Thần Điển

chương 427: bắt đầu tranh tài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cuộc thi cá nhân?"

"Ừ." Lôi Mông nói: "Đúng rồi, Địch Áo, ngày hôm qua mới vừa được học viện báo tin, hỏi ngươi có báo danh thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp cá nhân không? Ta cảm thấy thực lực ngươi hẳn là không thành vấn đề nên đáp ứng bọn họ, ha hả. Địch Áo, ngươi có lòng tin không?"

"Ta đồng thời có thể tham gia thi đấu cá nhân với bộ cao cấp?" Địch Áo hơi khó hiểu: "Đây không phải là thi đấu luân phiên sao?"

"Đây là học viện đặc chuẩn, ta đoán chừng có một vài người muốn nhìn thấy thực lực chân chính của ngươi. Ta đã hỏi Thương Nam, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy." Lôi Mông cười hì hì nói: "Học phần rất nhiều nha! Địch Áo. Chớ quên chúng ta đang thiếu rất nhiều đó."

"Ngươi còn không biết xấu hổ?" Ca Đốn chen vào nói: "Lúc ấy ngươi và Thương Nam ầm ĩ một trận vì sao không nói cho Địch Áo biết?"

"Là do hắn ngu xuẩn." Lôi Mông nói: "Hắn căn bản không biết thực lực Địch Áo, hơn nữa học phần dâng tận tay rồi tại sao không lấy?"

"Ngươi có lòng tin với ta quả nhỉ?" Địch Áo cười nói: "Thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn thì sao? Ta có thể tham gia không?"

"Hả?" Lôi Mông nghe mà ngẩn ngơ, không khỏi trợn to mắt nói: "Ngươi có thể đánh lên tới bộ cực hạn? Trời đất ơi, Địch Áo, ngươi bây giờ rốt cuộc là mấy giai? Nói thật đi..."

"Cấp ba."

"Phi phi... kẻ ngu mới tin." Lôi Mông kêu lên, sau đó mỉm cười gian xảo: "Ta đi qua học bộ hỏi xem thế nào. Thế nhưng đánh tranh tài ở bộ cực hạn có phải quá lộ hay không? Còn nữa, ngươi thật sự có lòng tin chiến thắng?" Những người dám thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn cơ hồ đều là Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, nếu không cẩn thạn chỉ có thể tự rước lấy nhục, Lôi Mông đúng là hơi lo lắng.

"Quá lộ? Cũng đúng, tham gia thi đấu cá nhân hai bộ, còn có đoàn đội của chúng ta đã đủ mệt lắm rồi." Địch Áo nói: "Vậy coi như xong, Lôi Mông, Ca Đốn, các ngươi có ghi danh thi đấu cá nhân không?"

"Ngươi có ý gì? Địch Áo." Lôi Mông nói: "Định tìm lý do hợp lý giáo huấn chúng ta? Đánh cá nhân sớm muộn gì cũng đụng với ngươi, chúng ta không có ngu như vậy đâu. Hơn nữa người tham gia thi là hạn chế, mỗi khu vực chỉ có thể báo danh hai, ba người, lại còn phải trải qua học viện xét duyệt, thua sẽ bị khấu trừ học phần."

"Ngươi hiểu lầm rồi, nếu muốn giáo huấn các ngươi, ta có thể tùy thời tùy chỗ tìm ra vài cơ hội chính đáng." Địch Áo nói: "Ta chỉ lo lắng cái tên Đạt Nhĩ Sâm kia không dám đánh với ta sẽ trực tiếp nhận thua, vì thế sẽ mất cơ hội dạy dỗ hắn. Ta không thể nhảy xuống lôi đài đuổi theo đánh hắn mà?"

"Đúng vậy." Lôi Mông trầm tư suy nghĩ, sau đó nhe răng cười nói: "Ca Đốn, chúng ta cũng đi ghi danh, hắn không dám đánh với Địch Áo nhưng thấy chúng ta không nhất định chịu thua rút lui, đây là cơ hội của chúng ta."

Cuộc sống trôi qua từng ngày từng ngày, khoảng cách đại hội tranh tài càng lúc càng gần, không biết là Y Toa Bối Nhĩ chăm chỉ hay là kết quả Cừu Đức Nhĩ và Địch Địch dạy dỗ. Y Toa Bối Nhĩ rốt cuộc thành công tiến giai lên Cực Hạn võ sĩ trước đó mấy ngày.

Đám người Địch Áo vui mừng quá đỗi, cho tới bây giờ tiểu đội bọn họ cuối cùng đều đạt tới cấp độ này, trở thành võ sĩ chân chính hợp cách. Mặc dù thực lực Lao Lạp hơi khó phán định, nhưng Cực Hạn võ sĩ bình thường không hẳn là đối thủ của nàng, cộng thêm Miêu Tử và bộ quyền sáo cổ quái, lực chiến đấu của nàng lại càng cường hãn vô song.

Tiếc nuối nhất chính là nếu Y Toa Bối Nhĩ có thể lên cấp sớm hơn một chút, vậy thì nàng còn có thời gian củng cố thực lực ở giai đoạn này. Nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi, thế mà chính bản thân Y Toa Bối Nhĩ lại không thèm để ý chuyện này, sau khi chứng kiến lực lượng của Cừu Đức Nhĩ và Địch Địch. Y Toa Bối Nhĩ ngược lại không nóng lòng lên cấp tiến giai, dựa theo lời nàng nói thì lần này lên cấp hoàn toàn là ngoài ý muốn. Ở trong quá trình tu luyện chợt có cảm giác dễ dàng như nước chảy thành sông bất tri bất giác thành công tiến giai.

Bởi vì cái gọi là vội vã thì hỏng việc, trước kia Y Toa Bối Nhĩ liều mạng cũng muốn tiến giai nhưng vẫn không thể thành công. Sau khi nàng mở rộng tâm thái ra, hết thảy lại lặng lẽ chảy xuôi như con thuyền trôi thuận dòng nước.

Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đối với Y Toa Bối Nhĩ càng thêm hứng thú đối với cổ thôn kia, Y Toa Bối Nhĩ chỉ tiếp nhận phụ đạo một ngày là có thể thành công lên cấp Cực Hạn võ sĩ. Chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết, vì thế hy vọng trước mắt là phần thưởng đại hội tranh tài lần này, hai người các nàng mới có thể đủ học phần đi xin phụ đạo. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Phổ Lai Tư gần đây cũng ít ghé sang chơi, mọi người tựa hồ đang gấp rút chuẩn bị cho đại hội tranh tài. Dù sao đây là chuyện quan hệ đến số lượng lớn học phần, nói đơn giản thì trong Tử Vong Chi Ca học viện rất ít cơ hội đạt được học phần, mà học phần lại là một phần quan trọng quyết định học viên có thể đi trên con đường tu luyện bao xa.

Thương Nam thì thường xuyên qua lại, mỗi một lần tới đều hao phí công sức miệng lưỡi muốn Địch Áo bỏ ý định tham gia thi đấu cá nhân bộ cao cấp đi, nhưng vẫn luôn bị Địch Áo uyển chuyển cự tuyệt.

Thời gian trôi qua cực nhanh, cuối cùng đã tới một ngày trước khi đại hội tranh tài diễn ra. Bắt đầu trước chính là cuộc thi đoàn thể, sau đó mới là thi đấu cá nhân, nhất luật sử dụng quy chế đào thải. Bởi vì suy nghĩ đến tình huống nhân số đoàn đội không thể bình quân, từng khu vực chỉ được phái năm người lập thành một tiểu đội tham gia cuộc thi.

Thời điểm đăng ký do Địch Áo đi, khi thấy mấy trăm cây rút thăm bằng trúc, Địch Áo cũng phải âm thầm khiếp sợ, đây mới chỉ là hiện trường đăng ký của bộ sơ cấp, chỉ sợ tính toán đơn giản mỗi tiểu tổ có năm người, vậy thì ít nhất cũng hơn hai ngàn người tham gia. Xem ra lúc trước mình đánh giá cuộc tranh tài này hơi thấp rồi, muốn vượt qua hơn hai ngàn này tiến lên phía trước, đúng là không hề dễ dàng chút nào.

Địch Áo không lo lắng thi đấu cá nhân, ở trong Tử Vong Chi Ca học viện, ngoại trừ hắn ra thì làm gì còn người nào có kinh nghiệm chiến đấu sinh tử với cường giả Võ Tôn? Đây là thứ dù có học phần cũng không thể trao đổi, vì thế Địch Áo vô cùng tin tưởng vào khả năng của mình.

Địch Áo bốc thăm trúng khu bảy mươi hai, vì thế cố ý chạy đi hỏi Phổ Lai Tư. Nhưng Phổ Lai Tư nói đó là học viên ở khu vực khác, cách nhau quá xa nên song phương không quen biết gì nhau. Hắn không có cách nào cung cấp tin tức hữu dụng cho Địch Áo.

"Quên đi, chúng ta không biết bọn họ, đoán chừng bọn họ cũng chưa chắc hiểu rõ chúng ta. Ngày mai gặp mặt không phải sẽ rõ ràng hay sao?" Lôi Mông nói rất lẫm liệt, nhưng lại bị mọi người nhất trí nhếch mép khinh thường.

"Ngươi có thể xác định đối phương không biết chúng ta?" Ca Đốn cười lạnh nói: "Dĩ nhiên có lẽ là không biết chúng ta, nhưng tuyệt đối không bao gồm ngươi trong đó."

"Ngươi có ý gì?" Lôi Mông trừng mắt lên, sau đó hình như nhớ ra gì đó nhất thời khí thế uể oải xuống, đảo cặp mắt trắng dã nói: "Đã nói là không được nhắc đến chuyện này nữa mà?"

"Các ngươi dừng tranh cãi ngay, danh sách chỉ có năm, mọi người thương lượng xem nên phân phối thế nào đây?" Địch Áo lắc đầu bất đắc dĩ, hai người này không có một ngày nào là không gây lộn, thế nhưng nói đi nói lại, cái tên Lôi Mông này càng ngày càng tinh quái như Y Toa Bối Nhĩ.

Nghĩ tới đây Địch Áo bất giác nhìn thoáng qua Y Toa Bối Nhĩ, trùng hợp lúc này ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ cũng rơi vào trên người Địch Áo. Hai tầm mắt chạm vào nhau, Y Toa Bối Nhĩ đầu tiên là ngây người ra, sau đó nở nụ cười ngại ngùng, hơn nữa nàng còn khẽ gật đầu có lẽ đã ngầm hiểu ý của hắn.

Không đợi Địch Áo hiểu rõ ràng vẻ mặt Y Toa Bối Nhĩ có ý gì, Y Toa Bối Nhĩ đã mỉm cười nói: "Ta không tham gia, dù sao ta mới vừa lên cấp Cực Hạn võ sĩ, thực lực vẫn chưa ổn định, tránh cho đến lúc đó làm ảnh hưởng đến mọi người."

Địch Áo âm thầm thở dài trong lòng, thật ra hắn không có ý này, nhưng chuyện này căn bản rất khó giải thích cho ổn thỏa.

Tác Phỉ Á ở bên cạnh lắc đầu nói: "Y Toa Bối Nhĩ, ta phát hiện trình độ khống chế nguyên lực của ngươi càng ngày càng thuần thục, cái loại Băng Trùy xoay tròn này ta cũng không khống chế tốt bằng ngươi. Trong lúc tranh tài ngươi có thể phát huy tác dụng lớn hơn ta."

Y Toa Bối Nhĩ cười cười nói: "Cuộc thi đoàn thể không giống với cá nhân, rất có thể đánh một hồi biến thành tiêu hao chiến, thời gian ta lên cấp quá ngắn nên chưa ổn định thực lực, các ngươi cứ tham gia đi."

"Nếu không, chúng ta đều đăng ký sao?" Lôi Mông ở một bên nghĩ kế.

Y Toa Bối Nhĩ trợn mắt nói: "Ngươi tính toán cái gì đó? Chẳng lẽ bỏ Địch Áo ra ngoài?"

Lôi Mông gãi gãi đầu, lầm bầm: "Cứ mặc kệ hắn , năm người chúng ta đăng ký là được rồi, dù sao hắn cũng có chân bên thi đấu cá nhân mà."

Y Toa Bối Nhĩ cười lạnh: "Ngươi có thể đánh thắng Lao Lạp không? Tại sao không để cho nàng tham gia?"

"Lao Lạp thì quên đi, quy định không cho mang sủng vật theo, đến lúc đó ai dám cam đoan Miêu Tử có thể đàng hoàng đứng ở dưới đài? Hơn nữa, Lao Lạp cũng không tính là học viên của Tử Vong Chi Ca học viện." Địch Áo vội vàng hủy bỏ Y Toa Bối Nhĩ đề nghị, trên thực tế Địch Áo lo lắng chân chính không phải là Miêu Tử, mà là nha đầu Lao Lạp này hạ thủ không biết nặng nhẹ. Mà bộ quyền sáo cổ quái uy lực quá lớn, lỡ may đánh chết người thì không dễ xử lý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio