Tiếng rên rỉ truyên thông đến trời.
Thạch Việt ngẩng đầu nhìn lên. Vừa có thể nghe thấy một tiếng nổ to ‘ răng rắc ’, ngẩng đầu nhìn qua vũ trụ kia.
Chỉ thấy đầu Huyền Vũ Nguyên Quy trên bầu trời lúc này cuối cùng chống đỡ không nổi, cổ đã bị đầu Ngân Long âm bạch kia triệt để cắn đứt!
Thân thể cao lớn rơi xuống từ trên không trung.
Mà đầu Ngân Long kia thì ngửa đầu hét giận dữ. Thân hình thình lình đang kịch liệt biến hóa lấy, thân hình không hề bành trướng, ngược lại lại co rụt đi một ít.
Một thân ngân giáp càng thêm sáng lạn chói lọi, tràn đầy cảm giác thánh khiết.
Thánh hỏa thiêu đốt, uy nghiêm lừng lẫy. Cuối cùng vũ không mà đi, vượt qua trăm dặm, một lần nữa về tới trên không Càn Thiên Sơn.
Thân hình vừa thu lại, hóa thành một cái ngân kén, phiêu phù trên bầu trời.
Những biến hóa này, cũng chỉ có tu vị như hắn, mới có thể xem rõ. Đổi lại người khác, chỉ cảm thấy thi thể Huyền Vũ rơi xuống thì không thấy bóng dáng đâu nữa .
- Hộ quốc thánh thú!
Thạch Việt lại thở dài, đâu chỉ nguyên khí đại thương, lần này quả thực đã tổn thương động cốt rồi!
Sau khi Linh triều nổi lên, ít nhất còn có năm nữa mới có thể dung nạp cường giả Thần Cảnh.
Cục diện giới này, Thánh Cảnh Thần Cảnh, cũng không thể nhúng tay.
Một đầu Hộ pháp thánh thú không bị pháp tắc Vân Giới ước thúc như vậy, đối với Đạo Linh khung cảnh mà nói, có thể nói là rất quan trọng, có thể trấn áp số mệnh.
Đầu thánh thú này một khi mất, quẫn cánh của Đạo Linh khung cảnh hôm nay có thể nghĩ.
- Cửu Diệu Huyền Không Luân Chuyển Kiếp đã qua, đầu Huyền Vũ thánh thú này đã vong. Vị Huyết Kiếm Yêu Quân kia xem ra đã không còn tai kiếp nữa.
Tô Tiểu Tiểu cũng thần sắc phức tạp:
- Ta xem ra cũng nên đi rồi...
- Cửu Diệu Huyền Không Luân Chuyển Kiếp đã qua, đầu Huyền Vũ thánh thú này đã vong. Vị Huyết Kiếm Yêu Quân kia xem ra đã không còn tai kiếp nữa.
Tô Tiểu Tiểu cũng thần sắc phức tạp:
- Ta xem ra cũng nên đi rồi...
Thạch Việt bên kia, lại không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ thản nhiên nói một tiếng:
- Tiên tử đi tốt!
Hắn cùng với yêu nữ này vốn không có thâm giao. Tuy biết đối phương cố ý kết giao, nhưng lại không muốn thâm giao với nàng.
Giống như hắn, đã chấp chưởng một phương, tương lai cúngex kế thừa Thạch gia. Đối với lý niệm rất là coi trọng.
Trong Ma Đạo phần lớn là ác đồ. Chính là dư nghiệt của yêu ma ngoại vực sau khi xâm nhập vào Vân Giới thời Hồng Hoang.
Cho dù vạn năm qua Ma Đạo chư tông, sớm đã giống như Phật gia, dung nhập Vân Giới, cùng tu giả Vân Giới là nhất thể.
Nhưng phần lớn vẫn làm việc rất tàn nhẫn độc ác.
Hắn đối với Tô Tiểu Tiểu cũng không có ác cảm gì, nhưng tuyệt không nguyện tiếp cận, biết được song phương, là chỉ có thể là địch, không thể làm bạn.
Dù là lợi dụng lẫn nhau cũng không được.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu hơi tối lại, nghe ra bài xích trong lời của Thạch Việt.
Thạch Việt như thế, Tông Thủ cũng như thế. Minh chủ đầy hứa hẹn chính thức đều chướng mắt Ma Đạo.
Tranh đoạt Thần Hoàng, Thiên Ma khung cảnh tự nhiên đã ở vào hạ phong
Lập tức liền cười xinh đẹp nói:
- Thạch Tướng quân, hẳn là còn muốn khiêu chiến vị Huyết Kiếm Yêu Quân kia sao? Vậy cũng cần vạn phần coi chừng! Yêu quân chi kiếm, phàm nhân không chịu nổi! Thực tế hắn sau khi độ kiếp, lục thần phi đao chi thuật càng phải thêm cẩn thận!
Thạch Việt vẫn đạm mạc nhẹ gật đầu:
- Lúc này, tuy đã không còn thiếu nhân tình hắn, nhưng Thạch Việt lại muốn thử một lần, vị này sau khi đột kiếp, chiến lực đã đạt đến tình trạng nào rồi! Tại hạ cũng không phải người phí hoài bản thân, tất sẽ biết quý tánh mạng!
- Đáng tiếc ta thân có chuyện quan trọng, trận chiến giữa tướng quân và vị yêu vương kia, ta vô duyên đánh giá!
Tô Tiểu Tiểu vốn mặt lộ vẻ ngẩn người mê mẩn, sau đó lại gật đầu thi lễ:
- Ta xin cáo từ trước.
Chỉ lập loè một cái, khí cơ của Tô Tiểu Tiểu cũng đã biến mất vô tung khỏi sườn núi.
Thạch Việt nhíu mày lại, sau đó mặt lộ vẻ tán thưởng, vỗ vỗ đầu Thạch Vô Kỵ
- Tiểu gia hỏa, rất là không tệ! Tuổi còn nhỏ, lại là lúc huyết khí phương cương. Rõ ràng từ đầu đến cuối, đều bị mị thuật của nữ nhân kia mê hoặc! Thực không biết nên khen ngươi thế nào mới tốt đây
Mị thuật?
Thạch Vô Kỵ lại một hồi kinh ngạc, mị thuật hắn biết rõ. Chẳng lẽ vừa rồi Tô Tiểu Tiểu dùng mị thuật với hắn? Sao hắn lại không biết?
Cũng không để ý, ngược lại hiếu kỳ hỏi:
- Thạch Việt người mới vừa nói muốn đánh một trận với Huyết Kiếm Yêu Quân sao?
- Đúng vậy!
Thạch Việt nhẹ gật đầu, không hề do dự:
- Thúc phụ ngươi dù sao cũng là võ giả, có thể có vinh hạnh cùng người vô địch thiên hạ đánh một trận, xác minh võ học, cơ hội này sao có thể bỏ qua? Bất quá lại không phải hiện giờ, phải đợi sau khi hắn độ kiếp tấn giai đã!
Thạch Vô Ký ánh mắt lóe lên, mắt hàm ý bội phục:
- Thúc phụ ngươi là quân tử, so với người kia còn quang minh lỗi lạc hơn nhiều.
Thạch Việt nghe vậy lại một hồi phì cười không thôi, cười ha ha:
- Cái gì quân tử? Cái gì quang minh lỗi lạc? Người này và Thạch gia ta sớm muộn gì cũng là đại địch. Ta ngược lại hận không thể thừa cơ loại bỏ hắn. Chỉ vì còn thiếu nợ hắn một lần, không tiện ra tay như vậy thôi!
Bàn tay lớn xoa đầu Thạch Vô Kỵ, thần sắc Thạch Việt lại chuyển thành ngưng trọng.
- Vô Kỵ ngươi cần nhớ rõ, đối với cừu địch, phải không từ thủ đoạn mới được! Vạn lần không được có ý niệm quang minh chính đại gì cả! Nếu chấp nhất tại những thứ cổ hủ kia thì sớm muốn gì cũng tự hại bản thân thôi!
Thạch Vô Kỵ là một hồi kinh ngạc, trên mặt còn hơi có chút không vui.
Bất quá cũng không phản bác, mà như có điều suy nghĩ, ghi nhớ kỹ những lời này.
Biết được hiện giờ kinh nghiệm của mình còn thấp.
Những lời này của trưởng bối, mặc dù không nhận cũng được, nhưng cũng cần nhớ ở trong lòng, tạm gác lại ngày sau xác minh là được.
Thạch Việt cũng không có ý dây dưa. Tiếp theo lại cười cười mở tay phải đưa đến trước mặt Thạch Vô Kỵ .
- Vô Kỵ ngươi có thấy chữ trong tay ta không?
Thạch Vô Kỵ nghe vậy nhìn qua. Lúc này thị giác của hắn lại nhạy cảm dị thường.
Quả nhiên thấy dưới da thịt Thạch Việt có một mảnh Linh Vân dài hẹp đang lưu động.
Phảng phất như văn tự, lại càng phức tạp hơn rất nhiều. Phảng phất bên trong, hàm ẩn lấy vô số đạo lý vậy.
Chỉ liếc sơ qua thôi đã cảm giác một hồi đầu váng mắt hoa.
Biết được đây cũng là phù văn, Thạch Vô Kỵ thoáng phân biệt một phen, liên cảm thấy tâm lực không đủ, vội vàng ngừng lại, rồi sau đó ngữ khí chần chờ hỏi:
- Tựa hồ là hai chữ Quyền, Thế?
- Đúng là hai chữ Quyền, Thế!
Thần sắc Thạch Việt càng thêm thoả mãn. Không chỉ căn cốt nghị lực không tệ, mà ngộ tính cũng cực kỳ bất phàm.
- Nhớ kỹ, hai chữ này chính là một trong đại đạo căn bản của ta!
Mạnh mẽ nắm chặt, địa vực hơn mười dặm chung quanh đều ầm ầm lay động.
Núi cao trăm trượng cũng sinh sinh bị đè xuống mấy trượng!
Tựa hồ có một cổ lực lượng khổng lồ đang tụ tập trên đỉnh núi vậy.