Thần cung ở đáy biển Đông Hải vốn là nơi tuyệt mật. Cung điện rộng lớn uy nghi chỉ có mình Huyết Thần ở, là nơi hắn nghỉ ngơi và tu dưỡng thần lực. Các thuộc hạ muốn gặp hắn đều phải thông qua một kết giới cực mạnh, không có ấn kí của thần hoặc sự cho phép của chủ nhân sẽ tự động hủy diệt.
Thế nhưng hôm nay, kết giới đó hoàn toàn biến mất. Nói đúng hơn, chính tay người dựng nên nó đã phá vỡ nó.
Huyết Thần vừa niệm chú giải kết giới xong, thoải mái nhìn lớp kết giới trong suốt cực mạnh từ từ biến mất, miệng nở nụ cười nhạt: “Đã đến lúc công khai rồi.”
Hắn xoay người bước vào, mặc cho thần lực khổng lồ tỏa ra, đánh động chúng nhân trong thiên hạ.
Thần cung này cực kì rộng, nhưng không đơn sơ lạnh lẽo như Vân cung mà vô cùng lộng lẫy. Từ trần nhà, sàn lát đến cột trụ đều tỏa ánh hào quang, chạm khắc cực kì tinh xảo. Từng tẩm điện, phòng ốc đều trang trí hoa lệ, mỗi món đồ vật đều là bảo vật trên thế gian. So với cung điện của quân chủ các giới còn nguy nga hơn nhiều.
Huyết thần đi như bay trên hành lang dài rộng của cung điện, đôi khi lướt qua thấy thiêu thiếu vật gì, lập tức phẩy tay áo tạo vật, lại còn là vật hoàn mĩ nhất. Thần lực liên tục phát ra một cách cố ý, dường như hắn đang thách thức cả Lục giới cửu thiên.
Bước vào một tẩm điện rộng lớn, hắn giảm lực bước chân nhẹ nhàng đến bên chiếc giường huyền băng đặt giữa phòng. Tẩm điện này đặc biệt nhất trong cả thần cung. Rộng, yên tĩnh, giản đơn. Trừ chiếc giường ra, một món đồ khác cũng không có.
Hắn đến bên cạnh giường, cúi xuống nhìn gương mặt một mỹ nhân đang say ngủ. Đôi mắt đỏ như máu hơi rung động trước vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia.
Im lặng ngắm nhìn một lát, hắn khẽ đưa tay lên, chạm vào bờ môi của Hoa Thiên Cốt, miệng lẩm nhẩm đọc một pháp chú cổ xưa. Từ đầu ngón tay hắn tỏa ra vầng sáng vàng nhạt bao quanh cơ thể nàng. Sau nửa chung trà nhỏ, hắn thu tay về, biến ra một chiếc hộp.
Vật bên trong là một viên ngọc đỏ rực chỉ to bằng đầu ngón tay. Nắp hộp vừa mở, nó đã sáng bừng lên vầng hào quang đỏ rực.
Hắn cẩn thận nhấc viên ngọc lên. Một tay nhẹ bóp hai má Hoa Thiên Cốt, đẩy viên ngọc vào miệng nàng, sau đó nhấc cằm lên, tạo điều kiện cho viên ngọc nhỏ trượt xuống cổ họng.
Một chuỗi động tác vừa làm xong, vùng biển xung quanh đã biến động mạnh mẽ.
Huyết thần cười khẽ: “Tiên giới vẫn chưa vô dụng nhỉ. Đến nhanh thật...”
Hắn rời khỏi tẩm điện trống trải đó, để mặc mỹ nhân say ngủ, chính thức bước ra đối mặt chúng sinh Lục giới.
Với khả năng của Huyết thần, dù cả Lục giới tu luyện thêm một trăm năm rồi kết hợp đối phó hắn, chỉ một cái phẩy tay của hắn cũng thành tro bụi...đó là còn chưa kể đến sự hiện diện của Yêu thần.
Mà đã như vậy, việc gì hắn phải đóng cửa ở trong nhà, mau chóng hoàn thành nghiệp lớn, đánh nhanh thắng nhanh, khôi phục Thần giới ngồi vào vị trí Thiên đế, chẳng phải đỡ tốn công sức hơn sao?
----------------
Bên ngoài Thần cung của hắn, tất cả nhân vật từ uy tín cao ngất đến vô danh tiểu tốt của Tiên giới đều có mặt.
Dẫn đầu bọn họ là hai người: Chiến thần Đấu Lan Can cùng Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa. Cả hai trong Lục giới đều là bậc thần tiên cao cao tại thượng, lấy đức phục chúng, đạo hạnh, pháp lực cao thâm, muôn dân đều kính nể, đến Ngọc đế cũng phải nhường mấy phần.
Vậy mà, đứng trước vị Huyết thần trong truyền thuyết này, hai vị đại tiên cộng thêm lực lượng hùng hậu chúng tiên, vẫn chỉ là trò tiêu khiển trong mắt hắn.
Tử Phong cong cong đôi mắt phượng, vô cùng nhàn nhã khoanh tay đối diện quần tiên. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa, khóe môi cong lên một đường cong chế giễu.
Ma Nghiêm nhìn gương mặt tái mét của Bạch Tử Họa, trong lòng không khỏi lo âu. Vừa nhận được tin phu nhân của mình mất tích, hắn sắp điên rồi, lại còn bị thần lực cực mạnh của Huyết thần đánh động, dù mệt mỏi đến mấy cũng phải chạy ngay tới đây.
Thế này, chẳng phải bức chết sư đệ của hắn sao?
Bạch Tử Họa đứng thẳng lưng trước mặt chúng tiên, phong tư trác tuyệt, hoàn toàn không có chút dấu hiệu suy yếu nào. Hắn mặt đối mặt Huyết thần, hai bên nhìn nhau hồi lâu, không phe nào có động tĩnh trước.
Bạch Tử Họa hiểu rõ, dù chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng một khi Huyết thần ra tay, Lục giới khó thoát đại kiếp nạn. So với khi xưa Tiểu Cốt hóa thần, lần này hắn thật sự lo sợ. Tiểu Cốt chỉ là chấp niệm quá sâu, trừ ý muốn cứu Đường Bảo và báo thù, căn bản không có tham vọng gì, nhưng Huyết thần này thì khác.
Chỉ sợ, mục đích của hắn không chỉ đơn thuần là thống trị Lục giới...
_ Ngươi muốn gì? – dù đã đoán được tám phần, Đấu Lan Can vẫn hỏi. Hắn muốn đáp án chính xác.
Huyết thần nhướng mày: “Các ngươi hẳn đã đoán được rồi. Bản tôn muốn khôi phục Thần giới, ngồi vào vị trí Thiên đế, vĩnh viễn làm bá chủ thiên địa.” – nói rồi khẽ phẩy tay, vùng biển bừng sáng, một trận pháp vô cùng ảo diệu xuất hiện, như biểu tượng ngũ hành xoay vòng ngay trên bọn họ, dường như bất kì lúc nào cũng có thể công kích. Sự uy nghiêm và khát máu của Tử Phong Huyết thần nhanh chóng được bộc lộ.
Mặt chúng tiên thoáng cái đều tái xanh. Đội hình uy nghiêm trông có vẻ vững vàng không thể bị phá vỡ nhanh chóng lộ ra sơ hở, nhiều thiên binh thiên tướng, tiểu tiên cấp thấp vì sợ hãi mà bỏ hàng ngũ chạy trốn, một số đại tiên tuy cũng sợ đến đứng không vững, nhưng vì sĩ diện mà vẫn cố gắng bám trụ lại, tuy nhiên cũng luôn chuẩn bị sẵn sàng tư thế bỏ chạy.
Với kinh nghiệm ngàn năm của chiến thần, Đấu Lan Can ngay lập tức hiểu rõ, trận pháp này căn bản lực sát thương không cao, nhưng uy lực phát ra lại cực kì mạnh mẽ, rõ ràng là phóng đại khả năng nhằm áp lực tinh thần đối phương. Sau khi phá vỡ trận thế của đối thủ, sẽ toàn lực tấn công, diệt số ít những người còn trụ lại ở trung tâm, rồi hấp thụ tinh lực, máu huyết của các nạn nhân mà nâng cao sức mạnh, tiêu diệt toàn bộ sự vật xung quanh bán kính ba trăm dặm. Đội hình lên đến cả nghìn của Tiên giới trong chớp mắt vì hoảng loạn mà tan rã. Sắc mặt chuyển xám, hắn hét lên: “Đứng im! Kẻ nào chạy, ta sẽ đánh cho hồn phi phách tán!”
Đám người đang loạn như ong vỡ tổ vì tiếng hét uy nghiêm của vị chiến thần lừng lẫy này mà bình tĩnh chút ít. Bọn họ nghe theo vội vàng dừng lại, rất may mắn vẫn chưa rời khỏi phạm vi tấn công của trận pháp, nếu không sẽ là đại họa cho đám người còn trụ lại. Lúc đó, dù là Bạch Tử Họa cũng khó thoát.
_ Mị Tâm Thất Kì trận? – Bạch Tử Họa nhíu mày. Hắn nhìn sang phía Đấu Lan Can, khẽ gật đầu cảm kích ông ta kịp thời ngăn cản.
Tử Phong Huyết thần từ nãy chỉ im lặng quan sát tình hình, bỗng nhiên bật cười: “Haha, quả nhiên không hổ danh chiến thần Đấu Lan Can...phản ứng rất nhanh. Ngươi thành tiên đã gần nghìn năm, vốn dĩ sắp thăng làm thần, chỉ tiếc Thần giới đã diệt vong, bản thân mình sau đó bị kết tội, đày tới Man hoang. Chịu nhiều uất ức như thế, sao không quy phục Bản tôn? Ngày Thần giới tái sinh, Bản tôn lên ngôi Thiên đế, chắc chắn sẽ cho ngươi danh phận đệ nhất chiến thần, hoặc nếu ngươi muốn, có thể làm thượng thần cai quản một phương! Thế nào? Rất hấp dẫn phải không?”
Đấu Lan Can nghiến răng: “Những thứ đó ta đều không cần. Thần giới bị diệt là ý trời, ngươi hà tất phải chống lại ý trời?”
Huyết thần nghe lời đó, mặt vẫn không đổi sắc cười mỉa: “Nếu Thần giới bị diệt là ý trời, bản tôn còn đứng đây cũng là ý trời. Chống lại bản tôn, căn bản chính là lấy trứng chọi đá.” – nói đoạn khẽ cong đôi mắt phượng, nhìn về phía Bạch Tử Họa: “Ngươi thấy bản tôn nói có sai không, Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa?”
Mặt tất cả chúng tiên thoáng chốc đanh lại. Gọi cả tên đầy đủ của Bạch Tử Họa, ý khiêu khích quá rõ ràng.
_ Ngươi nói không sai – Bạch Tử Họa vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn - nhưng đó không phải là điều ta muốn biết.
---------------------------
_ Này, nghĩa đệ mặt lạnh. Nhanh lên đi!
_ Nghĩa đệ cái tổ sư ngươi. Biến đi! – Hiên Viên Cẩn tức giận gắt. Tại sao hắn lại phải nhận nhiệm vụ đưa cô ta về nhà chứ?
Nói đến cái “nhiệm vụ đưa cô ta về nhà” này, là hôm qua mẫu hậu kính yêu của hắn – Khinh Thủy Hoàng hậu, sau một thời gian nuôi ăn miễn phí đứa nghĩa nữ họ Bạch, bất ngờ nghe nhân gian đồn thổi cái môn phái Trường Lưu gì gì đó có chuyện xảy ra, đột ngột giữa đêm người đang phê tấu chương giúp phụ hoàng thì được tin báo có vị thượng tiên, hình như là Bạch gì gì đó gặp cái kiếp nạn chết tiệt nào đó, bèn vô cùng nghiêm túc không nói không rằng, đang canh ba canh tư gà còn chưa ngủ dậy, đá hắn ra khỏi giường ấm chăn êm, sau đó đến khuê phòng Bạch điêu ngoa kia đánh thức nàng ta, nói cái gì mà phụ thân này nọ, hắn nghe đến ù ù cạc cạc, lại thấy mặt nàng ta thoáng cái xanh lét. Đang vui sướng vì người gặp họa, mẫu hậu đại nhân lại tuyên bố một câu: “Cẩn nhi, con bảo hộ Uyển nhi về nhà ở Trường Lưu sơn.” – nói đến đây nhìn bản mặt mướp đắng của hắn, cực kì lạnh nhạt bổ sung “dám nói không thì đừng gọi ta là mẫu hậu”, lại còn cẩn thận dặn dò nên đi đường bộ để tránh bị kẻ thù để ý, trong khi hắn lại chẳng biết kẻ thù đó là tên nào, mặt mũi ra sao...
Và thế là, Hiên Viên điện hạ đương kim Thái tử cao quý vô ngần phải làm hộ vệ cấp cao kiêm túi ngân lượng miễn phí và sai vặt cho nhị tiểu thư nhà họ Bạch, làm anh hùng bất đắc dĩ hộ tống mỹ nữ về nhà. Hắn thắt lưng giắt bảo kiếm, trên vai vác hành lí của Bạch Phong Uyển gồm y phục, trang sức, quà tặng của mẫu hậu,...và túi đồ của hắn, chỉ gồm bộ y phục và ngân lượng, kèm lá thư của mẫu hậu gửi cho phụ mẫu nàng ta. Hắn liếc nhìn Bạch điêu ngoa tươi tắn rạng rỡ thảnh thơi tung tăng phía trước, cứ một chốc lại ngoái đầu giục hắn đi nhanh lên mà nghiến răng trèo trẹo, cố gắng lắm mới kiềm chế được ý nghĩ đập thẳng mớ hành trang trên vai vào mặt nàng ta.
_ Tất cả cũng tại cô! Không bay được thì cũng thôi đi, thần tiên gì mà đến phép dịch chuyển không gian cũng không biết, so với ta còn tệ hại hơn. Giờ còn đứng đó mà giục à?
Bạch Phong Uyển nghe xong, chẳng có vẻ gì là bị tổn thương, mặt tỉnh bơ: “Ồ? Ngươi nói nghe có vẻ tự hào, nếu ai kia chịu khó tu luyện một chút, dịch chuyển không gian đi được người thì đã không phải đi bộ qua rừng, còn trách ai?”
_ Ngươi... – Thái tử điện hạ tức quá không nói nên lời. Đã dốt còn không chịu nhận, sao lại có kiểu nữ nhân như thế?
_ Ngươi cái gì mà ngươi?!? – Bạch nhị tiểu thư tự đắc hất cằm – ta vẫn chưa nói cho nghĩa mẫu biết ngươi lén lấy cây trâm phỉ thúy trị giá liên thành nghĩa phụ tặng người đem cho cung nữ Liên Đệ nhờ nàng ta mua giúp bức danh họa trong thời gian bị nghĩa mẫu cấm cung đó.
Vô cùng hăng say nói hết một hồi, khi nhìn lại đã thấy mặt tên kia đen như mới vớt từ hầm than ra, trừng mắt hỏi: “Ta nói không đúng sao? Còn thái độ gì nữa?”
Lại thấy hắn “xoạch” một tiếng rút gươm ra, nhìn về phía nàng như gặp cừu địch.
Bạch Phong Uyển tròn mắt, lắp bắp: “Này...ta chỉ đùa thôi, không có ý định hại ngươi bị nghĩa mẫu đạp khỏi nhà đâu, đừng giết người diệt khẩu như thế chứ...”
Người ta nói, “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, kiếm thuật của hắn không tầm thường, căn bản không nên chọc giận hắn, vì sinh mạng nhỏ bé làm tiểu nhân một chút cũng không sao – Bạch Phong Uyển chặc lưỡi nghĩ thầm – nếu đắc tội với hắn, cuộc sống sau này của ta khó mà êm đẹp, nếu chậm trễ sẽ không kịp về gặp phụ thân a... ( đôi lời tác giả: Tôn thượng phụ thân ngươi còn chưa chết đâu, đây là câu dành cho lão nhân sắp gần đất xa trời mà lau mồ hôi)
----------------------------------------------------------
Hôm nay tình hình ở Mao Sơn đặc biệt rối ren. Thần lực bộc phát rõ ràng vào khoảng gần trưa khiến nhiều người hoảng loạn, gây ra một phen náo động.
Bạch Nghi Song từ sáng sớm bận đến không kịp ăn uống, ánh tịch dương vừa buông xuống đã mệt lử cả người.
Nàng nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, rời khỏi đại sảnh chật chội, đến bìa rừng phía sau núi Mao Sơn – nơi ngày xưa Hoa Thiên Cốt gặp Sát Thiên Mạch lần đầu – đế hóng mát.
Sau một thời gian sống ở đây, ngày ngày tiếp xúc với đủ loại người, cảm nhận sự ấm áp của tình bạn, tình huynh đệ tỷ muội, Bạch đại tiểu thư vốn cao ngạo lạnh lùng giờ đã ôn hòa hơn nhiều, những tình cảm hỉ nộ ái ố cũng thường được biểu lộ trên gương mặt khuynh thành, báo hại Lạc Thập Nhất và các sinh vật giống đực khác ở đây nhiều lần suýt mất máu, Hồ Thanh Khâu phải nhân từ vỗ vai nàng, bày ra dáng vẻ trưởng bối dặn: “Sư muội, vì tính mạng bọn nam nhân ở đây, tốt nhất không nên cười nhiều. Đôi khi quá xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt, khi tiếp xúc với nam nhân đều phải cẩn thận nghĩ cho lượng máu trong người bọn họ ”
Bạch Nghi Song thở dài. Nàng rất lo lắng về tình hình Lục giới. Dù ngoài kia gió nổi mây vần thế nào, sao Mao Sơn vẫn bình yên như chẳng có gì xảy ra, trừ vài lần chấn động tâm lí, hầu như không bị tổn hại...
_ Đang nghĩ gì mà lại thở dài thế? – một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau.
Bạch Nghi Song hơi giật mình, quay đầu: “Thập Nhất sư huynh?”
Lạc Thập Nhất ngồi xuống bên cạnh nàng, cười cười: “Trễ thế này còn ngồi một mình ở đây, nguy hiểm lắm.”
Bạch Nghi Song cụp mắt: “Mỗi khi mệt mỏi muội thường ra đây hóng mát, ngắm sao, tâm tình cũng nhờ đó mà thả lỏng. Còn về vấn đề nguy hiểm, với khả năng của muội cũng không đáng lo ngại.”
Lạc Thập Nhất im lặng nhìn nàng hồi lâu, lát sau mới lên tiếng: “Dạo này muội thay đổi khá nhiều.”
Quầng sáng nhàn nhạt trong đôi mắt xám tro của Bạch Nghi Song khẽ lay động: “Thay đổi? Như thế nào?”
Hắn nghiêng đầu ra vẻ đăm chiêu: “Cười nhiều hơn một chút, nói nhiều hơn một chút, dễ gần hơn một chút, ít làm mặt lạnh hơn một chút, biết quan tâm tới mọi người hơn một chút, và...trù nghệ tăng lên một chút.” Lúc mới đến đây, nếu nàng phải vào bếp, thì quang cảnh tan hoang chính là trường hợp thường gặp. Món ăn nàng nấu ra, chưa từng ai ăn nổi. Còn dạo gần đây, ít nhất thì hắn đã có thể nuốt trôi, đương nhiên cũng không khỏi nhăn mặt.
Bạch Nghi Song phì cười: “Thật sự muội khó chịu thế sao?”
Hắn nhìn nụ cười của nàng, hơi ngẩn ra một thoáng, sau đó vội vàng quay mặt đi: “À không, muội rất đáng yêu.”
Nàng bĩu môi: “Nếu thế sao huynh phải quay mặt đi.”
“...” – Lạc Thập Nhất im lặng nghĩ thầm: lẽ nào ta đối mặt ngươi để phun máu mũi sao?
Bạch Nghi Song chờ mãi, hắn vẫn không quay lại, hơi bực mình: “Này, huynh có chê ta thì nói thẳng, không cần miễn cưỡng thế đâu...”
Hắn hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng, nói một câu chẳng liên quan: “Huynh buồn ngủ rồi...”
Bạch tiểu thư suýt chút nữa thổ huyết mà chết, khóe miệng khẽ co giật, đứng lên đi thẳng: “Thế huynh cứ về ngủ, ta cũng mất hứng rồi.” – vừa xoay người chạy đi vừa tự hỏi bản thân: sao mình lại quan tâm hắn nghĩ thế nào về mình chứ? – gương mặt hơi phiếm hồng mà chẳng hề hay biết.
Hắn nhìn theo bóng lưng nàng đi mà như chạy khuất dần sau những tán cây rậm rạp, khóe miệng khẽ cong lên: “Tiểu cô nương này ngày càng thú vị. Cứ thế này, đến lúc đó, ta làm sao hạ thủ được đây...?”
------------end part -------------
Xin lỗi các mem vì sự lặn quá lâu của ad:’( cứ trễ hẹn mãi, ad thấy có lỗi quá TT^TT
Sau này ad sẽ cố gắng viết bài nhanh hơn cúi đầu xin lỗi các mem một lần nữa.
Có một số mem ad ko tag được:"( các mem tự vào đọc nhé:-)
+++++++++++++++++++++
Part : TỬ Y NỮ THẦN
_ Hừ, từ đầu bản tôn đã nói, các ngươi căn bản không thể chống lại ta. – Huyết thần thu tay lại, thản nhiên cười cười.
_ Sao...lại thế này? – Bạch Tử Họa bàng hoàng, khóe môi run run vì kích động, tay ôm ngực, đau đớn nhíu chặt mày.
Lẽ nào...?
Tất cả chúng tiên xung quanh đều kinh ngạc tột độ. Chuyện Trường Lưu thượng tiên là người bất lão bất tử, bất thương bất diệt khắp gầm trời này có ai mà không biết.
Nhưng hôm nay, bọn họ lại tận mắt chứng kiến vị thượng tiên có thể được xem là vạn tuế này vì đỡ một đòn của Huyết thần cho chúng tiên mà bị nội thương, khóe môi đã ẩn hiện vệt máu đen, nổi bật trên gương mặt trắng như tờ giấy.
Nỗi kinh hoàng ngay lập tức lấn át sự cảm kích.
Ưu thế tuyệt đối đó của Bạch Tử Họa, vì sao lại không phát huy?
Cơ thể Bạch Tử Họa hơi lảo đảo. Ma Nghiêm hoảng hồn vội vươn tay đỡ lấy sư đệ. Hắn hít một hơi thật sâu, thầm nhủ vài lần câu “Bây giờ không phải lúc tìm hiểu”, bước lên đối diện vẻ mặt đắc ý của Huyết thần, dõng dạc nói:
_ Huyết thần bệ hạ, ta biết ngươi có tham vọng lớn, nhưng còn việc phục sinh Thần giới thì tuyệt đối không thể. Thiên hạ hẳn sẽ đại loạn. Ngươi dù gì cũng đã hồi tỉnh, sao không yên ổn mà sống như bao năm qua, cần gì phải hao tâm tổn trí khôi phục một Thần giới vốn đã diệt vong? Bọn họ chưa từng đối tốt với ngươi, cần gì phải mưu thiên nghịch mệnh, giúp bọn họ quay lại làm bá chủ càn khôn một lần nữa?
Nói một hồi dài, đến chính hắn cũng cảm thấy có lí, có tình, nào ngờ ngoài dự đoán của bọn họ, Huyết thần nghe xong lại bật cười ha hả: “Nực cười! Ngươi thật sự nghĩ rằng bản tôn phục hồi Thần giới thì cũng sẽ giúp bọn họ hồi sinh? Ta nào phải con chó ngu ngốc trung thành với chủ? Ta sẽ tạo nên một Thần giới bất khả chiến bại chỉ có những người ủng hộ ta, ngồi vào ngai vị Thiên Đế. Đối với kẻ nào chống lại ta, ta chưa từng có ý nghĩ sẽ giúp đỡ chúng, đừng nói đến việc tổn hao pháp lực mà hồi sinh bọn chúng...Hahahaha!!!!”
Chúng tiên đều ngẩn người, sắc mặt không hẹn mà cùng chuyển xám trước lời tuyên bố ngông cuồng kia.
Nhìn vẻ mặt đa màu sắc của chúng tiên, ý cười trong mặt Huyết thần càng đậm. Hắn tiến lên vài bước, đến trước mặt Bạch Tử Họa.
Đúng lúc đó, vùng biển lạnh lẽo chung quanh bỗng rung lên dữ dội. Những luồng thủy lưu đảo lộn như đàn rắn khổng lồ đang phát cuồng, nước biển bất ngờ đảo ngược dòng chảy tự nhiên.
Ma Nghiêm kinh hoàng trừng mắt: “Chuyện gì thế này?” Lẽ nào ông trời chê kiếp nạn này vẫn còn quá dễ dàng sao?”
Huyết thần hơi ngẩn ra một lát, sau đó ngay lập tức bật cười cực kì thỏa mãn, nhướn mày nhìn chúng tiên đang kinh hoảng trước mặt, miệng bật ra ba chữ: “Đã đến rồi.”
---------------------------
Trần nhà cao vút là thứ đầu tiên đập vào mắt nàng.
Hoa Thiên Cốt lặng người nhìn chung quanh, đôi mắt tím sáng lóe lên như ngọn đuốc. Nàng có cảm tưởng mình đã ngủ mấy ngàn năm rồi.
Nơi đây hoàn toàn xa lạ với nàng. Từ cách bày trí đến không gian, một chút quen thuộc cũng không có.
Và điều quan trọng nhất, chính là...nàng chẳng có chút ấn tượng nào về khoảng thời gian đã qua. Chỉ có một màu đen vĩnh cửu.
Điều duy nhất nàng biết, nàng là Yêu thần. Nàng có một phong hiệu: Ảm Nguyệt, cái tên thích hợp với cả bản tính và hình dáng nàng từng rất hài lòng.Và trong kí ức của nàng chỉ tràn đầy những viễn cảnh hùng vĩ tráng lệ, những cuộc chiến cổ xưa khiến càn khôn ngả nghiêng, và thậm chí còn lưu lại một cách sâu sắc, rõ ràng những nỗi uất ức của một vị thần thượng cổ khi bị phong ấn bởi chính đồng liêu của mình. Sau đó, là những mảng tối khi đã chìm vào giấc ngủ ngàn năm, có lẽ vậy.
Những vấn đề liên quan đến hai chữ “Yêu thần” này dường như đã khắc sâu trong tâm trí nàng. Nó giống như một phản xạ tự nhiên, ngay lập tức hiện lên vào lúc nàng đang rối loạn.
Yêu thần...Yêu thần.
Trong đầu Hoa Thiên Cốt, hay đúng hơn là bản thể Yêu thần của nàng, lúc này chỉ quanh quẩn nghe vang vọng một câu nói: “Bản tôn sẽ lấy lại những gì mình xứng đáng có...”
Nàng nhớ chắc chắn, đây là câu nói cuối cùng của nàng trước khi bị chúng thần phong ấn vào muời sáu món thần khí, là kí ức duy nhất về nỗi thù hằn khi bị gán cho bốn chữ “bản tính tiêu cực” để rồi phải bị giam giữ vô thời hạn.
Thật may, nàng đã trở lại rồi. Bọn họ nghĩ có thể giam nàng vĩnh viễn sao?
Nực cười!
Yêu thần đứng lên, vạt váy dài lam nhạt “Hoa Thiên Cốt” đang mặc nhẹ nhàng kéo dài trên mặt đất.
Nàng nhíu mày nhìn xuống. Màu lam nhạt chưa bao giờ được xuất hiện trong những lựa chọn y phục của nàng. Màu nàng thích là tím sẫm. Nó rất hợp với cái tên Ảm Nguyệt.
Yêu thần phất tay. Một vầng hào quang sáng chói lòa bao quanh nàng, không khí lưu chuyển mạnh mẽ như đang có hàng trăm cơn cuồng phong cùng xuất hiện.
Bộ váy lam trên người nàng biến mất, thay vào đó là chiếc váy màu tím sẫm ma mị với ống tay dài tung bay trong luồng pháp lực khổng lồ. Bờ vai trắng ngần khẽ ẩn hiện dưới lớp sa y trong suốt mỏng như tơ, càng làm tăng thêm sự quyến rũ tuyệt vời của một nữ thần thượng cổ. Đôi mắt tím rực khuất dưới lớp lông mi dài cong vút, mái tóc đen hút hồn người xõa dài, một phần được búi cao và tô điểm bằng mão ngọc tinh xảo với dây trân châu khẽ gõ nhẹ theo từng chuyển động cơ thể, thả dọc theo cần cổ cao quý kiêu hãnh như đài hoa thấp thoáng dưới chiếc cằm nhọn hoàn mõi và đôi môi mỏng đỏ mọng. Giữa mi tâm chói sáng thần ấn rực rỡ, chân mày mỏng như lá liễu hơi xếch, đuôi mày điểm xuyết một đóa hoa đỏ thẫm yêu mị vô cùng.
Một ánh mắt làm rung chuyển thiên địa, một nụ cười xoay vần cả càn khôn. Vẻ đẹp mà bốn chữ “tuyệt diễm khuynh thành” cũng không thể nào diễn tả hết.
Ba màu sắc đỏ, đen và tím trên người nàng kết hợp không thể hoàn hảo hơn, tạo nên một Yêu thần yêu diễm và quyến rũ kinh người. Tà mị, cao ngạo, quyết đoán, đây mới là Yêu thần thượng cổ khiến muôn người nể sợ.
Nàng không còn là Yêu thần Hoa Thiên Cốt năm xưa, chỉ vì bị bức ép đến đường cùng mà nhập vào tà đạo, trái tim đã chết lặng, sống như một hình nhân hoàn mĩ vô hồn. Nàng là Yêu thần Ảm Nguyệt không biết đến ái tình si luyến, không biết tình thân, không có chỗ dựa,...chỉ có thể trông chờ năng lực của chính mình để giành lại những điều đã bị chúng thần cướp đi, rửa nỗi uất ức bị giam cầm mấy ngàn năm đằng đẵng.
----------------------------------
Đấu Lan Can là người đầu tiên không thể nhịn Huyết thần. Ông dồn toàn lực tung ra một chưởng trời long đất lở, quyết tâm đả thương được kẻ ngông cuồng này, chưởng phong với uy lực kinh hồn tưởng chừng có thể biến người ta thành thịt xay ngay khi trúng đòn.
Nhưng, đòn sát thủ này còn chưa kịp đến gần hắn trong phạm vi ba bước chân đã bị một đòn pháp lực đến từ hướng khác đánh tan trong nháy mắt.
Đừng nói là Đấu Lan Can và chúng tiên, đến vị Huyết thần coi thường mọi sự kia cũng ngây người, không hẹn mà đồng loạt quay sang phương hướng vị khách mới xuất hiện có đạo hạnh kinh hoàng, đủ khả năng phá tan cú đánh toàn lực của vị chiến thần Đấu Lan Can vang danh bốn bể như trò chơi trẻ con kia.
Một bóng người màu tím chầm chậm đáp xuống, nhẹ nhàng như chiếc lá rơi trên mặt đất.
Sự xuất hiện của vị khách mới này, chính là đòn nặng nề nhất giáng vào chúng sinh thiên hạ, đặc biệt là người của Trường Lưu.
Mà người có phản ứng thú vị nhất Huyết thần luôn chờ xem, không ai khác ngoài Bạch Tử Họa.
Bầu không khí chung quanh trừ yên lặng cũng chỉ có yên lặng. Chúng tiên đều không thể nào cử động nổi nữa.
Yêu thần...Đây là hai chữ cuối cùng hiện lên trong đầu họ trước khi trở thành người mất hồn.
Còn trong đầu những người từng quen biết phu thê Bạch Tử Họa, cái tên “Hoa Thiên Cốt – Trường Lưu Bạch phu nhân” ngay lập tức xuất hiện trên bề mặt nhận thức, đả kích tinh thần bọn họ nặng nề.
Ma Nghiêm tỉnh lại trước tiên, phản ứng duy nhất chính là quay sang nhìn Bạch Tử Họa.
Hắn bây giờ trông giống hệt một bức tượng đá, ngay cả hơi thở cũng không thấy. Sắc mặt từ trắng chuyển xanh, tái mét như xác chết, đôi môi run run vô thức cắn mạnh đến chảy máu. Hắn thì thào gọi “Tiểu Cốt” bằng giọng nói khản đặc, nỗi đau đớn bàng hoàng ẩn chứa khiến người nghe phải quặn lòng.
Ma Nghiêm xót xa nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Bạch Tử Họa, khẽ nói: “Bình tĩnh đi sư đệ. Có thể là người giống người...”
Hắn vừa dứt câu, Huyết thần bên kia đã lên tiếng: “Vị Yêu thần này chắc các ngươi đều biết, có lẽ không cần giới thiệu thừa thãi nhỉ?” – nói đến đây bước đến bên cạnh “Hoa Thiên Cốt” với vẻ mặt hòa nhã, bất chấp ánh nhìn phức tạp của nàng, lớn tiếng nói: “Yêu thần bệ hạ, giới thiệu với nàng, đây là các vị có danh tiếng trên Tiên giới.” – nói đoạn hướng thẳng tay về phía Bạch Tử Họa “nam nhân đó là hy vọng lớn nhất của Lục giới này, Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa.”
“Hoa Thiên Cốt” lạnh lùng liếc mắt, nhìn khắp một lượt những gương mặt trắng bậch trước mặt, ánh mắt đặc biệt dừng lại trên người Bạch Tử Họa hồi lâu.
Người này khiến nàng cảm thấy hơi là lạ trong lòng, dường như trái tim có chút gì đó nhoi nhói. Có lẽ nàng từng gặp hắn rồi...
Nhưng nói cho cùng, bọn họ đều không xứng đáng để nàng quan tâm. Chưa kể đến Tiên giới so với Thần giới thấp hơn một bậc, tất cả bọn họ cho dù vẻ ngoài là nam nhân anh tuấn hay lão phu râu tóc bạc trắng, so ra vẫn chỉ xứng gọi nàng là cô cô. “Hoa Thiên Cốt” phẩy tay áo quay lưng đi, trong chớp mắt đã bay vút khỏi lòng biển sâu thẳm.
Huyết thần ngay tức thì đuổi theo. Trước khi đi, hắn quay lại nhìn thẳng Bạch Tử Họa, cười gian xảo: “Đừng tin vào chuyện người giống người, nàng đúng là Hoa Thiên Cốt phu nhân ngươi đó.” – nói xong cười hả hê bỏ đi.
-------------------------------
Lúc Bạch Tử Họa tỉnh lại đã nằm trong phòng ngủ của Tuyệt Tình điện.
Sư huynh và sư đệ của hắn đang ngồi cạnh giường. Ma Nghiêm chống hai tay lên bàn, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, nụ cười phớt đời thường ngày trên mặt Sênh Tiêu Mặc cũng đã sớm biến mất.
Ma Nghiêm vừa nhận thấy Bạch Tử Họa cử động đã vội vã đứng bật dậy, vui mừng kêu lên: “Sư đệ, đệ tỉnh rồi?”
Bạch Tử Họa im lặng, lát sau mới hỏi một câu: “Tiểu Cốt đâu rồi?”
Ma Nghiêm đen mặt, Sênh Tiêu Mặc cắn môi, lặng lẽ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Giấc mơ này...cũng quá thật rồi nhỉ?
-----------------------------
Bạch Phong Uyển vừa chợt nhận ra, tên kia không phải muốn giết nàng diệt khẩu, mà câu “Ngươi muốn gì?” là dành cho kẻ khác.
Một đám hắc y nhân đông gần trăm người vây quanh họ, trên tay lăm lăm đao kiếm sáng lòe.
_ Chết tiệt! Muốn ngân lượng à? – Hiên Viên Cẩn tức giận cắn răng, ném một túi ngân lượng nặng trịch được Khinh Thủy chuẩn bị đến trước mặt chúng.
Nào ngờ, bọn hắc y nhân kia lại khinh thường chẳng thèm nhặt lên. Một kẻ cao lớn, có lẽ là tên cầm đầu bước lên, lạnh lùng nói: “Chúng ta là cần mạng ngươi, Thái tử điện hạ.”
------------------------End chap ----------------------------