Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

chương 88: thủ vọng đồng hành (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tỉ mỉ quan sát trong khu phòng học mới nửa ngày, ngoại trừ thỏa mãn, không có ý kiến phản đối.

Người thường xem náo nhiệt, trong nghề xem chi tiết, từ khi làm về bất động sản, Lưu Trấn Đông cũng tự học về kiến trúc, từng điểm cải tạo của khu phòng học mới, đều dựa trên cơ sở kiến trúc vốn có duy trì mức độ lớn nhất, tiết kiệm trọn vẹn tài nguyên, tránh kiến trúc trùng lặp, rất có tài a.

“Lúc về giới thiệu cho chúng tôi người bạn giúp ngài thiết kế cải tạo khu phòng học đi.”

Hiệu trưởng Trương rất sảng khoái đáp ứng, lập tức lấy số điện thoại cho Lưu Trấn Đông. Lúc về tiếp xúc thế nào, vậy phải xem bọn họ tự mình sắp xếp.

Sắc trời gần giữa trưa, sắp chuẩn bị ăn cơm trưa rồi. Bữa trưa ăn trong căn tin trường học.

Căn tin năm tầng là kiến trúc ngăn nắp nhất trong trường. Lầu một lầu hai là phòng ăn, lầu ba là hội trường lớn, định kỳ tổ chức tiết mục “biểu diễn thời trang” của lớp thiết kế, lầu bốn là trung tâm hoạt động trong nhà, có bóng bàn các loại phương tiên giải trí, mỗi cuối tuần, còn có vũ hội, tương tự đại học. Bất quá, trung tâm hoạt động trong nhà ở lầu bốn có thu lệ phí, dù sao, tất cả thiết bị đều không rẻ. Tầng năm hiện để đó không dùng, để mở rộng trong tương lai.

Bàn ăn rất sạch sẽ, học sinh tới ăn cơm cũng rất nhiều, học sinh mang băng rôn làm nhiệm vụ, giúp các giáo viên trực ban duy trì trật tự. Bởi hơn phân nửa học sinh trong trường đều từng làm công bên ngoài, sau đó vì nâng cao tay nghề mà tới đây đào tạo chuyên sâu, trên người học sinh còn giữ ít thói xấu nhất định trong xã hội, bất quá, khi hiệu trưởng Trương đến, tiếng ầm ĩ lập tức trầm xuống. Hiển nhiên, hiệu trưởng Trương trước mặt bạn bè cười haha, đằng sau còn có một mặt cực kì nghiêm nghị.

Quan sát phẩm hạnh một người, phải từ hành vi tinh tế; quan sát một doanh nghiệp, phải từ văn hóa làm việc. Nhìn trong căn tin trường sáng sủa sạch sẽ, đây chính là một loại biểu hiện kĩ năng mềm của trường học.

Đứng giữa căn tin, vẻ mặt Lưu Trấn Đông không tưởng tượng nổi, hiệu trưởng Trương không mời bọn họ tới nhà hàng sao? Nếu là thật, vậy để hắn mời khách không được sao?

“Căn tin trường học là ký hợp đồng với bên ngoài, một năm kí một lần, để tránh chất lượng vệ sinh giảm xuống. Nơi này có hệ thống quản lý vệ sinh toàn diện, cố gắng đạt được tốt nhất.”

Hiệu trưởng Trương lấy khay inox từ tủ khử trùng, bảo mọi người tự chọn món mình thích, y quẹt thẻ.

Cả nhà Tống Uy đã quen lăn lộn trong căn tin quân khu, một nhà ba người tụ chung một chỗ chọn món; hai người họ Giang cũng không khách khí, chọn mấy món xa hoa có dinh dưỡng; bởi vì đơn vị cách nhà quá xa, Cao Viễn thỉnh thoảng ăn căn tin không nói gì, phương thức xã giao phương nam và phương bắc thật đúng là không giống nhau, chỉ có thể nhập gia tùy tục; nhìn học sinh nối tiếp không dứt, vợ Lưu gia rất hưng phấn, bưng khay cùng Tôn Lợi tiến lên trước. Vương Tuấn cả đời chưa từng ăn cơm căn tin, quét mắt nhìn Lưu Trấn Đông ôm Tiểu Giai Giai đã đói bụng, anh cũng đang tính toán, có thể tự trả tiền chuyển chỗ khác không?”

“Đừng lộ vẻ bị chìu hư.” Rất thích phương thức dùng cơm không lãng phí thời gian và vật chất kiểu này, Trần Tố bỏ qua hai người bọn họ, lấy khay inox trong tủ khử trùng đi lấy cơm.

Được rồi, vậy ăn đi.

Đi theo sau lưng vợ mình, Vương Tuấn và Lưu Trấn Đông có tính khiết phích nhất định, cách tủ thủy tinh nhìn vào trong, vừa liếc mắt đã thấy phương tiện hâm nóng hiện đại hoá, hoàn cảnh cũng không tệ lắm. Các đầu bếp mặc áo blu trắng, đầu đeo mũ đầu bếp màu trắng cũng rất sạch sẽ nhanh nhẹn.

Hiệu trưởng Trương đề cử cho mọi người món đặc sản của căn tin — sườn kho thơm, gà xào thái hột lựu. Cho tới khi mọi người bưng khay ngồi xuống một cái bàn dài, phát hiện màu xanh giống nhau, cả đám nhìn nhau, cảm giác thật kỳ quái.

Còn chưa bắt đầu ăn, có người tiến đến, “Phó hiệu trưởng Trịnh, chủ nhiệm Phương vừa gọi điện thoại cho tôi, nói có một vị giáo sư Bắc Đại muốn làm diễn thuyết cho chúng ta, bảo bọn tôi hỏi ngài sắp xếp thời gian cụ thể, phải sớm thông báo xuống dưới.”

Chuyên trách luật sư, kiêm Phó hiệu trưởng – Trịnh Đình Hiên, nhìn về phía giáo sư Giang, thương lượng sơ sơ, cuối cùng quyết định hai giờ chiều nay.

Nhận được xác thực, thanh niên đến hỏi ý kiến chạy đi, quay lại chỗ ngồi, lập tức bị những thanh niên khác vây lấy, cùng nhau chia sẻ tin tức, giáo sư Giang chú ý phản ứng của những người này rất hài lòng. Hiển nhiên, những thanh niên này tuy rằng không thể tiếp thu giác dục bậc cao, nhưng thái độ ham học hỏi của họ, tuyệt không thua kém các học sinh trong tòa thành học thuật. Trần Tố tăng thêm trợ giúp cho các thanh niên trình độ trung bình, là cực kì chính xác.

Giơ đũa chậm chạp không chịu hạ xuống, Lưu Trấn Đông còn đang cùng đồ ăn trong khay inox phân cao thấp, thật khiến người khác xem không vừa mắt, một nam tử hán hơn ba mươi, làm gì mà lề mà lề mề, hiệu trưởng Trương và luật sư Trịnh người ta đều tập mãi thành quen ăn cơm trong căn tin trường, đảm bảo vệ sinh đương nhiên là hạng nhất rồi. Vợ Lưu gia bên cạnh, gắp sườn kho thơm chua chua ngọt ngọt nhét vào miệng Lưu Trấn Đông.

Ăn miếng thứ nhất liền không để ý miếng thứ hai, cũng không khó ăn như dự đoán. Hương vị phương nam rất khác biệt so với phương Bắc, sườn trộn lẫn vị trái cây của thơm, chua chua ngọt ngọt, vào giữa mùa hè rất hợp khẩu vị.

“Hiệu trưởng Trương, xin hỏi một chút, chủ nhiệm Phương không tới dùng cơm sao?”

Đầu bếp đội mũ trắng nâng một hộp đồ ăn đi tới, hỏi thăm: “Đùi gà chiên chủ nhiệm Phương đặt trước, đã bấm phiếu rồi, không tới sao?”

Đón lấy đùi gà chiên ướp đầy hương vị trong tay đầu bếp, đặt vào giữa, hiệu trưởng Trương xua tay nói: “Cậu ta tạm thời nghỉ ngơi vài ngày, cái này giữ lại bọn tôi ăn. Đừng khách sáo a, xem như Tiểu Phương mời khách.”

Liếc một khay đùi gà, món ăn phương nam, thiên về ngọt cũng thôi đi, sao ngay cả đùi gà cũng nhỏ vậy? Lưu Trấn Đông đang nghĩ ngợi, con gái nhà mình giương tay nhỏ muốn một cái, Tống Tiểu Uy cũng không khách khí, không bao lâu, sáu cái đùi gà chỉ lớn không bằng một nửa ngoài chợ bán, đã bị hai đứa nhỏ chia sẻ vào bụng. Mấy người lớn sớm đã không thèm thịt trông mà lườm nguýt không ngớt, bình thường ở nhà phải dụ mới ăn, ra ngoài, có đối thủ cạnh tranh, cư nhiên tranh cướp ngang ngược, thật muốn mạng mà.

Hiệu trưởng Trương cười nói: “Đây không phải thịt gà công nghiệp, là đùi gà mái nông thôn nuôi, mùi vị ngon hơn bình thường nhiều.”

Nhắc tới Tiểu Phương, tự nhiên muốn hỏi một chút bằng cấp và năng lực quản lý của Tiểu Phương. Ban lãnh đạo trường ưu tú là quan trọng nhất trong sự nghiệp phát triển trường.

“Tiểu Phương tốt nghiệp cấp ba liền tới thành phố là sale, năng lực giao tiếp rất tốt. Mấy năm trước lần nữa tiến vào đại học học quản lí marketing, mỗi lần tới ngày nghỉ, Tiểu Phương đều tích cực tham gia hoạt động quản lí nơi này, phương án bọn tôi đề ra, đều có trí tuệ của Tiểu Phương trong đó. Điểm ưu tú nhất của Tiểu Phương, chính là làm việc rất dụng tâm.” Hiệu trưởng Trương nói, “Trong đám bạn bè, mặc dù Tiểu Phương lớn lên tính tình có chút buồn cười, nhưng cậu ta dụng tâm trước sau như một, bọn tôi tuyệt không nghi ngờ.”

Thấy hiệu trưởng Trương đánh giá Tiểu Phương rất cao, mọi người gật đầu, tuy nói tiếp xúc ngắn ngủi, rất khó thấy rõ bản chất một người, nhưng hiển nhiên, bên cạnh một người cực kỳ xa hoa giàu có, lại có thể có được đánh giá cao của hiệu trưởng Trương thuộc phái thương nghiệp, có thể thấy được là một thanh niên rất tốt, đáng tiếc, thời gian tiếp xúc có chút hấp tấp.

Cùng làm việc với một người sáng suốt, thời gian trôi qua chính là trôi chảy.

Một ngày tiếp xúc, Tống Uy lần đầu tiên quen biết hiệu trưởng Trương, cho ra kết luận: “Đó là một thương nhân rất cẩn thận, đằng sau thận trọng, không thiếu mánh khóe biết rõ quy tắc ngầm của thị trường, từ một điểm dùng em trai Trần Tố là có thể nhìn ra. Không hề bảo thủ, cũng không mở cửa quá rộng, vững vàng tiến về phía trước, trình độ kĩ thuật và trình độ nhân tình làm rất rõ ràng đúng chỗ.

“Không tệ.” Tống Uy soi mói vô cùng, vỗ Tống Tiểu Uy buồn ngủ trong lòng mình, gật đầu với Trần Tố. Trong phương diện hợp tác nếu chỉ có rõ ràng, dưới bối cảnh an toàn như vậy, sự nghiệp sẽ không có vấn đề quá lớn, nhưng nếu muốn mở rộng, sẽ không quá dễ dàng. Lựa chọn vị hiệu trưởng Trương rất rõ ràng lại rất biết mánh khóe này làm bạn hợp tác, rất ý nghĩa.

Liên quan tới chi tiêu tiền bạc, các khoản vừa xem hiểu ngay, khoản chi lớn nhất chủ yếu là đất và công trình xây dựng khu phòng học mới. Các khoản rất chi tiết, một vài khoản chi vụn vặt, không có chứng từ xác thực, đều được viết vào sổ sách khác, xem như hiệu trưởng Trương bỏ vốn, vài khoản mục này xử lý theo trình tự khác, tuy rằng không quá phù hợp nguyên tắc kế toán, nhưng không có biện pháp, tình hình trong nước như vậy, không phải mỗi một thứ đều có hóa đơn.

Không có quá trình quan liêu hóa, các khoản xử lý rất nhanh. Kế toán cùng Giang Minh Hoa đối chiếu sổ sách, là một người có kinh nghiệm công tác trên mười năm, cô chính là vì thể chế hợp lý và phúc lợi nhân tính hóa của ngôi trường này mà đặc biệt cạnh tranh vào làm. Đối với cô, sự phát triển của đứa nhỏ được xếp lên hàng đầu, trường học định kì tổ chức hoạt động tập thể cho con cái giáo viên nhân viên, không chỉ mở rộng tầm mắt cho đứa nhỏ, càng để cho mấy đứa con một ở nhà được nuông chìu có được cơ hội giao tiếp va chạm.

“Trong mắt cha mẹ đứa nhỏ nào không phải trân quý nhất? Nhưng vì nguy hiểm có thể xuất hiện, mà nuôi con trong nhà, đây là cha mẹ không chịu trách nhiệm với con cái.” Nữ kế toán cười, “Xã hội tiến bộ, chúng ta là cha mẹ, quan niệm cũng phải tiến bộ. Hiện tại, chúng ta đều đang học cách buông tay, để bọn nhỏ học cách tự bay.”

Nghe xong những lời này, Giang Minh Hoa có chút tự thẹn, làm ba, anh thất trách trong quá trình Giang Diệp lớn lên, anh vẫn tận lực bồi thường, nhưng quan tâm quá độ, lại trở thành chướng ngại vật để Giang Diệp tung cánh. Hiện tại Giang Diệp có thể cố gắng phá tan âm u của thời kỳ thiếu niên, nhưng kiểm điểm nội tâm của Giang Minh Hoa, còn đang kéo dài, hiện tại tiền tài đã không phải vấn đề, giáo dục, trái lại trở thành vấn đề lớn. Không sai, trước khi đứa nhỏ thành tài, còn phải thành người trước đã.

Hành trình buổi chiều là qua lại toàn bộ phạm vi khu dạy học, khu thực tập và khu sinh hoạt, hiển nhiên, hiệu trưởng Trương đặc biệt coi trọng khu thực tập, cũng gặp phải không ít nan đề.

Hiệu trưởng Trương lần nữa nêu ra những nan đề này, “Thợ thủ công có năng lực không tính là khó tìm, nhưng có thể đem lý luận liên hệ vào thực tế, giáo viên hướng dẫn thích hợp thật sự quá khó tìm, đây trở thành chuyện cấp bách trường học cần giải quyết.” Tình hình xã hội liên quan lẫn nhau, một mắc xích chệch đường ray, lại muốn dựa vào sức một mình xâu chuỗi lại, còn khó hơn tưởng tượng rất nhiều.

Buổi chiều, giáo sư Giang làm một buổi toạ đàm về phương diện ứng dụng quan hệ giao tiếp, các học sinh tham gia tọa đàm phản ứng dị thường mạnh mẽ.

Từ vòng vây các thanh niên chí tiến thủ bừng bừng đi ra, giáo sư Giang thật lâu không thấy thanh niên kích động như vậy cảm khái muôn vàn.

Tương lai TQ, nên là học thuật cao cấp và công nhân kỹ thuật kết hợp cùng hướng về phía trước, chỉ có cao tầng và trung tầng cùng nâng cao thực lực, mới có thể chân chính tăng cường thực lực quốc gia.

Lần đầu tiên tiếp xúc sự nghiệp Trần Tố bọn họ vẫn luôn kiên trì, giáo sư Giang sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa trong đó. Có thể những nỗ lực này đối với xã hội mà nói, gần như chỉ là muối bỏ biển, lại đủ để được bất luận kẻ nào tôn trọng.

Cùng lúc với việc nắm giữ tài phú dồi dào, phải nên gánh vác trách nhiệm xã hội nhất định. Những đạo lý dễ hiểu này, trong xã hội cấp tốc bành trướng tài phú, thật đáng tiếc, đại đa số những người giàu có, đều lựa chọn tận lực quên đi.

Nắm chặt tay hiệu trưởng Trương, giáo sư Giang nói: “Khóa học hôm nay rất có cảm giác, cuối tháng tôi sẽ cùng Giang Minh Hoa tới tham gia nghĩ lễ hoàn công. Tôi sẽ ở lại vài ngày, làm thêm mấy buổi giảng như thế này.” ‘khóa học’ hôm nay, là nghe đồng nghiệp cùng tọa đàm tạm thời soạn ra, lần này về nhà, y nhất định chăm chỉ soạn bài.

Ách, hiệu trưởng Trương, luật sư Trịnh vừa mới đặc biệt đi dự thích một chút, cực kì hoan nghênh việc này. Vị giáo sư Giang này nói rất hay, nói cho cùng vẫn là giáo sư đại học, từng lời trôi chảy, hơn xa Tiểu Phương lừa bịp.

Hôm nay là một ngày vui vẻ, nghi thức hoàn công cuối tháng, để Giang Minh Hoa, giáo sư Giang đại diện đi dự, về phần bọn họ đều có lĩnh vực công tác của mình, muốn lại tề tụ với nhau, tất nhiên không dễ dàng. Hành trình kết thúc, mọi người cực kì thỏa mãn chuyến đi này chính thức tạm biệt hiệu trưởng Trương, luật sư Trịnh. Đi qua một bên, Trần Tố và Trần Khải nói chuyện điện thoại, tạm biệt.

Nhiệt tình giữ lại đến điểm thì dừng. Tiễn những vị khách phương xa tới cổng trường, Lưu Trấn Đông sớm quên mất tường nhà hiệu trưởng Trương dán đầy ảnh ngọc của Tiểu Giai Giai, nếu như tương lai con gái có thể lừa gạt được Tiểu Thẩm Dục, cũng không tệ lắm.

“Đúng rồi, mấy bức ảnh ngài chụp, đến lúc đó đừng quên gửi cho nhà chúng tôi.” Hiệu trưởng Trương dặn dò Tôn Lợi, tuy rằng rất có thể sẽ bị đâm một kích, nhưng vẫn không muốn bỏ qua mỗi một bước trưởng thành của con trai. Luật sư Trịnh thấy Tôn Lợi chụp cho Cố Cảnh Thái mấy bức hình cũng phụ họa, chỉ cần có cái bóng của Cố Cảnh Thái, nhà y đều muốn.

Còn đang hàn huyên, điện thoại hiệu trưởng Trương vang lên, vừa nhìn số gọi tới, lúc này hiệu trưởng Trương vui mừng hớn hở, ném khách. Chạy qua một bên thì thầm.

Là điện thoại của ai, vừa thấy đã hiểu.

“Ba Thẩm Dục khi nào về nước?” Giang Minh Hoa hỏi luật sư Trịnh. Cảm tình cho dù tốt, thời gian dài xa cách vạn dặm, cũng bất lợi cho tình cảm.

“Thẩm Văn Hoa dự định cuối năm chính thức về nước, trong nước đã có phòng thí nghiệm mời anh ấy.” Ý thức được Giang Minh Hoa thầm lo lắng, luật sư Trịnh cười cười, “Thẩm Văn Hoa là một người có lý trí có thể tự an bài nhân sinh chính mình.” Đều là người một nhà, y quan tâm việc này, cũng có tính toán nhỏ của mình, quan hệ Trương Chấn và Thẩm Văn Hoa thoái hóa, quan hệ trực tiếp đến hài hòa ổn định của cả gia tộc. Không thể không nói, Thẩm Văn Hoa quyết đoán áp đảo, vững vàng chiếm cứ đỉnh kim tự tháp trong gia tộc bọn họ, nếu như cái đỉnh này sụp, phía dưới liền phiền toái.

Đúng nga, Thẩm Văn Hoa là khoa học gia tiêu chuẩn, đôi mắt vô cùng lý tính, hẳn chỉ có hiệu trưởng Trương mới dám đụng vào. Giang Minh Hoa thời trẻ quá mệt quá khổ, hiện tại chỉ muốn ở trong gia đình ấm áp nghỉ ngơi, thành khẩn chúc phúc Thẩm Văn Hoa. Một người có năng lực trong một lĩnh vực đã không dễ dàng, mà có thể dưới sự chăm sóc của người yêu, bạn bè, người thân không hề lo lắng về sau, giữ vững phương hướng, càng khó có được.

Cúp điện thoại, hiệu trưởng Trương đi qua, mặt mày phấn chấn, hạnh phúc tràn đầy không chút che giấu. Lưu Trấn Đông ôm vợ ôm con nhìn mà có chút chịu không nổi. Tống Uy đã biết một chút, ôm con trai, lôi kéo vợ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đi mất.

Nhìn hai bên một chút, chuyện gì xảy ra? Xe bọn họ sao còn chưa tới?”

“Xe chúng ta đâu?” Ôm con, vợ Lưu gia nhìn trái nhìn phải ở giao lộ không thấy phương tiện giao thông đâu.

“Buổi sáng anh để họ về rồi. Ngày mai chúng ta có việc, bọn họ ở lại không tiện.” Lưu Trấn Đông tích cực giơ tay, gọi taxi tới.

A? Vậy mọi người làm sao về?

Xoay người nhìn Lưu Trấn Đông, Vương Tuấn nói: “Hiệu trưởng Trương, ngày mai có thể mời ngài rút chút thời gian không, muốn nhờ ngài làm người giới thiệu, bọn tôi muốn gặp Thịnh Tắc Cương một lần.”

“Được.” Hiệu trưởng Trương đáp ứng. Người thông minh cùng người thông minh nói chuyện rất đơn giản, bớt lời khách sáo, dăm ba câu xác định thời gian địa điểm.

Bắt mấy chiếc taxi, trước đến khách sạn còn chưa trả phòng. May mắn, khi bọn họ đến, ngoại trừ Giang Diệp mang thêo một đống đặc sản Bắc Kinh, mọi người đều là quần áo nhẹ nhàng, một ít đồ tùy thân đều ở trong khách sạn, không rơi rớt đồ trên xe.

Vương Tuấn, Giang Minh Hoa, Lưu Trấn Đông và Cao Viễn chuyên ngành phát luật kinh tế, ngồi xuống trước bàn hội nghị trong phòng khách sạn của Trần Tố, Vương Tuấn. Tống Uy rời xa thị trường nhiều năm chủ động tránh đi, dựa bên cạnh xem, giáo sư Giang không tham gia đầu tư kinh tế, cũng đứng một bên. Đối với tình hình kinh tế, y rất biết bình luận, nếu là quản lý tiền bạc chân chính, y vẫn là đừng dính vào thì hơn.

Nhìn nhìn trái phải ngậm miệng không nói không rằng, Giang Minh Hoa nói thẳng: “Ý kiến cá nhân tôi là: Tốt. Đương nhiên, trên phương diện vận hành còn cần cân nhắc thêm, xác thực thêm.”

Lưu Trấn Đông lập tức tán thành ý kiến của Giang Minh Hoa. Giang Minh Hoa rời công tác chưa lâu, là nhà quản lí chuyên nghiệp có biết bao năm kinh nghiệm, lúc anh thành danh trong sự nghiệp, Vương Tuấn và hắn còn đang ở Sơn Tây đào thùng tiền đầu tiên đó.

“Thời cơ trước mắt còn không nắm chặt, vậy chính là thằng ngu. Về phần có thể có mờ ám hay không, tùy tình huống đưa ra đánh giá là được.” Cao Viễn tự phong “Cố vấn pháp luật kinh tế ngự dụng” tích cực ủng hộ. Kiếm tiền tuy không phải toàn bộ nhân sinh, nhưng cơ hội đặt ngay trước mắt, có tiền để kiếm cần gì phải quái đản không đi kiếm.

Tránh né Giang Minh Hoa đối diện, quét mắt sang Lưu Trấn Đông, Cao Viễn hai bên trái phải, ngước mắt nhìn Tống Uy ghé vào cạnh bàn, Vương Tuấn nhướng mày, “Đều đã hẹn thời gian gặp mặt rồi, còn thương nghị cái gì nữa? Thế nào, các người có ý kiến gì không?”

Tống Uy dựa vào cạnh bàn hai tay khoanh trước ngực, nghiêm nghị nói: “Không có.”

Giơ cao hai tay, Lưu Trấn Đông đáp: “Tôi cũng không có.”

Làm “cố vấn pháp luật kinh tế” tự phong, Cao Viễn chỉnh tay áo, nói: “Tôi cũng không có.”

“Tan họp!” Vương Tuấn vừa vào cửa liền bị vây lấy ép ngồi xuống, đứng dậy tuyên bố, Giang Minh Hoa đứng lên theo lắc đầu, thật là, thời gian địa điểm đều quyết định rồi, mấy tên này còn muốn giả bộ dân chủ cái gì.

“Như vậy được không?” Nhìn một đám đàn ông giống như chơi trò chơi, vợ Tống gia Lộ Thiên Nghi cẩn thận hỏi, vợ Lưu gia cùng ý kiến cùng ý kiến.

Ồ, các phu nhân đối với cái thuật ngữ “Bắt buôn lậu” này rất có thành kiến nha.

(内当家: nghĩa đúng là bà chủ gia đình, bà nội trợ)

Cũng đúng, cái từ bắt buôn lậu này, nghe thế nào, cũng thấy mùi mờ ám.

“Buôn lậu thành phẩm dầu (dầu mỏ), buôn lậu thuốc lá, buôn lậu CD các loại thương phẩm độc quyền quốc gia quy định, dựa theo quy định quốc gia định hướng bán trao tay. Về phần văn hóa phẩm đồi trụy, chất gây hại, súng đạn sẽ giao lại chó các bộ ngành xử lý; đối với hàng hóa, vật phẩm xâm phạm quyền trí tuệ, sau khi dỡ bỏ nhãn hiệu sẽ giao cho Hội Chữ Thập Đỏ TQ, dùng cho sự nghiệp công ích xã hội.” Tôn Lợ bên cạnh phát huy sở trường chuyên môn, đem những dự luật có liên quan cõng ra, giải thích cho hai người, cũng toàn diện cảnh tỉnh các vị ngồi đây.

Suy nghĩ một chút, Tôn Lợi bổ sung: “Về phần bị xử lý tiêu hủy thường thấy trên truyền thông, trên cơ bản đều là ô tô phế thải, đĩa lậu, văn hóa phẩm đồi trụy, sản phẩm tuyên truyền phi pháp bụi bặm chồng chất.”

Dù sao công tác trong ngành pháp chế, Tôn Lợi từng tiếp xúc một ít án kiện kinh tế tương tự, không quá giống như trong suy nghĩ của các cô. Cô rất rõ, bắt buôn lậu tịch thu được, tuyệt không phải chỉ là một vài món nhỏ trái pháp luật trong túi túi bao bao của hành khách tại sân bay, mỗi lần tra xét tịch thu được, số lượng đều cực kỳ lớn. Đặc biệt trong thế kỷ mới này, theo trình độ giàu có và đông đúc của người trong nước tăng lên, buôn lâu xa xỉ phẩm, chiếm cứ một tỉ lệ không thể ngó lơ trong vật phẩm buôn lậu. Những vật buôn lậu bị tịch thu này, cần phải xử lý thông qua con đường nhất định, làm đầy quốc khố. Vô luận là bán đấu giá công khai hay là định hướng bán trao tay, giá cả thấp hơn rất nhiều so với giá thị trường bị cộng thêm thuế nhập khẩu, lợi nhuận trong đó có thể nghĩ.”

“Nếu là dựa theo quy định pháp luật bán đấu giá hoặc định hướng bán trao tay, vậy các anh hung phấn làm cái gì?” Nghe Tôn Lợi nói vậy, vợ Lưu gia càng không hiểu, “Đều không phải người phát sầu vì tiền, sao mà mỗi người đều them nhỏ dãi ba thước vậy, thật kỳ quái nga.”

Thèm nhỏ dãi ba thước? Nhóm nam sĩ quét mắt sang cô vợ Lưu gia, người them nhỏ dãi ba thước, là chồng cô đấy. Sáng sớm vừa nghe một chút manh mối, Lưu Trấn Đông liền lập tức lén lút đuổi xe của bọn họ đi, vội vội vàng vàng, cứ như rất sợ người khác không biết tâm tư hắn ấy.

Trần Tố không tham dự vào, mang đồ uống tới phân phát, Tống Tiểu Uy, Lưu Giai Giai trốn một bên chiếm sofa xem kênh thiếu nhi, mỗi đứa được một ly kem.

“Trần Tố, cậu không hiếu kì sao?” Tiếp nhận đồ uống, không trả lời các cô nói bóng nói giá, Lưu Trấn Đông hỏi Trần Tố đang bận rộn.

“Đã hiếu kì, cũng không hiếu kì.” Nghe câu hỏi của Lưu Trấn Đông, Trần Tố đi tới, đứng dựa vào Vương Tuấn. Mấy năm trước, khi cậu quyết định cùng Vương Tuấn không xa không rời, đã không bao giờ lo lắng với quyết định của Vương Tuấn nữa, cậu có tự tin, Vương Tuấn gánh vác thế giới hai người sẽ không vì truy cầu lợi ích mà làm chuyện gì trái với lệ thường.

Nhìn một vòng mấy vị thân nhân có điều cố kỵ, Trần Tố nở nụ cười, nói: “Tôi cảm thấy các vị lo lắng quá mức rồi, bọn họ làm sao có thể lấy tiền đồ bản thân và lòng tin của người nhà rat ham tiền phi pháp chứ? Sở dĩ coi trọng chuyện này, hẳn là có nguyên nhân.”

Chà, lời này không sai. Cười ngượng một tiếng, vợ Lưu gia vỗ một cái sau lưng Trần Tố, ha ha cười nói, “Những thứ này chúng tôi đương nhiên biết, không phải phản đối, chỉ là hiếu kỳ. hiếu kỳ mà thôi.”

Trần Tố bị vỗ lảo đảo về phía trước cũng cười gượng, lực tay vợ Lưu gia thật lớn.

Lời Trần Tố nói khiến các cô thoải mái, nhưng đã nói tới đây, thấy các cô quan tâm chuyện này như vậy, vẫn là giải thích chuyên sâu cho thỏa đáng

[…..lược bỏ phần nói về buôn lậu…. ai có ý định đi buôn lậu thì nói một tiếng, tui edit cho:))))))….]

“Đừng đem chuyện đơn giản nói cho phức tạp.” Lưu Trấn Đông trực tiếp hỏi vợ: “Theo cách nói khác, mượn chiếc xe sáng nay của Thịnh Tắc Cương, em cho rằng bộ phận bắt buôn lậu sẽ giống như xử lý đĩa lậu, lái xe lu ra cán vụn sao?”

“Đương nhiên không thể.” Liếc trắng mắt, vợ Lưu gia rất bất mãn, chồng xem cô như đứa ngốc sao.

“Vậy không phải xong rồi sao.” Lưu Trấn Đông nghiêm nghị.

Không đợi Lưu Trấn Đông ra vẻ ta đây, tiến hành giáo dục tình hình trong nước cho vợ, Vương Tuấn không nhịn được cắt đứt đề tài này: “Buôn lậu là vấn đề bất cứ quốc gia nào, bất cứ thể chế nào không thể tránh khỏi, bởi vì tồn tại, tự có thổ nhưỡng và lý do để tồn tại. Đừng có dây dưa không dứt cái đề tài này.”

Quét một vòng nhóm người nhà quan tâm chuyện này, Vương Tuấn nói: “Chúng ta để bụng chuyện này, là bởi vì nó thông qua bộ ngành cơ quan Nhà nước xử lý, chỉ phải trải qua cái vòng [nộp lên quốc khố], tính bất hợp pháp vốn có, liền được hợp pháp hóa. Nói trắng ra, chính là một loại [rửa tiền] tính chất quốc gia.”

“Nói thẳng quá rồi.” Lưu Trấn Đông phẩy tay, “Hàm súc, hàm súc chúc đi.”

“Đây là rửa tiền, thông qua con đường bắt buôn lậu hợp pháp, tiến hành chính thức tẩy trắng chính phủ hóa.” Tống Uy thẳng thắn hỏi, “Thịnh Tắc Cương này không đơn giản, sẽ là dạng bối cảnh gì đây?”

Đi vào chủ đề chính, loại chuyện lợi ích này, cho tới bây giờ là có thể gặp không thể cầu, cho dù là Lưu Trấn Đông mạnh vì gạo, bạo vì tiền cũng rất khó cắm vào chén súp này, không nghĩ tới, ở đây, Thịnh Tắc Cương nửa thật nửa giả nói một câu, dường như cho bọn họ một con đường.

“Không biết, không nhận ra.” Phất tay một cái, Lưu Trấn Đông nói, “Theo cách nói ‘Bạn của bạn chính là bạn’. ngày mai gặp mặt, không phải biết rồi sao.”

Mọi người gật đầu, mặc dù nói hôm nay ngay từ đầu, bị câu này của Tiểu Phương làm ngứa ngáy khó chịu, bây giờ nghe lại thấy dễ nghe hơn. Lợi ích trước mặt, mặt mũi đương nhiên lui về sau. Đương nhiên, có thể hợp tác hay không, cuối cùng vẫn cần lý trí phán đoán.

“Được rồi, cứ như vậy đi, về đi.” Vương Tuấn hạ lệnh đuổi khách. Thật là, cái đám này phòng mình không ở, toàn tới chỗ anh nói chuyện tào lao, không thấy Tống Tiểu Uy và Lưu Giai Giai đi theo Trần Tố đòi ăn đòi uống sao. Về phần các vị thân nhân có hiếu kỳ hoặc là không nghĩ ra nữa, đóng cửa thổi gió bên tai đi.

“Các cậu không mời một bữa sao?” Tống Uy trừng Vương Tuấn cư nhiên xua đuổi khách, ít dính Trần Tố một chút sẽ giảm thọ à?

Không sai, Cao Viễn cũng bất mãn, vợ chồng bọn họ là vì thay Trần Tố kiểm định mới đặc biệt xin nghỉ tới đây, Vương Tuấn cư nhiên đuổi bọn họ, coi được không! Còn có, y và Tôn Lợi sau tân hôn chưa từng suốt ngày dính chung một chỗ, Vương Tuấn lại không ngại dính người.

Đẩy Vương Tuấn không được bạn bè thích qua một bên, lần này Vương Tuấn không tốt, hành vi công khai đuổi khách, nên bị trách cứ. Trần Tố cười vẫy tay nói: “Đã biết, bọn tôi mời khách.”

Nếu Trần Tố ra mặt, mọi người rất nể tình, bữa cơm này không cọ không được. Hôm nay đi đi xem xem một ngày, đều mệt mỏi, nhóm đàn ông không có nhiệt tình dạo hộp đêm như hôm trước, các cô cũng không còn khí lực đi dạo phố, đều tự rửa mặt chải đầu tiến hành bữa ăn dưới ánh nến thuộc về nhà mình.

Lau nước trên mép tóc, Vương Tuấn tắm xong đi ra quét mắt một vòng, Trần Tố tắm rửa xong đang dựa vào bàn chỉnh lý bút kí. Giao nhớ những điều tâm đắc trong giao tiếp, là một loại cố chấp trong quá trình trưởng thành tiếp xúc thảo luận của Trần Tố. (??? câu này chẳng biết xếp từ đúng không nữa)

Ra khỏi Bắc Kinh cũng mất hứng thú xem tin tức, tắt TV, lên giường, vỗ vỗ gối đầu bên người, ý bảo Trần Tố thu bút đi qua.

“Em không hiếu kỳ sao?”

“Làm sao không hiếu kỳ.” Trần Tố ngồi xuống cười nói, “Em là tò mò, sao Lưu Trấn Đông nhiệt tình như vậy? Ngay cả Cao Viễn, Tống Uy đều tích cực, có nguyên nhân gì sao?” Cậu nhìn ra, Vương Tuấn không phải mưu cầu danh lợi, sở dĩ dính vào, rõ ràng, thuần túy là muốn bọc hậu cho mấy người bạn lỗ mảng này.

“Là có chút nguyên nhân.” Vương Tuấn châm chước dùng từ, chủ đề buôn lậu này có thể dễ dàng gợi ra kí ức, Vương Tuấn nói, “Bọn họ có phản ứng như vậy, thuần túy là hiếu kì nhiều hơn ham lợi ích.”

(hình như hồi đó bốn anh có ý định cầm tiền đi buôn lậu mà bị Trần Tố thay đổi suy nghĩ)

Đúng. Trần Tố không muốn truy hỏi, nói: “Nào, nằm xuống nghỉ ngơi thôi.” Tham quan trường học của hiệu trưởng Trương một ngày, mệt lắm rồi.

Cúi thấp người, hành trình một ngày này rất sảng khoái. Vương Tuấn đưa tay tháo mắt kính Trần Tố. Chợt bị lấy đi mắt kính, Trần Tố không thích ứng híp mắt lại, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua kính thủy tinh vốn có tức khắc như phủ sương.

Bị lấy đi mắt kính, trước mắt Trần Tố một mảng mơ màng, vội vàng mò về cái kính bị Vương Tuấn lấy đi một lần nữa đeo lại, số độ kính cậu không thấp. Trần Tố đeo kính lại một lần nữa ánh mắt sắc bén, Vương Tuấn nghẹn lời. Hiển nhiên, loại ánh mắt sắc bén này chính là điểm mấu chốt khiến Tống Tiểu Uy, Lưu Giai Giai kính nhi viễn chi với Trần Tố.

(kính trọng nhưng xa cách)

Nằm xuống bên cạnh Trần Tố, hành trình hôm nay rất vui vẻ, mỗi một lần tiếp xúc với đám người hiệu trưởng Trương, đều lưu lại ký ức vui vẻ, cảm giác này rất hài hòa. Ban đầu chỉ là một lần duyên phận chạm mặt, có thể có được thành quả như vậy, rất khiến người ta thoải mãn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio