Đêm không người quấy rầy, Trần Tố bị gặm sạch trong phòng tắm được Vương Tuấn ôm ra, Trần Tố hối hận muốn chết, nói là không dùng nhan sắc kế, thế nào cuối cùng vẫn thành vật hy sinh nhan sắc vậy?
Bị lừa đáng lắm, Trần Tố lại phạm bệnh cũ, đi một bước quên nhìn thêm một bước, phòng tắm là địa phương cậu có thể tới sao, là chính mình đưa tới cửa, Trần Tố dựa vào Vương Tuấn ngốc nghếch hoang mang.
Vương Tuấn không quá ham muốn, nhưng là làm tình với Trần Tố vẫn rất tích cực, tới cuối năm vẫn thả Trần Tố không ăn, lần này Trần Tố lại tự mình khiêu khích anh, Trần Tố nằm dưới thân anh tùy ý lay động thân thể thần chí mất hướng, Vương Tuấn vô cùng thích thú, cuộc sống đời thường để Trần Tố làm chủ đi, trong phòng, anh vẫn độc đoán. Đêm sâu thẳm, Vương Tuấn nâng cổ Trần Tố, hôn sâu! Không thể chia lìa! Không muốn chia lìa! Sẽ không chia lìa!
Mua sắm hàng Tết làm Trần Tố thống khoái ném tiền ra một phen, chỉ có lúc này, Trần Tố mới tiêu tiền không thèm tính toán, Vương Tuấn xách đồ đi dạo với Trần Tố, đây cũng là thế giới hai người mà.
Tết, sáng sớm giống những năm rồi bắt đầu chạy tới từng nhà tặng quà, không có thân nhân bên người, nghi thức như vậy lại quen rồi.
Đến nhà họ Tống, bà ngoại dễ thương của Tống Uy còn cầm bao lì xì hỏi bé trai khiến người ta yêu thương năm ngoái tại sao không đến. Giang gia chính thức định cư trong nước, đang trang hoàng nhà cửa, sáng nay còn gọi điện chúc bình anh, xem ra năm mới không có thời gian xuất hiện. Mẹ Tống Uy rất muốn khoe khoang hình đầy tháng cháu gái, béo múp, vô cùng đáng yêu, cha Tống Uy vẫn tiếc nuối chưa có được đứa cháu trai.
Từ nhà Tống gia đi ra, Lưu Trấn Đông ôm cây đợi thỏ chờ bọn họ, trên chiếc xe tải nhỏ toàn là khăn mặt vật dụng và một ít điểm tâm đặt làm, đây là muốn đưa đến viện dưỡng lão cho các ông bà cụ dùng. Lưu Trấn Đông mặt mày hồng hào, khóe miệng sắp nứt ra rồi. Nhìn hắn thế này, là có thể biết, hắn hạnh phúc. Hạnh phúc là cái gì? Nếu như cần định nghĩa để giải thích đơn giản chính là thấy đủ.
Trời lớn bao nhiêu, nhân tâm sâu đậm bấy nhiêu. Định nghĩa của hạnh phúc chính là thấy đủ! Biết ơn!
Cô con dâu nửa Tây của Lưu gia có thể không biết tình hình quốc nội, học đủ dáng dấp người vợ truyền thống trên phim truyền hình Hàn Quốc, năm đó trong lễ kết hôn cơ mặt trưởng bối Lưu gia vừa run vừa giựt hiện tại vừa nhìn thấy cô con dâu đầy miệng ngọt ngào này liền cười tươi như hoa. Người lớn Lưu gia chỉ cảm thấy đáng tiếc một chỗ, chính là nàng dâu này hơi ngốc, kết hôn với Lưu Trấn Đông gần một năm còn không thấy rõ chân diện mục của hắn, lúc nhìn Lưu Trấn Đông còn là một dạng sùng kính, bởi vậy nhìn ra không quá thông minh.
Nhìn cô mặc một thân đường trang đỏ thẫm từ trong phòng đi ra, Trần Tố lấy làm kinh hãi, mấy tháng không gặp, thế nào cô lại mập như vậy? Năm nay là năm heo vàng, thế nhưng không cần phải nuôi bản thân thành heo nhỏ chứ.
“Béo? Cái này gọi là phúc hậu.” Lưu Trấn Đông trắng mắt liếc Trần Tố, vui tươi hớn hở theo sát chạy sau vợ. Vương Tuấn đồng tình hắn, đây là tình yêu che mờ hai mắt nha, nhìn Trần Tố bên cạnh, Vương Tuấn cũng cảm thấy Trần Tố tốt hơn.
Bất quá, cô cũng bắt đầu giảm cân. Trong toàn bộ quá trình giảm béo, chạy bộ, nhảy dây, bơi là chủ yếu, vẫn là không nên đả kích lòng tự tin của cô mới tốt. Nhìn cô tròn vo, Trần Tố cười trộm, cô thật tương xứng với năm nay nha, năm nay là năm heo vàng, chính là cô tròn đến độ hơi khiến người khác nhìn không nổi, may mà Lưu Trấn Đông cư nhiên giống như nhìn không thấy, còn đang nói cô ăn nhiều một chút.
Thấy Lưu Trấn Đông thương vợ như thế, Trần Tố không bất ngờ. Lưu Trấn Đông cho tới bây giờ đều là ngoài miệng không dễ nghe, người, lại là vị hiền hòa nhất trong đám bọn họ.
Bởi vì từ lúc đi học đã thành thói quen, hôm Tết này, cả đám sẽ tới chỗ Vương Tuấn, Trần Tố ăn cơm trưa, cô tương đối hiếu kỳ với nhà của Vương Tuấn, Trần Tố. Lưu gia cũng không khỏi không quen, cái thói quen này đã giữ vững nhiều năm, hôm nay muốn đổi đều không tiện mở miệng, quên đi, con cái có bạn bè là chuyện tốt.
Do tặng đồ cho viện dưỡng lão xong liền trực tiếp cùng hai người Vương Tuấn về nhà, tiện đường, hai vợ chồng Lưu Trấn Đông cũng theo tới trạm cuối cùng Vương Tuấn muốn đi – nhà lão trung y, chuẩn bị chúc mừng năm mới vị lão trung y rất có duyên với Vương Tuấn rồi đi viện dưỡng lão.
Cô là một cô gái rất sảng khoái, tay lớn chân lớn đoạt lấy bao quà sau xe khỏi tay Trần Tố, hớn hở giống y Lưu Trấn Đông, ứng với câu châm ngôn: Không phải người một nhà thì không vào chung một nhà.
Ông cụ kéo Vương Tuấn đi xem chậu hoa mơ ông tỉ mỉ chăm sóc một năm nay đã ra hoa, quay đầu thấy cô một thân đỏ thẫm, ông cụ híp mắt trên dưới trái phải trước sau nhìn cô, nếu không phải ông là ông cụ già đến không thể già hơn nữa, Lưu Trấn Đông làm chồng đều sắp hô to phi lễ.
Ông cụ nhìn Lưu Trấn Đông: “Đừng để con bé khiêng đồ nặng, cô vợ nhỏ này có tin vui, mấy tháng rồi đấy, bụng đã lớn thế, các cậu không nhìn ra?”
A???!!!
Cô chưa từng có phản ứng buồn nôn. Bởi vì vợ chồng trẻ mới cuối, nhà Lưu gia mặc dù lớn, nhưng vẫn để hai người ở gian riêng, cô béo cũng là từ lúc kết hôn chậm rãi mà có, từ khi kết hôn, sức ăn của cô tăng rõ rệt, yêu cầu này vẫn là triệt để thỏa mãn, cho nên gần đây càng béo nghiêm trọng, Lưu Trấn Đông không để ý, bởi vì cô rất có tinh thần rất hăng hái, mỗi ngày đều vận động, hôm nay còn ở trong sân nhảy dây một trăm cái, trong đó, còn biểu diễn ba cái liên tiếp ở không trung cho mẹ Lưu xem, cho dù có tâm, cũng không ai liên tưởng nỗi tình trạng vận động này với phụ nữ có thai.
Lão trung y tấm tắc, lắc đầu tà mắt nhìn mấy thanh niên căn bản không tin lời ông, “Nếu theo cậu nói, con bé đến bây giờ còn chưa làm rớt con xem như phần mộ tổ tiên nhà cậu phong thủy tốt rồi, nhìn thôi cũng nhận ra có thai bốn tháng rồi, bụng đều gồ lên, này còn chưa nhìn ra được?”
Vương Tuấn nhìn biểu tình vui vẻ của ông cụ, chuyện này của Lưu Trấn Đông trăm phần trăm sẽ trở thành đề tài trà dư tửu hậu của người khác, đáng đời.
“Thật sự???” Lưu Trấn Đông nhìn chằm chằm ông cụ, xoay người nhìn vợ mình, Lưu Trấn Đông thừa nhận, so với nửa năm trước cô mập hơn không ít.
Có được xác nhận khẳng định, Lưu Trấn Đông lập tức lấy điện thoại gọi điện cho cha mẹ báo cáo tin tức tốt, cha mẹ vẫn chờ ôm cháu đó. Hai người mới kết hôn nửa năm, mẹ Lưu cha Lưu không giục, nhưng vẫn lén để ý chuyện này, chính hắn cũng trưởng thành rồi, đây chính là huyết mạch một đời Lưu gia bọn họ.
Nghe con trai gọi điện thoại tới, cha mẹ kinh ngạc xác nhận đi xác nhận lại ba lần, cha Lưu mắng trong ống nghe không dứt, nhớ tới con dâu vì giảm béo, mỗi ngày ở trong sân nhảy dây nửa ngày, đuổi theo con chó Bắc Kinh nhà họ nuôi huyên náo gà bay chó sủa. Vừa nhớ tới hôm nay con dâu mấy lần biểu diễn liên tiếp ba vòng trên không, mẹ Lưu sắp phát bệnh tim tới nơi.
Đối với chứng cuồng loạn của cha mẹ, Lưu Trấn Đông không sao cả nói với người nhà còn phải đi viện dưỡng lão tặng quà vân vân, tới nhà Vương Tuấn ăn trưa mới về nhà, nghe đến mấy cái này, tam tự kinh (ngụ ý chửi thề) nhiều năm không niệm của cha Lưu toàn bộ bộc phát, không nói hai lời, mệnh lệnh cưỡng chế: Lập tức về nhà!!!
Lưu gia đã vài đời độc đinh, vừa nghĩ tới hôm nay cô con dâu nửa hải ngoại này còn ở trong sân nhún lên nhún xuống nhảy dây, trái tim đáng thương của hai ông bà đều vọt lên cổ họng.
Sắp có cháu, làm sao có thể cho con trai sắc mặt tốt nha, cha Lưu quan uy mười phần mệnh lệnh lập tức về nhà, đầu dây bên kia tiếng vỗ bàn rung trời, ông thật sự nóng nảy, xem ra về sau Lưu Trấn Đông không có ngày lành là khẳng định.
Nhìn cô vợ béo ú nu lộ ra bụng nhỏ, Lưu Trấn Đông có cảm giác nằm mơ, sắp có đời sau rồi, chính mình sắp trở thành cha rồi. Vừa nghĩ như thế, Lưu Trấn Đông cũng bắt đầu cẩn thận, dù sao, tuổi hắn không còn nhỏ, hiện tại, Lưu Trấn Đông chỉ thấy may mắn một chỗ, vợ rất không quen với thuốc giảm cân có thể gây tiêu chảy, trong ngăn kéo trong nhà có một đống cũng chỉ uống một gói, chuyện này không thể để người khác biết, vợ nhà mình mang thai bốn tháng, làm chồng cư nhiên không biết, sẽ bị người khác chê cười.
Xin lỗi Vương Tuấn, Trần Tố, liên hoan hôm nay xem ra là không ăn được. Bọn họ cũng có thể từ trong điện thoại nghe ra lo lắng và “oán giận” của cha mẹ Lưu Trấn Đông, chuyện ô long thế này, sẽ không chạy thoát một trận giáo huấn của trưởng bối Lưu gia đâu.
Lưu Trấn Đông mang theo cô vợ cũng kinh ngạc vô cùng như làn khói chạy về nhà, ném một xe tải đồ cho Vương Tuấn, nhờ hai người mang tới viện dưỡng lão.
Lưu Trấn Đông chạy, Vương Tuấn không tức giận, bởi vì xác định Lưu Trấn Đông không thể xuất hiện vào đêm , cho dù là Mùng , Mùng , v.vv, Lưu Trấn Đông cũng sẽ không có tâm tư xuất hiện, thiếu một tên thích gây chuyện như hắn, lỗ tai thanh tĩnh hơn phân nửa, Vương Tuấn coi như là thành tâm chúc phúc hắn.
Vương Tuấn và Trần Tố không có thời gian, còn phải chuẩn bị bữa trưa chiêu đãi Cao Viễn. Nghe nói thế, mọi người trong nhà ông cụ đều rất sẵn lòng hỗ trợ đưa đồ đến viện dưỡng lão. Vốn không nghĩ muốn tích đức cái gì, thuần túy chỉ là muốn tặng từ thiện, ai đưa đều giống nhau, bọn họ rất thích làm việc thiện như thế.
Trên xe, Trần Tố còn đang tính toán trưa nay ăn cái gì. Vương Tuấn đề nghị, dù sao Lưu Trấn Đông sẽ không tới, năm ngoái còn có một nhà ba người họ Giang ở chỗ này giúp đỡ coi như náo nhiệt, mà hôm nay mời khách chỉ có một mình Cao Viễn, đơn giản đến nhà Cao Viễn ăn một bữa, coi như là Cao Viễn mời khách.
Trần Tố còn chưa từng tới nhà Cao Viễn, nghe xong đề nghị của Vương Tuấn, Trần Tố cũng tương đối hứng thú.
Giống như Vương Tuấn trước đây, Cao Viễn sống một mình, là một khu chung cư lớn người nhà mua cho sau khi thi lên đại học, đoạn đường rất đẹp, đoạn đường như vậy hiện tại vừa tung ra có thể kiếm gấp bội.
Thời gian còn sớm, Cao Viễn khẳng định còn trong nhà chưa ra ngoài, giống Vương Tuấn, bọn họ trên cơ bản đều không thích mang theo di động, số điện thoại cũng không tùy tiện cho người khác, điện thoại chuyên dùng cho công việc tới ngày nghỉ trên cơ bản đều trong trạng thái tắt máy, bọn họ tương đối chú trọng không gian cá nhân của mình.
Ấn điện thoại vô tuyến dưới lầu, có nhà nghe, Cao Viễn ở nhà. Nhưng, nghe tiếng, Cao Viễn rõ ràng có ý tứ không muốn để họ vào.
Hai người vẫn vào được, đối với nơi ở của Cao Viễn luôn phong độ nhanh nhẹn, Trần Tố vẫn có chút ảo tượng, sự thật chứng minh, hiện thực và tưởng tượng là đối lập.
Đứng trong phòng, Trần Tố trái phải trước sau nhìn quanh, Vương Tuấn lặng lẽ không lên tiếng. Không đánh tiếng trước mà chạy tới chính là để Trần Tố xem cái ổ của “thần tượng” của cậu là như thế nào.
Nhìn sách báo trải đầy cả phòng khách, rèm cửa sổ rũ xuống một nửa không được sửa sang tích đầy bụi, sofa bằng bố có bao nhiêu tầng màu sắc quỷ dị nhìn không ra màu gốc, mà trên đó còn có một đống vải màu đậm càng thêm quỷ dị, cái này không thể nào là cái chăn chứ? Trên bệ cửa sổ trong phòng bày một loạt chậu hoa tinh xảo, hoa cỏ trong đó héo rũ nhìn không ra là rơm rạ hay là cái gì, sàn gỗ vốn sang trọng càng đầy dấu chân dính nước, góc tường còn dồn một đống túi nilon to – đó là quần áo chưa giặt hay là rác chưa ném vậy?
Trần Tố nhìn Cao Viễn áo mũ chỉnh tề nói: “Cao Viễn, tìm một người vợ đi.”
Cao Viễn cười híp mắt liếc Vương Tuấn. Vương Tuấn đánh cái chủ ý gì y còn không biết sao, chờ, thù này, y nhất định sẽ báo. Vương Tuấn nhướng mi, Cao Viễn lại còn muốn báo thù anh, Vương Tuấn mới không sợ đó, Cao Viễn chỉ có mấy chiêu, anh còn không cho vào mắt, thừa khả năng đối phó Cao Viễn.
Chỗ này có thể ở sao? Nhìn nhìn phòng bếp, trong bếp càng chất đống vô số chén bát chưa rửa. Nhìn nơi này, Trần Tố có thể hiểu nổi khổ đàn ông độc thân như Cao Viễn, Vương Tuấn tình nguyện tự mình động thủ, tình nguyện tự hao tâm tổn trí cũng không chịu để cho người khác vào nhà quét dọn, Cao Viễn cũng như vậy đi, bọn họ đều là người có cá tính, không muốn bại lộ cuộc sống bản thân cho người xa lạ.
Bất quá, hiện trạng của Cao Viễn dường như lại không giống Vương Tuấn, đứng trong “đống rác”, Trần Tố có chút lo lắng, “Cao Viễn, làm bạn bè, tôi muốn cho anh một lời khuyên, nghe xong, anh có lẽ sẽ tức giận, thế nhưng, tôi nói là lời thật.”
Cao Viễn khiêm tốn nghe.
“Đầu năm nay con gái rất quý giá, ở đơn vị bọn tôi người nào kết hôn rồi về đến nhà đều phải làm việc nhà, đầu năm nay, đàn ông cũng không thể không làm một chút chuyện nhà nào, Tống Uy gọi điện thoại còn nói đa số là anh ta trông con, Lưu Trấn Đông không phải cũng làm việc nhà sao, còn có, Vương Tuấn cũng — nga, nhà tôi là do tôi phụ trách việc nhà.
Tống Uy là làm bộ làm tịch tố khổ dọa dẫm dụ dỗ bọn họ mua sữa bột tả giấy; Lưu Trấn Đông ngày nào không ăn chung với gia đình, ăn ở nhà cha mẹ xong kéo vợ chạy; còn có, ai không biết nhà hai người đều là do Vương Tuấn làm việc nhà nha, bọn họ cũng không phải người mù, đám anh em bọn họ lo cho mặt mũi Vương Tuấn mới không vạch trần. Cao Viễn lầm bầm.
“Cao Viễn, hiện tại là thời đại mới, anh thế này thật sự không được.” Làm bạn, Trần Tố thật sự lo lắng cho tương lai Cao Viễn.
Vương Tuấn cầm một quyển tạp chí xem, Trần Tố giáo dục chính trị trong vòng mười phút chắc là sẽ không dừng, Trần Tố liếc mắt một cái, cấp tốc rút cuốn tạp chí trong tay Vương Tuấn, hung hăng trừng Vương Tuấn, đó là một quyển tạp chí nước ngoài, bên trên toàn là mỹ nữ bán khỏa thân.
Vương Tuấn thật oan uổng, chỉ là không muốn xem Cao Viễn giả bộ nhã nhặn mới tìm chuyện làm.
Cao Viễn ‘mời’ Vương Tuấn ra ngoài mua “hàng Tết”, xem ra bọn họ vẫn nên giao lưu câu thông đoàng hoàng một chút, lại thuận tiện thuận đường mua đồ ăn sẵn về.
Trần Tố đối diện căn phòng không biết nên hạ thủ từ đâu mà phát sầu, chuông cửa điện thử dưới lầu reo, hai người kia nhanh như vậy đã trở lại? Trần Tố nhấn nút mở cửa, một lát có người gõ cửa, Trần Tố bận rộn thả vỏ bia rỗng trong tay xuống mở cửa, người tới là một cô gái trẻ tuổi, cô ngoài ý muốn nhìn Trần Tố, Trần Tố cũng bất ngờ. Nhìn cô, mắt Trần Tố đều sáng lên, cô là bạn gái Cao Viễn?
“Xin mời vào!” Trần Tố hoan nghênh nha, cô gái đoan trang thế này nhìn là biết rất mạnh mẽ, rất xứng đôi với Cao Viễn nha.
Người đàn ông xa lạ trước mặt vô cùng nhiệt tình, cô gái kia lui ra sau hai bước nhìn số nhà, hoài nghi nói: “Xin hỏi, đây là nhà Cao Viễn Cao thẩm phán phải không?”
“Phải, phải, mời vào, anh ta ra ngoài rồi — cô là bạn gái Cao Viễn?” Trần Tố thật sự là vui vẻ cho Cao Viễn nha, ánh mắt Cao Viễn thật khá.
Cô gái thật bất ngờ nói: “Không, không phải, chúng tôi chỉ là cùng đơn vị, tôi là cấp dưới anh ấy…”
Là đồng nghiệp của Cao Viễn, như vậy cũng là một vị cao tài sinh học tập ưu tú, thật không đơn giản nha, là một nữ thẩm phán trẻ tuổi nhỉ. Nha, Trần Tố thấy thế nào cũng cảm thấy cô gái này rất phóng khoáng, không phải loại hình tinh xảo, tướng mạo phổ thông thế nhưng rất giỏi giang, rất hợp Cao Viễn nha. Cao Viễn luôn nói không có người thích hợp, trước mắt không phải quá hợp rồi sao, Trần Tố cảm thấy làm bạn tuyệt đối phải giúp Cao Viễn, buông tha cô gái như thế là chuyện rất thua thiệt, Trần Tố nhiệt tình mời cô vào ngồi một chút.
Đối với vị nam tự cười tủm tỉm lộ ra ánh sáng lạnh này, cô lịch sự từ chối, không phải sợ, mà là, Cao Viễn cho tới bây giờ chưa từng mời người khác tới chỗ anh ta ở, Cao Viễn trong đơn vị có danh xưng hổ biết cười (ngụ ý nham hiểm) chính là ăn người không nhả xương (ăn tươi nuốt sống), cô rất rõ ràng vị tiên sinh được cho là ‘tốt bụng’ này của viện bọn họ, nếu không phải bạn thân nhờ cô tiện đường lấy vài văn kiện, cô mới không tới nhà Cao Viễn đâu.
Cô khách khí nói: “Cảm ơn, làm phiền ngài, thẩm phán Cao không có nhà, tôi không muốn quấy rầy, tạm biệt.”
Trần Tố vội vã cản đường cô, nói: “Cô đừng khách khí, nhất định nên vào ngồi một chút.”
Cô rất khách khí cũng rất có lễ phép từ chối lần hai, còn chiếu cố giữ lại mặt mũi cho vị tiên sinh cứ muốn giữ cô lại: “Thẩm phán Cao có thói quen không mời đồng nghiệp tới nhà, tôi thật sự không thể quấy rối.”
Trông thế nào, nghe thế nào đều là một cô gái tốt có giáo dưỡng có tri thức, Trần Tố cười cười nói: “Không mời đồng nghiệp vào nhà là có nguyên nhân…” Trần Tố mở toàn bộ cửa ra cười khan, “Nguyên nhân chính là cái này.”
Cô đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm sau cửa lớn rộng mở có thể thấy một đống quần áo chưa giặt trong một góc phòng khách và nửa cái khăn trải bàn màu sắc quỷ dị kéo lê trên đất, giống như lúc nãy Trần Tố có cảm giác mục trừng khẩu ngốc, cái này ở trên người ai đều không phải chuyện lớn gì, nhưng không cách nào liên tưởng đến trên người Cao Viễn, cùng hình tượng của Cao Viễn thật sự cách quá xa. Trong ấn tượng của mọi người, Cao Viễn bất cứ lúc nào cũng đều có hình tượng và dáng điệu quý công tử ưu nhã, mà nhà vị Cao Viễn vẫn có hình tượng “quý công tử” này là ổ heo có thể không khiến cô giật mình sao!
Cô xa xa nhìn thấy một đống màu nước tương quỷ dị chất trên sofa, đó là? Chăn?
“Đàn ông độc thân đều là như vậy.” Thấy cô kinh ngạc không ngớt, Trần Tố mỉm cười nói, “Hành vi che giấu nhược điểm rất đáng yêu nhỉ.”
Cô mím môi nhẹ nhàng cười, trong nháy mắt, hình tượng Cao Viễn nho nhã toàn bộ hủy diệt sạch sẽ.
—