Cảm động thì cảm động, Dương Giản vẫn không có cách nào cho Ngô Tô Hoa một câu trả lời rõ ràng thuyết phục, hắn đứng thẳng người, vỗ vỗ vai Ngô Tô Hoa nói:
“Cậu vẫn còn trẻ.”
Những lời này của hắn đã phá nát tất cả những kết quả mà Ngô Tô Hoa có thể tưởng tượng ra, bất kể là tiếp nhận hay từ chối, Ngô Tô Hoa có thể vì hắn mà trở mặt với người anh họ mình kính yêu từ nhỏ, rõ ràng là bất tri bất giác đã rất xem trọng Dương Giản, biểu lộ như vậy dù như thế nào cũng không nên bị coi nhẹ.
Nhưng Dương Giản vẫn nói tiếp:
“Thích và ở cùng nhau là hai chuyện khác biệt, cậu nói thích tôi, nhưng điều này có nghĩa là phản bội người nhà cậu, như vậy cậu vẫn có thể tiếp tục cùng tôi đi nốt quãng đường còn lại của cuộc đời sao?”
Ngô Tô Hoa có chút không hiểu nhìn hắn, đối với thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà nói, tâm tình thích chính là được ở cùng nhau, thậm chí còn có thể hôn môi ôm ấp làm nhiều chuyện khác, tương lai đối với bọn họ là một từ quá xa vời.
Dương Giản nhìn cảm xúc của cậu ta dao động, giống như đang nhìn thấy chính bản thân mình lúc trước.
“Cho tôi thêm một chút thời gian.”
Cuối cùng hắn nói như vậy.
Hắn không muốn cuộc đời này cũng giống như trước kia bị tình cảm chèn ép, nếu như chọn con đường giống như trước kia, cũng phải ở trong phạm vi mình có thể nắm rõ ràng, phải có đủ vốn liếng để gánh vác tất cả những thứ này. Trong đó, còn bao gồm cả trách nhiệm với một thiếu niên. Hắn nghĩ, nếu thích chỉ là chuyện của một người, tình cảm có thể không liên quan gì đến chuyện tình yêu nam nữ, nếu như biến thành chuyện của hai người, nhất định phải có trách nhiệm và nghĩa vụ tương ứng.
Thế nhưng, hắn cũng thích Ngô Tô Hoa sao?
Tình cảm khắc sâu như vậy, đáp lại cũng nên là thật tâm, cũng là vì như vậy mới khiến cho quan hệ giữa bọn họ trở nên phức tạp nghiêm túc hơn.
Ngô Tô Hoa miễn cưỡng cười cười với hắn, xoay người đi về nhà mình, sau khi về rồi còn không biết phải đối mặt với anh họ của mình như thế nào. Dương Giản sau khi nhìn cậu ta đi xa rồi, xoay người đi vào cổng trường, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạt.
Hắn theo tiếng cười đó nhìn lại, chính là nam sinh thủy sản gặp trong Đại hội Thể dục Thể thao từ sau một chiếc cột đi ra, quái gở nói:
“Thì ra cậu cũng là một tên biến thái, đám ở khoa kỹ thuật các cậu không có thứ gì tốt, là một đám biến thái.”
Trong nháy mắt Dương Giản có chút hoảng loạn, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng sớm như vậy đã công khai chuyện của mình, mà thời gian bí mật này bị lộ ra cũng sớm hơn nhiều lắm, nhưng trong thời gian ngắn hắn đã khôi phục lại sự trấn tĩnh, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển. Nam sinh thủy sản đến không có ý tốt, lúc này xuất hiện cũng không phải là trùng hợp, cậu ta khẳng định là có chủ ý quái quỷ gì đó nên mới theo mình ra ngoài cổng trường, vừa vặn nhìn thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra.
“Gian tình vừa rồi của các người bị tôi chụp lại rồi, cậu không sợ tôi công bố ở trên BBS của trường sao?”
Người kia ngoài cười nhưng trong không cười đe dọa Dương Giản.
“Cậu muốn thế nào?”
Dương Giản nhìn cậu ta, cậu ta chụp ảnh rồi không trực tiếp truyền tin đi trái lại còn khiêu khích mình, rõ ràng là có mưu đồ từ trước.
“Không muốn thế nào, chỉ là muốn hỏi một chút cậu có muốn mua lại ảnh chụp các người vừa rồi không.”
Nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý của cậu ta, Dương Giản không khỏi nở nụ cười.
“Cậu đang uy hiếp tôi?”
Người nọ đung đưa điện thoại di động trong tay.
Dương Giản dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi:
“Cậu tên là gì nhỉ?”
Tuy rằng hắn biết người kia là ai, nhưng quả thật là không nhớ nổi tên.
Người kia sửng sốt, khoa trương cười to nói:
“Hoàng Doanh Khải, nhớ cho kỹ cái tên này đó, sau này muốn xen vào việc của người khác phải suy nghĩ cẩn thận một chút.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Dương Giản một đấm đánh tới, ở giữa cằm cậu ta, nháy mắt cậu ta liền gục trên tay vịn cầu thang.
Chỉ thấy mặt cậu ta đỏ bừng, sau khi lảo đảo đứng lên, không nói hai lời liền vung nắm đấm đánh về phía Dương Giản, kêu lớn:
“Cái tên biến thái chết tiệt này, điên rồi sao?”
Dương Giản cũng không để ý đến nắm đấm của cậu ta rơi trên người mình, chỉ dùng lực đánh vào cổ tay cậu ta, lợi dụng lúc cậu ta bị đau buông lỏng tay ra nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động.
“Ha, quả nhiên là mày sợ, biến thái chết tiệt.”
Hoàng Doanh Khải cười to, thình lình lại ăn phải một đấm của Dương Giản. Cậu ta thấy Dương Giản mượn cơ hội này xóa hết ảnh mình chụp trong điện thoại di động không khỏi càng tức giận, liền nhảy thẳng về phía đối phương.
Lúc này bảo vệ ở trong phòng thường trực trong trường nghe thấy tiếng ồn ào chạy đến.
“Làm gì vậy? Làm gì vậy? Đánh nhau ở ngay cổng trường sao, hai người các cậu cũng lớn gan nhỉ, mau tách ra cho tôi!”
Dương Giản thầm nghĩ không ổn, nếu như bị bắt ở đây sẽ vướng phải phiền phức rất lớn, giải thích không tốt sẽ khiến cho dư luận xôn xao, nói không chừng còn phải chịu xử phạt.
Hắn vốn chỉ muốn cướp điện thoại qua xóa ảnh đi là coi như xong, lúc này nhìn về phía Hoàng Doanh Khải, cũng có ý tạm thời đình chiến. Không ngờ Hoàng Doanh Khải lúc này lại muốn liều mạng, thà rằng chính mình bị xử phạt cũng muốn dạy dỗ Dương Giản một lần, thậm chí còn âm thầm mong làm to chuyện này lên, khiến Dương Giản từ nay về sau ở trường học giống như chuột chạy qua đường, liền túm lấy quần áo Dương Giản, chết cũng không buông tay.
Mắt thấy bảo vệ sắp chạy đến trước mặt, Dương Giản bỗng nhiên lách một tay ra, cố sức ném chiếc điện thoại di động cướp được vào bể phun nước cách đó không xa.
“Mày…”
Hoàng Doanh Khải thấy căn cứ chính xác duy nhất đã bị hủy rồi, chiếc điện thoại di động đắt tiền của mình cũng sắp bị hỏng, nhất thời quá sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy về hướng cái bể.
Dương Giản cuối cùng cũng thoát được, không quay đầu lại chạy mất, may là hắn đã luyện tập chạy bộ, cũng may là sắc trời rất tối, bảo vệ không nhận ra hắn là quán quân ở Đại hội Thể dục Thể thao vừa rồi.
Dương Giản chạy đến hơn nửa vòng quanh vườn trường, cuối cùng rẽ vào lối cổng sau, thở hồng hộc đi vào khu ký túc xá, rốt cuộc cũng bình an vô sự. Nhưng ngày hôm sau ra khỏi cửa đi học, hắn rõ ràng phát hiện ra thái độ của người khác đối với hắn có sự thay đổi rất lớn, ngoài khe khẽ thì thầm, còn có ánh mắt âm thầm quan sát, khiến Dương Giản thầm kinh hãi.
Sau buổi học khi Dương Giản định lên thư viện tự học thì, vừa muốn đứng dậy từ chỗ ngồi, bạn học ở hai bên cạnh đều tách ra, lúc này rốt cuộc có người đi qua cạnh hắn, tốt bụng nói một câu:
“Lúc nào rảnh lên xem BBS đi.”
Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy Thôi Văn mặt không chút biểu cảm đẩy mắt kính đi qua.
Lúc này khu vực gần nhất có thể lên mạng chính là phòng đọc điện tử trong thư viện, Dương Giản đi qua đó đăng ký một máy tính, sau khi mở ra liền đăng nhập ngay vào diễn đàn củasinh viên năm nhất, ngay sau đó là màn hình đón tiếp của BBS, trang đầu đăng mười bài hot nhất trong ngày, có một bài post đầu đề như sau: ‘Quan hệ nam nam lộn xộn của hai người nào đó ở khoa nọ’.
Dương Giản bấm vào xem bài post kia, là một bài viết dài phong phú, miêu tả tỉ mỉ hai anh em vì tình yêu mà phản bội nhau, vai chính trong câu chuyện là một nam sinh nào đó khoa Khoa học kỹ thuật. Tuy rằng không nói rõ tên họ, nhưng vẫn ngấm ngầm hại người mà ám chỉ đó là anh em Ngô Tô Hoa và Dương Giản. Ngoài chuyện đó, còn kéo thêm chuyện năm trước Ngô Tô Hoa thầm mến Thôi Vân, đồng thời phân tích Ngô Tô Hoa thực ra không thích Dương Giản mà chỉ là muốn khiến cho Thôi Vân ghen tị, không ngờ anh họ mình lại coi trọng Dương Giản, Ngô Tô Hoa liền cảm thấy Dương Giản cũng không tệ, vì vậy anh em quay lưng với nhau.
Ở trong bài post này, Ngô Tô Hoa đã bị hình dung thành một người đứng núi này trông núi nọ, có tác phong sinh hoạt vô cùng thối nát, mà Dương Giản tất nhiên là bị miêu tả thành một người vì tiền bán rẻ thân thể chen chân vào giữa anh em nhà người ta, đồng thời còn chân đứng hai thuyền, Thôi Vân cũng là vô tội bị liên lụy, trở thành tấm gương nghiêm túc điển hình.
Đây rõ ràng là bài do Hoàng Doanh Khải đăng lên, dù điện thoại di động của cậu ta vẫn có thể dùng được, ảnh chụp vẫn không thể lấy lại, vì vậy cũng không còn chứng cứ nữa. Bởi vì nhìn qua chỉ là chuyện đồn thổi vô căn cứ, trong đó có g thêm đủ loại dự đoán ác ý, mấy tầng lầu bên dưới lại không ngừng mọc lên. Trong đó có IP ủng hộ Hoàng Doanh Khải lên tiếng ủng hộ chủ nhà, có người ở khoa khác chạy vào xem náo nhiệt, có người vào nói lời chính nghĩa trách cứ bọn họ không biết giới hạn, cũng có bạn cùng học khoa Khoa học kỹ thuật vào mắng chửi chủ nhà muốn làm sáng tỏ cho bọn họ, Dương Giản ngồi xem không khỏi nở nụ cười. Loại bài post ở trên Internet này, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn xuất hiện dưới đủ loại hình thức khác nhau.
Lúc này có một phản hồi hấp dẫn sự chú ý của Dương Giản.
[Chủ nhà cực phẩm tiểu nhân, ở trong Đại hội Thể dục Thể thao bại bởi người của khoa khoa học kỹ thuật người ta, thua không ngóc đầu lên nổi liền đi bôi nhọ người khác, ý đồ hiểm ác lộ ra thật rõ ràng.]
Không ít người của khoa Khoa học kỹ thuật đều trích dẫn lại phản hồi đó, càng xuống phía dưới việc thắng bại ở Đại hội Thể dục Thể thao càng bị mọi người bới ra nhiều hơn, người có ánh mắt sắc bén đều thấy được một màn Hoàng Doanh Khải có ý định kéo Thôi Vân, nhất là còn chụp lại được một lô ảnh làm chứng, nhìn động tác liền biết người phía sau đưa tay ra không hề có ý tốt.
Đến lúc này toàn bộ chiều gió đã đảo ngược lại, chủ đề lúc đầu là trách cứ người của khoa Khoa học kỹ thuật có cuộc sống cá nhân bừa bãi, lúc này toàn bộ đều biến thành mắng chửi tâm lý thua không ngóc đầu lên nổi liền đi hãm hại người khác của chủ nhà, không biết Hoàng Doanh Khải thấy thế sẽ tìm cách gì nữa, đây thực sự là lấy tảng đá đập vào chính chân mình.
Dương Giản chỉ cảm thấy trong chuyện này có việc kỳ lạ, liền điều tra địa chỉ IP của phản hồi tầng một, không ngờ lại là ở ký túc xá sát cạnh bọn họ. Trong ba người ở ký túc xá bên cạnh có một trạch nam mỗi ngày đắm mình trong trò chơi cả năm không thấy bóng dáng, chỉ có duy nhất Thôi Vân.
Dương Giản suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại gọi cho Thôi Vân, trực tiếp hỏi:
“Cậu là người gửi phản hồi kia đúng không?”
Thôi Vân cười hắc hắc.
“Tên chết tiệt kia quá không biết tự lượng sức mình, đơn độc tấn công một mình cậu không tính, còn muốn kéo cả khoa Khoa học kỹ thuật vào cùng, cũng không chịu nghĩ xem chỉ số thông minh của cậu ta là bao nhiêu chứ.”
Dương Giản xì một tiếng bật cười.
“Không tính đến toàn bộ khoa Khoa học kỹ thuật, tôi thấy người mà nam sinh thủy sản không nên gây sự nhất chính là cậu.”
Thôi Vân ở đầu bên kia cũng cười cười, giọng nói lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cậu và Ngô Tô Hoa xảy ra chuyện gì vậy? Hiện tại cậu ta lại quấn lấy cậu rồi sao?”
Trong ấn tượng của Thôi Vân, Dương Giản là người biến tiến lên cũng không có suy nghĩ gì xấu, coi như là một người bạn đáng kết giao, khác biệt rất nhiều so với đại đa số nam sinh đần độn khác ở trong khoa. Nếu như hắn bởi vì Ngô Tô Hoa mà rơi vào trong phiền phức như vậy, Thôi Vân cảm thấy rất đáng tiếc, cho nên cậu ta cho rằng cần phải nhắc nhở Dương Giản một chút.
Nhưng Dương Giản cũng không nghĩ như vậy, hắn chưa bao giờ cho rằng tình cảm của Ngô Tô Hoa là hồ đồ, cho dù phiền phức, cũng không thể hoàn toàn đổ tội cho Ngô Tô Hoa, Dương Giản nghĩ như vậy, không khỏi phản đối.
“Thôi Vân, cậu như vậy là không công bằng với Ngô Tô Hoa.”
“Vì sao?”
Thôi Vân sửng sốt.
“Ngô Tô Hoa cũng không muốn như vậy, tình yêu của một người đồng tính, ở trong xã hội này là chuyện không thể tiếp nhận, đây không phải là việc cậu ấy có thể khống chế được. Hiện tại cậu ta đã bị bạn bè xa lánh, đơn giản chỉ vì loại tình cảm không thực tế này, cậu cảm thấy như vậy đáng sao?”
Thôi Vân rốt cuộc cũng nghiêm túc nghe vào lời của hắn, suy nghĩ một lát, mới đáp lại.
“Đó là vấn đề của cậu ta. Vì vấn đề của mình mà làm phiền người khác, chính là lỗi của cậu ta.”
Dương Giản cười khổ, đối với việc này không thể nói thêm gì nữa. Chính hắn cũng khôngthể vì mình hiểu rõ mọi việc mà thích Ngô Tô Hoa, huống chi bất kể là hiện tại hay tương lai, lúc này hắn không thể cho đối phương cái gì, mà thiếu niên kia đàng hoàng đơn độc nhưng cũng có khi bày ra bộ dạng rất đáng thương, khiến tim hắn có chút đau.