- Tự nhiên, chỉ chỗ tốt của Thiên Phương Tu Hội người lần này cũng không ít! Trong thế lực của Cửu Đô Tiên Đình cũng có thể tự do thông hành mậu dịch --
Mộ Phương cười to, nhưng lập tức dừng bặt lại. Ánh mắt kinh ngạc, bình tĩnh nhìn về phía bên ngoài tường thành ở đối diện.
- Đó là cái gì?
Chỉ thấy suốt tu sĩ, bỗng nhiên từ trong vạn quân phi không mà lên, lập vào hư không.
Một cái hàng ngũ huyền ảo, lập tức thành hình.
- Là đạo binh! Địa giai đạo binh!
Không chỉ mọi người kinh dị, Liệt Khuyết kia cũng mở mắt ra, thần sắc cũng kinh nghi bất định, ngoài ý muốn không thôi.
- Đây là trận gì? Cần người cùng lập?
- Chưa nghe nói qua --
- Uy thế thật mạnh!
Mấy người Hồng Cửu Trần và Mộ Phương đều hai mặt nhìn nhau.
Vốn thầm nghĩ quả nhiên, rồi sau đó lại kỳ quái, Địa giai đạo binh này, Tông Thủ không phải chỉ dùng ở ngoại vực sao?
- Cần gì sợ! Lần này cùng đi, cũng có vị Cửu Đô Nhận Vũ Tiên.
- Đạo binh này không biết rõ tên tuổi, chắc hẳn uy năng cũng chỉ tầm thường --
Cùng thời khắc đó, bên ngoài Mặc Dương Thành hơn mười dặm.
Trang Vũ cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Theo tòa pháp trận này bắt đầu vận chuyển, vô số tầng mây, bỗng nhiên hội tụ lại.
- Nghe nói là Đại Chu Thiên Thái Thượng Tru Ma Trận --
Bên cạnh Phong Thái Cực nói xong, lại hiếu kỳ nói:
- Ta cho rằng, ngươi sẽ dùng Địa giai đạo binh này vào cuối cùng.
- Đạo binh quý giá! Quân thượng đã muốn thống hợp mấy thế giới chung quanh, những đạo binh này không thể hao tổn quá nhiều.
Đang nói chuyện, trong thiên địa bỗng nhiên một hồi rung động lắc lư. Một đạo kiếm khí khổng lồ, bỗng nhiên từ trong trận xoáy trảm ra.
Một kiếm quét xuống, hết thảy tro bụi. Mặt đất hoạch xuất vết rách vạn trượng, xa xa tỏa thành cứ điểm kia, suốt một phần tư tường thành lập tức sụp đổ!
Kiếm Cương càn quét, không chỉ tường thành kia sụp đổ mà những nơi đi qua, tất cả binh linh bên kia dưới sự trùng kích đều toái diệt toàn bộ.
Thân thể huyết nhục lập tức hóa thành bột mịn!
Trang Vũ khẽ nhếch mệnh, một hồi sững sờ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Đây là uy lực của ‘ Thái Thượng Tru Ma Trận ’ ?
Nếu là thành trì bình thường, cũng không là gì, tu sĩ Linh Cảnh bình thường cũng có thể làm được, nhưng mà trước mắt lại là Kiên Thành mà Mộ Phương kinh doanh đã lâu!
Chỉ cấm trận bên trong thôi đã cơ hồ có thể sánh được với Nguyên Tịnh Tiên Cung!
Nhưng giờ phút này lại không ngăn nổi một kích của Thái Thượng Tru Ma Trận!
Lờ mờ có thể thấy được xa xa trên tường thành, rất nhiều người đều bối rối thất thố.
Còn có mấy gương mặt tái nhợt nơi đầu thành, thật sự là một chút huyết sắc cũng không có.
- Xem ra không cần một canh giờ, nửa canh giờ, hơn phân nửa đã đủ rồi --
Khóe môi nhếch lên của Trang Vũ lại khôi phục lạnh nhạt.
- Dùng nhược binh đánh cường địch, vốn là tối kỵ của binh gia. Có át chủ bài như vậy nơi tay, ta vì sao không cần? Chẳng lẽ phải chờ tới lúc thương vong thảm trọng, bất đắc dĩ sao? Trang Vũ tuy rằng tự phụ, nhưng cũng chưa dám tự nhận trên chiến trường không có đối thủ. Thế lực như Cửu Đô Tiên Đình, dùng thế sư từ vồ thỏ, cũng tất dốc hết toàn lực, Trang Vũ ta sao lại dám chủ quan?
Phong Thái Cực bên kia thấy thế tâm thần cũng rung động, hắn sớm đã nhìn ra Thái Thượng Tru Ma Trận bất phàm.
Nhưng thần uy này lại chưa từng dự kiến được. Thật sự là có chút đánh giá thấp --
Lúc này nghe vậy mới hồi thần lại, không cho là đúng lắc đầu:
- Nhưng sử dụng quá sớm cũng không tốt, chỉ sợ cường giả Thần Cảnh bên kia sẽ tham gia sớm.
- Quân thượng đã giao phó ta toàn quyền, cũng chưa từng có cố ý nhắn nhủ. Như vậy trách nhiệm của Trang Vũ ta chính là bằng mọi giá tận diệt địch nhân ở đây. Về phần Cửu Đô Tiên Đình, sẽ có phản ứng gì thì lại không nằm trong suy tính của Trang Vũ.
Trang Vũ lời dừng lại một chút, trong mắt liền lập loè dị quang:
- Kỳ thật cũng đang muốn như thế đâu! Chẳng lẽ Phong Thái Cực ngươi không nhận thấy sao?
Phong Thái Cực nghe vậy khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn lại.
Trong lòng hơi có điều ngộ ra, đã biết hiểu được ý của Trang Vũ.
Thay vì cứ kéo dài, sợ hãi chờ đợi, chẳng bằng ngay từ đầu liền dùng Lôi Đình chi kích khiến hai phe địch ta dốc hết toàn bộ át chủ bài che dấu.
Đang lúc nói chuyện thì trong thái Thượng Tru Ma Trận trên không, đạo kiếm quang sáng chói thứ hai cũng đã trùng kích xuống.
Theo một tiếng nổ bén nhọn, tru tuyệt kiếm khí cứ thế mà xé rách phía chân trời, quét ngang mà qua, ở đối diện kiếm khí, suốt hơn ba vạn chiến tốt tinh nhuệ đều đang lặng yên không một tiếng động hóa thành tro bụi phiêu tán.
Không hề có lực chống cự, cũng không kịp làm bất kỳ phản ứng nào đã bị triệt để chôn vùi dưới Kiếm Cương.
Trên tường thành, Hồng Cửu Trần sắc mặt tái nhợt, toàn thân băng hàn tận xương.
Hai đạo kiếm quang này chém tới, kỳ thật đều là hướng về phía này. Chỉ là bị cấm trận trong thành chống cự, mười mấy người trên tường thành hợp lực chống đỡ mới miễn cường đẩy đi được.
Thậm chí Cổ Nguyệt, cũng bị bách ra tay. Giờ phút này thần sắc cũng cực kỳ khó coi.
- Cấm trận trong thành đã không ngăn cản nổi nữa, nhiều nhất chỉ đỡ được một kích nữa thôi --
- Cuối cùng là đạo binh gì, trận pháp ra sao? Lại mạnh mẽ như thế? Vì sao trước kia lại không nghe nói?
- Trước sau hai kích, kiếm uy một lần mạnh hơn một lần, tựa hồ còn chưa tới cực hạn.
- Cửu Đô Nhận Vũ Tiên của Cửu Đô Tiên Đình ta ở đâu? Đại soái vừa rồi không phải có lệnh, khiến bọn hắn toàn lực xuất thủ sao?
- Những người kia đều là thân quân dòng chính của Đế Quân, đều kiệt ngao bất tuần --
Thanh âm nghị luận nhao nhao, mọi người trên tường thành lúc này mặc dù còn nỗ lực duy trì trấn tĩnh, nhưng đều không khỏi có ý kinh hoảng.
Chỉ cần lại một kích nữa thì cấm trận sẽ không chống nổi.
Có thể hai người Liệt Khuyết và Cổ Nguyệt sẽ không chuyện gì, nhưng đám bọn họ, mặc dù không chết cũng phải trọng thương!
Đúng vào lúc này, không trung phía sau cũng có suốt vị tu sĩ Linh Cảnh phi không mà lên.
Sáu người một hồi, mà giữa các trận lại như có liên hệ, gần như hợp lại làm một.
Phảng phất như một đóa hoa mai màu đen đang tách ra.
Mang theo vô số nhận quang màu đen thật nhỏ bay xoáy trên không trung.
Cũng có uy thế hiển hách, mờ mờ ảo ảo chống lại đạo binh đại trận không biết tên ở bầu trời xa xa.
Cũng khiến cho mọi người trên đầu thành đều cảm thấy tâm thần buông lỏng.
Có Cửu Đô Nhận Vũ Tiên ở đây, nhất định có thể chống lại.
- Cuối cùng cũng đến rồi!
- Uy danh bực này, sẽ không phải là Vạn Nhận Thôi Vân Trận đấy chứ? Lần này xem như thấy được. Nghe nói Cửu Đô Tiên Đế năm đó cũng nhờ trận này mà quật khởi. Chinh chiến chư giới, ít có đối thủ, chấn nhiếp tứ phương --
Hồng Cửu Trần ánh mắt cũng lập loè dị quang, nỗi lòng có chút bất an lần nữa bình tĩnh lại.
Tâm hướng tới, thầm nghĩ nếu có một ngày, trong tay may mắn có thể nắm giữ một chi quân cường hoành như vậy, như vậy trên đời này, thật đúng là có thể đi ngang, cho dù là trong Cửu Đô Tiên Đình cũng có một chỗ cắm dùi của mình.