Địch Áo mỉm cười không nói, Cổ Lạp Gia Tư cố ý dặn dò hắn không được truyền ra ngoài tin tức về vị lão nhân kia. Thật ra, cho dù Cổ Lạp Gia Tư không nói, Địch Áo cũng có thể đoán được vị lão nhân kia tồn tại hẳn là một bí mật rất lớn. Nếu không Mạc Lâm trưởng lão sẽ không ủy thác bản thân hắn đi làm chuyện này, không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại biết được phụ đạo đặc thù của Tử Vong Chi Ca học viện. Có lẽ ông trời đang chiếu cố hắn, dĩ nhiên điều này cần phải có quyết tâm và khả năng quyết đoán rất lớn. Nếu đổi lại là Thương Nam sợ rằng điều tra cả đời cũng không có kết quả.
"Lôi Mông, tới đây." Địch Áo vẫy vẫy tay với Lôi Mông.
"Chuyện gì?" Lôi Mông tò mò xáp lại.
"Nói cho ngươi biết một chuyện." Địch Áo hạ giọng: "Nghe nói, bá phụ ngươi sắp đến Tử Vong Chi Ca học viện."
"Hả?" Lôi Mông đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhún vai bất cần: "Ta đã sớm biết."
"Là sao?"
"Ừ, không chỉ là bá phụ ta sắp tới, người nhà ta cũng sẽ tới." Lôi Mông ưỡng ngực lẫm lẫm liệt liệt, cao giọng nói.
"Thật hả?" Ca Đốn lấy làm kinh hãi, Vương tộc của Sư Tâm đế quốc xuất hành tập thể, đây tuyệt đối là một đại sự kinh thiên động địa.
"Ha ha, ngươi… cái tên ngốc này." Lôi Mông cười to đắc ý: "Sử dụng đầu óc chút đi, Địch Áo đang lừa gạt chúng ta đó. Ca Đốn ơi là Ca Đốn, ngươi quá ngây thơ rồi. Nếu không phải vì vận khí tốt quen biết ca ca, nói không chừng ngươi đã sớm bị người ta bán mất."
"Ngươi…" Địch Áo ngập ngừng hồi lâu, khẽ thở dài: "Được rồi, ngươi thắng." Hắn thật sự lười giải thích với Lôi Mông tự cho là đúng.
Địch Áo đi mấy ngày, thương thế Ca Đốn đã hoàn toàn khỏi hẳn, khí sắc Y Toa Bối Nhĩ cũng tốt lên nhiều. Ca Đốn và Lôi Mông đã báo danh thi đấu cá nhân, Lôi Mông tranh tài vào ngày mốt, còn Ca Đốn đã thắng một trận.
Thật ra người tốt nhất tham gia cuộc thi cá nhân, ngoại trừ Địch Áo ra thì chính là Lao Lạp. Nhưng vấn đề là bọn họ không dám để cho Lao Lạp ra sân, bọn họ đã giết người không ít trong cuộc thi đoàn thể. Nếu lại để Lao Lạp xuất hiện "tàn sát" bốn phương. Chỉ sợ bọn họ sẽ trở thành công địch của tất cả học viên, đến lúc đó cái được không bù nổi cái mất.
Bản thân Lao Lạp thì không sao cả, tiểu nha đầu này quả thật hạ thủ không biết phân biệt nặng nhẹ, dù sao tuổi tác còn quá nhỏ. Nàng có nhiều việc cần thiết hơn, cho nên Lao Lạp hoàn toàn không để ý tới chuyện tham gia tranh tài.
Nghe nói Địch Áo quay trở lại, Phổ Lai Tư và Thương Nam chạy tới vào ngày hôm sau. Vừa thấy được Địch Áo, Thương Nam thần thần bí bí tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Địch Áo, nói cho ngươi biết một tin tức tốt."
Lôi Mông đứng cách đó không xa có vẻ mất hứng: "Này này, đừng có lén lén lút lút có được không? Mọi người cùng nghe là được mà? Đúng rồi, Thương Nam, mấy ngày qua ta không nhìn thấy ngươi, vì sao Địch Áo vừa trở lại ngươi đã báo tới báo tin tức tốt? Không phải là có chủ tâm che giấu chúng ta đó chứ?"
Thương Nam cười cười nói: "Bởi vì sự kiện này có liên quan tới Địch Áo, dĩ nhiên phải chờ hắn trở lại, hơn nữa..."
Những người khác nghe thấy Thương Nam nói như vậy, tất cả đều cảm thấy hứng thú vây quanh hai người này lại, không biết là tin tức tốt gì đây?
"Còn nhớ cái tên Gia Nạp Lợi kia không?" Thương Nam cười nói.
Lôi Mông gãi gãi đầu: "Dĩ nhiên là nhớ, không phải đã bị Địch Áo giết chết sao? Ngươi ngàn vạn lần đừng có nói cho ta hắn còn sống nha!"
"Thông minh." Thương Nam nhìn về phía Lôi Mông, giơ ngón tay cái lên: "Gia Nạp Lợi quả thật chưa có chết."
"Hả?" Lôi Mông trực tiếp ngu rớt, hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, làm gì nghĩ đến sự thật chính là như vậy. Nhưng chuyện này không có khả năng mà? Địch Áo đã nói một cước kia ôm tâm tư đánh chết đối phương. Nếu Địch Áo nói như vậy, chắc chắn cái tên Gia Nạp Lợi kia đã chết đến mức không thể chết hơn được nữa, vì sao có thể còn sống?
"Nói tiếp đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Địch Áo cũng cảm thấy rất hứng thú.
"Ha hả, đây là bí mật mà ta mất rất nhiều sức lực mới thăm dò được đó. Thì ra Gia Nạp Lợi có một ca ca sinh đôi, người Địch Áo giết chết chính là ca ca Gia Nạp Lợi, tên là Bố Lý Ân."
Mấy người Địch Áo liếc nhìn nhau, cả đám đồng thời hồ đồ, tại sao đối phương lại làm như vậy, có cần thiết không?
"Sau đó thì sao? Ta nói này, nhà ngươi có thể nói một lần xong luôn không được sao?" Lôi Mông trợn mắt nhìn về phía Thương Nam.
"Ta nói cho các ngươi biết một việc, các ngươi sẽ hiểu tại sao." Thương Nam thấy đã gợi được tính tò mò trong lòng những người khác, lúc này mới hài lòng nói tiếp: "Ca ca của Gia Nạp Lợi chính là Bố Lý Ân, hắn thật ra là học viên bộ cao cấp. Thực lực hẳn là ngang với ta, nghe nói không bao lâu nữa sẽ tiến vào bộ cực hạn."
Đám người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, giờ mới hiểu được đối phương có mưu đồ gì, đúng là quá ngoan độc, tìm một gã học viên sắp tiến vào bộ cực hạn mạo danh thế thân tham gia tranh tài ở bộ sơ cấp. Cũng may thực lực Địch Áo vượt xa trình độ võ sĩ bình thường, nếu không, chỉ dựa vào đám người Lôi Mông và Tác Phỉ Á hẳn là đối phương đã được như ý.
"Chuyện này bị học viện phát hiện thế nào?"Địch Áo hỏi.
"Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết là cái tên Gia Nạp Lợi kia đã bị học viện mang đi. Kết quả chắc chắn sẽ không tốt đâu."
"Không có điều tra ra ai đứng sau lưng à?"
"Chuyện này còn phải hỏi?" Lôi Mông kêu lên: "Ngoại trừ tên Đạt Nhĩ Sâm kia, còn có thể là ai được nữa? Tên này đúng là tìm đủ trăm phương ngàn kế mà, cũng may là đã giết chết hắn rồi."
"Đạt Nhĩ Sâm?" Địch Áo lắc đầu nói: "Sợ rằng chưa chắc, ngươi cảm thấy Đạt Nhĩ Sâm có tư cách giao dịch với một học viên cao cấp sắp tiến vào bộ cực hạn không?"
Những người khác im lặng liếc nhau, nếu không phải là Đạt Nhĩ Sâm. Vậy chỉ có thể là tỷ tỷ Đạt Nhĩ Sâm, San Đóa Lạp.
Thương Nam cười khổ nói: "Cái tên Gia Nạp Lợi kia chỉ biết ca ca mình muốn đối phó các ngươi. Về phần là nguyên nhân gì, hắn không biết gì hết, Bố Lý Ân chưa từng đề cập chuyện này với những người khác. Cho dù trong lòng mọi người đều rõ ràng nhất định là San Đóa Lạp xui khiến, nhưng vậy thì có tác dụng gì không? Người đã chết thì không có đối chứng." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Địch Áo mỉm cười nhàn nhạt: "Không sao cả, dù sao đã xác định là nàng, chúng ta có thể chờ đợi. Sớm muộn gì nàng cũng không thể nhịn được."
"Địch Áo, ý ngươi là chúng ta không làm gì hết, cứ đợi đến lúc người đàn bà kia tính kế chúng ta?" Lôi Mông trợn tròn hai mắt nhìn tới.
"Vậy ngươi muốn làm thế nào?" Địch Áo cười híp mắt nhìn sang Lôi Mông: "Còn không ngươi trực tiếp đi giết chết nàng là được rồi. Dù sao Tư Thản Sâm viện trưởng cũng không có biện pháp xử lý ngươi."
Lôi Mông nhớ lại lúc đối mặt Tư Thản Sâm, kìm lòng không đậu rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu lia lịa. Nói đùa gì vậy, nếu hắn thật sự làm như vậy, Tư Thản Sâm tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
"Các ngươi không cần quản chuyện này, nàng không thể tạo ra bao nhiêu sóng gió đâu." Địch Áo vốn không có đặt San Đóa Lạp ở trong lòng, nếu không phải đang ở trong Tử Vong Chi Ca học viện, Địch Áo đã sớm động thủ giết San Đóa Lạp từ lâu rồi. Vấn đề ở đây là không bị học viện phát giác, trước khi hoàn toàn nắm chắc Địch Áo sẽ không xuất thủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lôi Mông giành được thắng lợi trong cuộc thi cá nhân rất dễ dàng, có một phần học viên ôm tâm lý đánh thử. Bởi vì cuộc thi cá nhân có trình độ kịch liệt không thể nào so sánh với cuộc thi đoàn đội, hơn nữa độ nguy hiểm cũng không lớn. Dù sao tất cả mọi người đều là võ sĩ cùng giai, trên căn bản sẽ không xuất hiện tình trạng nghiêng về một phía. Lôi Mông chiến thắng rất nhanh chóng và đơn giản, ngay cả bí kỹ gia truyền Địa Chấn còn chưa có buông thả đã kết thúc tranh tài. Đây là Lôi Mông cố ý, bởi vì Địa Chấn dùng quá nhiều khó tránh khỏi sẽ bị người ta lưu ý, ít nhất phải đợi đến vòng bán kết mới có thể sử dụng để gia tăng ưu thế.
Địch Áo lại càng dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần ngồi một chỗ là trực tiếp tiến vào vòng bán kết. Dĩ nhiên đây chỉ giới hạn ở bộ sơ cấp, đợi đến lúc thi đấu cá nhân bộ cao cấp bắt đầu, Địch Áo sẽ không được nhận đãi ngộ như vậy.
Đảo mắt đã qua một tuần lễ, Ca Đốn và Lôi Mông hữu kinh vô hiểm tiến vào vòng bán kết, một khu vực lại có ba người tiến vào vòng bán kết đúng là chuyện trước nay chưa từng có ở Tử Vong Chi Ca học viện. Những học viên bộ sơ cấp khác nghe thấy là muốn câm lặng với tình huống như thế. Cuộc thi đoàn thể biểu hiện chỉ là tương đối, Ca Đốn và Lôi Mông sử dụng thủ đoạn rất là ôn hòa, ít nhất là "hiền lành" hơn Địch Áo và Lao Lạp nhiều lắm. Đúng rồi, còn có Y Toa Bối Nhĩ nữa , ba người bọn hắn đã bị các học viên liệt vào danh sách ba đại sát thủ của khu năm mươi mốt.
Các học viên không phải là tay mơ chưa từng nhìn thấy máu, vấn đề là hình tượng và thủ đoạn của Lao Lạp và Y Toa Bối Nhĩ tương phản nhau quá lớn. Địch Áo cường thế đã không cần phải nói, một màn Lao Lạp gọn gàng dứt khoát thọc nát trái tim Đạt Nhĩ Sâm, đoán chừng lưu lại cho rất nhiều người ấn tượng rất sâu. Về phần Y Toa Bối Nhĩ thì không người nào nguyện ý nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ai có thể tưởng tượng nổi một người sống sờ sờ ra đó, trong nháy mắt đã biến thành một đống thịt vụn bay tán loạn?