Thần Điển

chương 377: viện thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Diễn Sinh bí kỹ?"

Gã thanh niên kia ngơ ngác một chút rồi lập tức thả ra một bức tường băng ngăn chặn sóng lửa đang ập đến. Nhưng đúng lúc này, trong lòng gã thanh niên đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, may là kinh nghiệm chiến đấu của hắn coi như phong phú, phản ứng theo bản năng vội vã nhảy sang một bên.

Vị trí hắn vừa đứng đột nhiên xuất hiện một đoàn hỏa diễm chói mắt, thoáng cái liền nổ tung mãnh liệt lan tràn ra bốn phía. Mặc dù còn chưa có lan đến gần nhưng nhiệt độ cực nóng tản mát ra vẫn làm cho da dẻ gã thanh niên kia nám đen mấy chỗ.

Diễn Sinh bí kỹ thanh thế kinh người kia chỉ là che dấu cho ám chiêu này, Viêm Bạo bạo liệt không một tiếng động mới là sát chiêu chân chính. Sắc mặt gã thanh niên kia rất khó coi, rõ ràng là cấp bậc của hắn cao hơn đối phương, nhưng vẫn bị đánh cho luống cuống tay chân. Nếu không nhờ tu luyện quanh năm suốt tháng dưỡng thành tính cảnh giác cực cao, sợ rằng giờ phút này hắn đã là một người chết.

"Không có gì hay hơn sao?" Ca Đốn ở trong biển lửa châm chọc một câu truyền ra ngoài.

Gã thanh niên kia không nói một lời, mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng sự thật còn tại đó, đối phương xuất thủ canh thời cơ phi thường chính xác. Cho dù đổi lại là hắn cũng không có cách nào làm tốt hơn, hơn nữa biển lửa cổ quái này có thể công có thể thủ, tạo thế thượng phong cho Ca Đốn rất vững vàng.

Nếu như đẳng cấp Ca Đốn ngang bằng hắn, lại thả ra thêm một đạo Ám Viêm, hắn sẽ không có hi vọng thủ thắng. Cho nên cuộc quyết đấu này tiến hành đến bây giờ, từ trên ý nghĩa quyết đấu coi như hắn đã thua.

Gã thanh niên kia không cam lòng, ở bên trong nhóm học viên sơ cấp hắn cũng coi như là người nổi bật. Ngoại trừ mấy tên biến thái ra, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp địch thủ, lần này hắn không muốn tới nhưng viện trưởng đại nhân hạ lệnh xuống nên hắn không dám vi phạm. Vì thế hắn vốn cho rằng mình thuộc hạng người siêu phàm, giáo huấn mấy tên đệ tử tầng lớp quý tộc mới nhập học chỉ là chuyện nhỏ. Không ngờ được kết quả lại vượt ra khỏi dự tính của hắn, xem như là hắn tự cầm đá đập vào chân mình.

Địch Áo đột nhiên cảm giác được người này tương đối buồn cười, tu luyện tới Cực Hạn võ sĩ cao cấp đã đắc chí có thể coi trời bằng vung rồi? Xem ra phương thức dạy dỗ ở Tử Vong Chi Ca học viện rất có vấn đề, con người dù sao không phải là máy móc, cấp bậc cao tới đâu cũng cần phải có lịch duyệt tương xứng. Gã thanh niên trước mặt có trực giác chiến đấu không tệ, có thể kịp thời tránh thoát sát chiêu của Ca Đốn, nhưng mà trong lời nói lộ vẻ ấu trĩ, người như vậy trong tương lai đi ra học viện sợ rằng phải vấp ngã thật đau vài lần mới có thể tỉnh ngủ.

"Còn đánh hay không đây? Thời giờ của ta rất quý giá."

Gã thanh niên kia cắn răng một cái, hai tay chắp lại ngang ngực, mười mấy đạo Hàn Băng Tỏa Liên trong suốt xông thẳng vào biển lửa, còn có mấy sợi xích băng quanh quẩn cạnh người hắn, dùng để đề phòng đối phương đánh lén. Nhìn bộ dạng hắn đang muốn chơi trò tiêu hao chiến với Ca Đốn, mặc dù có chút vô lại nhưng còn đỡ hơn chịu thua làm mất mặt Tử Vong Chi Ca học viện.

Trong biển lửa, Ca Đốn thở dài nói: "Ta đã nói thời giờ của ta rất quý giá, như vậy thì phải đánh tới khi nào?" Gã thanh niên kia làm như không nghe thấy, điều khiển Hàn Băng Tỏa Liên bay múa càng thêm mãnh liệt, tựa hồ chỉ có làm như vậy mới có thể phát tiết oán khí trong lòng hắn.

Thấy tình hình biến thành như thế, bao gồm cả Mạc Lâm, mấy người Địch Áo đồng thời nở nụ cười, chơi tiêu hao chiến? Nếu Ca Đốn không có Hỏa Thịnh Yến có lẽ biện pháp này tạo ra một chút tác dụng, nhưng hiện tại chắc chắn là không thể, sau mỗi lần đối luyện Ca Đốn thường xuyên mệt mỏi rã rời nằm thẳng cẳng dưới đất. Cứ thế trải qua vô số lần, năng lực chiến đấu của Ca Đốn cũng được đề cao rất lớn, luận về số lượng nguyên lực Ca Đốn quả thật không bằng đối phương, nhưng so sánh chịu đựng thì chưa chắc ai chết vào tay ai.

Gã thanh niên kia càng đánh càng buồn bực, Ca Đốn thi triển Diễn Sinh bí kỹ khiến cho hắn rất đau đầu, từ trong biển lửa bắn ra một đạo Liệt Diễm Trảm cũng làm cho hắn hao phí nguyên lực thả ra tường băng bảo vệ mình. Sau đó hắn sẽ phát hiện đó chỉ là một đạo Liệt Diễm Trảm bình thường mà thôi, hơn nữa còn là chủng loại công kích lực vô cùng kém cỏi, vừa đụng vào tường băng là tiêu tán ngay lập tức, cảm giác bị lừa gạt này khiến cho hắn cảm thấy nhục nhã.

Còn những đạo Viêm Bạo xuất hiện đột ngột lại mang phiền toái đến cho hắn, gã thanh niên kia không dám lưu lại cùng một vị trí trong thời gian quá dài, bị Viêm Bạo xua đuổi phải liên tục đảo quanh biển lửa Hỏa Thịnh Yến và còn phí công phóng ra Hàn Băng Tỏa Liên công kích, nhưng không thể nào tạo thành nửa điểm thương tổn đối với Ca Đốn.

Không có loại bí kỹ này tạo thành hiệu quả tồn tại vĩnh viễn, trong lòng gã thanh niên kia rất rõ ràng điều này. Biển lửa do Ca Đốn thả ra sớm muộn gì cũng phải biến mất, thời gian duy trì càng dài có ý nghĩa Ca Đốn hao phí nguyên lực càng nhiều. Hắn dĩ nhiên có thể không làm gì hết, chạy ra ngoài chờ Ca Đốn hết nguyên lực hoặc tự động triệt tiêu bí kỹ, nhưng vấn đề là như thế có thể coi là quyết đấu không? Nếu hắn thật sự làm như vậy, sợ rằng thành viên ở trong Tử Vong Chi Ca sẽ không bỏ qua cho hắn, sử dụng thủ đoạn trong quyết đấu cũng không có gì to tát, nhưng quá vô sỉ sẽ không có người nào tiếp nhận được.

Ca Đốn vẫn núp ở trong biển lửa không chịu lộ diện, phạm vi Hỏa Thịnh Yến bao phủ không hề mở rộng, chuyện này làm cho gã thanh niên hình thành một ảo giác, loại bí kỹ này chỉ có hiệu quả đến thế mà thôi. Hắn chỉ cần để ý Diễn Sinh bí kỹ và Viêm Bạo là tốt rồi.

Rốt cuộc ánh sáng phát ra từ hỏa diễm bắt đầu ảm đạm, thân hình Ca Đốn dần dần hiện ra trong biển lửa. Gã thanh niên nhất thời mừng rỡ trong lòng, thế công càng thêm mãnh liệt, hắn đã chuẩn bị xong lời lẽ nhục nhã đối phương rồi. Dĩ nhiên là hắn không có gan giết chết Ca Đốn, nhưng trừng phạt nho nhỏ đoán chừng viện trưởng đại nhân cũng không thể trách tội hắn.

Khi gã thanh niên kia cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, tính toán thời gian đợi luồng hỏa diễm ảm đạm thêm chút nữa sẽ buông thả bí kỹ cường lực. Thanh âm mỏi mệt của Ca Đốn lại vang lên: "Có phải là ngươi nghĩ là ta không thể kiên trì được nữa?" Gã thanh niên kia ngẩn người ra, suy nghĩ xem đến tột cùng Ca Đốn nói có ý gì. Dưới tình huống bị phân tâm, hắn không chú ý tới khoảng cách của mình và biển lửa đã rất gần, bởi vì hỏa diễm bắt đầu mờ nhạt nên nhiệt độ chung quanh biển lửa thấp hơn trước rất nhiều, hắn theo bản năng nghĩ rằng đây là một khoảng cách an toàn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Chốc lát sau, gã thanh niên kinh hãi nhìn thấy biển lửa bỗng nhiên khuếch tán ra, biển lửa vốn đã ảm đạm bộc phát tia sáng chói mắt. Gã thanh niên vừa thả ra tường băng vừa vội vã lui gấp về phía sau, nhưng tốc độ hắn lùi về không nhanh bằng tốc độ biển lửa lan tràn, bức tường băng không thể ngăn cản hỏa diễm nóng rực, trong chớp mắt đã bị biển lửa đốt cho tiêu tán.

Phía sau cánh cửa học viện vang lên một tiếng thét kinh hãi, sau đó một thân ảnh lao tới nhanh như chớp, giơ tay phóng ra một luồng khí lạnh dày đặc như thực chất vào trong biển lửa. Nơi luồng khí lạnh đi qua nhất thời phát ra tiếng vang "xùy xùy" trầm đục, biển lửa bị dập tắt nhanh chóng.

Hai mắt Mạc Lâm sáng ngời, hắn không có cách nào xuất thủ với gã thanh niên không rõ thân phận kia, nhưng người đột nhiên xuất hiện này lại khác hẳn. Mạc Lâm duỗi ngón bắn ra đốm Hoả Tinh sáng rực, chậm rãi bay về phía người nọ, đồng thời cười ha hả nói: "Trẻ nhỏ quyết đấu với nhau, chúng ta không cần thiết nhúng tay vào làm gì."

Mạc Lâm thả ra Hoả Tinh nhỏ nhoi đến đáng thương, người nọ không thèm để ý phất tay thả ra một quả Băng Trùy, ở trong mắt hắn chỉ cần loại Quang Mang bí kỹ này cũng đủ để đánh tan Mạc Lâm công kích. Nhưng lập tức hắn phát hiện ra chỗ không đúng, quả Băng Trùy to bằng cánh tay giống như lọt vào biển dung nham vậy, trong nháy mắt đã bị hòa tan bốc hơi, còn điểm Hoả Tinh nho nhỏ kia vẫn ngoan cố bay về phía lồng ngực của hắn.

Người nọ nhanh chóng phi thân tránh sang một bên, cố gắng chạy vòng qua điểm Hoả Tinh quỷ dị này, kết quả điểm Hoả Tinh này phảng phất như có sinh mạng riêng vậy, thế mà cũng thay đổi phương hướng bám theo hắn sát nút. Vẻ mặt người nọ rốt cuộc ngưng trọng, hai tay nắm chặt lại, tầng tầng lớp lớp hơi nước bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, nhanh chóng ngưng tụ lại bao phủ điểm Hoả Tinh vào giữa. Lần này Hoả Tinh rốt cuộc không thể đột phá phong tỏa, người nọ mới tạm thời thở ra một hơi. Nếu chiêu này còn không được, vậy thì thực lực Mạc Lâm cũng quá đáng sợ rồi.

"Không Gian Nhược Thủy? Hình như là chuyện bé xé ra to thì phải." Mạc Lâm đã sớm dự liệu được tình hình như thế, nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng, luồng hơi nước giữa không trung bỗng nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, sau đó "thình thịch" một tiếng, đột ngột nổ tung tiêu tán vào không khí. Còn điểm Hoả Tinh kia cũng biến mất không thấy nữa.

Sắc mặt người nọ lúc này trở nên vô cùng khó coi, Không Gian Nhược Thủy vốn có khả năng bao vây rất vững chắc, đối thủ muốn tránh thoát cũng phải hao phí công sức một đoạn thời gian, thế mà lại bị hóa giải đơn giản như vậy. Lão già trước mặt đến tột cùng có lai lịch gì đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio