Thần Điển

chương 367: lễ vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thiếu gia, ngài đang trêu chọc ta hả? Đối với ngài không có chỗ tốt đâu." Gã võ sĩ cầm đầu lười biếng nói: "Con người của ta tính tình không tốt lắm, lỡ may nổi giận thì chuyện gì cũng có thể làm được. Còn nữa, không nên bị nhuyễn giáp trên người ta mê hoặc, trên thực tế ta là một vị Võ Tôn."

"Ta sợ quá đi, Võ Tôn luôn?" Lôi Mông hú lên quái dị: "Ngươi nổi giận cho ta xem cái, để coi ngươi kinh khủng cỡ nào nào?"

"Vị thiếu gia này, ngài xác định muốn ta động thủ?" Sắc mặt gã võ sĩ cầm đầu trầm xuống.

"Thật ra tính tình của ta cũng không tốt lắm, ngươi biết nếu như ta thật sự nổi giận sẽ xuất hiện chuyện gì không?" Lôi Mông cười lạnh nói: "Ngươi sẽ chết, bằng hữu phía sau ngươi cũng sẽ chết, bao gồm tất cả thân thích, người nhà của ngươi, toàn bộ đều sẽ chết."

"Ha ha ha ha ~!" Võ sĩ cầm đầu cười lớn lên, cười đến ngửa tới ngửa lui: "Vị thiếu gia này, ngài quá hài hước rồi, ha ha !"

"Ta có thể làm chứng, hắn không có nói giỡn." Ca Đốn nói: "Hơn nữa ngươi nhất định sẽ bị giết rất thảm rất thảm rất thảm."

"Con thỏ nhỏ kia, đừng có càn rỡ." Gã võ sĩ cầm đầu rốt cuộc không nhịn được nữa, tung người nhảy xuống chiến mã rồi chậm rãi đi về phía trước: "Được rồi, nếu nhất định phải động thủ, ta đây có thể thỏa mãn các ngươi."

Chỉ có điều khi hắn mới vừa đi được vài bước, khuôn mặt đột nhiên cứng đờ lại, nghiêng đầu quét mắt một vòng. Sau đó quỳ rạp xuống dán lỗ tai trên mặt đất, ước chừng vài giây sau hắn nhảy bật lên y như bị điện giật, quát lớn: "Đi, chúng ta đi."

Nhưng lúc này mới định chạy thì đã chậm, vài đội kị binh xuất hiện từ các phương hướng khác nhau hình thành trận thế bao vây. Phía sau đám người Địch Áo là một thương đội vẫn bám theo ở xa xa, bây giờ lại nhanh chóng chạy đến, đồng thời còn nữa nhóm lớn võ sĩ người mặc khải giáp quân chính quy nhảy xuống xe ngựa.

Gã võ sĩ cầm đầu đám đạo tặc thấy thế liền biến sắc, sau đó không biết nghĩ thế nào hắn lại mỉm cười bình thản, lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ đợi.

Đội kị binh từ các phương hướng chạy tới rất nhanh, mấy đội ngũ khác tự động nhường đường, Y Cáp Mạc lập tức phóng tới gọi to: "Thiếu gia, ngài không sao chứ?"

"Ta không sao!" Lôi Mông lớn tiếng trả lời, nhưng không biết tại sao trong ánh mắt hắn xen lẫn mấy phần hồ nghi, còn nữa mấy phần âm trầm. Nhưng cảm xúc mặt trái này biến mất rất nhanh, thay vào đó là bộ mặt vui sướng, hồ hởi nói: "Y Cáp Mạc, ngươi tới quá kịp thời rồi."

Nghe thấy Y Cáp Mạc gọi Lôi Mông là thiếu gia, gã võ sĩ cầm đầu lấy làm kinh hãi từ từ đánh giá Lôi Mông lại lần nữa.

"Thản Đinh, lại là ngươi?" Thấy gã võ sĩ cầm đầu đứng ở trước mặt, Y Cáp Mạc ngẩn người ra, sau đó lộ ra thần sắc tức giận.

"Y Cáp Mạc tướng quân, ta mang người tới đây di chuyển vài vòng, không có xúc phạm tới quân pháp của ngài chứ?" Thản Đinh mỉm cười gian xảo.

"Thiếu gia, tại sao bọn họ ngăn trở ngài?" Tầm mắt Y Cáp Mạc rơi vào trên người Lôi Mông.

"Bọn họ là đạo tặc." Lôi Mông nhíu mày nói: "Y Cáp Mạc, ngươi làm thế nào vậy hả? Ở trong lãnh địa của ngươi vì sao lại xuất hiện đạo tặc? Còn nữa, ngươi nhận ra hắn?"

"Thiếu gia, đây là lỗi của ta, sau này ta sẽ tự đi xin tội với Nguyên soái đại nhân." Y Cáp Mạc cũng không né tránh trách nhiệm của mình, khi tầm mắt của hắn rơi lên trên người Thản Đinh, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ chán ghét: "Tên này vốn là thủ hạ của ta, bởi vì xúc phạm quân pháp mới bị trừng phạt. Sau đó ghi hận trong lòng một mình chạy trốn rồi nương tựa Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước. Thiếu gia, ngài biết đó, Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước có quyền lực rất lớn, ta không có biện pháp xử lý bọn họ, chỉ có thể nhịn xuống cho tới bây giờ, thật không nghĩ tới hắn dám cả gan tập kích ngài. Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta."

"Y Cáp Mạc, ngươi dám động đến ta?" Thản Đinh hét lớn.

"Đây là lãnh địa của ta, có chuyện gì ta không dám làm?" Y Cáp Mạc quát lên: "Người nào phản kháng, giết trước luận tội sau."

Một đám võ sĩ phóng tới chỗ đám đạo tặc như nhanh như hổ đói vồ mồi, không có có một ai dám phản kháng, Thản Đinh cũng chỉ la hét mấy tiếng mà thôi. Ngay khi Y Cáp Mạc hô lên "giết trước luận tội sau", hắn cũng xuất thân từ quân nhân dĩ nhiên biết đây là mệnh lệnh tuyệt đối. Cho dù bọn họ chỉ giãy dụa mấy cái, những gã võ sĩ kia sẽ lập tức động thủ giết người.

"Thiếu gia, để cho ngài phải sợ hãi rồi." Y Cáp Mạc nhảy xuống chiến mã.

"Vì sao các ngươi tới nhanh và trùng hợp thế?" Lôi Mông chợt hỏi một câu.

"Thiếu gia, ngài không để cho ta phái người đưa tiễn, ta có thể yên tâm không?" Y Cáp Mạc cười khổ nói: "Lỡ may ngài xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ cả đời ta sẽ phải ở trong nhà ngục rồi, mà đó còn là kết quả tốt đó."

Thản Đinh ở một bên vừa nghe được đoạn văn này, sắc mặt liền chuyển sang xanh mét. Hắn rốt cuộc ý thức được mới vừa nãy Lôi Mông nói những lời đó không phải là ba xạo, mà là sự thật.

"Thiếu gia, ta biết ngài không thích bị người khác quấy rầy." Y Cáp Mạc nói: "Vậy thì chúng ta đi trước, phía trước chính là lãnh địa của Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước. Ta đã bắt chuyện với hắn rồi, hắn sẽ phái người tới đón tiếp ngài."

"Tốt." Lôi Mông gật đầu, thần sắc hắn không thể chê được, chỉ có người thận trọng mới có thể phát hiện thái độ hắn đối với Y Cáp Mạc không còn nhiệt tình như mấy ngày hôm trước.

Y Cáp Mạc mang đám kỵ sĩ rời đi, đoàn thương đội kia cũng bắt đầu quay trở về, nơi này chỉ còn lại đám người Địch Áo đứng ngẩn ngơ.

Tác Phỉ Á đột nhiên vén rèm xe lên, nhẹ giọng nói: "Lôi Mông, sau này đừng tiếp xúc với Y Cáp Mạc nhiều quá."

"Ta biết." Lôi Mông buồn bực trả lời.

"Các ngươi đang nói gì đó?" Ca Đốn lấy làm khó hiểu nên hỏi lại.

"Ca Đốn, ngươi không cảm thấy quá trùng hợp hay sao?" Thanh âm Y Toa Bối Nhĩ từ trong xe truyền ra: "Chúng ta mới vừa gặp phải tập kích, Y Cáp Mạc liền mang theo quân đội chạy tới."

"Không phải là hắn nói là lo lắng chúng ta có chuyện ngoài ý muốn, cho nên một mực âm thầm bảo vệ chúng ta sao?" Ca Đốn nói.

"Ngươi đó." Y Toa Bối Nhĩ thở dài bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Mấu chốt là ở chỗ đó, Lôi Mông, bình thường nơi này có đạo tặc không?"

"Căn bản là không có." Lôi Mông nói: "Trước kia Thiên Không thành và Sư Tâm đế quốc không tín nhiệm lẫn nhau, nơi này thuộc về trọng trấn quân sự, làm sao có thể cho phép đạo tặc tồn tại? Huống chi, thủ lĩnh đạo tặc là một vị Võ Tôn, bất cứ lúc nào cũng là mục tiêu bị tiêu diệt."

"Y Cáp Mạc không phải đã nói cái tên Thản Đinh kia đã đầu nhập vào Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước sao? Hắn không phải là đạo tặc." Ca Đốn nói.

"Đúng đó, cho nên mới nói hắn rất sáng suốt." Tác Phỉ Á ôn nhu giải thích: "Y Cáp Mạc và Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước có mối hận cũ, hắn đã báo tin cho Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước. Sau đó Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước cho người giả trang đạo tặc cướp chúng ta giữa đường, nhiêu đây còn không nói rõ vấn đề sao?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

"Là Y Cáp Mạc đang làm trò quỷ?" Ca Đốn bừng tỉnh đại ngộ.

"Hì hì, kế hoạch này đúng là diễn quá tốt rồi." Y Toa Bối Nhĩ ở bên trong buồng xe cười hì hì nói: "Y Cáp Mạc thật sự không làm gì hết, nhưng lại dẫn Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước phạm phải sai lầm to lớn. Hắn chỉ việc báo tin cho Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước, sau đó âm thầm bảo vệ chúng ta là được rồi. Nhiều lắm là trong thơ dùng lời lẽ ngạo mạn, hoặc là chất giọng bất kính kích thích lửa giận của Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước. Cho dù Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước có thể nhịn xuống, những người khác cũng nhịn không được. Sau đó sẽ có người tới gây phiền toái cho chúng ta, Lôi Mông, cái tên Y Cáp Mạc kia không có ác ý đối với ngươi, chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi. Nhưng ta rất chán ghét loại người tự cho là đúng."

"Ta cũng rất chán ghét." Lôi Mông chậm rãi nói: "Quên đi, đừng nhắc tới hắn nữa, có lẽ hắn vẫn xem ta như Lôi Mông trước kia, ha hả !"

Đoàn người Địch Áo đi thêm một đoạn thời gian mới bước chân vào phạm vi Phổ Lan thành, đội ngũ nghênh đón đã sớm chờ ở chỗ này, chịu trách nhiệm tiếp đãi là một vị Nam tước. Lôi Mông không phải quan tâm tước vị cao thấp, nói chuyện với nhau một hồi, Lôi Mông không nhìn thấy sơ hở nào từ trên mặt gã Nam tước, trong lòng đã cho ra phán đoán đại khái. Hẳn là Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước không biết chuyện này, xem ra Cát Nhĩ Bá Đặc đúng là già quá nên hồ đồ rồi, ở trong lãnh địa của mình cũng không thể giữ vững kỷ luật nghiêm minh nổi.

Lôi Mông ghét nhất chính là chuyện tình lục đục với nhau, Y Cáp Mạc đúng là có hoạt động chút ít thủ đoạn, nhưng đạo tặc lại là người do Phổ Lan thành phái ra. Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước nói thế nào cũng không thể thoát khỏi liên quan, nếu là Lôi Mông lúc trước, cho dù biết rõ Y Cáp Mạc cố ý khích bác cũng không dễ dàng bỏ qua cho Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước. Nhưng bây giờ Lôi Mông không có ý định làm như vậy, bởi vì nếu xử lý chuyện này hiển nhiên sẽ làm vừa ý đối phương, bất luận xử trí bên nào, bên kia nhất định sẽ âm thầm cười trộm.

Lôi Mông cười lạnh ở trong lòng, lợi dụng ta? Sẽ có một ngày các ngươi phải hối hận.

Thái độ của gã Nam tước rất ân cần, Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước truyền đạt mệnh lệnh rất rõ ràng, đại nhân vật ở đế đô chính là tồn tại cao không thể chạm tới đối với một Nam tước nho nhỏ chốn biên thùy.

Dĩ nhiên, cho dù không có mệnh lệnh của Cát Nhĩ Bá Đặc, gã Nam tước cũng không dám xem thường đoàn người Địch Áo, chưa cần những người tuổi trẻ này biểu hiện ra thực lực, chỉ riêng hai con yêu thú biến dị đã đầy đủ làm cho người ta phải kinh hãi rồi. Hỏa Hống Thú mặc dù hiếm thấy nhưng tóm lại còn nghe nói qua, yêu thú quỷ dị như Miêu Tử, gã Nam tước căn bản chưa từng nghe nói, dọc đường đi cũng đứng cách Lao Lạp rất xa vì sợ bị ngộ thương.

Dọc đường bọn họ đi qua, những tiểu quý tộc bận tối mày tối mặt, vừa phải bảo đảm đoàn người Địch Áo an toàn, lại còn phải lưu lại cho đối phương một ấn tượng tốt đẹp. Mặc dù bọn họ không rõ ràng thân phận chân thực của Lôi Mông, nhưng mệnh lệnh Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước là không thể sai được. Trong đó có không ít người nói bóng nói gió muốn thăm dò hư thật, nhưng vẫn bị Lôi Mông mỉm cười cho qua, rơi vào trong mắt các quý tộc nơi này lại càng ra vẻ bí hiểm không thể nào hiểu nổi.

Trên thực tế Lôi Mông đã rất khách khí, nếu không lấy thân phận của hắn thì đám quý tộc này ngay cả tư cách lấy lòng cũng không có.

Vào lúc này, trong một trang viên xa hoa ở Phổ Lan thành, một người trung niên đang ngồi trên mặt ghế vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào gã võ sĩ đứng ở trước mặt: "Ngươi nói gì? Thản Đinh bị Y Cáp Mạc bắt đi rồi?" "Vâng, thiếu gia." Gã võ sĩ cúi đầu nơm nớp lo sợ hồi đáp.

"Càn rỡ, quả thực là buồn cười." Người trung niên tức giận tung một chưởng đập nát tay vịn cái ghế dựa, đứng bật dậy đi tới đi lui ở trong phòng, qua một lúc sau mới ngừng lại nói: "Bên phía Y Cáp Mạc thương vong như thế nào?"

"Hách Nhĩ Mạn thiếu gia, nghe nói lúc ấy Thản Đinh không có chống cự." Hai hàng chân mày của Hách Nhĩ Mạn khẽ cau lại, cái tên Thản Đinh kia đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ hắn không rõ ràng lắm bị Y Cáp Mạc bắt được sẽ có kết quả gì? Không đúng, điểm này nhất định có kỳ hoặc?

Chuyện tình phát triển đến tình trạng này đã thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, Hách Nhĩ Mạn không khỏi có chút hối hận. Thời điểm Y Cáp Mạc xuất hiện đã có thể nói rõ vấn đề rồi, lá thư lúc trước chẳng qua là bởi vì bố trí nghi trận mà thôi, mục đích chính là muốn để cho bản thân hắn ra tay. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm, giờ phút này Hách Nhĩ Mạn chỉ hi vọng mình có thể đè ép chuyện này xuống, không thể để cho phụ thân biết được.

Hách Nhĩ Mạn trầm ngâm một hồi rồi mở miệng hỏi: "Những người đó lúc nào đến Phổ Lan?"

"Đại khái còn khoảng hai ngày lộ trình." "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi." Hách Nhĩ Mạn nhàn nhạt phân phó, trong lòng âm thầm tính toán thời gian hai ngày cũng đủ để chuẩn bị sẵn sàng. Trên tình báo nói là ba nam bốn nữ, nghe nói bộ dáng bốn nữ không tệ lắm. Hiển nhiên là ái thiếp hoặc thị nữ của đại nhân vật nào đó. Lặn lội đường xa còn dẫn theo thị thiếp bên mình, vị đại gia này không phải là háo sắc một cách bình thường rồi, có lẽ nên chuẩn bị trên phương diện này chút ít công phu mới tốt.

Lôi Mông tự nhiên không biết ở Phổ Lan thành đang có người chờ đợi vỗ mông ngựa của hắn. Dọc theo đường đi, hắn và mấy người Địch Áo cười cười nói nói, thời gian trôi qua nhanh như bay, trong nháy mắt đã thấy bức tường cao sừng sững của Phổ Lan thành cách đó không xa.

Hách Nhĩ Mạn nhận được tin tức đã chờ đoàn người Địch Áo ở ngoài thành từ sớm, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ tiến lên nghênh đón. Sau một phen hỏi thăm tình hình sức khỏe, mọi người sóng vai đi vào trong thành. Vốn là bữa tiệc hẳn là tiến hành trong phủ thành chủ, nhưng bởi vì Hách Nhĩ Mạn chuẩn bị riêng cho Lôi Mông một phần lễ vật, nên hắn tổ chức bữa tiệc ở trong phủ đệ của mình. Thời gian hiện tại còn hơi sớm, chờ đến tối cử hành thêm một buổi yến hội chính thức trong phủ thành chủ cũng không muộn.

Dọc đường Hách Nhĩ Mạn đã thử dò xét mấy lần nhưng Lôi Mông đều tỏ vẻ lạnh lẽo không quan tâm, thậm chí ngay cả tên cũng không nói cho hắn biết, chuyện này làm cho Hách Nhĩ Mạn tức giận trong lòng, cũng tăng thêm mấy phần sợ hãi. Xem ra vị thiếu gia này cố ý muốn gây lớn chuyện rồi, nếu không thì tại sao lại dùng thái độ như thế đối với hắn.

Bữa tiệc tiến hành được một nửa Hách Nhĩ Mạn liền tìm cớ gọi Lôi Mông ra ngoài, đi tới một góc đại sảnh để nói chuyện.

"Hách Nhĩ Mạn thiếu gia, đúng không? Gọi ta tới đây có việc gì?" Lôi Mông cười mị mị nhìn sang đối phương.

Hách Nhĩ Mạn đỏ mặt, trong phạm vi Phổ Lan thành, bất kể người của thế lực nào nhìn thấy hắn cũng phải cung kính gọi hai chữ "thiếu gia". Nhưng ở trước mặt đại nhân vật đế đô, hắn làm gì dám sĩ diện hão: "Đại nhân, ngài nói đùa rồi, ta không phải là thiếu gia gì cả. Chẳng qua là dính chút danh tiếng của bậc cha chú mà thôi, nói ra thật là xấu hổ, cho tới bây giờ ta vẫn là kẻ vô tích sự, làm sao so sánh với thanh niên tuấn kiệt như ngài được."

"Hay là nói ngắn gọn đi, ta đang rất vội." Lôi Mông cắt đứt lời Hách Nhĩ Mạn không chút khách khí. Nếu không phải là lòng hiếu kỳ thúc đẩy hắn muốn nhìn xem đối phương đến tột cùng định làm gì, có lẽ hắn đã sớm xoay người rời đi rồi.

Hách Nhĩ Mạn mỉm cười nhàn nhạt, chỉ có điều hắn chọc Lôi Mông không nổi. Huống chi lại là đang có việc cầu người, cho nên chỉ có thể giả bộ như không nhận ra ý tứ của đối phương, hắn quay đầu lại phân phó gã võ sĩ ở sau lưng: "Mang người ra."

Ngay lập tức, một hàng nữ tử thanh tú tuổi chừng mười sáu, mười bảy nối đuôi nhau đi ra, chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra những nữ tử này đã trải qua chọn lựa tỉ mỉ, lông mày như lá liễu, mắt phượng môi cong, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, bộ dạng sợ hãi đứng ở nơi đó làm cho người ta không thể kìm lòng được muốn ôm vào trong lòng vỗ về an ủi.

Lôi Mông nhất thời sợ run, tên này dự định làm gì?

Hách Nhĩ Mạn đứng ở một bên cẩn thận đánh giá thần sắc Lôi Mông, vốn hắn rất có lòng tin mấy nữ nhân mà mình đã chọn lựa tỉ mỉ, nhưng sau khi nhìn thấy mấy người Tác Phỉ Á thì tự tin trong lòng hắn nhất thời giảm bớt không ít. Dĩ nhiên, hết thảy những điều đó còn phải dựa vào sở thích của Lôi Mông, rất nhiều đại nhân vật ở đế đô đều từng trải, kinh nghiệm đầy mình trong chuyện này, nhưng có đôi khi đóa hoa trang nhã không có sức hấp dẫn bằng một đóa hoa dại ven đường.

"Đại nhân, đây là một chút tâm ý của ta, những hiểu lầm lúc trước hi vọng đại nhân không nên để ở trong lòng. Cái tên Thản Đinh kia làm việc gì cũng thích tự chủ trương, lại có thù cũ với Y Cáp Mạc nên mới phát sinh chuyện như vậy. Ta thật sự rất đau lòng vì chuyện đó, cũng may đại nhân không có xảy ra chuyện gì, nếu không ta đúng là chết muôn lần cũng không chuộc tội nổi."

Hách Nhĩ Mạn thuận miệng đẩy trách nhiệm lên trên người Thản Đinh, hắn dĩ nhiên không nghĩ rằng nói như vậy là có thể giấu diếm được đối phương. Vấn đề là chuyện gì cũng có lý do của nó, rất nhiều chuyện có thể ngầm hiểu ý tứ lẫn nhau là tốt rồi. Nếu như lễ vật hắn dâng tặng có thể làm cho đối phương hài lòng, lời nói này tương đương với một bậc thang để người ta hạ đài.

Lôi Mông nhìn mấy nữ tử kia một vòng, da mặt giật giật hơi cổ quái, chỉ tay vào ngực mình hỏi: "Tặng cho ta?"

Câu này vừa ra khỏi miệng Lôi Mông, Hách Nhĩ cho là đối phương đã động tâm, nhất thời trong lòng nhẹ nhõm mỉm cười gật đầu.

"Nghĩ là ta thiếu nữ nhân?" Hai hàng lông mày của Lôi Mông dựng thẳng lên.

"Không có, không có !" Hách Nhĩ Mạn vội vàng giải thích: "Mấy nha đầu này mặc dù không có xuất sắc như mấy người bên cạnh đại nhân, nhưng coi như rất hiểu ý và biết cách phục vụ. Đại nhân yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi chuyện nhà của các nàng. Nếu như đại nhân cảm thấy tốt thì có thể mang về đế đô, hoàn toàn không thành vấn đề. Ta sẽ xử lý những chuyện còn lại."

Lôi Mông cảm thấy buồn bực trong lòng, mấy nữ nhân ở bên cạnh mình? Ngươi đúng là tưởng tượng quá xa đi. Lời này mà lọt vào tai mấy người Tác Phỉ Á, bản thân hắn còn không bị lột da ra à? Lôi Mông sở dĩ không chịu nói ra thân phận chân thật của mình cho đám người Địch Áo, băn khoăn lớn nhất chính là lo lắng thân phận của hắn sẽ làm cho mọi người xa cách về tâm lý. Hắn chỉ hi vọng trong khoảng thời gian đi tới đế đô, mọi người sẽ từ từ thích ứng với tin động trời kia. Từ nhỏ đến lớn Lôi Mông không có bằng hữu chân chính, chính là vì như thế, hắn mới vô cùng quý trọng tình cảm với mấy người Địch Áo.

Về phần nữ nhân, chỉ cần Lôi Mông biểu lộ ra nhu cầu trên phương diện này, cánh cửa trong nhà hắn không quá một ngày sẽ bị người ta đạp bằng. Làm gì cần phải chạy đến Phổ Lan thành tìm nữ nhân?

Lôi Mông lắc đầu không biết nên khóc hay cười nữa, ánh mắt nhìn tới Hách Nhĩ Mạn rất kỳ lạ: "Ngươi định hãm hại ta?"

Hách Nhĩ Mạn nhất thời không hiểu ý Lôi Mông, chần chờ một lát rồi nói: "Ta làm sao dám chứ, đại nhân, lai lịch những nữ tử này rất trong sạch, sẽ không có bất cứ phiền phức gì cho ngài đâu."

"Nếu ngươi biết ta là ai, chỉ sợ ngươi sẽ không suy nghĩ như vậy." Lôi Mông cười cười nói: "Ta tên là Lôi Mông."

"Lôi Mông? Lôi Mông nào?" Hách Nhĩ Mạn cẩn thận tìm tòi cái tên này ở trong trí nhớ của mình, bỗng nhiên giật mình ngây người như bị sét đánh, trợn mắt há mồm nhìn qua Lôi Mông, một câu cũng không nói thành lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio