Thần Điển

chương 597: âm mưu đáng sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người nhất thời cảm thấy hứng thú, ánh mắt nhìn về phía Địch Áo sáng lạn hơn trước nhiều, vội vàng hỏi tới Địch Áo làm như thế nào.

Địch Áo kể lại tình hình lúc đó một lần, đến khi mọi người nghe thấy đại não mẫu thể bị hủy, những bộ phận còn lại sẽ tự động chết đi lập tức oán giận trách Lao Lạp tại sao không nói sớm một chút. Đa số mọi người dựa theo ngoại hình sẽ đánh giá mẫu thể cũng giống như diễn sinh thể, cho rằng phải hủy diệt sạch sẽ mới được. Nếu tính toán theo tiêu chuẩn đó thì cần phải có năm vị Thánh giả trở lên mới có thể làm được, vì thế bọn họ trực tiếp bỏ qua, quay trở về báo tin và bàn kế hoạch cụ thể.

Đám người Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư cười không dứt miệng, nhiều Thánh giả như vậy đi ra ngoài không hề thu hoạch được chút gì. Chỉ có mỗi nhóm Địch Áo mang về tin tức tốt, bọn họ là người của Thần Vực tự nhiên hãnh diện vô cùng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đã có Địch Áo làm tiền lệ, những chuyện kế tiếp dễ làm hơn rồi. Các Thánh giả phân ra hai người một tổ, dựa theo vị trí lúc trước tìm kiếm mẫu thể vị rồi tự giác hành động. Trong quá trình này quân đoàn Hải Khiếu vẫn im lìm không một tiếng động. Nhưng đối phương bất động thì bên mình cũng không cần để ý làm gì. Chỉ cần phía trên mệnh lệnh hạ lệnh xuống, tùy thời đều có thể san bằng đại doanh quân đoàn Hải Khiếu.

Khi đám người Địch Áo tận sức thanh trừ chướng ngại trên đường. Ở trong một gian mật thất bí ẩn, Quân Đồ Minh đang thấp giọng trao đổi với một gã võ sĩ ngồi đối diện.

"Bệ hạ, quân đoàn Hải Khiếu đã rút lui ổn thỏa."

"Ừ, thuốc của Cát Tư Gia đại sư hiệu quả như thế nào?" Quân Đồ Minh nhàn nhạt hỏi.

"Dựa vào tình huống trước mắt thì chưa có vấn đề gì lớn." Võ sĩ cẩn thận hồi đáp.

Quân Đồ Minh gật đầu: "Phải khống chế phạm vi cho tốt, không thể bố trí quá dày đặc."

"Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Gã võ sĩ nghiêm mặt đáp.

"Địch Uy gần đây có động tác gì không?" Quân Đồ Minh đột nhiên hỏi một câu.

Võ sĩ suy nghĩ một lát rồi nói: "Mấy ngày qua Địch Uy một mực tìm Tháp Sâm Đặc đại nhân phiền toái, hôm trước có một gã thị vệ trong phủ của Tháp Sâm Đặc đại nhân bị Địch Uy đánh trọng thương."

"À? Vậy Tháp Sâm Đặc phản ứng ra sao?"

"Tháp Sâm Đặc đại nhân trực tiếp phá hủy đại môn nhà của Địch Uy, nghe nói còn đập phá vài thứ. Thuộc hạ không dám cho người điều tra rõ." Gã võ sĩ đàng hoàng hồi đáp, âm thầm giám thị Địch Uy cũng làkhông có gì, nhưng muốn lẻn vào nhà Địch Uy tìm hiểu tin tức thì không thực tế cho lắm. Cho dù có thể lẻn vào thành công, lỡ may bị con chó điên nhắm trúng cắn bậy thì cái được không bằng cái mất.

"Ha hả, Tháp Sâm Đặc vẫn không có thay đổi tính tình nóng như lửa nhỉ !" Quân Đồ Minh cười cười nói: "Nói như vậy, Địch Uy lỗ lả rồi?"

"Hình như cũng không tính là thua thiệt." Võ sĩ lắc đầu cười khổ: "Địch Uy nói những thứ bị Tháp Sâm Đặc đại nhân đập phá là do bệ hạ ban cho hắn. Trước khi thuộc hạ đến còn nghe nói Địch Uy đang gây rối ở trong phủ của Tháp Sâm Đặc đại nhân. Bảo rằng Tháp Sâm Đặc đại nhân phải bồi thường tổn thất của hắn, nếu không hắn sẽ đi tìm bệ hạ nhờ phân xử."

Quân Đồ Minh nhất thời nhức đầu một trận, đây rõ ràng là Địch Uy bố trí bẫy rập cho Tháp Sâm Đặc, đơn thuần từ góc độ võ lực thì Địch Uy dĩ nhiên không phải là đối thủ Tháp Sâm Đặc. Nhưng so sánh thủ đoạn tâm kế thì mười Tháp Sâm Đặc vỗ mông ngựa cũng chạy không kịp Địch Uy. Như thế xem ra tình hình này vẫn còn kéo dài thêm khá lâu, lấy tính tình Tháp Sâm Đặc hiển nhiên không thể nào bồi thường tổn thất, thật ra tiền là chuyện nhỏ, mấu chốt là thể diện chịu không nổi. Một khi làm không tốt cuối cùng mọi chuyện sẽ đập lên đầu bệ hạ là hắn. Mặc dù nói thuộc hạ ma sát lẫn nhau là chuyện cấp trên thích nhìn nhất, nhưng động một chút là kéo tới trước mặt nháo nhào thì Quân Đồ Minh cực kỳ nhức đầu, nghe lâu ngày không mệt tai cũng đau não mà.

Bên ngoài mật thất bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó chợt có võ sĩ nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, Địch Uy đại nhân cùng Tháp Sâm Đặc đại nhân muốn gặp."

Quân Đồ Minh và tên võ sĩ kia liếc nhìn nhau, trong lòng không biết nên khóc hay cười nữa.

"Nói là ta đã đi tới chỗ Cát Tư Gia đại sư." Quân Đồ Minh phất phất tay, gã võ sĩ khom người lui xuống.

Sau khi gã võ sĩ rời đi, Quân Đồ Minh tựa người vào ghế, vách tường phía sau lặng yên trượt ra để lộ một cái cửa ngầm. Thân hình Quân Đồ Minh chợt lóe biến mất ở trong cánh cửa, vách tường theo đó chậm rãi khép lại.

Quân Đồ Minh tiến vào cửa ngầm không bao lâu, từ nơi xa đã truyền đến thanh âm Địch Uy: "Đừng có gạt ta, ta biết bệ hạ ở trong mật thất, nhanh lên một chút, tránh đường cho ta đi qua."

"Địch Uy đại nhân, ngài đừng làm khó thuộc hạ mà." Gã võ sĩ canh gác ngoài cửa cười khổ nói.

"Mai Thụy Địch Tư, ngươi là người có hi vọng tấn chức Thần Vũ Giả nhất, không cần thiết ăn nói khép nép như vậy nha?" Địch Uy bỗng nhiên mỉm cười mị mị nhìn gã võ sĩ: "Hay là ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta?"

Gã võ sĩ nghe thế liền trầm mặt xuống, trong mắt xẹt qua một đạo hàn quang lạnh lẽo: "Địch Uy đại nhân đừng chê cười, địa vị của ngài ở trong mắt bệ hạ còn trọng yếu gấp trăm lần ta. Bản thân ta làm sao dám làm ra chuyện có lỗi với ngài chứ?"

Địch Áo cười hì hì tiến tới gần Mai Thụy Địch Tư, hạ thấp thanh âm xuống, dùng giọng nói hàm chứa mỉa mai thổi vào tai đối phương: "Nhưng ngươi bây giờ đang cản đường của ta."

Mai Thụy Địch Tư không nói gì, chẳng qua là yên lặng né qua một bên, người nào trong đế đô không biết chỉ cần bị Địch Uy cắn là không chết không buông. Hắn dĩ nhiên không để cho đối phương có cơ hội này.

Tháp Sâm Đặc nãy giờ im lặng đứng ở phía sau nhếch môi cười nhạt, có lẽ là đang cười nhạo Địch Uy quá lớn lối. Đúng là một người bình thường sẽ không chủ động trêu chọc Địch Uy. Nhưng Mai Thụy Địch Tư lại không phải là người bình thường, hắn là thân tín bên cạnh bệ hạ, thực lực cũng mạnh mẽ phi thường. Giữa hai người trước giờ không có bất kỳ xung đột, thế mà Địch Uy lộ vẻ cường thế áp chế đối phương, chẳng lẽ hắn còn ngại thù nhân của mình còn chưa đủ nhiều?

Vẻ mặt Tháp Sâm Đặc vừa vặn rơi vào trong mắt Mai Thụy Địch Tư nhưng hắn nhìn lướt qua rồi thôi, sau đó chậm rãi khép mí mắt lại làm như không thấy gì cả.

Nhưng Mai Thụy Địch Tư không biết khi ánh mắt của hắn dời khỏi Tháp Sâm Đặc. Khóe miệng Tháp Sâm Đặc mang theo ý mỉa mai lại biến mất không còn tung tích.

Quân Đồ Minh đi xuyên qua mấy cánh cửa ngầm, cuối cùng dừng bước trước một đại môn thật lớn, không biết là dùng vật liệu gì chế tạo mà có vẻ cực kỳ nặng nề. Bên trong hành lang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, không khí ẩm thấp cảm giác rất khó chịu.

Trong góc tối bỗng nhiên phát ra một trận dao động, một nhân ảnh không một tiếng động hiện ra cung kính quỳ ở trước mặt Quân Đồ Minh. Ánh sáng trong này vốn đã ảm đạm, người này lại mặc y phục màu đen từ đầu đến chân, nếu không chú ý sẽ không thể nào nhận ra sự tồn tại của hắn.

Quân Đồ Minh nhẹ nhàng phất tay, không thấy người nọ làm ra động tác gì mà thân thể liền dời đi chìm vào trong bóng tối, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở trên hành lang vậy.

Sau một lát, cánh cửa kia chậm rãi mở ra hai bên, ánh sáng đủ màu từ trong phòng truyền ra tràn ngập không gian.

Bên trong cửa là một đại sảnh rộng rãi, giữa đại sảnh là một tòa tháp cao do nhiều loại đá bảy màu tạo thành. Điểm không phối hợp nhất là khu trung tâm tháp có treo một cái kén lớn, nếu quan sát kỹ sẽ thấy cái kén khẽ rung động giống như có một sinh mạng chuẩn bị ra đời vậy.

Quân Đồ Minh tiến vào trong đại sảnh, đại môn trầm trọng khép lại sau lưng hắn, hành lang bên ngoài lại khôi phục u ám như cũ.

Trong đại sảnh, Quân Đồ Minh ngẩng đầu nhìn lên cái kén, nhàn nhạt hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

"Đại khái nửa năm." Phía sau cái kén lớn truyền ra thanh âm già nua, sau đó một thân ảnh chậm rãi hạ xuống. Đây là một lão nhân nhìn qua phải bảy, tám chục tuổi, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, da dẻ khô quắt giống như vỏ cây cổ thụ, nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời tràn đầy sự linh mẫn.

"Đại khái? Không có thời gian chính xác sao?" Quân Đồ Minh nhíu mày nói.

Lão nhân há miệng định nói gì đó để lộ ra hàm răng lưa thưa chỉ còn vài cái, nở nụ cười quái dị: "Như vậy là nhanh lắm rồi, nếu như không có tòa tháp này sợ rằng phải đợi thêm mấy chục năm nữa mới có thể hoàn thành."

Lão nhân nói chuyện rất tùy ý nhưng Quân Đồ Minh lại không hề giận dữ, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua lão nhân, nói: "Đã có tòa tháp này thì không cần phải dùng máu huyết nuôi nấng nó?"

"Như vậy sao được?" Lão nhân lập tức trừng mắt lên: "Bây giờ là thời điểm khẩn yếu, không cẩn thận một chút là kiếm củi ba năm thiêu một giờ đó."

Quân Đồ Minh cười cười nói: "Ta chỉ lo lắng thân thể của đại sư mà thôi."

"Không cần phải lo cho ta, ta không có dễ chết như vậy đâu !" Lão nhân khoát tay áo nói: "Đã chờ nhiều năm như vậy rồi, ta vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tý, hiện tại đã sắp hoàn thành làm sao vội vã được."

Quân Đồ Minh thấy không thuyết phục được đối phương cũng buông tha ý định, ngược lại hỏi: "Con ở bên trong kén có khác gì mẫu thể Mạch bình thường?"

"Khác nhau rất nhiều, thế nhưng điểm khác biệt lớn nhất là tốc độ và linh hoạt sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất." Lão nhân cười cười đắc ý: "Ta có thể cảm giác được tiểu tử bên trong đã tiến hóa ra đôi cánh rồi, ngươi thử nghĩ xem, một con Mạch có thể bay lượn đáng sợ đến cỡ nào?"

Lão nhân nói không sai, lấy thân thể khổng lồ thế kia nếu như có thêm năng lực bay lượn quả thực là một cỗ chiến xa siêu cấp, tất cả mọi thứ cản trước mặt nó sẽ bị nghiền nát trong nháy mắt.

"Theo ta được biết mỗi thành viên Thủ hộ giả nhất tộc chỉ có thể nhận một con yêu thú?" Quân Đồ Minh hỏi tùy ý một câu.

"Ha hả, đúng là mỗi Thủ hộ giả chỉ có được một con Thủ hộ thú, nhưng con này lại không giống, nó vốn là cộng sinh thể với Thủ hộ thú của ta, chẳng qua là không đủ chất dinh dưỡng để ấp trứng nở ra mà thôi. Cho nên lúc ta có được nó vẫn ở trạng thái kén nhộng. Bởi vì là cộng sinh thể nên ta vẫn dùng máu tươi của mình nuôi nấng nó, chỉ cần nó vừa ra đời sẽ lập tức nhận ta làm chủ nhân. Mặc dù không phải là Thủ hộ thú nhưng cũng không khác nhau nhiều lắm." Lão nhân vừa nói vừa mỉm cười đắc ý, người có tư cách được lựa chọn Thủ hộ thú đã là hiếm thấy rồi. Có thêm cộng sinh thể lại càng ít ỏi, trong đó tình huống cộng sinh thể còn chưa kịp nở ra quả thực là trước nay chưa từng có.

Sau khi lão nhân phát hiện quả trứng cộng sinh thể này lập tức dùng bí pháp tỉ mỉ bồi dưỡng, để cho Mạch ở bên trong có thể liên tục hấp thu lực lượng lớn dần lên. Hơn nữa vẫn duy trì kén hình thái kén nhộng kỳ dị này, làm như vậy Mạch sẽ có thể hoàn toàn tiêu hóa chất dinh dưỡng nhận được, không có một chút lãng phí. Là vì nguyên nhân này cộng sinh thể đã hoàn thành tiến hóa lần đầu tiên ngay từ trong trứng.

"Có khả năng hoàn thành tiến hóa lần hai không?" Quân Đồ Minh nhớ tới lão nhân từng nhắc Mạch là một trong những yêu thú có tỷ lệ hai lần tiến hóa rất cao.

"Cơ hội đương nhiên là có, vấn đề là ngươi có nhiều thời gian chờ đợi không?" Lão nhân cười cười quái dị nhìn sang Quân Đồ Minh.

Quân Đồ Minh mặc nhiên im lặng, thật sự là hắn hơi tham. Tình hình hiện tại liên quân ba phương đã cử đại binh tiếp cận, trì hoãn thêm nửa năm có lẽ không thành vấn đề, lâu hơn nữa sẽ rất khó nói. Chỉ bàn về võ lực cao cấp thì Quân Đồ Minh không e ngại liên quân, nhưng nhân khẩu Nguyệt Ảnh đế quốc không so nổi với liên quân. Nói cách khác Quân Đồ Minh không thể chơi nổi trò tiêu hao chiến với liên quân bên kia. Nếu như dân chúng của Nguyệt Ảnh đế quốc chết sạch, cho dù hắn thắng trận thì có ý nghĩa gì đây?

"Được rồi, nếu có tin tức gì mới thì phái người nói cho ta biết." Quân Đồ Minh vừa dứt lời liên xoay người rời khỏi đại sảnh.

Lão nhân nhìn bóng lưng Quân Đồ Minh biến mất vào trong hành lang u ám, sau đó lại chuyển ánh mắt lên cái kén lớn phía trên tòa tháp, thần thái trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt. Chỉ cần chờ tiểu tử ở bên trong phá kén bò ra, thực lực của hắn sẽ tăng vọt về chất. Lão nhân không hoàn toàn nói thật với Quân Đồ Minh, đúng là Thủ hộ giả chỉ có thể nhận một con Thủ hộ thú nhưng lão nhân không nói cho Quân Đồ Minh biết cộng sinh thể là một ngoại lệ. Chỉ cần đầu cộng sinh thể này xuất thế, lão nhân sẽ có biện pháp làm cho mình đồng thời sở hữu hai con Thủ hộ thú, từ đó lực lượng sẽ gia tăng gấp mấy lần. Đến khi đó hắn hoàn toàn có đủ khả năng rời khỏi nơi này, không bị Quân Đồ Minh quản chế nữa.

Quân Đồ Minh trở lại mật thất liền cho gọi Mai Thụy Địch Tư tới.

"Điều tra tin tức ở bộ lạc thế nào rồi?"

"Tâu bệ hạ, vẫn không có tiến triển." Mai Thụy Địch Tư thấp giọng hồi đáp.

"Ta cho ngươi thêm năm tháng." Quân Đồ Minh thản nhiên nói: "Nhất định phải lấy được bí pháp thu phục yêu thú, nếu như ngươi làm không được thì không cần thiết quay lại gặp ta."

"Vâng, bệ hạ." Mai Thụy Địch Tư cung kính lui xuống.

Nhìn Mai Thụy Địch Tư làm ra bộ dạng e ngại không dám thở gấp, Quân Đồ Minh âm thầm thở dài ở trong lòng. Mai Thụy Địch Tư đúng là cực kỳ trung thành, nhưng không thể phủ nhận là năng lực vẫn có chỗ thiếu sót. Nếu như giao chuyện này cho Địch Uy đi làm có lẽ bây giờ đáp án đã nằm trên bàn của hắn rồi.

Có nên để cho Địch Uy đi một chuyến không? Quân Đồ Minh nhẹ nhàng nhịp nhịp ngón tay lên ghế dựa, qua một lúc sau vẫn bỏ qua chủ ý này. Mặc dù ở trong ấn tượng của Quân Đồ Minh, từ trước tới giờ Địch Uy vẫn không có làm ra chuyện gì phản bội hắn, nhưng không biết tại sao Quân Đồ Minh theo bản năng vẫn cảm thấy Địch Uy có vấn đề. Dĩ nhiên đây chỉ thuần túy là cảm giác mà thôi, cho dù hắn đã điều tra cặn kẽ vẫn không hề tìm thấy một chút căn cứ xác thực nào.

Vùng phụ cận biên cảnh, Thánh giả liên quân chia ra làm nhiều tổ thành công đánh chết ba đầu mẫu thể. Hơn nữa còn phát hiện không ít thám tử của Nguyệt Ảnh đế quốc, kết quả đều bị bọn họ thuận tay xử lý. Chẳng qua là tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kỳ quái, quân đoàn Hải Khiếu suốt ngày núp trong hang ổ không dám ra ngoài một lần nào, thế mà phái thám tử ra ngoài làm gì?

Bây giờ đã có thể xác định loài yêu thú này là do Quân Đồ Minh cố ý bố trí. Thi Lạc Tư cảm thấy may mắn trong lòng, nếu như ngớ ngẩn suất lĩnh đại quân lướt qua biên cảnh thì hậu đúng là chịu không nổi. Mấy Thánh giả liên thủ cũng hao phí một đoạn thời gian mới có khả năng đánh chết mẫu thể. Huống chi những chiến sĩ bình thường làm sao tạo thành thương tổn cho nó, nói không ngoa thì một con mẫu thể có thể dễ dàng tiêu diệt cả một quân đoàn chính quy.

Vì thế trọng tâm bây giờ chính là tiêu trừ hoàn toàn mẫu thể để chuẩn bị cho đợt tổng tiến công trong tương lai. Đồng thời Thi Lạc Tư đưa tin trở về nói rõ tình huống ở đây. Với thế cuộc trước mắt Nguyệt Ảnh đế quốc hành động quái lạ khiến cho người ta nghi hoặc vô cùng, nếu đã lâm vào hoàn cảnh xấu thì phải tìm cách thay đổi cục diện mới đúng, còn nói bố trí yêu thú ra làm bẫy rập thì tại sao không có hành động gì cụ thể? Bởi vì còn chưa rõ tình huống nên liên quân không dám tiến công mạnh, mặc dù chiến tranh là phải có người chết, nhưng Thi Lạc Tư tuyệt đối không để cho chiến sĩ dưới trướng trở thành lương thực của yêu thú, từ đó hai bên vẫn giữ vững trạng thái giằng co nơi biên giới.

Đế Á thành tọa lạc ở vùng bắc bộ Nguyệt Ảnh đế quốc cách biên cảnh sáu trăm dặm, là thành trì lớn nhất chung quanh đây.

Vốn tòa thành bình thường có người người qua qua lại không dứt, giờ phút này đã bị các tiểu đội võ sĩ đằng đằng sát khí thay thế. Trên ngực các võ sĩ x đều đeo một quả huy chương hình trăng rằm, chính giữa huy chương là một đồ ấn nhỏ hình sóng biển.

Đó là huy chương dành riêng cho chiến sĩ quân đoàn Hải Khiếu.

Trên đầu thành, một người trung niên mặt trắng không râu, mặc một bộ trường bào lam nhạt ngồi trên ghế, hai mắt nhỏ hẹp nửa khép nửa mở y như đang buồn ngủ.

"Ban Ni Địch Khắc đại nhân" Một gã võ sĩ vội vã chạy lên đầu tường, xuôi tay đứng ở sau lưng người trung niên, nhẹ giọng nói: "Huynh đệ tổ 6 đã xảy ra chuyện."

Ban Ni Địch Khắc ngồi dậy, trong mắt xẹt qua một tia hàn mang: "Bản đồ đâu?"

Một gã võ sĩ khác đưa bản đồ vào trong tay, Ban Ni Địch Khắc cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó cười khẽ nói: "Lâu ghê, tới bây giờ mà chỉ thẩm thấu tới chỗ này? Đúng là cẩn thận quá mức mà."

"Những huynh đệ khác thì sao?" Ban Ni Địch Khắc hỏi.

"Tổ 2 và tổ 5 tổn thất mấy huynh đệ, tổ 6 tổn thất nhiều nhất."

Ban Ni Địch Khắc gật đầu nói: "Xem ra những con quái vật phía trước đã bị bọn họ xử lý xong, nói cho các huynh đệ lui về sau năm mươi dặm, tiếp tục ngó chừng.

"Vâng, đại nhân." Gã võ sĩ cung kính hồi đáp.

Ban Ni Địch Khắc đợi một hồi phát hiện gã võ sĩ kia vẫn đứng ở nơi đó, nhíu mày nói: "Còn có việc gì?"

"Đại nhân…" Gã võ sĩ do dự đáp: "Các huynh đệ trong đại doanh có được lùi về không?"

Ban Ni Địch Khắc thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Ngươi cho rằng bọn họ có thể rút lui được không?"

Gã võ sĩ kia giật mình sợ hãi: "Đại nhân, ngài…"

"Chung quy phải có người làm vật hy sinh." Ban Ni Địch Khắc nói một câu nhàn nhạt, sau đó lại nhắm mắt tựa lưng vào ghế, không để ý tới gã võ sĩ kia nữa.

Ánh mắt gã võ sĩ ảm đạm xuống rất nhanh, sau đó dứt khoát xoay người đi xuống tường thành.

Sau khi gã võ sĩ rời đi, Ban Ni Địch Khắc chậm rãi mở mắt ra nhìn về phương hướng biên cảnh. Thật ra hắn cũng không muốn làm như vậy, trú đóng ở biên cảnh lâu như vậy, hắn đã quen thuộc từng người một ở trong quân đoàn. Nếu có thể hành động khác đi, hắn làm sao có thể vứt bỏ huynh đệ lại hy sinh vô ích như vậy chứ? Nhưng hết thảy những điều đó là vì đả kích địch nhân, cũng may ngày đó đã không còn xa nữa. Chỉ cần liên quân lướt qua điểm giới hạn kia, chiến cuộc sẽ lập tức nghịch chuyển.

Cùng lúc đó, trong soái trướng liên quân, Thi Lạc Tư đang nhìn gã võ sĩ ở trước mặt: "Quân đoàn Hải Khiếu vẫn không có động tĩnh?"

"Đúng, thưa đại nhân, gần đây chúng ta đã thử đi tới cách đại doanh quân đoàn Hải Khiếu khoảng một trăm thước, nhưng người ở bên trong vẫn không có phát động công kích một lần nào."

Thi Lạc Tư trầm ngâm một lát, rồi quay sang hỏi Mạc Lâm: "Mạc Lâm đại nhân, ta hoài nghi đó là một doanh trại trống."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio