Ngõa Tây Lý đứng yên bất động trên bầu trời dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh, lúc hắn cảm ứng được người nọ tồn tại, Ngõa Tây Lý còn tưởng rằng đối phương là cùng một bọn với liên quân bên kia. Nhưng bây giờ nhìn lại hình như không phải như thế, các kỵ sĩ giáp đen chém giết liên quân Đại công lĩnh tới không có một chút lòng thương hại nào cả, có lẽ cả hai là kẻ thù không đội trời chung thì đúng hơn.
Hồi lâu sau đám mây đen không tiếp tục lan tràn ra bốn phía nữa, mà từ từ tụ tại một chỗ. Lấy nhãn lực Ngõa Tây Lý cũng không thể nhìn xuyên qua màn mây mù để cố định vị trí đối phương.
Bên trong mây mù, một người trung niên đang lẳng lặng dõi mắt quan sát tình hình phía trước, vốn hắn có dự định đợi cho hai bên liều mạng lưỡng bại câu thương mới xuất hiện thu thập tàn cuộc, nhưng Ngõa Tây Lý bỗng dưng xuất hiện đã làm rối loạn kế hoạch của hắn. Nguồn:
Xem ra ở trong lãnh địa của Phỉ Tể đại công đúng là ngọa hổ tàng long mà, một Hầu tước nho nhỏ cũng có thể tìm được Thánh giả trợ trận. Thế nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì cả, dung mạo Ngõa Tây Lý đã nói rõ lực lượng của hắn đang đứng ở thời kỳ suy thoái, vì vậy người trung niên có lòng tin đánh bại đối thủ. Mặc dù sẽ phải hao phí một phen trắc trở nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Hắn không thể lưu lại một tai hoạ ngầm nguy hiễm như thế, đối phương lại là Phong hệ Thánh Vũ Sĩ, hắn không muốn sau này ngay cả ăn ngủ cũng không được yên ổn.
Bây giờ hắn đang kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì hắn rất rõ ràng đối mặt một vị Phong hệ Thánh Vũ Sĩ, chỉ sợ đối phương đã bắt đầu già yếu cũng không phải là hắn có thể đuổi theo kịp. Hy vọng tiêu trừ tai hoạ ngầm triệt để cũng không phải là chuyện dễ dàng, hắn không thể biểu hiện quá mạnh mẽ tránh cho vừa mới giao thủ đã hù dọa đối phương chạy trốn, cũng không thể biểu hiện được quá yếu đuối, nếu không sẽ làm cho đối phương sinh lòng nghi ngờ.
Ngõa Tây Lý nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn và đối thủ đều ôm đồng dạng ý nghĩ, cho nên hắn không có buông thả Phong Ngân. Trong vòng mấy năm qua, lần đầu tiên hắn chiến đấu chân chính là cái lần gặp gỡ Địch Uy. Cũng chính trong trận chiến ấy, Thần Điển mà Địch Áo đưa đã làm cho hùng tâm ngày xưa của Ngõa Tây Lý trỗi dậy.
Người phát hiện Hắc Sơn Đại công cùng lúc với Ngõa Tây Lý là Phỉ Tể Công tước ẩn núp trong bóng tối, tiếp theo chính là An Đông Ny. Lúc trước nàng định bay ra khỏi chiến trường từ hậu phương đột nhiên nhìn thấy phía chân trời xuất hiện một đám mây đen kỳ lạ. Sau đó Hắc Sơn Đại công hạ lệnh toàn quân xuất kích cũng không cần che dấu khí tức của mình nữa, vì thế An Đông Ny cảm ứng được một cỗ áp lực kinh khủng ập vào mặt, trong lòng hoảng hốt lập tức quay người thay đổi phương hướng khác.
Bay đến trên đầu loạn quân Đại công lĩnh, có lẽ là do thiên ý đùa bỡn, ở bên trong vô số thân ảnh, nàng hờ hững liếc mắt lại thấy được Đặng Khẳng đang hoảng sợ chạy trốn. Vào lúc này Đặng Khẳng không biết địa phương trước mặt cực kỳ nguy hiểm, cho là sinh lộ nên cắm đầu chạy về phía trước.
Trên mặt An Đông Ny lộ ra vẻ thương xót và chua cay nồng đậm, nàng dừng đột nhiên dừng lại rồi đột ngột chuyển hướng lao về phía Đặng Khẳng. Khi đến gần nàng giơ tay ra nắm lấy bả vai Đặng Khẳng, sau đó bay thẳng lên trời cao.
Đặng Khẳng bị dọa cho sợ hết hồn, vừa ra sức giãy dụa vừa chuẩn bị buông thả bí kỹ, sau một lát chợt nhìn thấy thân ảnh An Đông Ny. Thân thể Đặng Khẳng cứng ngắc lại, sau đó hoàn toàn buông lỏng, vừa mừng vừa sợ kêu lên: "An Đông Ny, nàng trở lại rồi hả?"
Khuôn mặt An Đông Ny lạnh như băng không thèm trả lời Đặng Khẳng, chỉ lẳng lặng khởi động Phong Dực bay sang rìa chiến trường.
Khi hai người rời khỏi chiến trường một khoảng tương đối xa, An Đông Ny bắt đầu lao xuống đất, lạnh lùng buông tay thả Đặng Khẳng ra.
"Đặng Khẳng, ngươi tự tìm đường sống đi." An Đông Ny thản nhiên nói, tầm mắt của nàng lại nhìn về chiến trường ở phương xa. Liên quân đến từ Đại công lĩnh vốn đã tan tác, hiện tại phía trước có thêm quân đội địch nhân hùng hổ chặn đường càng thêm hỗn loạn, còn quân đội Tái Nhân Hầu tước và Thánh Đế Tư thành cũng phát hiện ra tình huống dị thường, đang cố gắng tập trung đội hình lại.
"Nếu như địch nhân bên kia đánh thắng thì ngươi đầu hàng là ổn rồi, bọn họ sẽ không đả thương tiểu nhân vật không có lực uy hiếp như ngươi. Nếu như là quân đội Địch Áo đánh thắng, ngươi có thể lộ ra thân phận của mình, nói ngươi là bằng hữu Địch Áo, bọn họ cũng sẽ không làm hại ngươi. Sau đó ngươi quay trở về lãnh địa của mình yên lặng làm Bá tước đi, không nên tham dự phân tranh bên ngoài nữa."
Đặng Khẳng nhận ra trong lời An Đông Ny nói có mùi vị chia ly, hơn nữa còn là vĩnh biệt, khuôn mặt từ từ cứng lại, ngơ ngác nhìn sang An Đông Ny, thật lâu sau mới ngập ngừng nói: "An Đông Ny, nàng thật sự muốn đi?"
"Cần phải đi." An Đông Ny cười cười: "Ta tiếp tục lưu lại chỉ có thể làm cho hai người chúng ta chán ghét và căm hận lẫn nhau mà thôi. Đặng Khẳng, ngay từ lúc mới bắt đầu chúng ta đã sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi."
Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, mọi chuyện đã phát sinh cho đến nước này Đặng Khẳng hiểu rằng con đường giữa hắn và An Đông Ny đã kết thúc. Bởi vì An Đông Ny đang chất vấn từ gốc của cuộc hôn nhân, rồi nụ cười chế nhạo từ sâu trong linh hồn làm cho hắn lắc đầu bất lực, còn cả tình cảm và ước mơ chung giữa hai người nữa. Nếu như những thứ đó đều là sai lầm, vậy thì cuộc hôn nhân của bọn họ đã hoàn toàn biến thành vô nghĩa.
Không biết tại sao từ trong mông lung Đặng Khẳng lại có cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tựa hồ tảng đá nặng nề áp trong lòng vô số năm chợt biến mất vào hư không, cảm giác mất mác khiến cho nước mắt từ từ lan xuống gò má của hắn. Đây không phải là diễn trò, lấy tính cách ngoại nhu nội cương của An Đông Ny, bây giờ diễn trò đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, hắn thật sự không đành lòng.
"Chúng ta ở chung một chỗ chỉ có thể thương tổn lẫn nhau. Đặng Khẳng, nếu như ngươi cưới một nữ tử người bình thường, có lẽ ngươi sẽ sống rất hạnh phúc, ngươi có thể tận tình bày ra sự cường đại và kiêu ngạo của mình để cho nàng ngưỡng mộ ngươi, đây là cảm giác ngươi cần phải có." Ánh mắt An Đông Ny tràn đầy bất đắc dĩ, nàng tỉnh ngộ quá muộn, tỉnh ngộ ngày hôm nay cũng làm cho nàng mất đi rất nhiều.
"Chỉ cần có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ cảm thụ áp lực lớn lao, bởi vì ngươi không muốn trở thành trò cười cho người khác. Khi làm Tước sĩ ngươi lại muốn trở thành Nam tước, trở thành Nam tước lại muốn có lãnh địa của riêng mình, có lãnh địa rồi tiếp tục muốn trở thành Bá tước. Thật ra ẩn trong xương cốt của ngươi là một tính cách không thích tranh đấu, ngươi thủy chung chật vật đi về phía trước đơn giản chỉ là vì sự tồn tại của ta ép ngươi, đúng không?"
Đôi môi Đặng Khẳng run rẩy kịch liệt, lời An Đông Ny nói giống như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trong nội tâm hắn, vẫn là An Đông Ny hiểu rõ hắn nhất, cũng hiểu rõ khổ tâm của hắn. Hắn quá mệt mỏi, hắn không thích cuộc sống đao quang kiếm ảnh, cũng không muốn cả ngày sống trong không khí lục đục lạnh nhạt với nhau. Hắn bước từng bước khó khăn về phía trước chỉ là muốn xác định thân phận, một thân phận có thể xứng đôi với An Đông Ny.
Nhất là sau khi An Đông Ny trở thành Võ Tôn nhưng không có bí kỹ cao cấp để tu luyện. Hắn sống cả ngày ở trong khuất nhục, mặc dù không có ai trách móc gì hắn, nhưng tận trong tim hắn càng ngày càng nhạy cảm, nghe thấy đám người hầu nói giỡn, hắn cảm thấy đối phương đang len lén châm biếm bản thân, thấy An Đông Ny đang trầm tư, hắn liền cho rằng trong lòng An Đông Ny nhất định đang oán trách hắn bất lực.
Kể từ khi hắn đón nhận An Đông Ny đã đeo lên lưng một gánh nặng mà hắn không thể nào chịu nổi, hoặc có thể nói đó là áp lực tâm lý. An Đông Ny giống như một cây roi tùy thời quất mạnh vào lưng hắn, An Đông Ny càng cường đại, thống khổ trong tâm hắn lại càng sâu.
Không có ai nguyện ý xem xét kỹ và phân tích nổi thống khổ của mình, Đặng Khẳng cũng vậy. Nhưng bây giờ hắn và An Đông Ny đã đi tới điểm cuối, hết thảy mọi chuyện trong quá khứ cũng biến thành mây khói phù du. Hắn rốt cuộc có thể nhìn thẳng rồi, vì vậy đột nhiên hiểu ra rất nhiều thứ, hắn là vì thân phận xứng đôi với An Đông Ny mà cố gắng theo đuổi quyền thế. Nhưng trong quá trình theo đuổi đó, hắn từ từ lạc mất bản tâm, một lần lại một lần đẩy An Đông Ny vào trong nguy cấp.
"Đặng Khẳng, ngươi là một người tốt, nếu như đại lục giữ vững hòa bình thì ngươi sẽ là một lãnh chủ thương yêu dân chúng, biết không? Đây là điểm ta kính nể ngươi." An Đông Ny nhẹ giọng nói: "Nghe ta một câu, sau khi trở về nên yên lặng làm Bá tước, chức vụ Bá tước đã là đỉnh phong của ngươi rồi. Nếu theo đuổi quá cao quá xa chỉ mang đến cho ngươi tai hoạ ngập đầu, nếu địch nhân bên kia thắng lợi, bọn họ sẽ không cho phép ngươi làm Bá tước, vậy thì cứ về nhà, trong hầm rượu của chúng ta có một gian mật thất. Bởi vì trước kia ngươi luôn tiêu tiền như nước, ta suy nghĩ cho tương lai của chúng ta nên lừa gạt ngươi len lén giấu xuống một khoản tài phú, hãy lấy số tiền đó dẫn theo người đàn bà kia trốn đến một sơn thôn vắng vẻ, mặc dù tiền tài không nhiều nhưng cũng đủ cho các ngươi không lo lắng chuyện tình cơm áo."
Nghe đến mấy câu này, Đặng Khẳng không thể khống chế tâm tình của mình nữa rồi, từng giọt nước mắt men theo gò má không ngừng nhỏ xuống đất.