Một người trong đó là Tư Thản Sâm viện trưởng mà Địch Áo từng gặp qua một lần, một người khác hẳn là Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đại đế. Không giống như Địch Áo tưởng tượng, vốn nghĩ là Hoắc Phu Mạn đại đế là người có địa vị cực cao, tất nhiên mang bộ dạng không giận mà uy, toàn thân lộ ra khí tức sắc bén như đao. Thế mà xuất hiện ở trước mắt Địch Áo chỉ là một người trung niên nhìn qua thậm chí còn bình thường hơn cả Tư Thản Sâm. Chỗ duy nhất làm cho người ta cảm giác không giống người thường chính là hai hàng lông mày dài chạm vào tóc mai, ánh mắt thâm thúy như đại dương sâu rộng, bất kỳ người nào bị hắn nhìn vào sẽ có cảm giác bị xuyên thủng tất cả bí mật vốn đã chôn sâu trong tận đáy lòng.
Hoắc Phu Mạn nhàn nhạt nhìn tới Lôi Mông, trầm giọng nói: "Mặc dù ngươi chưa từng gặp qua hắn, nhưng hắn là trưởng bối của ngươi, qua đó bái tế đi."
Lôi Mông không dám chậm trễ, vội vàng đi qua bên kia trịnh trọng thi lễ trước quan tài một bái thật sâu. Sau đó Địch Áo cũng đi tới làm y như vậy.
Ánh mắt Hoắc Phu Mạn thấy thế liền nhu hòa hơn rất nhiều, chờ Lôi Mông và Địch Áo lui xuống mới chuyển tầm mắt lên trên người Địch Áo: "Ngươi chính là Địch Áo?"
"Vâng."
Hoắc Phu Mạn gật đầu không nói gì nữa, lúc này Cổ Lạp Gia Tư đi lên lấy ra một cái bao nhỏ đưa cho Địch Áo: "Đây là đồ lão sư để lại cho ngươi, bên trong ghi lại lĩnh ngộ của ngài ấy trong những năm gần đây."
"Để lại cho ta?" Địch Áo mới vừa đối mặt Hoắc Phu Mạn đại đế vẫn có thể duy trì bình tĩnh nhưng bây giờ lại vô cùng kinh hãi. Phải biết rằng lão nhân kia không phải là một vị Thánh giả bình thường, mà là nhân vật nổi danh ngang hàng với Áo Nhĩ Sắt Nhã và Lan Bác Tư Bản. Một vị cường giả tồn tại cao xa vời vợi như thế lại nhớ tới mình trước lúc lâm chung, Địch Áo không thể nào tin được điều mình vừa nghe thấy.
"Không sai, lão sư đã nói như vậy." Cổ Lạp Gia Tư nhìn Địch Áo, chầm chậm nói: "Lão sư nói đến cấp độ như ta đã rất khó đột phá lần nữa. Nhưng ngươi lại không giống, ngươi có mức độ phù hợp với Phong nguyên lực rất cao, chính là một thiên tài mà bình sinh cả đời ngài ấy mới thấy lần đầu tiên. Cho nên lão sư hi vọng ngươi có thể lựa chọn con đường thích hợp nhất cho mình, tiếp tục đi thẳng tới đích mà mọi người mơ ước. Bên trong này có một vài ý nghĩ mà lão sư chưa kịp thử nghiệm trong thực tế, hi vọng ngươi có thể bù đắp khuyết điểm dùm cho ngài ấy."
Cổ Lạp Gia Tư vừa nói ra lời này, ngay cả Hoắc Phu Mạn đại đế và Tư Thản Sâm viện trưởng ngồi ở một bên cũng phải giật mình, ánh mắt nhất thời có chút khác thường. Bọn họ gặp gỡ vị lão nhân này đã lâu, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy hắn đánh giá người nào cao như thế.
Địch Áo há miệng không nói được một câu, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Phần lễ vật này quá nặng, nặng đến mức hắn chịu không nổi. Về phần Địch Áo chỉ biểu diễn cho vị lão nhân kia nhìn thấy Lôi Quang Phong Nhận một lần mà thôi, thế mà thu hoạch được vượt xa thứ mà hắn giao ra.
Cổ Lạp Gia Tư thấy Địch Áo kinh ngạc ngây người, chậm chạp mãi không có động tác nào. Trong lòng mới tương đối dễ chịu, nếu như Địch Áo đón nhận quá dễ dàng, mặc dù hắn không thể làm nghịch quyết định của lão sư, nhưng điều này sẽ cho thấy rõ Địch Áo là người không hiểu được tiến thối. Còn bây giờ Cổ Lạp Gia Tư cảm thấy Địch Áo dễ thân cận hơn mấy phần, đúng là lão sư không có nhìn lầm người.
Địch Áo chần chờ chốc lát, rốt cuộc đưa tay nhận lấy cái bao, không chấp nhận thì lộ vẻ kiêu căng làm phách. Nhưng ngay lúc này mình nên làm gì đây? Cảm kích? Sợ hãi? Hình như làm bất kỳ hành động nào cũng không đủ để biểu đạt cảm thụ từ tận đáy lòng, ở trước mặt lễ vật trân quý cỡ này, hoàn toàn không có lời nói và hành vi nào có thể diễn tả hết ý nghĩ.
Cổ Lạp Gia Tư vỗ nhè nhẹ lên bả vai Địch Áo, không nói gì nữa, chầm chập thối lui sang một bên không một tiếng động.
Hoắc Phu Mạn và Tư Thản Sâm vẫn luôn quan sát vẻ mặt Địch Áo, sau đó hai người liếc nhìn nhau dò ý rồi đồng thời âm thầm khen ngợi ở trong lòng. Hiểu được cảm ơn có ý nghĩa Địch Áo không phải là người cạn tình bạc nghĩa, ít nhất từ tâm tính thì vị lão nhân đã không phó thác lầm người, chẳng qua là hai người vẫn ôm thái độ hoài nghi về phần lão nhân đánh giá Địch Áo. Cho dù thế nào đi nữa, Địch Áo chỉ là một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, vì sao có thể xuất sắc như lão nhân nói?
"Lôi Mông, ngươi tới đây." Hoắc Phu Mạn ném ánh mắt lên trên người Lôi Mông, tựa hồ là sợ quấy nhiễu vị lão nhân nằm trong quan tài, thanh âm Hoắc Phu Mạn rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người ta có cảm uy nghiêm không thể kháng cự.
Lôi Mông vô cùng biết điều đi tới bên cạnh Hoắc Phu Mạn, ủ rũ cúi đầu xuống, bộ dạng y như là chấp nhận số phận, mặc người chém giết vậy.
Tư Thản Sâm lắc đầu nói: "Tiểu tử này ở trước mặt ngươi mới có thể thành thật như vậy, thời điểm phá cửa nhà ta tại sao không có biết điều như bây giờ nhỉ?"
Nghe được Tư Thản Sâm nói, Lôi Mông thiếu chút nữa nổi giận hét ầm lên, đây không phải là bỏ đá xuống giếng hay sao? Lão già nhà ngươi thù cũng quá dai đi?
Quả nhiên là thần sắc Hoắc Phu Mạn lập tức trầm trọng, mở miệng nhả ra từng chữ một: "Lá gan càng lúc càng lớn nhỉ, thế nào? Không hài lòng vì ta cho ngươi đến Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện ?"
"Không có." Lôi Mông vội vàng kêu oan: "Nơi này rất tốt, thật đó, tốt hơn những địa phương ta từng đi qua rất nhiều. Rồi lại nói, ta không có đập phá cánh cửa nhà Tư Thản Sâm viện trưởng, ta chỉ gõ mấy cái tự nhiên nó sập à !"
Hoắc Phu Mạn hiển nhiên không nghĩ tới Lôi Mông sẽ trả lời như vậy, sắc mặt từ từ hòa hoãn xuống: "Xem ra trước kia ngươi chịu khổ không ít, như vậy cũng tốt. Người trẻ tuổi không thể hưởng lạc quá nhiều." Hoắc Phu Mạn cẩn thận đánh giá Lôi Mông trên dưới mấy lần. So với trước khi rời nhà đi, Lôi Mông đã có sự biến hóa rất lớn, dáng người cao hơn một chút, thân thể bền chắc vạm vỡ, ánh mắt cũng trầm ổn hơn nhiều. Nếu như nói Lôi Mông lúc trước chỉ là một thiếu niên kinh nghiệm sống chưa nhiều, vậy thì bây giờ Lôi Mông đã có khí chất của một võ sĩ hợp cách.
Ánh mắt Hoắc Phu Mạn lộ ra mấy phần vui mừng, sau đó nhìn về phía Địch Áo, nói: "Ngươi là đệ tử Phong Ngân?"
Địch Áo chấn động trong lòng, nhưng biết chuyện này sớm muộn gì cũng không thể gạt được người ta. Vì thế hắn hít sâu một hơi, thản nhiên gật đầu: "Đúng thế."
Tư Thản Sâm viện trưởng cũng không rõ ràng lắm thân phận Địch Áo, lúc này mới lộ ra thần sắc khiếp sợ, Phong Ngân? Đây chính là thanh lợi kiếm từng treo ở trên đầu vô số cường giả. Ngay cả Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão cũng không thể thoát khỏi Phong Ngân ám sát, thử hỏi trên đời này có mấy người dám cam đoan mình có thể yên tĩnh vỗ gối nằm ngủ không lo khi bị Phong Ngân để ý?
Vẻ mặt Lôi Mông bắt đầu khẩn trương lo lắng nhìn sang Hoắc Phu Mạn, trong lòng âm thầm quyết định chủ ý, nếu bá phụ làm khó dễ Địch Áo. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng phải ra tay ngăn cản, cho dù giao ra cái giá cực lớn cũng không tiếc.
Lôi Mông phản ứng hiển nhiên bị Hoắc Phu Mạn nhìn thấy rõ ràng, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ buồn cười "chán nản".
"Đúng là châm chọc mà, đệ tử Phong Ngân lại trở thành bằng hữ với cháu của ta, ngươi cảm thấy ta nên dùng thái độ gì đối với ngươi đây?"
Địch Áo trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Chuyện này không phải ta có thể quyết định được. Nhưng mà … chẳng lẽ ngài không nghĩ là ở giữa chúng ta thật ra đang có cùng chung địch nhân hay sao?"
"Có chung địch nhân?" Hoắc Phu Mạn thản nhiên nói: "Lý do này hình như hơi đơn giản, ngươi hẳn là biết vị lão sư kia đã làm những chuyện gì chứ?"
Địch Áo lẳng lặng nhìn Hoắc Phu Mạn đại đế: "Nếu như ngài thật sự để ý tới những chuyện đã qua, vậy thì ta không còn lời nào để nói."
Vẻ mặt Hoắc Phu Mạn bình tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng, hai tròng mắt thâm thúy như biển kia tựa hồ đang chớp động quang mang lạnh lẽo.
Lôi Mông nhất thời nóng nảy bước lên một bước che chắn ở giữa Hoắc Phu Mạn và Địch Áo, nói với giọng cầu khẩn: "Bá phụ …"
"Ngươi làm gì đó?" Hoắc Phu Mạn tức giận trợn mắt nhìn Lôi Mông: "Ngươi cho rằng ta đây ngay cả một điểm khí lượng nho nhỏ cũng không có?"
Lôi Mông lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, cười cười lấy lòng: "Dĩ nhiên là không, trên đại lục người nào không biết bá phụ lòng dạ rộng lớn, nhân ái có thừa..." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Ngươi để dành chút khí lực trở về giải thích với các tỷ tỷ kia đi, không cần ở chỗ này nịnh bợ lấy lòng ta." Hoắc Phu Mạn nhức đầu cắt ngang lời Lôi Mông: "Nếu không phải nha đầu Thập Thất tìm được ngươi, chỉ sợ ngươi vẫn không chịu trở lại nhỉ?"
"Dĩ nhiên là không, ta đã chuẩn bị tinh thần sau khi tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ sẽ trở về cấp cho lão nhân gia ngài một kinh hỉ đó."
Hoắc Phu Mạn lắc đầu, rõ ràng là không tin Lôi Mông giải thích. Nhưng nhìn bộ dạng cũng không có ý tứ tiếp tục truy cứu, chỉ nhìn Lôi Mông, nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy ngươi như thế này, ta cũng yên lòng rồi. Nhưng đừng mong ta sẽ dẫn ngươi trở về, quy củ chính là quy củ. Nếu ngươi không thể tấn thăng lên Võ Tôn, vậy thì chuẩn bị sinh sống ở chỗ này cả đời đi."
"Không thành vấn đề." Lôi Mông mừng rỡ, Hoắc Phu Mạn không có truy cứu chuyện hắn trốn nhà đi đã là vạn hạnh lắm rồi. Làm gì còn dám nói lên những yêu cầu quá phận.