“Tôi, Tống Uy, Lưu Trấn Đông đều có nửa kia rồi, cậu chừng nào mới mời bọn tôi ăn kẹo cưới?” Vương Tuấn nhìn Cao Viễn.
“Hiện tại tôi có tâm trạng này sao?” Đụng trúng tâm linh tinh tế bất kham bị đả kích, Cao Viễn ưu buồn nói: “Cho dù là không hợp cách cũng đừng quá đáng vậy chứ, đời này tôi còn chưa từng thi được xếp hạng như vậy, tôi còn là cán bộ trẻ tuổi có tiền đồ nhất trong tòa án đó, đây là vết nhơ đời tôi, sang năm dù thế nào cũng phải huyết tẩy vết nhơ trước!”
Cao Viễn tiếp tục u buồn, Vương Tuấn nhìn y cũng không nhiều lời nữa. Nghe Lưu Trấn Đông lén kể, Cao gia kinh doanh sản xuất, gần đây xuất hiện vấn đề rất lớn, trưởng bối đều cầu Cao Viễn trình độ học vấn cao nhất nhà về kế thừa, anh chị em khác cũng buông lời ẩn ý, lần này, Cao Viễn phải về Nam ăn Tết.
Đứa nhỏ lớn lên trong tịch mịch cùng lúc hưởng thụ cô đơn cũng là cơ đơn đáng sợ nhất, dựa vào lẫn nhau hưởng thụ ấm áp người khác không thể cho, Vương Tuấn có hoàn cảnh giống Cao Viễn nhất hiểu rõ y, Cao Viễn không phải người có gia đình, càng không có khả năng bị người nhà quản thúc, trong bốn người, Cao Viễn là người lạnh lùng nhất, chút tài phú đó của Cao gia y không cho vào mắt, cười nhìn nó biến mất trong sóng triều kinh tế mới là chuyện Cao Viễn vui vẻ nhất. Cao Viễn chẳng hề để tâm cái gọi là người nhà, ngày cuối cùng mỗi năm về nhà không phải vì tìm kiếm thân tình, chỉ là vì hàng năm đi xem trò khôi hài diễn ra vì tiền thôi.
Lưu Trấn Đông tới. Tiếng nhấn chuông hỏa cấp hỏa liệu (lo lắng không yên) cứ như nhà ai đã xảy ra chuyện.
Lưu Trấn Đông vào nhà thấy Giang Minh Hoa trong phòng khách, hắn lấy làm kinh hãi thật to, Giang Minh Hoa nhẹ gật đầu với hắn. Chuyện Lưu Trấn Đông sẽ tới, hôm qua Trần Tố đã nói qua với anh. Trần Tố cứ mãi nói với anh Lưu Trấn Đông là miệng thẳng tuột, nói chuyện không có đầu óc, nhưng hắn là người tốt.
Lưu Trấn Đông thật là biết giả bộ nha, Trần Tố thật bội phục hành động của Lưu Trấn Đông, nếu không biết Lưu Trấn Đông biết chuyện nhà Giang Minh Hoa, cho dù là Vương Tuấn cũng sẽ không nhìn ra Lưu Trấn Đông giả vờ kinh ngạc, trách không được, Lưu Trấn Đông lại có thể giấu chuyện yêu đương thật cẩn thận chặt chẽ, vốn còn muốn hỏi Lưu Trấn Đông về cô bé kia, nhìn Lưu Trấn Đông như vậy, Trần Tố biết điều không đề cập nữa, người ta không muốn nói nhất định có nguyên nhân không muốn nói.
Bất quá, Trần Tố hiểu lầm Lưu Trấn Đông rồi, Lưu Trấn Đông thật không nghĩ tới Giang Minh Hoa cư nhiên còn ở nhà Trần Tố mừng năm mới. Cá tính Vương Tuấn quái gở nhất, anh rất chú trọng cuộc sống riêng tư với Trần Tố. Từ sớm, Vương Tuấn vẫn không đề cập chuyện Giang Minh Hoa, Lưu Trấn Đông cho rằng cha con Giang Minh Hoa đã sớm biến mất trong biển người rồi.
“Yo!” Chào hỏi Cao Viễn, Lưu Trấn Đông giật mình hỏi Vương Tuấn: “Giang Minh Hoa thế nào còn ở đây?”
“Trần Tố mời.” Vương Tuấn không muốn nói vấn đề này. Bọn họ tới vừa vặn giờ cơm, về phần chuyện riêng của Lưu Trấn Đông, Vương Tuấn không muốn hỏi, đến lúc, Lưu Trấn Đông sẽ tự nói.
Vương Tuấn giới thiệu đại khái tình huống ba người ngoài, đặc biệt nhắc nhở vị trung niên hơn bốn mươi mang kích viền bạc kia mọi người không nên trêu chọc, người kia còn đáng ghét hơn bề ngoài, sẽ làm khó dễ Trần Tố.
Lưu Trấn Đông nháy nháy mắt, cảm giác nhạy bén lập tức ngửi được mùi bát quái mãnh liệt, đóng cửa lại theo đuôi Vương Tuấn hỏi, Cao Viễn cũng vểnh tai nghe, bát quái ai không thích nghe nha, huống chi là bát quái phát sinh bên cạnh!
Trần Tố tới lui đưa nước trà, nên ăn cơm trưa rồi, bất quá, cách lúc ăn cơm còn phải một lúc, bởi vì, giáo sư Giang ra ngoài một chút, y nói lập tức quay lại.
Trao đổi ánh mắt, Lưu Trấn Đông, Cao Viễn vững tin có náo nhiệt xem, đi ra đoạt vị trí tốt chuẩn bị xem náo nhiệt. Vương Tuấn tiếp tục chơi game nhiều năm anh không chơi.
Tiền lì xì cho Giang Diệp coi như biến tướng của thu mua, hỏi hỏi Giang Diệp hơn mười tuổi, Cao Viễn sưu tầm tư liệu bát quái trực tiếp, đây cũng là biểu hiện của bệnh nghề nghiệp.
Đồ ăn mang lên bàn, đều đã làm cả rồi, chỉ cần cho vào lò vi sóng quay một chút là được, chờ giáo sư Giang quay lại thì bắt đầu bắt sủi cảo ra khai tiệc.
Giáo sư Giang quay lại, đổi một thân quần áo mới, tóc còn thêm chút gel rất sáng, cả người tinh thần sáng láng, trong mắt mang theo quang mang lòe lòe.
Hấp dẫn nha! Con mắt Lưu Trấn Đông liếc sang, ngoài miệng đòi ăn cơm, vừa vẫy Vương Tuấn mau ra đây xem náo nhiệt.
Giáo sư Giang giơ hộp trang sức bằng nhung hướng Giang Minh Hoa đang bày bàn chính thức cầu hôn, mở hộp trang sức, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản không mất trang trọng.
(Cái gì nhanh dữ vậy =口=??!!)
Nhìn thái độ Giang Minh Hoa lãnh đạm, Trần Tố đối với chuyện đột nhiên phát sinh này rất khiếp sợ, Giang Minh Hoa còn không có nói chuyện với thầy mấy câu, đừng nói gì đến phong hoa tuyết nguyệt.
Giang Minh Hoa sớm đã không có tâm tình này, nhìn y, đối với chuyện này, Giang Minh Hoa không có giật mình, cũng không có kích động, càng không có mắt hoa si.
Vương Tuấn đi ra nhìn thấy, Giang Diệp rất lo lắng không tiếng động nhìn cha.
Dưới mọi con mắt chăm chú, giáo sư Giang rất nghiêm túc cũng rất cường thế, thái độ không có được đáp án sẽ không thôi.
“Được nha.” Giang Minh Hoa một hơi đồng ý. Thái độ của Giang Minh Hoa làm cho quần chúng xem náo nhiệt đều ngoài ý muốn, bất quá, Giang Minh Hoa biểu tình đạm mạc biểu thị còn có câu sau. “Anh đáp ứng tôi một điều kiện, tôi liền đáp ứng.”
“Được!” Không dông dài, nhìn vị giáo sư này, Cao Viễn cảm thấy vị giáo sư tiên sinh này hình như thật sự không dễ chọc, cá tính rất gọn gàng dứt khoát.
“Lấy kết hôn làm tiền đề, chỉ một điều kiện này.” Giang Minh Hoa châm chọc. Kết hôn, đây là không thể nào, trò hề này dừng ở đây đi.
(chỗ này ý là nghi thức kết hôn, lễ cưới, chứng nhận chính thức v.v..)
Những người đứng xem đều đang nhìn chăm chú hai người, con mắt Trần Tố đều nhảy loạn rồi, cái này — nhanh quá rồi đi, dường như bọn họ từ khi gặp mặt mới hơn một tháng mà, Trần Tố chưa từng thấy giữa hai người nói lời nào, không, không phải như vậy, thầy cậu là đồng chí? Vấn đề này quá lớn rồi, thế giới này thực sự nhỏ như vậy?
Y nghe Giang Minh Hoa nói, nhìn Giang Minh Hoa vô ngôn vô ngữ không rên một tiếng, thời gian trôi qua —
Y lẳng lặng nhìn Giang Minh Hoa, Giang Minh Hoa hờ hững nhìn y, nhìn chăm chú hai phút đằng đẵng, Giang Minh Hoa cười nhạt, có tự giễu lại có giải thoát.
Đây là hiện thực chân thật, là hiện thực không thể yêu cầu xa vời.
Không thể yêu cầu xa vời lại tham lam muốn có được, Giang Minh Hoa không cảm thấy bi thương, chí ít trường hợp như vậy không thật sự trải qua đau đớn tuyệt vọng thấy xương. Đáp án nằm trong dự liệu, nhiều năm trước năm tháng đã mài mòn mong muốn trong cổ tích của anh, mong muốn chẳng bao giờ biểu đạt ra với anh mà nói cũng chưa bao giờ tồn tại trong hiện thực.
Giang Minh Hoa đứng dậy muốn về phòng, trò hề này nên kết thúc.
“A!” Y kinh ngạc nhảy tới một bước ngăn Giang Minh Hoa muốn về phòng nói: “Em nói cho anh cơ hội, em còn chưa nói ra điều kiện em muốn đâu.”
Chưa nói điều kiện? Điều kiện vừa rồi Giang Minh Hoa nói mọi người nghe rất rõ ràng, điều kiện của Giang Minh Hoa chính là chính thức kết hôn, hôn nhân được pháp luật thừa nhận, y không nghe được? Y nghe không hiểu sao?
“Điều kiện của tôi chính là kết hôn, phải có hôn nhân pháp luật thừa nhận.” Giang Minh Hoa nhìn t thản nhiên nói: “Nếu như anh đáp ứng tôi liền cùng một chỗ với anh.”
Trong mắt y có chút nghi hoặc, “Anh chính là muốn cùng một chỗ với em, là muốn kết hôn với em nha, đây là điều kiện?”
“Tôi nói là pháp luật thừa nhận.” Giang Minh Hoa cảm thấy y là đang giả bộ ngốc hay là lẫn lộn tai mắt? Giang Minh Hoa rõ ràng biểu đạt, “Tôi muốn là hôn nhân chính thức, được luật pháp thừa nhận, có tài sản chung, được hưởng nghĩa vụ chung và trách nhiệm pháp luật, thừa nhận Giang Diệp được kế thừa hợp pháp.” Giang Minh Hoa nói thẳng ra cũng không sợ y lại giả ngốc.
Mọi người nghiêng đầu nhìn vị giáo sư vừa rồi biểu hiện rất cường thế, hiện tại khuôn mặt hoang mang của y khiến người ta cảm thấy rất khó chiu.
Một lúc lâu, giáo sư tiên sinh rốt cuộc hiểu rõ cái gì, thoáng cái trên mặt cười như hoa, y nhìn chằm chằm Giang Minh Hoa cười rộ lên, cười đến mức tim mọi người vừa nhảy vừa run, “Ý tứ của anh chính là như thế nha, anh sớm xem Giang Diệp là con trai mình.”
Ai quản ý tứ của anh nha! Giang Minh Hoa đã nói trắng ra rồi, mà y còn muốn lừa gạt qua cửa? Đừng nói nhẫn nại của Giang Minh Hoa sắp bị mòn sạch, ngay cả những người đứng xem đều cảm thấy y lại nói tiếp Giang Minh Hoa tính tình tốt cũng sẽ mắng chửi người, vị giáo sư này muốn lừa gạt qua ải sao? Cũng không nhìn một chút Giang Minh Hoa là ai.
Lưu Trấn Đông hảo tâm khuyên can, tình thế bắt đầu có hơi thở khẩn trương, “Giáo sư Giang, TQ không có điều khoản cho phép hôn nhân đồng tính, càng không thừa nhận tính hợp pháp người đồng tính sống chung.” Lưu Trấn Đông tốt bụng nhắc nhở vị giáo sư tiên sinh này, mọi người ở đây xem náo nhiệt đều không phải người ngu, người không quá thông minh chỉ có một mình Trần Tố, y muốn lừa dối cũng tìm sai đối tượng rồi.
“Tôi biết nha.” Giáo sư Giang cười tươi như hoa, y cười nói: “Thế nhưng tôi là giáo sư thỉnh giảng quốc tịch Mỹ nha, quốc tịch của tôi không phải Hoa tịch nha, quốc gia sở tại của tôi thừa nhận hôn nhân đồng tính, kết hôn là chuyện đương nhiên, cầu hôn em đương nhiên là để chính thức kết hôn nha.”
Giáo sư ngoại tich? Vị giáo sư tóc đen mắt đen da vàng nói tiếng phổ thông rõ ràng này là ngoại tịch? Đầu tất cả mọi người hầu như đồng loạt chuyển sang Trần Tố.
Trần Tố xem tình thế phát triển chóng mặt bị từng đôi mắt sáng quắc nhìn lại càng hoảng sợ, cậu làm sao biết thầy lại là giáo sư ngoại tịch? Trần Tố đi làm đến trường bận rộn hai bên, huống chi, Trần Tố không để ý việc này, đối với Trần Tố mà nói, giáo sư chính là người có kiến thức, là người đáng tôn trọng.
Thảo nào người này chừng bốn mươi đã thành giáo sư, Vương Tuấn đã sớm cảm thấy vị giáo sư nhìn qua nghiêm túc thực tế rất bỉ này không quá giống kết quả dưới sự giáo dục của TQ, hóa ra là giáo sư ngoại tịch, hèn chi.
Vị họ Giang này quả nhiên rất có ánh mắt, rất biết rèn sắt khi còn nóng, khi mọi người tập thể ngoài ý muốn khiếp sợ thất thố y nắm lấy ngón tay Giang Minh Hoa cũng ngoài ý muốn khiếp sợ thất thố đeo nhẫn vào trước.
Đây là nhẫn đính hôn, bữa cơm này coi như là tiệc đính hôn, giáo sư Giang mời người làm chứng ăn cơm, còn không quên trấn an con trai Giang Diệp đang phát ngốc, thật tốt, ngay cả con trai cũng có rồi, còn cùng một họ, họ cũng không cần sửa, hôn sự đương nhiên là cành nhanh càng tốt, thế nhưng còn phải làm không ít thủ tục liên quan.
“Anh làm sao lại muốn kết hôn với tôi?” Giang Minh Hoa nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay, đây là thứ anh đã từng tha thiết ước mơ, nhìn hào quang bạch kim trên ngón tay Trần Tố, anh đã từng ước ao như vậy, mà khí ánh hào quang này xuất hiện trên tay anh, Giang Minh Hoa không biết cảm giác của mình là gì, vui vẻ là không có, có chăng chỉ là chua xót.