Nói là nói như thế nhưng Lôi Mông đi được nửa đường lại bắt đầu hối hận. Trên thực tế đối với Tử Vong Chi Ca viện trưởng Tư Thản Sâm, Lôi Mông bị ảm ảnh y như bóng ma tồn tại trong lòng, lúc Lôi Mông còn nhỏ Tư Thản Sâm đến Vương Cung vấn an Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn. Khi đó Lôi Mông tuổi còn quá nhỏ, thấy Tư Thản Sâm ăn mặc rách rưới nên rất là xem thường, kết quả Tư Thản Sâm không thèm để ý mặt mũi Hoắc Phu Mạn, trực tiếp đè Lôi Mông xuống khiển trách và đánh một trận tơi bời, Lôi Mông lúc đó sợ hãi khóc lóc ầm ĩ, chạy đến chỗ Sư Tâm Vương Hoắc Phu tố cáo, không nghĩ rằng Hoắc Phu Mạn cũng không thèm quan tâm đến hắn, phất tay một cái cho qua chuyện. Vì thế ở trong tâm linh non nớt của Lôi Mông bị khắc vào một ký ức rất sau, từ đó hình thành một kinh nghiệm đau thương, đó là những người ăn mặc càng rách nát người càng không dễ chọc.
Dĩ nhiên cái gọi là rách rưới tan nát chỉ là ánh mắt của Lôi Mông khi còn nhỏ. Vốn là lão già đó ăn mặc không đến nổi nào, nhưng lui tới trong Vương cung đều là đại quý tộc hoặc hoàng gia, so sánh với Tư Thản Sâm thì chênh lệch quá xa mới tạo thành bức tranh tương phản.
Bây giờ mặc dù Lôi Mông không sợ Tư Thản Sâm như trước, nhưng vẫn còn nhớ rõ tính cách nghiêm nghị của Tư Thản Sâm. Nếu như có người truyền mệnh lệnh giả còn dễ nói, chứ thật sự là do Tư Thản Sâm yêu cầu người phía dưới làm như vậy. Hành động Lôi Mông tìm tới cửa không thể nghi ngờ chính là đi tố khổ, Lôi Mông thậm chí có thể tưởng tượng ra Tư Thản Sâm sẽ dùng giọng nói gì để giáo huấn hắn.
Lần trước Lôi Mông và đám người Địch Áo đi qua khu vực tiểu lâu là ban ngày, khung cảnh vắng ngắt cơ hồ không nhìn thấy bóng người, nhưng vào buổi tối nơi này trở nên cực kỳ náo nhiệt. Ít nhất đại đa số tiểu lâu đều có đèn dầu thắp sáng, nhìn qua không còn không khí trầm lặng như trước.
Lôi Mông lại gần một học viên hỏi thăm làm sao để tìm tới phòng viện trưởng Tư Thản Sâm.
"Tìm viện trưởng? Chẳng lẽ không biết thời gian này trong ngày viện trưởng đại nhân đều tập trung tu luyện sao? Tên này đúng là ngại mạng quá dài mà."
Gã học viên chừng ba mươi tuổi dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Lôi Mông một hồi, mở miệng nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, thấy nóc tiểu lâu bên kia không? Ngươi có thể đi tới đó hỏi đạo sư của học viện. Còn nữa, thời gian này viện trưởng đại nhân hẳn là đang tu luyện, sáng ngày mai ngươi đến thì tốt hơn."
Lôi Mông cảm thấy rất buồn bực, xui xẻo thế nào lại gặp phải cái tên dài dòng này. Về phần theo lời đối phương thì viện trưởng đại nhân đang tu luyện, Lôi Mông căn bản không thèm đặt ở trong lòng, mặc dù tính tình Tư Thản Sâm cực kỳ hà khắc nhưng không thể lấy chuyện đó như cái cớ làm khó hắn.
Không biết vì sao tên học viên này không dám nói cho Lôi Mông biết, hẳn là sợ một khi viện trưởng đại nhân trách tội xuống, hắn là người chỉ đường cũng không tránh được dính líu. Dù sao hắn đã nói cho đối phương biết viện trưởng đại nhân đang tu luyện, nếu đối phương nhất định phi muốn chết cũng không có quan hệ gì tới hắn.
Bởi vì gã học viên này đã nói cho Lôi Mông biết vị trí tiểu lâu của nhóm đạo sư, Lôi Mông vẫn lễ phép cám ơn một câu rồi đi về phía dãy tiểu lâu kia.
Người nọ nhìn bóng lưng Lôi Mông âm thầm lắc đầu, ài, một người thanh niên lễ phép vì sao tầm nhìn lại hạn hẹp như thế? Đã biết rõ viện trưởng đại nhân đang tu luyện còn dám đi quấy rầy? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lôi Mông đi vào trong viện liền phát hiện ở dưới lầu chính là người hắn từng gặp qua. Đó là đạo sư của cái tên Ước Sắt Phu. Người nọ nhìn thấy Lôi Mông nhất thời cũng rất ngạc nhiên.
"Ta muốn tìm Tư Thản Sâm viện trưởng." Lôi Mông đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi xác định? Lúc này viện trưởng đại nhân đang tu luyện." Mặc dù đạo sư của Ước Sắt Phu không rõ ràng lắm thân phận chân chính Lôi Mông, nhưng đã mơ hồ đoán ra bối cảnh Lôi Mông rất thâm hậu. Nếu không hắn sẽ không nói như vậy, đổi lại bất kỳ một học viên nào, hắn đã sớm đuổi ra ngoài rồi.
"Ta đang có việc muốn hỏi, hẳn là không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian." Gã học viên lúc nãy có thái độ e dè như thế, hiện tại đạo sư ở nơi này cũng dùng giọng nói tương tự. Trong lòng Lôi Mông không khỏi run lên một cái, chẳng lẽ đây là quy củ của lão gia hỏa kia? Lúc tu luyện không thể bị quấy rầy? Nói đùa gì vậy, trước sau gì cũng không thể tấn cấp, có cần nghiêm trọng như thế không?
Người nọ do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm trả lời: "Được rồi, ta có thể dẫn ngươi đi, nhưng lỡ may viện trưởng đại nhân trách tội thì..."
"Ta không nói ngươi ra là được." Lôi Mông nói không chút ngần ngại, sau đó tò mò nhìn thoáng qua đối phương, hỏi dò: "Rốt cuộc có cần khoa trương như vậy không? Hay là lão già đó có quy định thời gian này không thể bị quấy rầy ?"
Người nọ cười cười nói: "Quy củ này đã tồn tại từ rất lâu rồi, nhưng ngươi có thể là một ngoại lệ, vì thế ta mới chịu dẫn ngươi đi."
Lôi Mông nhún vai bất cần, không thèm nói gì nữa. Dù sao Tư Thản Sâm cũng không thể nổi giận giết mình là được rồi. Hắn không cần phải sợ, cùng lắm thì bị đuổi ra khỏi Tử Vong Chi Ca, mà như thế có lẽ sẽ tốt hơn.
Đạo sư Ước Sắt Phu làm gì biết Lôi Mông đang có chủ ý kinh thế hãi tục như thế, còn tưởng rằng Lôi Mông đi tìm Tư Thản Sâm viện trưởng là có việc gấp, trực tiếp dẫn Lôi Mông đi thẳng về phía phòng viện trưởng. Qua chừng mười mấy phút, hắn dừng bước trước cửa một gian phòng tầm thường.
"Chính là chỗ này." Người nọ nhìn Lôi Mông nói: "Nhớ lời ngươi đã hứa đó."
"Được rồi, sau khi ta đi vào sẽ nói với viện trưởng không phải là đạo sư của Ước Sắt Phu dẫn ta tới." Lôi Mông cười cười gian xảo, nói nhanh.
Sắc mặt người nọ lập tức trắng bệch, vội vã kéo Lôi Mông lại: "Ngươi không được hại ta."
"Ta nói giỡn thôi mà." Lôi Mông thở dài bất đắc dĩ. Đồng thời trong lòng cũng khó tránh khỏi thấp thỏm bất an, thoạt nhìn hình như là rất nghiêm trọng nha? Bản thân mình cứ như vậy đi vào sẽ trực tiếp bị đánh văng ra ngoài hay không đây?
Lúc này đạo sư Ước Sắt Phu mới yên lòng, dặn dò Lôi Mông mấy lần rồi chạy vội trở về, còn dư lại một mình Lôi Mông đối mặt với cánh cửa không có ngọn đèn dầu nào chiếu sáng, do dự mãi có nên đi vào hay không.
Mặc kệ nó, hắn có thể làm gì ta chứ? Lôi Mông hạ quyết tâm trực tiếp tiến lên đập cửa, thanh âm "cạch cạch" truyền ra thật xa trong màn đêm yên tĩnh.
Trong viện vẫn tối đen như cũ, hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng. Lôi Mông hơi kinh ngạc, chẳng lẽ lão già đó tu luyện dưới lòng đất? Thanh âm lớn như vậy mà không nghe được?
Dù sao đã gõ lần đầu tiên, lần thứ hai Lôi Mông không cần cố kỵ nhiều nữa, gia tăng khí lực lên vài phần.
"Cạch, cạch..."
"Rầm ~!"
Cánh cửa lâu năm không được tu sửa bỗng nhiên bị Lôi Mông đập ngã.
Đây là cái tình huống gì đây? Trong lúc nhất thời Lôi Mông không biết làm gì cho tốt, gõ cửa hơi lớn tiếng cũng là không có gì. Nhưng hủy luôn cánh cửa nhà người ta đúng là không được rồi, huống chi cánh cửa bị hủy chính là cửa nhà viện trưởng Tử Vong Chi Ca học viện.
Tất cả mọi người hơi mệt nên thu thập qua loa vài chuyện cá nhân rồi chia nhau ra đi nghỉ ngơi. Bởi vì thời gian bọn họ sẽ lưu lại Tử Vong Chi Ca học viện tương đối lâu, có một số việc bắt buộc phải xử lý ổn thỏa, ví dụ như phòng ngủ.
Dù sao nam nữ cũng khác biệt, nếu chỉ là tạm thời thì tất cả mọi người sẽ có thể mặc kệ bỏ qua. Nhưng bây giờ đã xác định ở lại lâu dài nên các nữ nhân dẫn đầu thu dọn và sắp xếp lại phòng ở. Đám người Địch Áo dùng thời gian hai ngày, bên ngoài sơn động dựng một gian lều cỏ đơn sơ, nói nghiêm khắc thì đây không thể tính là kiến trúc, chiều cao chưa bằng hai người cộng lại, không thể che gió cũng không thể trú mưa. Chỉ cần Ca Đốn ở trong mộng thả ra một đốm lửa là có thể đốt cháy hết thảy thành tro bụi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Địch Áo và Ca Đốn dậy thật sớm đã thấy Lôi Mông đang nằm ngủ say ở bên cạnh. Ca Đốn không chút khách khí vỗ đầu Lôi Mông mấy cái: "Này, ngày hôm qua trở về lúc nào?"
"A?" Lôi Mông mơ mơ màng màng trả lời: "Sau nửa đêm."
"Sau nửa đêm?" Ca Đốn lấy làm kỳ quái: "Ngươi và viện trưởng đại nhân hàn huyên chuyện gì mà lâu như vậy?"
"Đừng nói nữa." Lôi Mông lầm bầm mở mắt, sau đó ngồi dậy ngáp một cái rõ kêu.
"Ngươi và viện trưởng đại nhân có nói chuyện của chúng ta không?" Ca Đốn hỏi.
"Đã nói."
"Vậy viện trưởng đại nhân là nói thế nào?" Ca Đốn lại hỏi.
"Hắn nói sẽ điều tra xuống."
"Vậy thì tốt." Ca Đốn nở nụ cười rạng rỡ: "Ngày hôm qua ta nói cho Phổ Lai Tư biết ngươi đi tìm viện trưởng đại nhân hỏi chuyện. Cái tên Phổ Lai Tư đó bị dọa sợ hãi hết cả hồn, hắn nói đừng bảo là học viên, ngay cả đám đạo sư cũng không dám tùy tiện quấy rầy viện trưởng đại nhân, ha hả, vẫn là Lôi Mông lợi hại, tới chỗ nào cũng có mặt mũi."
"Ha ha!" Lôi Mông cũng cười thật sảng khoái, bởi vì Ca Đốn khen ngợi hắn, nhưng mà nụ cười của hắn hình như hơi cứng.
Sau bữa ăn sáng, mọi người đàm luận vài ba chuyện nhàn thoại, nội dung rất đơn giản. Y Toa Bối Nhĩ nhắc tới cả ngày ăn món dân dã kiêu này trong thời gian dài khẳng định không chịu nổi, vì thế bảo Ca Đốn đi tìm Phổ Lai Tư hỏi thăm có biện pháp gì mua được thức ăn bình thường không. Sau đó Tác Phỉ Á nhớ lại cuộc sống trước kia, còn nói nàng rất nhớ An Kỳ Nhi, không biết nàng ở Thánh Đế Tư học viện ra sao rồi? Có bị người ta khi dễ không ...vân...vân.