Thần Điển

chương 589: ai tính kế ai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nháy mắt Khải Mạn tự bạo, Bố Long Phỉ Nhĩ đã tập trung lĩnh vực của mình lùi về phòng thủ, ngưng tụ thành một tầng nham thạch cứng như sắt thép bao trùm toàn thân, nhờ thế mới miễn cưỡng chống đỡ một kích cuối cùng của Khải Mạn. Mặc dù như vậy, sắc mặt Bố Long Phỉ Nhĩ vẫn tái nhợt dọa người, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ sẫm, hiển nhiên lực xung kích lúc nãy khiến cho nội tạng hắn bị thương tổn không nhỏ.

Đám người Tạp Tư Đặc La kinh ngạc ngẩn người, một Thần Vũ Giả cứ như vậy biến mất?

Như vậy lúc trước bọn họ cố gắng làm gì?

Trong không khí đột nhiên xuất hiện tình huống nguyên lực dao động, một quả Băng Trùy hiện ra giữa không trung bắn tới đám người Tạp Tư Đặc La. Thì ra là Đạt Tư Ngũ Đức xuất thủ, nhóm của Mạc Lâm cũng xông tới lần nữa, Tạp Tư Đặc La nhìn những đồng bọn bên cạnh trên người vết thương chồng chất, ánh mắt dần dần mờ đi rồi mất đi tiêu điểm, trận chiến này cần phải đánh nữa không?

Kết quả Thần Vũ Giả Khải Mạn của Nguyệt Ảnh đế quốc chết trận, quân đoàn trưởng Tạp Tư Đặc La cùng với mấy Thánh giả đi theo vẫn lạc toàn bộ. Liên minh Sư Tâm đế quốc, Thiên Không thành và Thần Vực mặc dù cũng có vài Thánh giả bị thương, Thần Vũ Giả Bố Long Phỉ Nhĩ thương thế nghiêm trọng, nhưng tổn thất xem như không đáng kể.

Chiến lực cao cấp của đối phương bị một lưới bắt hết, Thi Lạc Tư lập tức hạ lệnh đẩy mạnh tiền tuyến tới trước, quân đội Nguyệt Ảnh đế quốc tinh thần đại giảm, chỉ ngăn cản được chốc lát rồi bắt đầu bị đánh tan tác xoay người chạy trốn.

Chiến cuộc vốn giằng co rốt cuộc bị phá vỡ, đây có thể coi như là một lần thắng lợi lớn nhất từ khi chiến tranh bộc phát, tướng sĩ liên quân vui mừng khôn xiết, thanh âm hô hoán xuyên phá trời cao. Thế nhưng Thi Lạc Tư không có truy sát bại binh quá lâu, lần này vây giết đã đạt được thành quả ngoài ban đầu dự tính, bước kế tiếp tiến hành như thế nào cần phải bàn bạc thật kỹ. Bởi vì chiến tranh đã triệt để thăng cấp, ngay cả Thi Lạc Tư cũng không có tư cách quyết định và an bài kế hoạch.

Mấy ngày sau, tin báo chiến quả từ tiền tuyến đã nằm trên bàn Hoắc Phu Mạn, đồng thời lúc này cũng có mặt Lan Bác Tư Bản và Phổ Lai Tư.

"Thế nào? Lần này hai vị sẽ không lo lắng gì nữa chứ?" Phổ Lai Tư vốn luôn trầm mặc cũng phải lộ ra thần sắc hớn hở.

"Lan Bác Tư Bản đại nhân, ngài thấy thế nào?" Hoắc Phu Mạn lập tức đẩy vấn đề này qua Lan Bác Tư Bản. Nói thật ra Hoắc Phu Mạn cũng có động tâm, thành quả lần này quá lớn, Quân Đồ Minh tổn thất một vị Thần Vũ Giả và mấy Thánh giả, thế lực tổng thế đã bị hạ xuống một bậc, nếu như ba phương dốc toàn bộ lực lượng chưa chắc không có hi vọng nghịch chuyển thế cờ.

Lan Bác Tư Bản và Hoắc Phu Mạn quen biết đã lâu, vừa nghe Hoắc Phu Mạn hỏi như vậy liền hiểu ra ý tứ của hắn.

Sau khi suy nghĩ một lát, Lan Bác Tư Bản chậm rãi nói: "Đối với chúng ta đây là một cơ hội tốt, nhưng các ngươi chớ quên thủ hạ dưới trướng Quân Đồ Minh còn có Tháp Sâm Đặc và Lai An."

"Diệt Tuyệt đáng sợ như vậy?"Phổ Lai Tư nhíu mày hỏi lại.

"Nếu như ban đầu chỉ có một mình Quân Đồ Minh còn chưa đủ để ta buông tha quyết định liều mạng."

Lan Bác Tư Bản mỉm cười nhàn nhạt: "Dĩ nhiên cơ hội tốt như vậy nếu không mở rộng ưu thế thì đúng là đáng tiếc, ta chỉ nhắc nhở hai vị một câu, không nên tái phạm sai lầm đồng dạng."

Phổ Lai Tư dĩ nhiên biết đoạn lịch sử trước kia khi Lan Bác Tư Bản dẫn dắt Thần Vực chạy trốn. Lúc đó hắn nghĩ rằng Lan Bác Tư Bản để lộ bộ mặt hèn yếu của mình, nhưng tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Phổ Lai Tư đã hiểu biết Lan Bác Tư Bản thêm một chút. Vị đại trưởng lão Thần Vực này có lẽ tồn tại một vài khuyết điểm, nhưng hai chữ hèn yếu tuyệt đối không có trong số đó.

"Ngài có thể miêu tả tình hình cụ thể hay không?" Phổ Lai Tư hỏi.

"Ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể xác định phạm vi Diệt Tuyệt công kích vượt xa bí kỹ thông thường, hơn nữa không hề tồn tại điểm yếu, một khi thành công buông thả chính là một tràng tai nạn hủy diệt.

Thần sắc Lan Bác Tư Bản có vẻ tiếc hận nói: "Nếu như lúc ban đầu ta có thể kiên quyết hơn một chút, cuộc chiến tranh này sẽ có thể gia tăng thêm mấy phần thắng."

"Ý của ngài là…"

"Trận chiến đó đánh với Tháp Sâm Đặc và Lai An vô cùng thảm thiết, chúng ta tổn thất ba Thần Vũ Giả, Tháp Sâm Đặc và Lai An lại không hề bị thương. Diệt Tuyệt từ một góc độ nào đó đã không còn thuộc về phạm trù bí kỹ, nếu như người lần này bị giết là Tháp Sâm Đặc và Lai An, ta sẽ không ngần ngại lựa chọn phát động phản công, đáng tiếc Quân Đồ Minh sẽ không bao giờ cho ra quyết định ngu ngốc như vậy."

Hoắc Phu Mạn nhíu mày nói: "Nếu như là ba người chúng ta liên thủ chống lại Diệt Tuyệt sẽ có mấy phần thắng?" Hoắc Phu Mạn sở dĩ hỏi như vậy, đó là vì bản thân hắn và Lan Bác Tư Bản là Thần Vũ Giả có thực lực mạnh nhất trong liên minh, mặc dù Phổ Lai Tư hơi kém nhưng Hoắc Phu Mạn vẫn phải cấp mặt mũi cho hắn nên nói thêm vào.

"Chỉ cần để cho Tháp Sâm Đặc và Lai An thành công thả ra Diệt Tuyệt, chúng ta cơ hồ không có hi vọng thắng lợi." Lan Bác Tư Bản nói rất thẳng thắn.

Sắc mặt Hoắc Phu Mạn nhất thời hơi khó coi: "Nói cách khác chỉ cần hai tên kia còn sống thì chúng ta vĩnh viễn không thể đánh vào Nguyệt Ảnh đế quốc?"

"Chuyện gì cũng không có tuyệt đối." Lan Bác Tư Bản cười nói: "Tình thế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nếu Diệt Tuyệt là siêu hạn kỹ tất nhiên sẽ có hạn chế thi triển. Bọn họ chỉ có một cơ hội sử dụng Diệt Tuyệt, hoặc có thể nói là nếu chúng ta tận lực không cho bọn họ có cơ hội buông thả chiêu đó, vậy thì bọn họ chỉ là hai Thần Vũ Giả bình thường mà thôi."

Hoắc Phu Mạn gật đầu nhưng sắc mặt vẫn tương đối mơ hồ: "Hẳn là có biện pháp nào đó, đáng tiếc chúng ta không có Phong hệ Thần Vũ Giả, nếu không vấn đề này sẽ dễ giải quyết hơn."Lan Bác Tư Bản thở dài: "Nếu như người kia đang ở thời kỳ toàn thịnh sẽ có hi vọng phá vỡ tổ hợp này, đáng tiếc, nghe nói hắn đã tiến vào thời kỳ già yếu."

"Phong Ngân?" Hoắc Phu Mạn không cần phí sức phán đoán liền biết Lan Bác Tư Bản đang nói tới ai, cả đại lục này chỉ có mỗi Phong Ngân mới có khả năng thành công ám sát Thần Vũ Giả.

"Lan Bác Tư Bản đại nhân tâm ý cao thượng thật." Phổ Lai Tư ngồi ở một bên lạnh lùng nói. Thân là một thành viên của Thiên Không thành, Phổ Lai Tư làm sao có thể quên được giai đoạn lịch sử khuất nhục kia. Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão lại bị người ta đánh chết trong phủ của mình, không thể nghi ngờ đã giã một cái bạt tai vang dội vào mặt Thiên Không thành.

"Có chuyện gì mà không bỏ xuống được?" Lan Bác Tư Bản cười nhạt nói: "Đơn giản chỉ là vấn đề trận doanh mà thôi, ban đầu bất kể Phong Ngân làm gì hôm nay đã không còn trọng yếu nữa. Nếu như hắn có thể xuất thủ phá vỡ tổ hợp của Tháp Sâm Đặc và Lai An, ngài có thể hận hắn không?"

"Nợ máu trả bằng máu." Phổ Lai Tư nghiêm mặt phun ra mấy chữ.

"Những lời này hình như để ta nói ra mới thích hợp nha?" Lan Bác Tư Bản bình tĩnh nhìn sang Phổ Lai Tư: "Dù sao Áo Nhĩ Sắt Nhã cũng là người của Thần Vực chúng ta."

"Ngươi.." Sắc mặt Phổ Lai Tư xanh mét, người nào không biết ban đầu Áo Nhĩ Sắt Nhã là người của Thần Vực, nhưng bây giờ hoàn toàn không có ai dám nhắc tới chuyện đó. Tuy cực kỳ giận dữ nhưng Phổ Lai Tư không thể nào nói ra khỏi miệng, trừ phi hắn muốn trở mặt với Lan Bác Tư Bản.

"Phổ Lai Tư đại nhân, thù hận ban đầu cũng nên đặt xuống rồi, bây giờ mọi người có cùng địch nhân là Quân Đồ Minh." Hoắc Phu Mạn ra mặt giảng hòa: "Huống chi Phong Ngân là lão sư của Địch Áo, chẳng lẽ ngài quyết định náo lớn sao?"

Hoắc Phu Mạn đã nói tới mức này, Phổ Lai Tư dĩ nhiên không dám kiên trì thêm nữa. Hoắc Phu Mạn đã nhắc nhở hắn rõ ràng, muốn đối phó Phong Ngân cũng là địch nhân của Địch Áo. Nhưng Địch Áo chính là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa của Thần Vực, chỉ cần không phải là người ngu ngốc sẽ không vì một đoạn thù hận trong quá khứ mà đứng ở phía đối lập Thần Vực. Nhất là lúc này ba thế lực đang hình thành liên minh, Thiên Không thành lại là thế lực yếu nhất trong đó.

"Vấn đề phản công sẽ dự định thế nào đây?" Phổ Lai Tư không có ý định tiếp tục thảo luận đề tài đó nữa.

"Ý kiến của ta là dời chiến tuyến tới chỗ này." Lan Bác Tư Bản chỉ ngón tay vào một điểm trên bản đồ.

Đó là một khu vực nhỏ gọi là Đa Lạp Gia Nhĩ công quốc.

Hoắc Phu Mạn và Phổ Lai Tư lập tức hiểu ý Lan Bác Tư Bản, Đa Lạp Gia Nhĩ công quốc ở vị trí phía bắc Nguyệt Ảnh đế quốc, nơi đó phần lớn là núi đồi chập trùng dễ dàng tập trung hoả lực. Có thể dựa vào đó thử dò xét thái độ Quân Đồ Minh, nếu như Quân Đồ Minh ngang nhiên xuất binh tiến công vậy thì Khải Mạn chết không thể rung chuyển lực lượng căn bản của Quân Đồ Minh. Nếu Quân Đồ Minh án binh bất động thì bọn họ sẽ suy nghĩ đến chuyện đẩy mạnh quân đội vào trong lãnh thổ Nguyệt Ảnh đế quốc.

Lan Bác Tư Bản đề nghị hiển nhiên có phần bảo thủ, nhưng cả hai đã hiểu rõ Diệt Tuyệt kinh khủng đến mức nào, ngay cả Phổ Lai Tư cũng không có bất kỳ dị nghị. Thần Vũ Giả của Thần Vực cũng không phải là đối thủ Diệt Tuyệt, lấy lực lượng Thiên Không thành lại càng không cần phải nói, Phổ Lai Tư vẫn có đủ khả năng tự biết mình biết người.

"Bố trí nhân lực thế nào?" Hoắc Phu Mạn nhẹ giọng hỏi, nếu muốn tập trung hoả lực dồn vào biên cảnh Nguyệt Ảnh đế quốc hiển nhiên phải suy nghĩ đến chuyện bị đối phương phản kích.

"Ta sẽ không triệu hồi đám người Đạt Tư Ngũ Đức và Mạc Lâm, không biết hai vị có ý kiến gì không?"

Hoắc Phu Mạn hiểu ý, nói thêm vào: "Bố Long Phỉ Nhĩ bị thương quá nặng, ta có thể phái người khác bù vào chỗ hắn."

Phổ Lai Tư cũng nghiêm túc ở trong chuyện này, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Đức Duy Đặc đã trên đường đi ra tiền tuyến, ta sẽ thông báo cho hắn trực tiếp đi tới chiến trường nam bộ."

Tới đây ba người đã đạt thành nhất trí, đội hình như vậy chỉ cần không bị trúng bẫy rập của kẻ địch sẽ không có khả năng bị giết sạch. Dĩ nhiên lực lượng cao cấp không thể dùng vào việc đấu tranh anh dũng rồi hi sinh, tác dụng chủ yếu của bọn họ là uy hiếp, sau đó phát huy ưu thế để giành lấy chiến quả hữu hiệu nhất.

Chiến tranh tiến hành đến bây giờ số lượng cường giả Võ Tôn của liên minh đã vượt xa Nguyệt Ảnh đế quốc, tính về lực lượng đã chiếm hết tiện nghi. Vì thế bọn họ không lo lắng về chuyện quân đội đối kháng lẫn nhau, điểm cần suy nghĩ chính là Diệt Tuyệt của Tháp Sâm Đặc và Lai An, cùng với Quân Đồ Minh thực lực sâu không lường nổi.

Trong một trấn nhỏ cách biên cảnh bắc bộ Nguyệt Ảnh đế quốc không xa, Địch Uy bình yên tựa lưng trên ghế, nhẹ nhàng thả tình báo trong tay xuống, thần sắc trong mắt tương đối phức tạp. Sự tình phát triển đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo dự tính, mặc dù Khải Mạn chết làm suy yếu lực lượng của Quân Đồ Minh, nhưng giờ phút này Địch Uy không dám xác định chuyện này sẽ dẫn phát kết quả tốt hay xấu.

Vốn là Địch Uy chỉ là muốn bố trí kế hoạch làm Khải Mạn bị thương nặng, cứ như vậy Quân Đồ Minh sẽ có thể phái ra tổ hợp Tháp Sâm Đặc và Lai An để đối phó Địch Áo. Nếu hai người kia không rời khỏi đế đô thì Địch Uy không có cách nào áp dụng kế hoạch của mình. Nhưng mà Địch Uy lại không nghĩ tới bên kia lại tập trung lực lượng quá mạnh, một hơi giết sạch Khải Mạn và đám người Tạp Tư Đặc La không còn một mống.

Cứ như vậy chuyện tình đã thay đổi về chất, nếu bây giờ Quân Đồ Minh lật lá bài tẩy cuối cùng lên thế cục sẽ nhanh chóng chuyển biến rất xấu, không có ai biết rõ thực lực Quân Đồ Minh đến tột cùng đã đạt đến trình độ nào. Huống chi còn có tổ hợp cực mạnh Tháp Sâm Đặc và Lai An, Địch Uy nhớ lúc ban đầu Ngõa Tây Lý đánh giá lực lượng đáng sợ nhất trên đại lục có ba thứ. Một là Trọng Thủy của Quân Đồ Minh, hai là Phi Viêm chiến thương của Áo Nhĩ Sắt Nhã, cuối cùng là Diệt Tuyệt của Tháp Sâm Đặc và Lai An. Ở trong Ngõa Tây Lý nhận thức, Diệt Tuyệt có thể đánh đồng với Quân Đồ Minh và Áo Nhĩ Sắt Nhã hiển nhiên đã nói rõ vấn đề lắm rồi.

Dĩ nhiên cái loại xếp hạng này không thể đại biểu cái gì, Áo Nhĩ Sắt Nhã là một chứng cứ rõ ràng, nhưng Địch Uy vẫn cố chấp cho rằng phải giải quyết Tháp Sâm Đặc và Lai An trước tiên. Nếu không, vội vàng đối phó Quân Đồ Minh nhất định sẽ biến thành bi kịch.

"Những tên kia cũng quá tham lam đi." Địch Uy lắc đầu thở dài một hơi, dõi mắt nhìn về phương hướng đế đô. Từ trên thời gian hẳn là người sắp đến rồi, phát sinh chuyện lớn như vậy hiển nhiên phải có người nói một câu công đạo mới đúng.

Vào giữa đêm, một gã võ sĩ bước nhanh vào trong viện, cung kính cúi đầu trước mặt Địch Uy: "Đại nhân, bên phía đế đô đột nhiên mời người đi một chuyến."Địch Uy cười cười nói: "Ngươi xác định là mời ta đi?"

"Chuyện này…"

Gã võ sĩ lộ vẻ khó xử, hắn dĩ nhiên không dám tường thuật đầy đủ nội dung trên công văn, bởi vì làm vậy chính là muốn chết.

"Lấy ra cho ta xem." Địch Uy không có ý định làm khó hắn.

Võ sĩ lấy công văn trong ngực ra, sau đó nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, chỉ sợ Địch Uy nổi giận đem mình làm đối tượng phát tiết thì toi mạng.

Công văn chỉ là một trang giấy, trên đó viết le que mấy hàng chữ ngắn gọn, tình huống như thế trước giờ rất hiếm thấy. Thủ hạ Quân Đồ Minh không thể sơ ý đến trình độ như vậy, hiển nhiên đây là do Quân Đồ Minh cố ý ra lệnh.

Trên công văn mắng Địch Uy xối xả, chửi thối cả đầu, thật ra không trách Quân Đồ Minh giận dữ cỡ đó. Khải Mạn chạy ra tiền tuyến vô cùng bí ẩn dĩ nhiên không thể cổ động tuyên dương ra ngoài. Bên phía Sư Tâm đế quốc lại bố trí bẫy rập chờ sẵn rõ ràng là có người tiết lộ tin tức này, mấu chốt nhất chính là trong thời gian ngắn lại có thể đưa tin tức đến đế đô Sư Tâm đế quốc. Chuyện này không phải là người nào cũng có thể làm được, từ đó suy ra người tiết lộ tin tức người hiển nhiên thân phận không thấp.

Gã võ sĩ cảm thấy ngoài ý muốn chính là vị bề trên này trên vẫn giữ vững bộ dạng thong dong như thường ngày, tựa hồ không có chuyện gì phát sinh. Sau khi đọc xong tờ công văn, Địch Uy chỉ phân phó một câu an bài mấy người đi theo trở về đế đô. Sau đó bình thản ném tờ công văn xuống.

Lúc này gã võ sĩ mới dám thở phào nhẹ nhõm, vừa mừng vừa sợ chạy đi chuẩn bị.

Địch Uy lên đường trở về đế đô Nguyệt Ảnh đế quốc, đồng thời liên quân ba thế lực trú đóng ở biên cảnh bắt đầu từng bước đẩy mạnh, các tiểu công quốc thuộc lãnh thổ Nguyệt Ảnh đế quốc dọc đường quân đội đi qua lập tức rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, chật vật chạy trốn khắp nơi. Thi Lạc Tư hiển nhiên không khách khí với đám người này, bắt được thì bắt, bỏ tù được thì bỏ tù, không hề nương tay chút nào. Mặc dù có hiềm nghi khi dễ người nhưng lần này là tác chiến bên phía lãnh địa địch nhân, Thi Lạc Tư phải bảo đảm an toàn trên con đường quân đội vừa đi qua, nếu không sau này rút lui bị địch nhân cắn ngược thì lúng túng trở tay không kịp.

Dọc theo đường đi liên quân không có gặp phải bất kỳ ngăn trở nào lớn, những tiểu công quốc lúc trước phụ thuộc vào Quân Đồ Minh chỉ vì sinh tồn mà thôi. Ngay cả đại quân Nguyệt Ảnh đế quốc cũng bị đánh cho tan tác, bọn họ làm gì có gan đối kháng, huống chi cao tầng công quốc đã bị Thi Lạc Tư tung lưới bắt hết, những người khác cho dù muốn chống cự cũng không đủ sức làm nên chuyện gì.

Rốt cuộc liên quân tiến vào phạm vi Đa Lạp Gia Nhĩ công quốc, đứng ở trên ngọn núi cao nhất ở Đa Lạp Gia Nhĩ là có thể nhìn thấy biên giới Nguyệt Ảnh đế quốc.

Thi Lạc Tư phái người tìm kiếm một vòng, cuối cùng tuyển định xây dựng cơ sở tạm thời ở một hẻm núi cách Nguyệt Ảnh đế quốc năm mươi dặm, hai bên hẻm núi là một núi lớn. Một khi Nguyệt Ảnh đế quốc có động tác gì chỉ cần đứng trên đỉnh núi là có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Bên trong Vương cung Nguyệt Ảnh đế quốc, Quân Đồ Minh ngồi trong đại điện, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt: "Chịu dừng lại rồi? Ha hả, ta còn tưởng rằng bọn họ muốn đánh tới đây luôn chứ, thật sự xem trọng bọn hắn quá rồi."

Một gã võ sĩ ngồi bên dưới Quân Đồ Minh trầm giọng nói: "Thuộc hạ sẽ đi cho bọn hắn một bài học, nếu không còn cho rằng Nguyệt Ảnh đế quốc chúng ta không có người." Quân Đồ Minh khoát tay áo nói: "Không cần thiết, những người này không đáng cho ngươi và Lai An xuất thủ."

"Bệ hạ nói không sai, ngươi đi chẳng phải là để mắt bọn hắn sao? Ta thấy ngươi tìm cớ đi chơi thì có." Địch Uy lười biếng tựa lưng vào ghế, bộ dạng cà lơ phất phơ trêu chọc tên võ sĩ kia.

"Ngươi?" Quân Đồ Minh liếc sang Địch Uy: "Ta còn chưa hỏi ngươi đó, điều tra thế nào rồi?" Bị hỏi chuyện tình thuộc về bổn phận của mình, Địch Uy lập tức ngồi thẳng lên, thở dài nói: "Một điểm đầu mối cũng không có."

Gã võ sĩ kia đã sớm nhìn Địch Uy không vừa mắt, vào lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội, mở miệng châm chọc: "Địch Uy đại nhân an nhàn quá lâu rồi thì phải? Chuyện nhỏ như vậy cũng tra không ra?" Địch Uy thu hồi nụ cười lại, nhìn về phía gã võ sĩ kia, lạnh giọng nói: "Tháp Sâm Đặc đại nhân, ngài có biết vì điều tra chuyện này đã chết bao nhiêu người không?"

Ánh mắt Địch Uy làm cho Tháp Sâm Đặc cảm thấy không thoải mái, nghe vậy nhíu mày hỏi: "Cái đó quan hệ gì tới ta?"

"Một ngàn lẻ hai mươi ba người." Vẻ mặt Địch Uy cau lại rất khó coi: "Nếu như Tháp Sâm Đặc đại nhân cảm thấy chưa đủ thành ý, như vậy ta đành phải tăng thêm nhân số lên mười mấy lần, hi vọng sẽ có thể tra ra đầu mối. Không biết Tháp Sâm Đặc đại nhân nghĩ thế nào?" Tháp Sâm Đặc giật mình một cái, tăng thêm mười mấy lần chẳng phải là sẽ chết hàng vạn người sao?

Một khi Địch Uy thật sự làm như vậy, Tháp Sâm Đặc dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra thủ hạ của mình tất nhiên sẽ có người bị liên lụy vào, đây chính là sở trường Địch Uy thường dùng xưa nay, khắp đại lục không ai không rõ.

"Ngươi uy hiếp ta?" Ánh mắt Tháp Sâm Đặc trở nên sắc lạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Uy hiếp? Làm sao dám chứ?" Địch Uy cười khẩy: "Không không không, xem ra Tháp Sâm Đặc đại nhân vẫn không hiểu rõ lắm, từ trước tới giờ ta không biết cách uy hiếp người, điểm này ta có thể bảo đảm với ngài. "

"Hai người các ngươi nói xong chưa?" Quân Đồ Minh cũng phải nhức đầu, mặc dù cố ý tạo ra mâu thuẫn để tránh thủ hạ kết bè kết đảng làm ảnh hưởng đến mình, đó là hành vi của bất kỳ của một vị đế vương nào đang ngồi trên ngai vàng. Nhưng mâu thuẫn không ngại châm chích nhau giống như Địch Uy và Tháp Sâm Đặc đúng là khiến cho người ta phiền hà không dứt.

"Địch Uy, ta cho ngươi thêm nửa tháng, ta muốn nhìn thấy kết quả. "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio