"Thật ra ta nguyên bản ta cũng không tin cái thứ hư vô mờ mịt kia, nhưng bây giờ không tin không được rồi." Mạc Lâm nhìn cửa vào cung điện cách đó không xa: "Nếu như không phải là vận mệnh an bài, huyết mạch Bất Hủ Vương mấy trăm năm qua chưa bao giờ giác tỉnh, tại sao hết lần này tới lần khác lại thức tỉnh trên người Địch Áo? Mà Địch Áo đúng lúc là một người mang huyết mạch Bất Hủ truyền thừa còn sống sót duy nhất. Lúc này hắn sắp bước qua trạm kiểm soát hai lần tiến hóa, mấy lần trùng hợp liên lạc ở chung một chỗ, ngoại trừ vận mệnh thì ta thật sự nghĩ không ra nên giải thích như thế nào cho hợp lý."
"Ha ha, vậy chỉ có thể nói là vận mệnh vẫn chiếu cố chúng ta mà thôi. Chỉ cần Địch Áo thành công hoàn thành hai lần tiến hóa, như vậy đánh bại Quân Đồ Minh, tái hiện Thần Vực huy hoàng chỉ là vấn đề thời gian." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ánh mắt Á Nhĩ Duy Tư lộ ra mấy phần mơ màng: "Nghe ngài nói như thế, ta cảm thấy hơi khẩn cấp rồi."
Mạc Lâm cười cười vui vẻ: "Gấp cái gì, đã chờ nhiều năm như vậy."
"Đúng rồi, bây giờ báo tin cho Lan Bác Tư Bản đại nhân hay là trở về rồi tính?" Mạc Lâm hỏi.
Á Nhĩ Duy Tư gật đầu nói: "Đã báo lúc đi trên đường rồi, nhưng đợi đến lúc Lan Bác Tư Bản đại nhân phái người tới đây sợ rằng phải qua thêm một đoạn thời gian."
"Lần này là ta suy nghĩ không chu toàn lắm." Mạc Lâm hơi lo lắng nói: "Vốn nghĩ là không dừng lại ở chỗ này quá lâu, không nghĩ tới phát sinh chuyện này, xem ra còn phải chờ thêm khá lâu đây."
"Không liên quan đến ngài, không có ai nghĩ tới trên đời này còn có Thú linh tồn tại." Á Nhĩ Duy Tư nhẹ giọng an ủi: "Huống chi Ai Tắc Đốn công quốc không có cường giả, hai người chúng ta cũng đủ ứng phó tình hình rồi."
"Ta không lo lắng về Ai Tắc Đốn công quốc." Mạc Lâm lắc đầu nói: "Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, sợ rằng tin tức kia sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài. Nếu lúc này Địch Áo còn không có đi ra ngoài, tình thế sẽ rất nguy hiểm."
Nói tới đây Mạc Lâm tức giận: "Tiểu tử này không nói cho ta biết thời gian cụ thể đã vội vội vàng vàng chạy đi, làm cho chúng ta chờ đợi lo lắng thế này."
Á Nhĩ Duy Tư cười cười: "Lấy tuổi tác Địch Áo gặp phải loại chuyện này không có biểu hiện mừng rỡ như điên đã đáng quý rồi. Ngài không thể nghiêm khắc quá, có lẽ chính hắn cũng không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian để hoàn thành tiến hóa. Dù sao hai lần tiến hóa là một lĩnh vực hoàn toàn mới, số người biết chuyện này cũng không nhiều."
"Hi vọng là thế." Mạc Lâm âm thầm thở dài trong lòng, không biết tại sao hắn luôn có một dự cảm xấu. Mạc Lâm chỉ hy vọng lực lượng cứu viện chạy tới nhanh một chút.
Mặt trời lên mặt trời lặn, trong nháy mắt đã trôi qua mười mấy ngày, Địch Áo vẫn chưa có đi ra cung điện. Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư yên tâm không ít, dựa theo thời gian tính toán nhiều nhất là nửa tháng, những người Lan Bác Tư Bản phái ra sẽ tới đây.
Ở trong thạch thất, Địch Áo vẫn duy trì tư thế như ban đầu, vầng sáng đủ màu lẳng lặng bao trùm toàn thân hắn. Giờ phút này tất cả mạch máu trong cơ thể Địch Áo đã bị luồng sáng nhu hòa dung nhập vào, quá trình tiến hóa vẫn tiếp tục. Địch Áo có thể cảm giác được tốc độ tia sáng lan tràn đang từ từ giảm bớt, hắn tập trung tinh thần nhận thức mỗi một tia biến hóa trong cơ thể mình.
Ở một góc độ nào đó nguyên lực của Địch Áo và Miêu Tử tương thông với nhau, cho nên Địch Áo có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể Miêu Tử cũng có sự biến hóa, tia sáng màu trắng chậm rãi thay đổi mạch máu trong cơ thể Miêu Tử y như hắn. Về phần Lao Lạp thì không có xuất hiện tình huống này, nhưng ở trong gian phòng này số lượng nguyên lực cực kỳ dày đặc, Lao Lạp hiển nhiên chiếm được chỗ tốt không ít. Huống chi thực lực Thủ hộ giả và Thủ hộ thú có quan hệ trực tiếp với nhau, cho dù Lao Lạp ngồi yên không làm gì, chỉ cần Miêu Tử có thể hoàn thành hai lần tiến hóa, lực chiến đấu của Lao Lạp sẽ lập tức đề thăng theo.
Địch Áo không biết là ở một góc ngoài vầng sáng, Thú linh sớm đã không thể tiếp tục duy trì hình thái chiến đấu, chậm rãi biến trở về hình dạng ban đầu, chỉ có hai hốc mắt sâu thẳm kia lâu lâu lại lóe ra ngọn lửa nhu hòa.
Có rất ít người biết yêu thú biến chuyển thành Thú linh như thế nào, bởi vì điều kiện cần thiết quá hà khắc. Ở trong lịch sử Thủ hộ giả nhất tộc, vào thời kỳ viễn cổ chỉ có xuất hiện hai ba con mà thôi, gần một ngàn năm trở lại đây chưa từng có Thú linh tồn tại. Điều kiện đầu tiên là con yêu thú này phải là Thủ hộ thú, hơn nữa lại còn phải hoàn thành tiến hóa lần thứ hai, chỉ riêng hai điều kiện này đã rất khó thỏa mãn rồi, tuyệt đại đa số thân thể và tính mạng của người thủ hộ không thể nào chống đỡ đến lúc yêu thú hoàn thành tiến hóa lần thứ hai.
Khi người thủ hộ tử vong thì Thủ hộ thú vì cùng hưởng tính mạng cũng sẽ chết theo, nhưng nếu Thủ hộ thú có thể hoàn thành tiến hóa lần thứ hai sẽ có tỷ lệ sống sót cực kỳ nhỏ bé, chính là dựa vào hình thái Thú linh để bảo lưu lại một phần lực lượng, nhưng cũng có một điểm yếu trí mạng, đó là tốc độ lực lượng bổ sung vô cùng chậm chạp. Một khi sử dụng lực lượng quá độ sẽ không thể nào kịp thời bổ sung, điều này cũng có ý nghĩa tính mạng Thú linh sẽ đi tới điểm cuối.
Địch Áo không biết Thú Linh đã trả giá to lớn cỡ nào, vẫn đang mừng rỡ chú ý tiến triển trong cơ thể mình. Hắn rất muốn biết sau khi tia sáng cuối cùng hội hợp lại với nhau sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.
Ở trong thế giới hoàn toàn do nguyên lực tạo thành này, Địch Áo không có cảm giác mỏi mệt, cũng không cần nghỉ ngơi. Mặc dù Địch Áo rõ ràng mình đã ngồi ở trong này một đoạn thời gian rất dài, nhưng hắn thậm chí không có cảm giác đói bụng hay uể oải tý nào. Nguyên lực dày đặc trong này phảng phất như biến thành chất dinh dưỡng giúp cho Địch Áo giữ vững trạng thái thanh tĩnh.
Khi người ta tập trung làm việc thời gian sẽ trôi qua thật nhanh, đặc biệt là ở trong cánh cửa thời gian và không gian này Địch Áo có cảm giác như thế.
Nhưng đối với Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư ở ngoài cung điện thì một ngày còn lâu hơn cả một năm, một bên lo lắng Địch Áo có thể hoàn thành hai lần tiến hóa hay không, một bên lại phải suy đoán nguy hiểm chừng nào xuất hiện ở nơi này.
Mặc kệ tâm tình hai bên khác biệt bao nhiêu, thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua.
Rốt cuộc luồng sáng trong cơ thể Địch Áo bắt đầu tiến hành hội tụ lại với nhau. Nguyên lực dày đặc trong phòng chẳng biết từ lúc nào đã trở nên mỏng manh hơn rất nhiều, Địch Áo dồn toàn bộ lực chú ý vào chỗ tia sáng hội tụ, hắn lặng lẽ ngừng hô hấp chờ đợi kết quả.
Quá trình này hơi khó khăn, mỗi lần trái tim đập một nhịp là tia sáng dung hợp dần chậm lại một chút, thậm chí còn lui về sau giống như bị lực lượng vô hình nào đó chấn động lùi lại. Nhìn qua giống như hai bên đang âm thầm đấu tranh với nhau.
Ngọn lửa trong mắt Thú Linh chập chờn mờ ảo, lực lượng nó đã yếu ớt đến trình độ chỉ cần có một ngọn gió thổi qua là tắt ngấm. Nếu như lúc này Địch Áo có thể xâm nhập vào trong ý thức Thú Linh sẽ phát hiện tâm tình tuyệt vọng và không cam lòng của nó đang dâng trào mãnh liệt.
"Không thể nào !" Thú Linh lẩm bẩm, bởi vì thanh âm quá nhỏ nên Địch Áo không có nghe thấy.
" Chỉ còn lại một bước cuối cùng, tại sao? Chẳng lẽ huyết mạch chủ nhân thật sự đoạn tuyệt vào đời này rồi."
Bốn khối tinh thần hạch trên tường vẫn lóe ra ánh sáng như mộng như ảo, nhưng độ sáng đã mờ nhạt vô cùng, thậm chí còn không bằng viên tinh thần hạch trong ngực Địch Áo.
Lại qua thêm một đoạn thời gian, xung quanh bốn phía yên tĩnh đến mức khó chịu, cuối cùng tia sáng trong phòng lặng lẽ biến mất, cánh cửa thời gian và không gian mất đi chống đỡ nhất thời tuyên cáo diệt vong, thế nhưng Địch Áo và Lao Lạp còn có Miêu Tử thân thể vẫn tại một loại kỳ dị lực trường ủng hộ hạ trôi lơ lửng ở không trung.
Vấn đề Thú Linh lo lắng nhất rốt cuộc xảy ra, nguyên bản tia sáng đã bao trùm nửa trái tim không thể tiếp tục được nữa, bắt đầu lùi ngược trở về y như thủy triều. Khiến cho người ta kinh hãi nhất là tốc độ tia sáng tiêu tán còn nhanh hơn cả lúc đầu lan tràn tới.
Địch Áo trợn mắt há mồm nhìn một màn quỷ dị này, đã xảy ra chuyện gì? Cho dù Địch Áo ngu ngốc đến mức nào cũng không nghĩ rằng đây là dấu hiệu tiến hóa thành công, tình cảnh trước mắt hiển nhiên là điềm báo trước của tiến hóa thất bại.
"Không..." Trong đầu Địch Áo chợt vang lên thanh âm Thú Linh rống giận, ngọn lửa trong mắt Thú Linh bỗng nhiên điên cuồng bộc phát, một nguồn lực lượng cuồng mãnh đột nhiên rót vào trong cơ thể Địch Áo.
Luồng sóng triều đang từ từ biến mất nhất thời ngưng lại, sau đó bắt đầu chậm rãi chạy về phía trái tim, nhưng thời gian không qua bao lâu, cổ lực lượng kia đã tiêu hao hầu như không còn, quang mang màu trắng ngừng lại tại chỗ.
"Không..." Thanh âm Thú Linh suy yếu lộ ra cảm giác tuyệt vọng tột đỉnh, Địch Áo có thể nhận ra nó đang cực kỳ bi thương.
"Thất bại?" Địch Áo kinh ngạc nhìn cơn sóng thủy triều rút xuống phía dưới, làm sao có thể thất bại?
"Lực lượng." Địch Áo đột nhiên tỉnh ngộ, giờ phút này bản thân mình cần nhất chính là lực lượng. Địch Áo nghĩ tới trước tiên là dòng xoáy nguyên lực, ngay sau đó lập tức hành động.
Dòng xoáy nguyên lực nhanh chóng xoay tròn, Địch Áo liều mạng rút nguyên lực từ trong dòng xoáy nguyên lực ra ngoài rót vào thân thể. Đây là hành động trước kia Địch Áo không bao giờ dám làm, nhưng ở tình hình hiện tại Địch Áo khôngtheer quan tâm nhiều như vậy, bất luận như thế nào cũng phải thúc đẩy quá trình tiến hóa tiếp tục.