- Đàm điện tôn, đây là chuyện giữa cô và Liễu Mộ Trần, tự ta có thể giải quyết, không cần Lục gia nhúng tay.
Nói xong câu này, Tông Thủ lại châm chước ngôn từ nói:
- Trừng phạt mà người này phải chịu cũng đủ rồi --
Bình tĩnh xem xét, hắn đối với Liễu Mộ Trần cũng không chào đón gì, nhưng mặc dù đáng chết, cũng không nên chết vào lúc này.
Đàm Không Biến nghe vậy liền hướng Tông Thủ khom người, thần sắc cung kính dị thường.
Nhưng đối với lời của Tông Thủ lại không quá tán thành.
- Thiếu chủ lời ấy sai rất lớn, đây tuyệt không phải là chuyện của mình thiếu chủ, mà là liên quan đến mặt mũi uy tín của toàn bộ Lục gia ta. Thiếu chủ đã là Đế Quân tương lai, mọi cử động cùng Lục gia ta cùng một nhịp thở, không thể khinh thường. Nhà Đế vương cũng chưa từng có việc tư!
Lập tức lại chuyển giọng:
- Tự nhiên lấy thân phận Thiếu chủ hạ lệnh, như vậy thần tự nhiên không dám không theo. Chỉ là kính xin Thiếu chủ nghĩ lại, nếu bỏ qua người này như vậy, chỉ sẽ khiến người bên ngoài khinh thị, cười tân chủ Lục gia ta quá không có thể thống, quá mức nhân thiện. Hàm Yên Cung chủ ở trong tộc, cũng sẽ bị tộc nhân chỉ trích cười nhạo.
Tông Thủ ngẩn người, thật đúng là bị Đàm Không Biến hù dọa rồi.
Đối với thân phận ‘ Lục thị đệ nhất hoàng trữ ’, dù hắn đã chuẩn bị theo như phụ thân nói, nhưng lòng vẫn có kháng cự.
Lại không làm rõ được, chuyện này có thật sẽ ảnh hưởng đến Lục Hàm Yên không.
Bất quá lúc này, Lục Vô Bệnh ở đằng sau lại lôi kéo ống tay áo hắn.
Là ý bảo hắn không cần nhiều lời nữa.
Tông Thủ cũng chỉ có thể im tiếng không nói, một phương người lòng mang ác cảm, chỉ vì cân nhắc muốn đại nghiệp vững chắc Đại Càn, tiếp tục chinh phạt ngoại vực mới muốn lưu lại tánh mạng. Bên khác lại là mẫu thân ruột. Hai bên nặng nhẹ như thế nào, tự nhiên có thể nghĩ.
Mà Ly Vô Khuyết chỉ nhìn thần sắc Tông Thủ, đã biết hắn nói như vậy, biết được Tông Thủ đã không còn hy vọng nữa.
Khe khẽ thở dài, ngược lại cũng không có ý oán trách gì. Cũng nhìn ra kẻ này thật sự là bất đắc dĩ, thân bất do kỷ.
Ánh mắt lại dần dần tĩnh mịch lại, lộ ra lãnh ý.
- Sẽ không có nửa phần khoan nhượng? Nếu cảm thấy khiển trách này không đủ, Mộ Trận hắn có thể dùng thứ khác để đền bù tổn thất. Lục gia các ngươi tuy mạnh, nhưng cũng không cần phải bá đạo như thế! Chỉ vì mấy lời nói, đã muốn lấy tánh mạng người ta.
Đàm Không Biến cũng không đáp lời, kiếm quang quấy lên, lại một đạo tật quang chém ngang cổ Liễu Mộ Trần.
Đúng là chẳng muốn nói nhảm nữa, trực tiếp lấy tánh mạng Liễu Mộ Trần.
Ly Vô Khuyết cũng lập tức vươn tay, một tay một kiếm trong khoảnh khắc, giao phong mấy lần.
Tựa hồ không chút gợn sóng, nhưng sau một lát, tay Ly Vô Khuyết lại lui về.
Rồi sau đó sắc mặt tái nhợt, nhìn đầu Liễu Mộ Trần bị Đàm Không Biến một kiếm chém bay, huyết quang rơi vãi.
Toàn bộ hư không lâm vào yên tĩnh, sau nửa ngày mới nghe Ly Vô Khuyết nghẹn ngào cười:
- Tốt! Tốt! Tốt! Tốt một tên Hoang Viêm điện chủ, tốt một cỗ Hoang Viêm Thánh Giáp. Ly Vô Khuyết kiến thức --
Sau đó lại hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ mong Phần Không Lục gia các ngươi, ngày sau thiên thu vạn tái đều có thể cường thịnh như thế, đều có thể bá đạo như vậy!
Giọng nói kia phảng phất như phát ra từ Cửu U Thâm Uyên, sau khi dứt lời, Ly Vô Khuyết lại phẩy tay áo một cái, cũng không muốn nhiều lời nữa, đạp không mà đi.
Lúc này trong đầu Tông Thủ, lần nữa vang lên thanh âm của Long Ảnh.
- Không chỉ Hoang Viêm Thánh Giáp, Lục gia điện tôn ở đây có lẽ không chỉ mỗi Hoang Viêm điện chủ.
- Không chỉ một người? Nói cách khác có vị nào đó cũng xuất thủ?
Hư không chung quanh Tông Thủ trong nội tâm nghi hoặc hơi giải.
Mới rồi còn kỳ quái, Ly Vô Khuyết dù sao cũng là nhân vật Thánh Tôn, không thể nào chỉ cùng Đàm Không Biến giao thủ một chút liền lựa chọn lui bước được.
Hẳn là bị bách như thế, không thể không làm.
Lúc này hắn đối với thực lực mấy vị điện chủ Lục gia coi như đã có cái nhìn đại khái.
Một mình một người, không địch lại Chí Cảnh. Nhưng nếu ngoài hai người, vậy có thể còn hơn Chí Cảnh một bậc.
- Hắn không ra tay, có thể nào khiến Ly Vô Khuyết biết khó mà lui? Bất quá uy thế bá đạo của Phần Không Lục gia, hôm nay Long Ảnh ta cũng xem như đã kiến thức. Ly Vô Khuyết cũng bất đắc dĩ, một cái Phần Không thánh đình, đã có chiến lực gần mười hai Chí Cảnh. Lại càng không cần phải nói đến ba vị Chí Cảnh Thánh Tôn chính thức đã lựa chọn thoái ẩn, hơn mười vị Thánh Cảnh nguyên lão, còn có cả ngàn Thiên giai đạo binh. Thực lực bực này, ngay cả ta cũng có chút sợ hãi, Đại Càn tiên triều ngươi muốn đối kháng Lục gia, quả thật là gánh nặng đường xa --
Tông Thủ ‘ Ân ’ một tiếng, chưa từng trả lời.
Biết được Long Ảnh nói, vẫn chỉ là thực lực mà Phần Không Lục gia biểu hiện ra thôi.
Khó biết trong Lục gia có nội tình nào khác không.
Bất quá chỉ vậy thôi, đối với hắn mà nói, cũng đã là một quái vật khổng lồ rồi.
Bất quá Tông Thủ hắn còn không đến mức trước áp lực như vậy đã mất đi tin tưởng.
Giờ phút này tin tưởng không những không suy sụp, ngược lại còn khơi dậy vài phần ý chí chiến đấu.
Trung thiên thế giới sao?
Đại Càn hắn, sớm muộn có một ngày, sẽ bao trùm trên nó!
Trước kia đối với lời Tông Vị Nhiên nói, sự thống trị hùng cứ ngàn vạn thế giới, kỳ thật cũng không để bụng lắm, chỉ cần cố gắng hết sức, lúc này lại nhiều thêm vài phần chăm chú.
Cảm giác nếu dùng thân phận Lục gia đệ nhất hoàng trữ, kế thừa Phần Không Lục gia, trợ mẫu thân và Lục Bắc Võ, vậy thì cái eo này cuối cùng cũng không thể thẳng.
Như vậy, có một ngày dẫm nát Phần Không thánh đình cao ngạo bá đạo này dưới chân thì thế nào?
Nghĩ một chút, khóe môi Tông Thủ liền hơi nhếch, lộ ra vài phần vui vẻ.
Chỉ cảm thấy sau khi trở về từ Cửu Tuyệt Tử Ngục, cảm giác mê mang một mực quanh quẩn nơi ngực lúc này đều đã tán đi.
Chỉ là con đường này, quả thật là gánh nặng đường xa, hắn từ sau khoảnh khắc này nên cố gắng. Cần bắt lấy mỗi một cơ hội, mỗi một phần mỗi một khắc thời gian.
Cần càng nhiều đạo binh hơn nữa, cần thêm nhiều thế giới hơn nữa, cần càng nhiều tu sĩ hơn nữa.
Bản thân cũng cần tu vị và chiến lực càng mạnh hơn nữa.
Cuối cùng có một ngày kiếm của hắn, vô địch vũ nội bát hoang, Đại Càn cũng sẽ trở thành thập phương trăm vạn thế giới chi chủ!
Cũng may Đại Càn tiên triều lúc này hệ thống đạo binh đã thành, càng có hai người Ngao Khôn Ngao Di tọa trấn.
Đã có thể nhanh chóng khuếch trương rồi.
Nguyên Liên thế giới, tính cả địa vực chung quanh, nhiều nhất chỉ cần ba năm là có thể vững chắc.
Như vậy mục tiêu kế tiếp sẽ ở đâu?
Tông Thủ chợt khẽ động trong lòng, nhớ tới Thiên Phương thế giới.
Chỗ này, thật sự là một yếu địa.
Vị trí tuyệt hảo, ngoại vực giới hà bốn phương thông suốt, chỗ xung yếu lại bóp chặt.
Dạ Ma Tộc và Ảnh Ma tộc, nếu muốn xâm lấn Vân Giới, nơi này tuy không phải là nơi phải qua, nhưng nhất định phải đứng mũi chịu sào.