Sắc trời vừa chuyển tối, Từ Tử Dực đã đúng giờ đeo túi sách đứng ở cửa phòng tự học của trường đại học, hai tay nhét trong túi giữ ấm, không nhịn được dậm dậm chân nhìn xung quanh.
Khi Dương Giản mang theo Vu Hân Hân xuất hiện trước mặt cậu, cậu có vẻ như bị hù dọa.
“Thầy Tiểu Dương à, đây là vợ thầy sao?”
“Nói bậy cái gì vậy?”
Vu Hân Hân ra vẻ muốn gõ trán cậu, cậu ta liền cường điệu né tránh, trốn ra đằng sau Dương Giản.
Dương Giản lôi cậu ta ra, kêu cậu xin lỗi Vu Hân Hân, Từ Tử Dực lè lưỡi, ngoan ngoãn nói một tiếng:
“Xin lỗi.”
“Đây là học sinh của cậu sao?”
Vu Hân Hân liếc mắt nhìn Từ Tử Dực, lại xoay qua nhìn Dương Giản.
“Em ấy tên là Từ Tử Dực, đây là Vu Hân Hân, cũng phải gọi là cô giáo.”
Dương Giản cười nói.
“Theo thời gian của chúng ta, thường là năm giờ rưỡi tan học, sáu giờ ăn cơm tối xong có thể phụ đạo cho em ấy, đến bảy giờ là vừa kịp tan học. Nhưng hôm nay có việc nên phải hoãn lại rồi.”
Vẻ mặt của Từ Tử Dực liền từ hưng phấn chuyển thành hổ thẹn, vội vàng nói:
“Thầy Tiểu Dương, hôm nay thầy có việc bận sao?”
“Không sao, buổi tối em vẫn chưa ăn cơm đúng không?”
“Vâng.”
Từ Tử Dực có chút xấu hổ trả lời.
“Bởi vì làm việc ở quán cơm, khi nào không còn khách bọn em mới có thể ăn, nhưng cũng phải đến tám chín giờ tối mới được.”
“Vậy bây giờ em đến đây, là xin nghỉ?”
Tử Tử Dực gật đầu.
“Vốn bây giờ là lúc đông nhất trong ngày, nếu như ngày nào cũng xin nghỉ, ông chủ nhất định là không thích, cho nên hôm nay em đến là muốn bàn bạc cùng thầy Tiểu Dương môt chút, có khả năng em không thể đến mỗi ngày được.”
“Mẹ em về nhà chưa?”
Dương Giản xuất phát từ sự quan tâm hỏi thêm một câu.
“Rồi ạ.”
Mặc dù trả lời như vậy, nhưng vẻ mặt của Từ Tử Dực vẫn có chút buồn bã.
Dương Giản cũng không tiện hỏi tiếp, liền vỗ vỗ vai cậu nhóc.
“Trước hết đừng nghĩ nhiều nữa, theo chúng tôi đi ăn cơm, lấp đầy dạ dày rồi mới có tinh thần học tập. Em đi ra ngoài, đã nói cùng với mẹ rồi chứ? Vừa lúc tôi chưa khai giảng, buổi tối cũng không cần đi học, có thể dành thêm một chút thời gian giúp em học bổ túc.”
“Cảm ơn thầy Tiểu Dương, cả chị Vu nữa.”
Từ Tử Dực nói chuyện không giống như người giàu, quả nhiên là con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà.
Dương Giản mang theo bọn họ đến quán lẩu gần trường học, cũng chính là quán lẩu từng đến cùng với Lâm Gia Nam và Ngô Tô Hoa. Bởi vì vị trí tương đối khó tìm, người đến cũng chưa nhiều, chủ quán thấy Dương Giản, liền đi ra bắt chuyện.
“Ba người sao?”
“Ba người.”
Dương Giản trả lời.
“Trời lạnh thế này ăn lẩu là quá hợp rồi.”
Vu Hân Hân ngồi ở bên trong, đưa tay đặt lên trên luồng hơi nước tràn từ trong rồi ra, cảm thán.
Dương Giản suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:
“Lại nói, đây là lần đầu tiên mình mời người khác đi ăn.”
“Lần đầu tiên?”
Vu Hân Hân có chút không rõ ràng lắm hỏi lại.
“Đúng vậy, mình là loại người có chút keo kiệt.”
Vu Hân Hân sửng sốt, ngay sau đó lại cười ha ha.
“Cậu là muốn mình khen ngợi hay là muốn mình cười nhạo cậu đây?”
Tử Tử Dực lại cẩn thận dè dặt hỏi một câu:
“Thầy Tiểu Dương, ở đây không đắt lắm chứ?”
“Yên tâm đi, chút tiền ấy tôi vẫn có.”
Dương Giản xấu hổ cười cười.
“Bữa cơm này cũng là cho bản thân chút an ủi, hai người không cần tiết kiệm tiền cho tôi.”
Dương Giản hiếm có được một lần hào phóng, nếu như gặp phải Ngô Tô Hoa, còn có thể nghĩ đến thói quen xót tiền của hắn, nhưng hiện tại hai người kia cũng không tính là quen thân với hắn, nhất là Vu Hân Hân không phải là một cô gái hay ngại ngùng, vừa bắt đầu đã ăn mấy miếng thịt lớn. Từ Tử Dực ngẫm nghĩ, lại muốn thêm một phần bánh nướng.
“Không lấy thêm chút bia sao?”
Chủ quán ở bên cạnh đề nghị.
“Không được, có phụ nữ và trẻ em.”
Dương Giản cười xua tay.
Vu Hân Hân liếc mắt nhìn qua.
“Cái gì mà phụ nữ với trẻ con, cậu không phải vẫn là vị thành niên sao.”
“Cậu cũng biết sao.”
Dương Giản cảm thán, có Trác Tiểu Phàm ở đó, ký túc xá bọn họ trước mặt mấy cô gái này hầu như không còn giữ được bí mật gì rồi.
“Nhưng cậu làm thế nào lại va chạm với xã hội đen vậy? Vay tiền nặng lãi? Hay là trả nợ thay ai?”
“Cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”
Dương Giản bất đắc dĩ nói.
“Thật ra cũng không đến mức đụng chạm, chỉ là lúc đầu muốn kết hợp với anh ta làm ăn, sau đó lại không thành công.”
“Còn sau đó thì sao?”
Hai người đều hiếu kỳ nhìn hắn.
“Tôi là một sinh viên nghèo, anh ta có thể làm gì tôi chứ?”
Dương Giản cười cười tự giễu, sau đó cực kỳ thấm thía nói với Từ Tử Dực:
“Em không phải là cũng muốn kiếm tiền sao, hôm nay dạy trước một chút cho em, trên thế giới tiền vốn không phải là thứ rất dễ kiếm, từ một kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng trở nên nổi trội, cần phải hiểu rõ cái giá phải trả cho việc đó.”
“Em sẽ cố gắng.”
Từ Tử Dực nghiêm túc thề thốt.
Nhìn bộ dáng cậu bé tràn đầy ý chí chiến đấu, Dương Giản không khỏi bật cười, nỗi băn khoăn vẫn quanh quẩn trong lòng nhất thời giảm đi rất nhiều. Cũng phải đến lúc này, hắn mới có thể nhìn thẳng lại tất cả những việc đã xảy ra vào ban ngày, hắn xác định mình đã không bị hành động của Lâm Gia Nam tác động đến tâm thần nữa, nhưng sự ấm áp cùng với ôm ấp mạnh mẽ sau buổi trưa dưới ánh mặt trời kia, lại khiến hắn có chút nhớ nhung.
Ký ức này thật lâu thật lâu trước đây, hắn đã chôn sâu ở thế giới kia, bởi vì ảo giác vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ lúc ngủ mơ hợp lại lần nữa mà hiểu ra.
Đây mới là nguyên nhân cốt yếu khiến hắn lo âu thấp thỏm.
Dương Giản đã tự nói với mình rằng nhất định phải thay đổi số phận, phải bắt lấy tất cả những cơ hội có thể lợi dụng được, bao gồm cả đối tượng rung động cùng thân thiết mà hắn từng có. Việc làm của Lâm Gia Nam đã có chút gần với hồ đồ rồi, mặc kệ anh ta có muốn thừa nhận hay không, em trai anh ta không còn khả năng đi theo con đường mà gia đình mong muốn.
Trong nháy mắt, Dương Giản chợt nhớ đến Ngô Tô Hoa từng nói thích mình.
Lúc đó hắn không coi là thật, cũng chưa bao giờ coi là thật, nhưng lúc này lại nghĩ, Ngô Tô Hoa có lẽ không biết, thực sự thích một người là việc đáng sợ như thế nào.
“Cậu làm sao vậy?”
Thấy Dương Giản có chút trầm mặc, Vu Hân Hân quay đầu, lo lắng hỏi hắn.
Dương Giản cười cười.
“Không có gì, ăn nhiều một chút.”
Từ Tử Dực đại khái là đã rất lâu không được nếm vị thịt rồi, bữa ăn này ăn vô cùng vui vẻ, nhìn biểu tình thỏa mãn trên gương mặt cậu bé, Dương Giản liền cảm thấy bữa cơm này rất đáng giá. Vu Hân Hân dù sao cũng là một nữ sinh, cho dù có mạnh bạo cỡ nào, sức ăn cũng không thể sánh với một cậu nhóc thân thể khỏe mạnh đang độ tuổi phát triển, lúc này cũng dừng đũa, trong lòng dường như có suy nghĩ.
Đột nhiên Từ Tử Dực bật ra một câu:
“Chị Tiểu Vu, thầy đang suy nghĩ vấn đề kiếm tiền, chị thì đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là nghĩ về thầy?”
“Đừng có nói bừa, chị giận đó.”
Vu Hân Hân đe dọa cậu nhóc.
Từ Tử Dực cười cười không nói gì.
Dương Giản không thể làm gì khác hơn là phải hòa giải.
“Chủ quán, tính tiền.”
Khi quay về trường học, đã khoảng bảy giờ rồi, lần đầu tiên hẹn nữ sinh ra ngoài dùng cơm, nhưng lại chọn nơi tương đối gần trường của mình, ngoại trừ việc gia sư, Dương Giản cũng có chút cố ý làm như vậy. Dù sao đối phương cũng là một cô gái, lại vì mình mà phải chịu hoảng sợ lo lắng, Dương Giản liền đứng ra gọi cho cô một chiếc taxi, cũng dựa theo giá cả mà đưa tiền xe trước cho tài xế.
“Làm cậu tốn kém rồi.”
Vu Hân Hân cười hì hì nói, vẫy vẫy tay ngồi vào trong, vẻ mặt đã có chút ấm ức. Cô vốnkhông ngờ Dương Giản là người keo kiệt như thế, thế nhưng dù có giận lại cũng không ghét, tuy rằng không ghét, nhưng cậu ta đã nhắn nhủ rõ ràng là không có ý với mình. Một người như vậy, khiến cậu ta phải tốn kém thật sự là một chuyện rất hả giận.
Dương Giản tiễn Vu Hân Hân đi rồi, quay lại phụ đạo cho Từ Tử Dực.
Vừa khai giảng, trong ký túc xá ầm ĩ vang trời, thế nhưng khu tự học lại rất yên tĩnh. Tuy rằng đèn trong phòng học đều sáng, nhưng đến tự học lại lác đác không được mấy người, Dương Giản tìm được một phòng học trống, mang theo Từ Tử Dực đi vào.
“Thì ra đây là đại học.”
Từ Tử Dực cảm thán một câu.
Dương Giản nhân cơ hội thử khích lệ cậu ta:
“Thế nào, có động lực rồi sao?”
Từ Tử Dực lắc đầu:
“Sinh viên chẳng phải là cũng không học sao? Phòng học đều trống không, như vậy thoạt nhìn cũng không có ý nghĩa gì.”
Dương Giản không khỏi ngại ngùng, chính mình đích xác đã từng như vậy, nhưng nguyên nhân chính là vì như vậy mới hối hận, hắn ho nhẹ một tiếng, nói với Từ Tử Dực.
“Sinh viên mấy năm này không có gì đáng kính trọng, nhưng tình hình tương lai của em sẽ khác. Bất kể như thế nào, bước đến được cánh cửa này, mới có được nhiều lối ra hơn.”
Từ Tử Dực cái hiểu cái không mà gật đầu.
Tiếp theo, là thời gian học phụ đạo. Dương Giản dạy vô cùng nghiêm túc, mỗi một chương và bài học hắn đều cẩn thận đọc qua, suy nghĩ xem phải diễn đạt như thế nào cho dễ hiểu, lúc này mới truyền đạt lại cho Từ Tử Dực.
Từ Tử Dực biết đây là cơ hội khó có được, cũng hiểu phải bỏ sức, hoàn toàn khác với đám trẻ con nhà giàu bị buộc phải nghe gia sư mời đến giảng bài.
Khi Từ Tử Dực bắt đầu làm bài tập, Dương Giản nhìn cậu, thầm suy nghĩ trong lòng về tương lai của cậu bé. Bạn bè cùng tuổi thì được cha mẹ cưng chiều, làm nũng vòi vĩnh, cậu lại vừa vì kiếm sống mà bận rộn, vừa vì tương lai mà học tập. Từ Tử Dực cố gắng như vậy, vẫn có thể đạt được thành tích tốt, đỗ vào một đại học tốt, nhưng loại kỳ tích như thế này, không phải ai cũng có được, nhất là với một đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình không tốt như thế.
Dạy xong buổi hôm nay, Dương Giản đóng sách bài tập lại, đứng lên.
“Thầy Tiểu Dương, tan học sao?”
Từ Tử Dực vui vẻ hỏi hắn.
Dương Giản mỉm cười nói với cậu:
“Ngày mai lại học đúng giờ nhé.”
“Ngày mai, vì phải làm việc, chưa chắc có thể qua đây được.”
Từ Tử Dực khó xử mà nắm chặt góc áo.
“Mẹ em đâu? Không phải là về rồi sao?”
Khi Dương Giản hỏi, trong lòng có chút căm phẫn, trên đời này sao lại có loại cha mẹ vô trách nhiệm như vậy chứ?
“Hình như là không đòi được bao nhiêu tiền.”
Từ Tử Dực nhỏ giọng nói:
“Bà ấy luôn bực bội, em cũng không muốn ở trong nhà mãi, nghĩ ra ngoài kiếm tiền sớm một chút. Thế nhưng thầy đối tốt với em như vậy, thầy giảng cho em mấy thứ này tuy rằng không biết có ích lợi gì, nhưng rất thú vị, em có chút luyến tiếc.”
Dương Giản nhìn cậu bé, thở dài.
“Em chưa tốt nghiệp trung học, có thể kiên trì được thì đừng bỏ học. Tuy rằng không tiện ra ngoài làm thêm nhưng tương lai chưa chắc đã không có thành tựu, tuy nhiên con đường này so với tưởng tượng của em thì gian khổ hơn rất nhiều.”
“Em không sợ khổ.”
Từ Tử Dực cười với hắn.
“Thầy, cho thầy cái này.”
Dương Giản nhận thứ gì đó ở trong tay cậu, mảnh giấy nhỏ được gấp gọn gàng mở ra, phía trên là biên lai vay tiền được nét bút non nớt viết ra.
“Thầy, nếu như em có thời gian, buổi tối sáu giờ sẽ đến tìm thầy, thầy có thể tiếp tục phụ đạo cho em không?”
Từ Tử Dực nhìn hắn đầy mong đợi.
Viền mắt Dương Giản nóng lên.
“Em nhớ kỹ số điện thoại của tôi, gọi cho tôi là được.”
“Vậy thì chào thầy nhé, em về nhà trước nha.”
Từ Tử Dực thu dọn túi sách khoác lên vai, vẫy vẫy tay với Dương Giản.
Dương Giản đi cùng cậu bé ra khỏi khu tự học, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên hắn bị chấn động bởi một đứa trẻ, song song cũng thức tỉnh chính bản thân mình. Có rất nhiều người so với hắn càng bất hạnh hơn, mà ngoại trừ quý trọng cùng phấn đấu, Dương Giản không thể chọn cách nào khác để không cảm thấy hổ thẹn với cuộc sống mới này của mình.