Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngồi xe taxi không tới mười phút đã đến nơi, Trần Tố dựa vào cửa sổ kinh ngạc nhìn thấy mẹ!

Đó là con đường thương nghiệp mới có hàng loạt cửa hàng, buổi chiều tháng năm ánh dương quang còn chưa rời khỏi bầu trời, sóng nhiệt chi tiêu của Tuần lễ vàng cũng kéo tới huyện nhỏ này, Trần Tố thấy trên người mẹ còn khoác bộ đường trang thêu tay tinh xảo lưu hành nhất hai năm qua lúc đó Vương Tuấn mua cho bà, đứng trước một cửa hàng quần áo sáng sủa cùng người khác trả giá, kéo người ta nói tới độ mặt mày hớn hở, mẹ hôm nay lên huyện mua đồ? Vậy, Vương Tuấn làm sao biết mẹ ở chỗ này?

Mẹ Trần nhìn lên thấy Vương Tuấn và Trần Tố xuống xe ở quảng trường bên kia đường, nhìn khuôn mặt giật mình của Trần Tố, mẹ Trần càng giật mình.

“Trần Tố? Vương Tuấn?” Mẹ Trần thất thanh kêu thành tiếng vô cùng kinh ngạc và vui mừng đều hiện hết lên mặt làm cho Vương Tuấn được an ủi tự đáy lòng.

Trần Tố đi qua, tinh thần mẹ phá lệ tốt đẹp cho dù là nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, mẹ Trần vứt bác gái đang tò mò sang một bên ngoắc tay gọi hai người tới, Trần Khiết từ trong cửa hàng đi ra cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Thấy hai tay Trần Tố trống trơn, Vương Tuấn cũng không có cái gì, mẹ Trần hiểu ra vỗ đùi: “Hai đứa nhất định là đi Thượng Hải tảo mộ mẹ Vương Tuấn phải không, xem trí nhớ mẹ này, có dập đầu đàng hoàng không?”

“Tảo mộ ở thành phố không dập đầu.” Trần Tố cười.

“Nói cái gì, đương nhiên phải dập đầu,” mẹ Trần trừng Trần Tố: “Có con cái để làm cái gì? Đương nhiên phải dập đầu! Ăn chưa?”

Trần Tố nhìn cửa hàng này, sao mẹ lại ở đây? Nhìn qua không giống ở chỗ này mua quần áo.

Thoáng cái, mẹ Trần lộ ra ngại ngùng, đưa tay kéo Trần Tố qua một bên, thấp giọng nói cho Trần Tố biết nơi này là Vương Tuấn mua cho họ.

Kỳ thực lần kia trong một tuần họ tới Bắc Kinh Vương Tuấn đã sai người tới huyện mua nhà ở cho hai ông bà, cái nơi giá cả tiện nghi này… Chưa nói tới quá khứ, có thể là SARS mới qua, bất động sản điêu đứng cũng lan tới huyện phổ thông này, Vương Tuấn sợ phiền phức bảo người là mua phòng cũ xây sửa trong vòng năm năm, chủ ý là để hai ông bà một lần về nhà liền dọn tới huyện ở, không ngờ rằng giá phòng cũ như vậy lại thấp không ít, thấy Trần Tố vẫn rất quan tâm Trần Khiết, Vương Tuấn cũng suy tính cho Trần Khiết. Anh thật sự không có tiêu bao nhiêu tiền, mọi thứ đều bố trí xong bất quá chỉ tốn số tiền bằng cỡ tiền thuê nhà Trần Tố thu một năm, Trần Tố nhìn Vương Tuấn cảm kích, Trần Tố chưa từng nghĩ trừ tiền lương của mình ra còn có thể mua vật chất gì đó cho mẹ, Trần Tố ngay cả suy nghĩ này còn chưa ý thức được.”

“Tới! Làm quen một chút, đây là con nuôi mẹ Vương Tuấn, đây là Trần Tố anh hai Trần Khải, đây là vợ thằng ba.” Mẹ Trần gọi một nàng dâu đang sắp xếp quần áo ngoài cửa hàng.

“Anh Vương, anh hai.” Vợ Trần Khải cũng không sợ người lạ, thoải mái nhìn anh hai không quá quen và vị khách rất khí phái tới từ thành phố.

Nhìn khách hàng trên đường cũng ít, mẹ Trần đóng cửa tiệm bảo vợ Trần Khải gọi điện cho Trần Khải về ăn bữa cơm đoàn viên, mẹ Trần vừa nhìn hai tay Vương Tuấn trống trơn quay đầu lại dặn dò con dâu: “Nhanh đến cửa hàng chuyên cho đàn ông chỗ đường cũ mua quần áo tắm rửa đắt nhất, anh Vương của con rất kén chọn, mua cho anh hai con đồ thông thường là được.”

Trần Tố nghe xong nhịn không được bật cười, Vương Tuấn không nghe hiểu dường như cũng có thể hiểu ý tứ mẹ Trần cũng nhẹ nhàng cười cười.

Nhà mới ở tiểu khu nhà ở không xa, đi bộ năm phút là đến, Trần Khiết vội vội vàng vàng đến tiệm cơm tốt gọi cơm nước.

“Nhà Trần Khải lúc trước ở trong cửa hàng, bây giờ ở chung với bọn mẹ, công việc buôn bán của Trần Khải vẫn tốt, làm hơn mấy năm nữa nhất định có tiền rồi, hiện tại nhà cũ trong huyện hủy hết xây thành hàng loạt tiểu khu mới, bây giờ giống mấy khu dân cư tập trung trong thành phố lớn, vừa sạch vừa tiện.” Mẹ Trần vừa đi vừa giới thiệu tình hình trong nhà.

Huyện thành có lớn hơn nữa thì đối với người sống trong thành phố mà nói cũng chỉ là bỏ túi, trong chốc lát là tới rồi, từ gara tiểu khu liền nhìn thấy ba Trần quấn tạp dề, ba Trần sững sờ nhìn Vương Tuấn và Trần Tố không thể tin, ba Trần ngượng ngùng giơ tay dính than, còn chưa quen toàn bộ dùng gas, đó là thứ tốn không ít tiền, mẹ Trần nói với bạn già: “Hai đứa nó không phải / đi Thượng Hải tảo mộ mẹ Vương Tuấn sao,” ba Trần cuối cùng từ trong vô cùng kinh ngạc thanh tỉnh lại vội vàng nói: “Đi Thượng Hải thăm mẹ Vương Tuấn nha, dập đầu chưa? Phải hoá vàng đàng hoàng nữa.”

Mẹ Trần kéo cháu gái qua một bên lau nước mũi, nhà mới ở lầu một, là vì nghĩ cho hai ông bà, lầu một còn có một cái sân có thể phơi đồ, thích hợp với gia đình có tập quán nông gia.

Trần Khiết từ tiệm cơm bưng về cơm nước phong phú, mọi người ngồi xuống, ba Trần bưng rượu đôi mắt trông mong nhìn Vương Tuấn, Vương Tuấn hiểu ý nâng chén, ba Trần vui tươi hớn hở chạm cốc một ngụm cạn ly, ba Trần không giỏi nói chuyện lộ ra vui vẻ. Ba tháng trước nếp nhăn dày đặt trên mặt ông giảm rất nhiều, Trần Tố ăn canh trứng gà trên bếp xong liền no, lượng cơm ăn của cậu luôn không lớn còn có chút buồn nôn ăn không vô, cháu gái học lớp lá ở nhà trẻ huyện dựa vào Trần Khiết bị ánh mắt Trần Tố quét tới, bé có chút ngượng ngùng chạy ào vào lòng mẹ.

Nhận được điện thoại thông báo, biết anh hai về nhà, Trần Khải đóng cửa hàng vội vã chạy về, anh em họ đã nhiều năm không gặp.

Trần Tố thấy Trần Khải vào cửa, Trần Khải thay đổi cũng không tính là nhiều, chỉ là thiếu sự táo bạo lúc còn trẻ, lộ ra cảm giác thỏa mãn tinh thần, xem ra làm ăn rất thuận lợi.

Nhìn anh hai hơn bốn năm không gặp, Trần Khải lại thấy quá xa lạ quá không quen thuộc, vị nam tử trước mặt trong sạch sẽ lộ ra thanh cao này chính là anh hai trầm mặc ít nói vô thanh vô tức của hắn?!

Đầu năm nay, chuyện mẹ, Trần Khiết và chị dâu xảy ra xung đột, làm ba phát bệnh phải lên thành phố xem bệnh truyền tới tai hắn, Trần Khải tìm Trần Hạo nháo lớn một trận, sau cùng hai anh em đều lật sạch bảy tám bệnh viện lớn lớn nhỏ nhỏ trên thành phố cũng không thấy bóng ba mẹ và Trần Khiết, anh cả xém ly hôn với chị dâu, mà, đang lúc bọn hắn gấp tới độ muốn báo cảnh sát, lại nghe nói ba mẹ và Trần Khiết đã về, Trần Khải và Trần Hạo lập tức chạy về, lúc đó anh em bọn hắn xông vào nhà thì thấy ba mẹ và Trần Khiết toàn thân mới tinh liền phát ngốc luôn, cảm giác đầu tiên chính là ba mẹ trúng số độc đắc? Mà nhìn thấy giấy tờ nhà và cửa hàng trước mặt ba mẹ càng xác thực suy nghĩ của bọn họ!

Lúc đó thật đúng là náo loạn, nếu như ba mẹ thực sự trúng số vậy cũng không đến mức để một mình Trần Khiết chiếm phân nửa chứ! Con dâu ghen tị cũng là bình thường, cuối cùng vẫn là mở hội nghị gia đình, mẹ lấy ra ảnh chụp của anh hai, chỉ vào chữ lớn trên cổng phía sau anh hai nói: “Trần Tố đang trông cửa cho quốc gia, nó ăn cơm Nhà nước, Nhà nước cho tiền lương rất cao, là nó yêu thương em chúng mày, đây là của hồi môn nó cho Trần Khiết, chúng mày không cần đỏ mắt, tụi bây đi học lại biết chữ, nhưng Trần Khiết không có bằng cấp không có công việc.” Hai người con dâu rất ngượng, chuyện này qua đi không ai đề cập nữa, lương ở thành phố rất cao, huống chi là công tác đơn vị Nhà nước!

Thế nhưng, Trần Khải vẫn còn nghi ngờ nhưng không nói nữa, dù sao đây đúng là anh hai mua, hắn sẽ không lắm mồm. Mẹ thầm đem tiền tích góp từng tí một cho Trần Khải mở cửa tiệm, trong đó có tiền anh hai Trần Tố mấy năm nay gửi về còn có tiền mẹ để dành tương lai làm của hồi môn cho Trần Khiết. Hiện tại Trần Khiết cái gì cũng có, tiền này vẫn phải giúp con trai một chút, cầm sổ tiết kiệm cũ, khi đó Trần Khải rơi lệ, “Mẹ, tiền này, con nhất định trả lại cho người!”

“Đương nhiên phải trả!” Mẹ Trần cho thằng ba một cái liếc mắt, “Trả kèm lãi nữa.” Trần Khải cảm kích mẹ, cũng cảm tạ anh hai hỗ trợ.

Trần Hạo vì vợ làm ba Trần ‘tức phát bệnh’ còn đang trong chiến tranh lạnh, mẹ Trần khôn khéo lần này đứng về phía con dâu cả dạy dỗ Trần Hạo một phen, mẹ Trần có suy nghĩ của mình, mặc dù con dâu cả còn có khuyết điểm, nhưng cô ta đối với Trần Hạo một lòng một ý, chỉ cần cô ta một lòng suy nghĩ vì Trần Hạo, làm cho gia đình nhỏ của Trần Hạo có thanh có sắc, mẹ Trần sẽ không không hài lòng đứa con dâu này.

Mẹ chồng đứng về phía mình khiến vợ Trần Hạo rất cảm kích, hơn nữa hiện tại ba mẹ chồng thoáng cái thành người thành phố, cô còn nào dám trương sắc mặt, hiện tại đứa con đã đi học trên huyện, để ở nhà ông bà nội, vợ chồng họ có công việc trên trấn, mỗi tuần mới có thể tới huyện ở hai ngày, lần này / trấn tổ chức du lịch tập thể, con dâu cả một lòng muốn đem cái danh ngạch (số lượng người cố định) này cho hai ông bà đi, nhưng mẹ Trần làm sao bỏ được sinh ý ngày nghỉ lễ! Cho nên một nhà Trần Hạo đi du lịch không gặp được Trần Tố.

Mẹ Trần giới thiệu với Trần Khải con nuôi Vương Tuấn quen biết ở Bắc Kinh, hẳn là bình thường mẹ Trần hay nhắc tới Vương Tuấn, người Trần gia không ai ngoài ý muốn, Trần Khải cũng rất tự nhiên gọi anh Vương.

Mẹ Trần nói với Trần Tố, hiện tại ba Trần trên cơ bản chính là đưa đón cháu trai cháu gái đi học, chăm sóc bình đẳng các cháu, mẹ Trần mở tiệm bán quần áo, mẹ Trần không phải người có thể ngồi yên, thừa dịp còn hơi sức làm thêm vài năm, vợ thằng ba tới phía Nam nhập hàng, “Vợ Trần Khải rất hiếu thuận cũng rất có năng lực!” Mẹ lặng lẽ nói với Trần Tố: “Trần Khải không có chọn sai người!”

Nhìn mẹ thỏa mãn và cả nhà hòa hợp, Trần Tố thật cao hứng.

Trời không còn sớm, thấy Vương Tuấn ngồi một mình không ai nói chuyện với anh, cho dù là Trần Khải hướng ngoại nhất Trần gia cũng không có cách nào đĩnh đạc nói chuyện trước mặt Vương Tuấn, người mất tự nhiện ngược lại là Trần Khải, Trần Tố đề nghị tới khách sạn nổi tiếng xây cạnh sông trên huyện ở.

“Về nhà rồi, sao còn ra ngoài ở khách sạn?” Mẹ Trần hạ mệnh lệnh, “Nhà Trần Khiết cách đây không xa, một chốc chúng ta qua coi, còn phải xem cái vị kia nhà Trần Khiết, vợ Trần Khải, con thu dọn sạch sẽ phòng tụi con cho Trần Tố Vương Tuấn ở, mấy đứa mấy ngày này qua nhà Trần Khiết đi.”

“Mẹ, vẫn là anh hai ở chỗ Trần Khiết đi, bên Trần Khiết không phải càng ngăn nắp sạch sẽ sao?” Vợ Trần Khải kiến nghị.

“Con trai về nhà nhất định phải ở nhà ba mẹ, sao có thể qua nhà em gái?” Mẹ Trần thì thầm, vợ Trần Khải nở nụ cười, liên tục nói phải, đáp ứng nhất định thu dọn sạch sẽ, hết thảy đều sẽ thay mới, nhìn cũng nhìn ra được vị con nuôi của mẹ chồng này rất thích sạch sẽ.

Trần Khiết hơi ngượng ngùng đi đằng sau thì thầm nho nhỏ với Trần Tố, lần trước sau khi trở về nghe lời anh hai, cùng anh cả nói chuyện tiến tới một bước hiểu rõ, cha mẹ người kia đều là phần tử trí thức già, công tác là dựa vào cha mẹ che chở, tính tình thành thật phúc hậu, vợ trước kiềm chế không được so sánh với chồng của mấy người bạn liền buồn bực hắn không hướng ngoại thường nháo lớn ồn ào khiến hai ông bà không chịu nổi mới ly hôn, hai người không có con, hắn cũng không phải không tìm được vợ trên huyện, mà là một lòng muốn tìm một người phụ nữ tính cách hòa thuận, Trần Hạo từng tiếp xúc với hắn khi làm việc, là một người tốt thích hợp với Trần Khiết mới giới thiệu cho cô.

Hai người lúc đó đều là nghe nói từ bà mối, ngay từ đầu đều không rõ không muốn tiếp xúc, Trần Khiết ngại hắn tái hôn tuổi lại lớn hơn mình mười tuổi, hắn cũng ngại Trần Khiết là con gái nông thôn không có văn hóa, nhưng vừa tiếp xúc hai người liền tách không ra.

“Nồi nào úp vung đó đích thực luôn,” mẹ Trần đi bên cạnh xen vào, có vẻ đối với con rể sắp cưới này rất hài lòng, “Là người an phận, rất xứng đôi với Trần Khiết, tương lai Trần Khiết sẽ không thiệt thòi!”

Mẹ Trần nói với Trần Tố, vốn nhà kia cũng phản đối cái hôn sự này, không môn đăng hộ đối, nhưng là gặp Trần Khiết rồi vừa thấy Trần Khiết nhã nhặn lịch sự, hai ông bà xem vào mắt liền không phản đối nữa, bên này mới gật đầu không tới hai ngày liền hay tin Trần Khiết còn có nhà có cửa hàng thì càng hài lòng vô cùng, vốn còn nghĩ dù sao cũng có duyên thôi thì / kết hôn luôn, nhưng bên nhà trai kiến nghị hai người tiếp xúc thêm mấy tháng nữa, đến cuối năm không có biến hóa gì thì kết hôn, mẹ Trần nghe xong lời này càng cảm thấy nhà trai này có tri thức có kiến thức, mẹ Trần lại toàn tâm toàn ý nhận thức cái hôn sự này rồi.

Mẹ Trần nhìn Trần Tố, Trần Tố nhìn mẹ, mẹ cúi đầu nói, cửa hàng của Trần Khiết cho thuê, Trần Khiết không thích hợp buôn bán, bây giờ vẫn làm việc giúp nhà mẹ đẻ, mẹ Trần rất cảm kích Vương Tuấn lót cho Trần Khiết con đường một đời! Trần Khiết không có văn hóa cũng không có năng lực và quyết đoán, đây là chuyện bà vẫn rất lo lắng, mà bây giờ Trần Khiết cho dù là thu tiền thuê nhà cũng có thể sinh hoạt, bà cảm kích Vương Tuấn, cũng thấy hơi ngại với Trần Tố.

Trần Tố cười cười, hiện tại cậu và Vương Tuấn tuy hai mà một, Trần Tố quay đầu lại mỉm cười với Vương Tuấn không tiếng động đi sau lưng cậu, Trần Tố cũng là cảm kích Vương Tuấn, Vương Tuấn lạnh lùng với người khác, Trần Tố biết, Trần Tố cảm tạ Vương Tuấn lấy thân phận của anh quan tâm đến người nhà cậu! Hiện tại đã là người nhà của cả hai người rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio