Kiều Đăng từ trong phòng mình đi ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la đầy sao sáng, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Đạo sư nói không sai, hắn đúng là Chấp pháp giả đi đi lại trong thế giới "hắc ám", mỗi lần hành động đều là ban đêm. Kiều Đăng thậm chí hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân hắn rất có thể quên mất cảm giác khi đứng dưới ánh mặt trời.
"Kiều Đăng." Trong nhà truyền đến thanh âm người trung niên gọi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Tới, đại nhân." Kiều Đăng vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình, rón rén đẩy cửa phòng đi vào.
"Một hồi ngươi phải đi gặp An Kỳ Lạp?" Người trung niên nói với Kiều Đăng.
"Là (vâng,đúng), đại nhân, ta đáp ứng nàng hôm nay cho nàng trả lời chắc chắn." Kiều Đăng xuôi tay đứng ở nơi đó hồi đáp.
"Vâng."
Người trung niên trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: "Tính cách An Kỳ Lạp thế nào?"
Kiều Đăng ngẩn ra, không phải trên tài liệu có ghi rõ rồi hay sao, tại sao còn hỏi mình? Nhưng vấn đề này hắn chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi. Kiều Đăng khom người hồi đáp: "Căn cứ trên tình báo miêu tả, An Kỳ Lạp người này rất có dã tâm, cũng rất thông minh, mặc dù tác phong tương đối tùy tiện, nhưng..."
"Kiều Đăng." Người trung niên cắt ngang lời Kiều Đăng, tên thanh niên này cái gì cũng tốt, chỉ có điều còn quá cứng nhắc.
"Những thứ trên tình báo ta cần hỏi ngươi nữa sao? Ta đang hỏi cảm giác của ngươi, ngươi cho rằng tính cách nàng là gì, ví như nếu chúng ta bắt nàng lại, có khả năng làm cho nàng khuất phục hay không?"
Kiều Đăng há to miệng lắp bắp, bắt giữ An Kỳ Lạp?
"Ta chỉ nói ví như mà thôi, ngươi giơ cái vẻ mặt đó ra làm gì?" Người trung niên thở dài, có cảm giác bất đắc dĩ đến cùng cực. Hắn bị đẩy tới đây làm nhiệm vụ đã buồn bực lắm rồi, hết lần này tới lần khác lại gặp được một tên đần độn. Nhưng hắn không có biện pháp nói gì cả, dù sao chính là bọn họ truyền tư tưởng này vào đầu những người tuổi trẻ này.
Kiều Đăng ý thức được bản thân thất thố, vội vàng cúi đầu thấp xuống, từ từ nhớ lại tình cảnh lúc nói chuyện với An Kỳ Lạp: "Nàng hẳn là loại người không dễ khuất phục, ngày hôm qua ta có thể cảm giác được, nếu như chúng ta vẫn không tiếp nhận ba thành lợi tức, nàng sẽ dứt khoát không hợp tác với chúng ta."
"Như vậy hả?" Người trung niên như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau gật đầu nói: "Vậy ngươi đi đi, nói cho An Kỳ Lạp biết chúng ta sẽ làm những chuyện đã đáp ứng nàng. Thế nhưng sau đó nàng phải lập tức dẫn chúng ta đi tới chỗ đó, còn nữa, ngươi có thể nói quyết định của Nguyên lão hội cho nàng biết. Chúng ta sẽ giúp nàng ngăn trở vị Thánh giả kia."
"Vâng, đại nhân." Tinh thần Kiều Đăng chợt rung lên.
Nhìn bóng lưng Kiều Đăng, người trung niên cười khổ lắc đầu, đúng là người không biết sẽ không sợ mà.
Người trung niên tự nhiên không có gì tình cảm sâu đậm gì với nơi này, mấu chốt là vì ẩn danh nhiều năm như vậy, lực lượng của bọn họ khôi phục rất chậm chạp. Dưới tình huống như thế đi đối phó một vị cường giả Thánh cấp không phải là vấn đề sáng suốt hay không sáng suốt, mà là sự tình quá mức nguy hiểm. Cho dù không suy nghĩ đến kết quả sau đó, một khi chiến đấu bộc phát rất có thể sẽ kinh động Thần Phạt, đến khi đó sự tình sẽ thoát ra khỏi tầm khống chế của bọn họ.
Có thể nói lần này hành động sẽ hao phí nhiều hơn lợi ích đạt được, không biết cái tên đáng chết kia nói thế nào để đả động Nguyên lão hội. Người trung niên oán hận nghĩ thầm.
Dĩ nhiên, mấu chốt chính là người trung niên cũng muốn tham gia hành động lần này, mặc dù hắn chưa có tiến giai lên cường giả Thánh cấp, nhưng cũng là Phong hệ Võ Tôn đỉnh phong từ rất lâu rồi. Lúc đầu Nguyên lão hội phái hắn tới chỗ này với lý do hắn có tác dụng kiềm chế đối phương, nghĩ tới đây người trung niên không nhịn được chửi ầm lên, bảo một tên Phong hệ Võ Tôn đi kiềm chế một vị cường giả Thánh cấp, cái chủ ý này là của tên ngu ngốc nào nghĩ ra được vậy?
Cái đó không khác gì bảo hắn đi chịu chết, Phong hệ võ sĩ trên chiến trường vĩnh viễn là đối tượng bị đối phương công kích nhiều nhất, cấp bậc càng cao lại càng nguy hiểm. Một khi xảy ra xung đột lớn, chuyện này nhất định trở thành định luật không thể bàn cãi, luôn luôn chính xác mọi lúc mọi nơi.
Đúng lúc này ngoài cửa sổ vang lên thanh âm gõ của, người trung niên vội vàng đứng dậy đẩy cửa sổ ra, một con chim màu đen bay vào đậu lên mặt bàn.
Người trung niên ồ lên một tiếng, không có đạo lý trong vòng một ngày nhận được hai tin tức liên tục, trừ phi đã phát sinh chuyện tình trọng đại.
Nhẹ nhàng gỡ ống tròn được gắn trên chân con chim, người trung niên rút ra tờ giấy ở bên trong, nhưng sau một lát, ánh mắt hắn đột nhiên đọng lại ở nơi đó, cánh tay cầm tờ giấy cũng bắt đầu run rẩy. Theo lý thuyết Võ Tôn đỉnh phong đã có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt, căn bản không thể nào xuất hiện tình trạng dị thường thế này, nhưng sự thật là hai tay người trung niên đang từ từ run nhanh hơn.
Chỉ là một tờ giấy nho nhỏ mà thôi, người trung niên phảng phất như thấy được thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi không dám tin tưởng.
Không phải là tố chất của người trung niên không tốt, võ giả đã có thể tấn thăng lên Võ Tôn thì không có người nào tâm chí không bền bỉ, vấn đề là tin tức trên tờ giấy truyền tới quá kinh người.
Thật ra trên tờ giấy chỉ có hai chữ, Phong Ngân
Đối với phần lớn võ giả trên đại lục, Phong Ngân là một truyền kỳ, là một lưỡi dao sắc bén không gì không phá. Còn đối với người trung niên, hoặc là tổ chức của hắn, Phong Ngân chính là là cơn ác mộng đè nặng tâm linh từng người.
Không có Phong Ngân, bọn họ sẽ không luân lạc tới tình trạng như ngày hôm nay, tất cả mọi người trong tổ chức đều nghĩ là như vậy, đó là sự thật đã được khẳng định.
Bọn họ oán hận Phong Ngân còn hơn cả thù hận Quân Đồ Minh đại đế của Nguyệt Ảnh đế quốc. Trên thế giới đôi khi có những chuyện kỳ quái như vậy, ánh mắt mọi người thường thường dừng lại ở trên lưỡi đao lóe ra hàn quang, nhưng lại quên mất cánh tay cầm đao.
Có lẽ thù hận một người dễ dàng hơn cả một đế quốc.
Tờ giấy thoát khỏi bàn tay người trung niên nhẹ nhàng rơi xuống đất, người trung niên vô lực ngồi xuống ghế. Hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, vì nhiệm vụ lần này, bọn họ đã vắt hết óc, hao phí mấy năm thời gian chuẩn bị. Thật vất vả mới có cơ hội, thấy được một tia hi vọng, nhưng đột nhiên bị đẩy từ trên đỉnh núi ngã xuống đáy cốc.
Hai chữ Phong Ngân khiến cho tất cả cố gắng của bọn họ mấy năm qua đều hóa thành bọt nước.
Nếu như đổi thành một cường giả Thánh cấp khác, cho dù là Hắc Sơn Đại công, chỉ cần Nguyên lão hội chịu được tổn thất. Bọn họ hoàn toàn có khả năng giết chết đối phương, nhưng Phong Ngân không phải là cường giả Thánh cấp bình thường, đó là tồn tại có thể đánh chết Thần Vũ Giả.
Xong, toàn bộ xong rồi.
Khi người trung niên còn đang ngẩn ngơ, lại một con chim màu đen bay vào hạ cánh bên cạnh con trước, hình như hai con chim này quen biết nhau, cả hai cúi đầu cọ cọ vào đối phương rồi kêu lên mấy tiếng.
Người trung niên run rẩy lấy tờ giấy ra, phía trên vẫn là hai chữ Phong Ngân, thế nhưng phía trên mấy chữ Phong Ngân lại có ký hiệu cây ba chỉa màu đen giắt ngang qua.
Người trung niên nhân kia bỗng nhiên cười vang lên như một tên bệnh tâm thần, điên rồi, điên rồi. Toàn thể Nguyên lão hội đều điên rồi, một đám già lão chỉ sống kéo dài hơi tàn thế mà muốn đi ám sát vương giả của thế giới hắc ám, tại sao bọn họ lại quyết định như vậy?
Ngõa Tây Lý tự nhiên không biết đang có một vài người âm thầm tính toán đưa hắn vào chỗ chết, nếu như biết được, có lẽ hắn sẽ tỏ vẻ kinh ngạc với mấy tên điên cuồng kia lắm nhỉ?
Ám sát Phong Ngân không chỉ cần có dũng khí và tự tin, mà còn phải cái tâm quyết tử.
Phỉ Tể chết đi, chuyện tình Đại công lĩnh đã không cần Ngõa Tây Lý quan tâm nữa. Mấy ngày kế tiếp Ngõa Tây Lý dùng tất cả thời gian vào việc tu tập Thần Điển, thời gian tu tập càng dài Ngõa Tây Lý khiếp sợ lại càng lớn.
Nghiêm khắc mà nói đây không thể coi là một quyển sách nữa rồi, mà là tâm huyết kết tinh của vô số cường giả. Đáng quý nhất chính là ở trong đó có rất nhiều đoạn ghi lại thái độ thăm dò, cảm thụ của người sáng tạo, lĩnh ngộ ngay lúc đột phá …v…v tất cả đều được ghi chép xuống, vì thế nó giúp cho người đời sau có rất nhiều không gian để suy tư.
Thật ra bên trong Thần Điển ghi lại bí kỹ cao cấp không có bao nhiêu tác dụng đối với Ngõa Tây Lý. Nếu bàn về uy lực bí kỹ, trên toàn đại lục này một chiêu Phong Ngân do Ngõa Tây Lý tự nghĩ ra hoàn toàn có thể đứng vào trước mười. Quan trọng là giữa những hàng chữ kia có ghi lại lĩnh ngộ của bọn họ về nguyên lực, đây là thứ Ngõa Tây Lý đang rất cần.
Võ giả tu luyện thường xuyên có quên mất thời gian trôi qua, Ngõa Tây Lý bây giờ chính là như vậy, kết quả là bên trong Tái Nhân Hầu tước lĩnh nhấc lên một trận sóng to gió lớn, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng Ngõa Tây Lý. Người ta đã là cường giả Thánh cấp còn mỗi ngày mỗi đêm tu luyện, những người khác thật sự tìm không ra lý do để lười biếng. Ngay cả đám người Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt cũng bị không khí này ảnh hưởng, cho dù đang bận rộn chính vụ, bọn họ cũng sẽ tận lực rút bớt thời gian để tu luyện một hồi.
Con đường cường giả giống như thuyền nhỏ bơi ngược dòng, nếu như không thể đi lên chính là lui xuống, không có con đường thứ ba có thể đi
Vào lúc này Lôi Mông rất muốn đi tu luyện, cho dù là tìm một chỗ không người thanh tĩnh một hồi cũng tốt. Đáng tiếc là An Đức Liệt Á không để cho hắn làm như vậy, thật vất vả mới tìm được đệ đệ bỏ nhà ra đi. An Đức Liệt Á làm gì còn để cho hắn thoát khỏi tầm mắt của mình. Nếu như không phải là Lôi Mông quyết tâm lấy cớ không tuân lệnh trốn tránh một lúc, chỉ sợ ngay cả lúc ngủ An Đức Liệt Á cũng không bỏ qua cho hắn.
Mấy người Địch Áo cũng bị vạ lây, Lôi Mông ngày ngày phải lục tục đi theo hai người An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn dạo phố. Còn lý do mà Lôi Mông đưa ra làm cho bọn họ không thể nào cự tuyệt, các ngươi có phải là bằng hữu hay không? Nếu vậy thì nên chừa cho ta chút mặt mũi trước mặt Thập Thất tỷ và Thập Thất tỷ phu chứ?
Thập Thất tỷ? Địch Áo nghĩ đến đây cũng muốn câm lặng luôn, bây giờ Địch Áo hoàn toàn có thể tưởng tượng được gia tộc Lôi Mông khổng lồ đến cỡ nào.
Trời vừa mới hừng sáng, Lôi Mông đã kéo đám người Địch Áo chạy tới lữ điếm An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn nghỉ ngơi.
Y như ngày thường, An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn đã ngồi trong đại sảnh chờ đợi bọn họ.
Lôi Mông cố ý dậy thật sớm, tưởng rằng có thể bắt gặp An Đức Liệt Á nằm ở trong chăn, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi thất vọng: "Hai người các ngươi không cần ngủ hả? Vì sao ngày nào cũng sớm hơn chúng ta vậy."
An Đức Liệt Á trợn mắt nhìn tới Lôi Mông: "Thế ngươi muốn thế nào?"
Lôi Mông cười hì hì chào hỏi, rồi cùng đám người Địch Áo ngồi xuống, đang định mở miệng gọi tiểu nhị lại bị An Đức Liệt Á ngăn lại.
"Lôi Mông, có một chuyện ta muốn nói với ngươi." Vẻ mặt An Đức Liệt Á rất nghiêm túc, đưa mắt quan sát Lôi Mông cẩn thận, đệ đệ thật sự đã trưởng thành, giở tay nhấc chân không còn nhìn thấy cái vẻ ngây ngô thường ngày nữa. Mấy ngày qua An Đức Liệt Á đã rõ ràng đại khái thế cục nơi này, đi dạo phố chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích chính là nàng muốn biết các bằng hữu của Lôi Mông là hạng người gì.
Để cho An Đức Liệt Á vui mừng chính là Lôi Mông nhận thức mấy người bằng hữu cũng không tệ, từ trong lời nói bình thường, An Đức Liệt Á có thể nhận ra được những người này cũng thật tâm đối với Lôi Mông. Về phần thực lực hay gia thế gì đó, An Đức Liệt Á không có đặt ở trong lòng, nàng chỉ lo lắng Lôi Mông bị lừa gạt. Dù sao thân phận Lôi Mông tương đối đặc thù, lúc này An Đức Liệt Á đã hiểu được suy nghĩ của tên đệ đệ này. Nếu như Lôi Mông vẫn ở lại trong nhà từ từ phát triển, sợ rằng hắn vĩnh viễn không có khả năng kết giao bằng hữu chân chính.
Còn có một điểm trọng yếu hơn nữa, đó là đám người Địch Áo vẫn không rõ ràng thân phận chân chính của Lôi Mông, vì vậy tình hữu nghị giữa hai bên mới thật sự đáng quý.
"Chuyện gì vậy Thập Thất tỷ?" Lôi Mông thấy An Đức Liệt Á ra vẻ nghiêm túc, trong lòng không khỏi run lên. Lôi Mông vẫn cố gắng né tránh nói tới đề tài kia, nhìn bộ dạng hôm nay chạy không thoát rồi.
"Có lẽ ngươi không muốn nghe nhưng ta vẫn phải nói. Lôi Mông, ngươi đi ra ngoài đã lâu lắm rồi, cũng nên trở về nhà đi thôi." An Đức Liệt Á chậm rãi nói.
Đám người Địch Áo cũng trầm mặc lại, thật ra từ lúc nhìn thấy vợ chồng An Đức Liệt Á xuất hiện, bọn họ đã nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay, chẳng qua là tất cả mọi người đều cố ý né tránh vấn đề này. Bọn họ không muốn gây áp lực cho Lôi Mông. Con đường Lôi Mông phải đi là do chính hắn lựa chọn, không ai có quyền lợi can thiệp.
"Vẫn chưa được bao lâu mà, các ngươi vội vã trở về làm gì?" Lôi Mông cười cười nói: "Chờ mấy ngày nữa chúng ta công chiếm Đại công lĩnh, các ngươi có thể đi tới đó du lịch một chuyến."
"Lôi Mông, nơi này không là chiến trường của ngươi, ngươi có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm." An Đức Liệt Á cắt ngang lời Lôi Mông.
Mấy người Địch Áo trao đổi với nhau bằng ánh mắt, nếu như người trong nhà Lôi Mông chỉ là quý tộc bình thường, bọn họ tuyệt đối không triệu hồi Lôi Mông trở về vào lúc này. Chiếm đoạt và dựng Đại công lĩnh tất nhiên có một phần công lao của Lôi Mông, có rất ít người đẩy chỗ tốt gần tới tay ra ngoài như thế này. Không đề cập tới một vài hạng người xem thường quyền thế, Địch Áo có sư phụ là một vị Thánh giả, Lôi Mông là bằng hữu Địch Áo sẽ có cơ hội được Thánh giả chỉ điểm, đây là kỳ ngộ mà vô số người tha thiết ước mơ.
Dưới tình huống như vậy, An Đức Liệt Á vẫn muốn dẫn Lôi Mông về, hiển nhiên là không có đặt những lợi ích này vào trong mắt, dĩ nhiên An Đức Liệt Á cũng không biết đạo sư Địch Áo chính là Phong Ngân. Nếu như biết được tin tức kia, có lẽ thái độ của nàng sẽ khác.
Từ ý nghĩa nào đó, hai chữ Phong Ngân Thần Vũ Giả còn đáng sợ hơn Thần Vũ Giả.
Lôi Mông im lặng không nói, giờ phút này tâm tình của hắn cực kỳ mâu thuẫn, nếu như hắn không để ý tới ý nghĩ của người nhà thì không cần phải lo lắng bị An Đức Liệt Á la hét suốt ngày rồi. Nhưng nếu suy nghĩ từ một hướng khác, Lôi Mông quả thật không muốn rời đi vào thời điểm này, từ khi quen biết Ca Đốn và Địch Áo, cuộc sống của Lôi Mông trở nên muôn màu muôn vẻ, cho dù là phá vòng vây ở Đôi Tháp trấn, hay là chiến đấu với các bộ tộc võ sĩ. Tất cả đều mang đến cho Lôi Mông cảm thụ rất mới lạ, mặc dù có nguy hiểm nhưng cũng kích thích tư tưởng và tiềm năng trong con người hắn. Hắn thích cảm giác như vậy, thậm chí bắt đầu trầm mê trong đó. Nếu như về nhà, Lôi Mông hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh sau này sẽ diễn ra như thế nào, bản thân hắn sẽ triệt để cáo biệt những ngày tháng tiêu dao khoái ý, chém giết ân thù. Cho dù thế nào đi nữa, người nhà sẽ không để hắn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của Lôi Mông, An Đức Liệt Á thở dài nói: "Lôi Mông, ngươi nhận thức mấy người bằng hữu rất tốt, ta biết ngươi không nỡ rời xa bọn họ, từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng kết giao được một người bằng hữu chân chính nào. Ta có thể hiểu được ngươi, nhưng lại không thể đồng ý với cách làm của ngươi."
"Quan tâm ngươi, không chỉ là một mình ta." An Đức Liệt Á tiếp tục nói: "Ngươi trưởng thành hẳn là rõ ràng điểm này, cho tới bây giờ Tam tỷ và Tam tỷ phu của ngươi vẫn không được phép bước ra cửa phủ một bước, một ngày ngươi không có quay về, bọn họ vẫn phải tiếp tục sống như vậy, ngươi nhẫn tâm sao?"
Lôi Mông mạnh mẽ quay đầu lên, giận dữ nói: "Tại sao phải làm như vậy?"
"Tại sao phải?" An Đức Liệt Á lắc đầu cười cười: "Ngươi thật sự không biết sao?"
Lôi Mông lâm vào trầm mặc lần nữa, hiển nhiên hắn rõ ràng nguyên nhân trong đó, chỉ là không ngờ được Tam tỷ và Tam tỷ phu lại bị liên lụy như thế. Trong lòng Lôi Mông đang rất áy náy, hắn là nam tử duy nhất trong nhà, cho dù hắn làm ra chuyện tình kinh khủng đến mức nào, phụ thân cũng không có biện pháp xử lý hắn. Nhưng đối với đám tỷ muội thì lại khác, phụ thân không tìm được hắn hiển nhiên trút lửa giận lên đầu Tam tỷ là chuyện rất bình thường.
Thật ra những chuyện tương tự không phải đã phát sinh lần đầu tiên, khi Lôi Mông còn bé mỗi lần gây họa sẽ có tỷ tỷ xung phong nhận tội thay cho hắn. An Đức Liệt Á làm những chuyện như vậy không ít, nhưng khi đó Lôi Mông còn nhỏ, bởi vì sợ hãi nên chỉ biết trốn tránh. Còn bây giờ Lôi Mông đã có hiểu biết và khả năng phán đoán riêng, từ trên lý trí thì Lôi Mông có thể tiếp nhận kết quả như thế, nhưng trên mặt cảm tình lại không được. Lỗi của ai thì do người đó gánh chịu, không có đạo lý hắn rời nhà đi ra ngoài nhưng Tam tỷ và Tam tỷ phu phải đối mặt với lửa giận của phụ thân. Chỉ có điều Lôi Mông không muốn trở về, hắn đã đạt tới bình cảnh, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có thể đột phá trở thành Cực Hạn võ sĩ và tự hào khoe khoang thành tích chói lọi của mình rồi. Nếu như quay trở về, hắn sẽ biểu hiện đắc ý của mình cho ai xem đây? Hắn cần thật lòng khen ngợi, cần thật lòng ủng hộ, nhưng những.thứ này không thể nhận được nếu ở nhà, cha mẹ và người thân khen ngợi hắn là vì yêu, các võ sĩ và đồng học khen ngợi hắn chỉ là vì lấy lòng.
Khi Lôi Mông còn đang do dự, bỗng nhiên nhìn thấy trong mắt An Đức Liệt Á hiện lên một tia giảo hoạt, Lôi Mông đầu tiên là ngây ra, sau đó lập tức có phản ứng: "Thập Thất tỷ, ngươi gạt ta?" An Đức Liệt Á giật mình, mình biểu diễn kỹ xảo kém cỏi như vậy sao? Thậm chí ngay cả Lôi Mông cũng có thể nhìn ra? Nàng đâu có biết lúc mới bắt đầu Lôi Mông đã bị Ca Đốn lừa gạt không ít lần, sau lại lại thêm một nha đầu Y Toa Bối Nhĩ tinh quái nữa. Mặc dù bây giờ Lôi Mông vẫn lỗ lả nhiều hơn, nhưng bản lãnh quan sát sắc mặt đã tiến triển rất nhiều, An Đức Liệt Á dùng chiêu số trước kia đối phó Lôi Mông, hiệu quả dĩ nhiên không được như ý.
"Lừa gạt ngươi thì thế nào?" Dù sao đã bị Lôi Mông khám phá, An Đức Liệt Á quyết định dùng phương thức trực tiếp: "Ngươi nghĩ rằng không chịu trở về là chúng ta không có biện pháp đối phó? Nếu như ngươi vẫn cứng đầu không trở về, có tin ta gọi toàn bộ người nhà tới đây hay không?"
"Đừng, đừng, Thập Thất tỷ, đây không phải là hại ta sao?" Lôi Mông vội vàng cúi đầu thuần phục, mặc dù Lôi Mông biết phụ thân không thể nào đến nơi đây, người nhà trong miệng An Đức Liệt Á nói chỉ là những tỷ muội kia mà thôi. Thế nhưng nhiêu đó cũng đáng sợ lắm rồi, Lôi Mông quả thực không dám nghĩ tiếp.
"Biết sợ? Vậy thì tốt, nếu ngươi không muốn như vậy thì phải theo chúng ta trở về." An Đức Liệt Á đắc ý nói