sĩ liên thủ công kích vẫn không thể chống đỡ được một giây. Màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ diệt vong trong nháy mắt, cả người bị đánh văng ra xa. Cũng may Lôi Mông đã là Quang Mang võ sĩ cao cấp, mặc dù Bàn Thạch Thủ Hộ không có biến thái như Địa Long Thủ Hộ, nhưng vẫn triệt tiêu được phần lớn lực công kích. Ngoại trừ chấn động kịch liệt làm cho hắn mê muội ra thì thương thế không tính là nghiêm trọng.

Ngay khi Lôi Mông bị chấn văng ra ngoài, đồng thời Hoả Tinh từ trong lòng bàn tay Ca Đốn đã hạ xuống mặt đất, vô số đốm lửa nhỏ nhoi bỗng nhiên từ dưới đất bộc phát mạnh mẽ, trong nháy mắt đã biến thành biển lửa bao phủ mười mấy thước vương. Hơn nữa, phạm vi biển lửa vẫn không ngừng mở rộng, gã Địa hệ võ sĩ đang lao tới chỉ kịp thả ra Địa Long Thủ Hộ rồi bị biển lửa nuốt sống.

Kẻ xui xẻo tiếp thao là gã Thủy hệ võ sĩ xông về phía Lao Lạp, ở trong tiểu đội này hắn là người thực lực yếu nhất, cho nên tên đội trưởng phân cho hắn phân phối một nhiệm vụ tương đối dễ dàng. Nhưng hắn mới vừa vọt tới chỗ cách Lao Lạp không xa đã thấy hai người Tác Phỉ Á lao về phía này, trong lòng không khỏi khẩn trương vừa gia tăng tốc độ vừa thả ra Băng Tinh Phong Bạo cố gắng ngăn cản hai người Tác Phỉ Á.

Miêu Tử phóng tới nhanh như tia chớp, gã võ sĩ làm sao mà để ý một con mèo nho nhỏ chứ, chỉ đơn giản đá ra một cước, tiếp tục tiến lên hai bước là hắn có thể bắt được Lao Lạp rồi. Nhưng vào lúc này, Miêu Tử bỗng nhiên cắm cái đuôi tới trước, phần cuối đuôi lóe ra hàn quang nhọn hoắc đâm xuống, "phập" một tiếng, bàn chân gã võ sĩ nhất thời bị ghim xuyên qua, đau đớn cực độ khiến cho hắn không nhịn được mở miệng rên rỉ. Vào lúc này thân thể hắn vẫn theo tác dụng của lực quán tính vọt tới trước, cái chân bị thương lại theo bản năng cố gắng lùi về, vì thế hắn bị mất thăng bằng té ngã xuống đất.

Lúc Ca Đốn khống chế biển lửa bộc phát, đồng thời Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cũng cảm nhận được nguy hiểm, lúc này các nàng đã ý thức được tại sao Ca Đốn bảo các nàng mau tránh ra, bí kỹ này có uy lực thật sự bá đạo. Lực lượng lớn đến mức Ca Đốn cũng không thể khống chế nổi, sợ lỡ tay ngộ thương các nàng.

May là hai nàng đã sớm lui về sau nên không bị biển lửa bao phủ vào bên trong, hai người phát hiện đối phương thả ra Băng Tinh Phong Bạo lập tức dứt khoát xoay người lại chạy ra xa khỏi phạm vi Ca Đốn công kích.

"Lao Lạp... chạy." Tác Phỉ Á hô lên.

Thật ra cho dù Tác Phỉ Á không cảnh báo thì Lao Lạp cũng ý thức được nguy hiểm, nàng rất nhạy cảm đối với nguy hiểm. Lao Lạp nhảy tới ôm lấy Miêu Tử rồi co chân chạy theo hai người Tác Phỉ Á thoát khỏi biển lửa. Gã Thủy hệ võ sĩ nằm trên mặt đất lại không có vận khí tốt như vậy, cái chân hắn dùng để đá Miêu Tử giờ phút này đã hoàn toàn mất tri giác, ngay cả đứng lên cũng là một việc chuyện khó khăn, chỉ có thể hoảng sợ vạn phần nhìn biển lửa từ từ lan tới cắn nuốt thân thể chính hắn.

"Không nghĩ tới quân đội Đại công lĩnh lại kém cỏi như vậy." Đường Ân cười hì hì nói. Sau đó dời tầm mắt vào người Ngõa Tây Lý: "Tiên sinh, căn bản không cần ngài xuất thủ."

Ngõa Tây Lý dõi mắt về phía đường chân trời, đột nhiên mỉm cười tế nhị: "Ngươi xác định?"

"Ta…" Đường Ân ngây người ra, chẳng lẽ quân đội Đại công lĩnh còn có lá bài tẩy chưa lật?

"Tiên sinh, chẳng lẽ bọn họ đang trá bại?" Giọng Sử Đế Văn rất trầm đục, mặc dù hắn bị trọng thương dưới tay An Đông Ny, nhưng thể chất của hắn tốt xuất kỳ, chỉ bị băng bó vài vòng là có thể đi lại tự nhiên. Ngặt cái với trạng thái thân thể hiện tại thì không thể đánh nhau được, xương bả vai của hắn đã bị đại phủ gánh đánh gãy rồi, không nghỉ ngơi vài tháng thì đừng mong khôi phục lại như cũ.

"Không sai, khẳng định là đang trá bại." Tư Phái Khắc như từ trong mộng chợt tỉnh, lớn tiếng kêu lên: "Đừng có nhìn bọn hắn một mực lui về phía sau, nhưng các ngươi có chú ý không? Nhóm cường giả bên đó vẫn đang duy trì lực chiến đấu rất mạnh."

Tư Phái Khắc nói không sai, mặc dù quân đội Đại công lĩnh và các Hầu tước lĩnh khác thủy chung lui gâp về phía sau, nhưng trận thế không có xuất hiện tình trạng hỗn loạn. Một phần là nhờ các cường Đại công lĩnh giả thỉnh thoảng nhảy vào giữa chiến trận buông thả lớn bí kỹ có tính sát thương quy mô lớn, sau đó lập tức lui ra sau chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Đối với cường giả chân chính thì đơn đả độc đấu nguy hiểm hơn tác chiến quân đoàn, bởi vì nơi này có đồng bạn, tính sai bị rơi vào bẫy rập hiển nhiên sẽ có đồng bạn cứu viện. Thật sự không được thì chung quanh còn có số lượng lớn pháo hôi bù mạng vào thay, nếu đơn đả độc đấu thì chỉ cần sai một bước là có thể lâm vào tình cảnh nguy vong.

Từ lúc khai chiến đến bây giờ, cường giả cấp bậc Võ Tôn của hai phe còn chưa xuất hiện thương vong. Trên thực tế, quân đội Đại công lĩnh bị đám người Nhã Duy Đạt, Tây Cách Thụy Na bức lui là vì không lùi sẽ bị hàng loạt khí lạnh như sóng ập tới bao phủ. Có lẽ bọn họ muốn hy sinh cự ly để đổi lấy chiến lực của đám người Nhã Duy Đạt. Nếu giữ vững tiết tấu công kích như thế này, coi như là Võ Tôn đỉnh phong cũng không có khả năng tác chiến trong thời gian dài.

"Ta không để ý bọn họ." Ngõa Tây Lý thản nhiên nói, tầm mắt của hắn thủy chung nhìn về phía chân trời, nơi đó chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một đám mây đen đang hậm chạp bay tới Hầu tước lĩnh.

Thần Điển không phải là người nào xem cũng có thể hiểu, không phải đều hữu dụng đối với mọi người. Thí dụ như Địch Áo nhận được Thần Điển nhưng mười mấy năm vẫn chỉ là Giác tỉnh giả

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio