- Ngươi mới chỉ có tu vi bát mạch bí võ, cũng dám nói ta sai sao? Làm sao biết nội dung quan trọng của bí quyết Kinh Vân Thần Diệt Kiếm không mạnh như của ta?
Tiếng nói của nàng vừa dứt, trong ý niệm của Tông Thủ ngưng kết một Cự Kiếm thanh thế càng khổng lồ cương liệt, thân kiếm băng màu xanh da trời, hàn quang lẫm lẫm.
Tông Thủ im lặng một hồi, trong lòng rủa thầm: đậu xanh rau má, đó mà là Kinh Vân Thần Diệt Kiếm cái lọ gì? Nói là Huyền Băng Kiếm thì còn nghe được.
Lập tức kiếm phong kia chém tới, lông mày Tông Thủ nhíu lại cười lạnh một tiếng:
- Miệng luận kiếm bí quyết, công phu chỉ là ngoài miệng. Tiên Tử đã nói kiếm ý này của ngươi mới thật sự là Kinh Vân Thần Diệt Kiếm. Như vậy ta liền cùng Tiên Tử một lần, thử xem ta và ngươi ai ưu ai kém.
Dứt lời, hắn hạ một quân cờ xuống góc trên bên phải. Trước mắt Tông Thủ không ngờ là một phi kiếm được ý thức của hắn khống chế như mây như sương, quang hoa biến ảo, lộ ra vài phần mờ ảo. Bên trong có vô số băng sa, hàm uẩn bên trong. Thời điểm phất động tạo nên uy danh kinh người.
Ngay lập tức nó cùng băng kiếm va chạm. Vân kiếm tức thì sụp đổ nhưng thoáng qua về sau thì lại lần nữa ngưng tụ. Ngược lại Cự Kiếm huyền băng bị trùng kích đánh ra vô số lỗ thủng, những kết cấu trọng yếu của kiếm tích gần như bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Còn chưa chờ kiếm này khôi phục, vân kiếm lại mang theo thanh âm "sàn sạt" chém tới lần nữa.
Khi một kiếm này giao phong qua, huyền băng Cự Kiếm cơ hồ không hề còn lực chống cự, lập tức sụp đổ vỡ vụn!
Vân vụ kiếm của Tông Thủ dư thế không dừng lại vòng qua vòng lại chém tới đối diện.
Rõ ràng là một đoàn mây mù mà thanh thế ngập trời, phảng phất lăng lệ ác liệt.
Sắc mặt Thái nguyên Tiên Tử Thủy Lăng Ba lập tức biến đổi, một quân cờ vỗ xuống bàn cờ mới khiến cho Vân vụ kiếm triệt để tiêu tán!
Rồi sau đó nàng nhìn Tông Thủ đối diện bàn cờ với vẻ bất khả tư nghị nói. Mới một kiếm giao phong, nàng nghĩ tối đa chỉ là cân sức ngang tài, không ngờ kết quả lại là thảm bại!
Quân cờ thứ hai tuy thành công hóa giải thế công của Tông Thủ nhưng một khi nó rơi xuống bàn cờ thì nàng cũng đã thua thiếu niên bán yêu, thật sự Tông Thủ đã nắm giữ tinh hoa Áo Nghĩa của Kinh Vân Thần Diệt Kiếm.
Mặc dù không có phương pháp tu tập kiếm quyết, ngày sau hắn thi triển ra vân kiếm uy năng cũng nhất định không dưới Kinh Vân Thần Diệt Kiếm.
Nghiêm Phàm mắt lim dim cười tươi như hoam hắn Lạnh lùng nhìn về phía Thái nguyên Tiên Tử, sát ý dấu diếm, trong đầu hiện lên ý niệm sát nhân cướp người quay đầu bỏ chạy, ngẫm lại lại cảm giác không ổn, chỉ đành tạm thời buông ý niệm này.
Nhìn nhìn bàn cờ, chợt trong lòng hắn khẽ động, lại đặt một quân cờ xuống.
- Tàn cuộc đã hết, thế tử nói cũng khiến người hiểu ra. Rải rác vài con đã hiện ra tất cả huyền ảo của bí quyết Kinh Vân Thần Diệt Kiếm. Quả nhiên theo như lời chất nhi của ta nói là kiếm đạo Thông Linh! Bất quá ta cùng Thái nguyên Tiên Tử đối với con đường võ đạo còn có một nghi hoặc. Không biết thế tử có thể giúp hai người chúng ta cởi bỏ không?
Vừa dứt lời, Tông Thủ cảm giác thế giới của chính mình lại biến đổi.
Hắn đang ở trong một động quật nhỏ hẹp, trái phải là thạch bích dày đặc. Dưới có hỏa hồng dung nham hòa tan hết thảy, trên có cương phong liệt xé nát tất cả.
Mà quanh người có vô số âm hồn, vô số đao quang kiếm ảnh nhao nhao tập kích. Phảng phất muốn thôn phệ hắn, chém giết hắn.
Không cần thừa lời cũng biết đây là thủ đoạn của Chân Hình cảnh Linh Sư, dùng hồn lực đưa vào ý thức của hắn dẫn dắt ảo cảnh này đến.
Chân thật vô cùng phảng phất như người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ!
Sơ Tuyết không biết biến hóa lần này, chỉ nhìn Nghiêm Phàm lại hạ một quân cờ, không khỏi cả giận nói:
- Các ngươi sao đánh nhiều quân cờ, thật là ăn gian.
Nghiêm Phàm cười cười không nói, Thủy Lăng Ba cũng lạnh lùng nhìn nàng, bất quá thực sự đồng dạng là hào hứng bừng bừng chờ phản ứng của Tông Thủ.
Lúc trước chỉ là khảo nghiệm thiên phú kiếm đạo của Tông Thủ đã đánh giá điểm cao nhất, không, là hai trăm, điểm mới đủ đánh giá.
Mà giờ khắc này thử tâm tính của Tông Thủ, con đường võ đạo giống như trong vách núi, càng đi về phía sau, càng gian nan. Trên có vách đá dựng đứng hung hiểm, dưới là vực sâu vạn trượng như Tông Thủ lúc này đang gặp ảo cảnh.
Nàng cũng tò mò, thiếu niên bán yêu thân có song mạch thân thể, lại có Thiên Nhân chi chướng, hết lần này tới lần khác thiên phú kiếm đạo tuyệt thế có một không hai sẽ hành động như thế nào? Thật sự là làm cho người chờ mong!
Đối diện bàn cờ, tay Tông Thủ cầm con cờ mà đổ mồ hôi như suối ướt đẫm y phục.
Trong động quật gặp phải hung hồn nhận ảnh. Tông Thủ có chút thất thần, không tự giác lại nghĩ tới kiếp trước.
Thiên Nhân chi chướng cơ hồ trói buộc hắn nửa đời, về sau võ đạo đại thừa báo thù giết chóc. Ngàn vạn lần đấu kiếm trong giả thuyết ảo cảnh, trong thế giới hiện thời trải qua hung hiểm chém giết, đem hết toàn lực cũng kéo không đến võ đạo đỉnh phong quả nhiên một bước đạp sai, muốn ngã vào dung nham địa ngục. Mặc dù đem hết toàn lực leo lên hơn nửa sẽ bị Thiên Uy vô tình đánh trúng, chết không có chỗ chôn!
Chỉ là hung hiểm nho nhỏ này ngăn được nhất thời chứ làm sao vây khốn được ta - Kiếm Hoàng Đàm Thu đứng đầu Thất Hoàng Vân Giới.
Mỉm cười lạnh một tiếng, hào khí trong lồng ngực sôi trào, ý niệm bất khuất mênh mông xông thẳng lên trời.
Cả đời này, song mạch thân thể, Thiên Nhân chi chướng, thần hồn tàn phá thì như thế nào?
Tông Thủ hắn cuối cùng sẽ ngạo thị giới này, lại trèo lên đỉnh phong!
Tay Tông Thủ vừa hạ quân cờ xuống lại cảm thấy là ngăn chướng trùng trùng điệp điệp, vô số dị lực, không ngừng quấy nhiễu muốn cho tay của hắn rời đi bên cạnh.
Quân cờ màu trắng trong tay Tông Thủ lại phảng phất có linh tính nhẹ nhàng linh hoạt xuyên thẳng qua, sau đó trùng trùng điệp điệp đập vào chính trung ương của bàn cờ.
Lạch cạch! Một tiếng vang nhỏ, thiên địa linh năng chung quanh bành trướng, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, phần đông quân cờ bên trên bàn cờ nhao nhao bắn ra xung quanh. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Bàn cờ chỉ còn lại một quân trắng nằm giữa trung ương, dọc ngang .
Phảng phất hướng người ta nói rõ, trong bàn cờ này, ta - Duy Ngã Độc Tôn!
Bên bờ suối nhỏ nhất thời im ắng yên tĩnh.
Giờ khắc này trừ mấy người bên bàn cờ chỉ vì chí khí hào hùng Tông Thủ bạo phát đi ra mà trầm mặc cả kinh giật mình.
...
- Sương mù hình như lại nhạt thêm vài phần.
Cách đó vài chục dặm, Lý Vân Nương ngửa đầu quan sát, trước đó sương mù chợt đậm đặc chợt nhạt, làm cho người ta phiền não không thôi.
Cho tới giờ khắc này, mới tựa hồ có thêm thêm vài phần dấu hiệu dần dần tiêu tán, nửa khắc trước còn đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng lúc này khôi phục đến có thể thấy được ngoài hai mươi trượng rồi.
Hiên Viên Y Nhân nhăn mày, chợt nàng dừng lại, thần sắc ngưng trọng nhìn phía trước.
Lý Vân Nương theo sát ở phía sau cũng dừng lại. Đợi đến thấy rõ tình hình phía trước thì đầu đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy phía dưới sương mù dày đặc lại là một cái hố, sâu không thấy đáy, phảng phất là vách núi vạn trượng.
- Tại đây tại sao có cái hố lớn như thế? May mắn là tiểu tỷ cảnh giác nhanh, bằng không thì thiếu chút nữa đã té xuống!
Hiên Viên Y Nhân yên lặng như cũ không nói nhìn bên dưới. Lý Vân Nương ngạc nhiên một hồi song khi cẩn thận lắng nghe quả nhiên phía dưới có tiếng người, cách khoảng mười trượng:
- Bên trên có người không? Có người đúng không? Ta nghe thấy thanh âm của các ngươi! Ta là Tông Linh Càn Thiên Sơn, thân đệ của Tông Thế Càn Thiên Sơn hạ nhiệm. Nhanh đem chúng ta kéo lên, chỉ cần có thể đem chúng ta cứu ra, Càn Thiên Sơn ta tất có hậu báo.
Con mắt Hiên Viên Y Nhân chớp chớp nhìn Lý Vân Nương, sau đó nhướng mày, mặt hiện khó hiểu vẻ:
- Là hắn? Bên người Tông Linh đi theo vài vị tiên thiên cao thủ, bản thân cũng Bí Võ Sư cảnh giới. Hố bất quá trượng mà thôi, làm sao sẽ té xuống không lên được?
Cẩn thận nhìn xuống, giờ phút này sương mù lại tán đi một chút, lờ mờ trông thấy phía dưới là thạch bích cứng rắn bóng loáng, càng làm người sởn hết cả gai ốc chính là, bên trên thạch bích có một tầng mỡ bò đày đặc.
Lý Vân Nương không khỏi rùng mình một cái, nguyên lai cái hồ này không phải có sẵn mà là người làm ra. Sau đó nàng lại thầm nghĩ là ai ác độc như vậy? Một khi té xuống thì làm gì lên được.
Sau đó lại nghe vậy Tông Linh nổi giận mắng:
- Ở đâu nhiều bùn lươn khúc rắn như vậy? Thật sự là buồn nôn! Này! Người kia có nghe thấy không? Còn không mau kéo ta lên?
Sương mù lại tán, khi Lý Vân Nương lại nhìn thì chỉ cảm giác buồn nôn. Phía dưới là vô số lươn cá cá chạch màu vàng đất cùng rắn nhỏ không ngừng chui vào, vài bóng người bị nhốt trói ở bên trong. Thỉnh thoảng nhảy lên, không hề lo lắng từ trên thạch bích trượt xuống.
Một người trong đó mắt tốt thấy rõ bên trên thì vội vàng cao giọng quát:
- Đó có phải là công chúa Hiên Viên tiểu thư cùng Lý Vân Nương cô nương Huyền Sơn Thành không? Tại hạ là Càn Thiên Sơn Phùng Hiểu, công tử nhà ta cùng thế tử điện hạ, chính là đường thân. Kính xin hai vị nể mặt thế tử cứu chúng ta.
Hiên Viên Y Nhân cười nhạt, không nói một câu, nàng nhìn chung quanh sau đó thản nhiên nói:
- Sương mù đã bắt đầu tản rồi, chúng ta trở về!
Dứt lời, nàng không chút nào lưu luyến, xoay người rời đi.
Tông Linh phía dưới lập tức khẩn trương, chửi ầm lên:
- Ngươi dám không cứu ta? Đợi huynh trưởng ta ngồi trên Yêu Vương Càn Thiên Sơn nhất định sẽ diệt cả nhà Huyền Sơn Thành các ngươi! Nếu không phải là Càn Thiên Sơn Nếu không phải là chúng ta nhiều lần trợ giúp thì Huyền Sơn Thành các ngươi sớm bị diệt. Ngươi cho rằng vị hôn phu phế vật kia của ngươi còn có thể hộ được là các ngươi? Sớm muộn huynh trưởng ta sẽ chém hắn tế cờ! Xú nha đầu, ngày hôm nay ngươi nếu thật dám không cứu, ta ngày sau khi nhất định sẽ lấy ngươi làm tiểu thiếp ngày đêm tra tấn.
Hiên Viên Y Nhân vốn là không thèm để ý, nghe phía sau gào thét thì lông mày nhăn một cái rồi quay lại. Đang lúc Tông Linh vui vẻ, Lý Vân Nương ngạc nhiên hết sức. Hiên Viên Y Nhân trực tiếp móc ra một ít thuốc bột, tiện tay bỏ ra sau đó phủi tay quay người rời đi.
Lý Vân Nương thấy kỳ quái, vội vàng đuổi theo nghi ngờ hỏi:
- Tiểu thư, vừa rồi thuốc bột là vật gì?
Hiên Viên Y Nhân nghe vậy cười cười, phong khinh vân đạm khẽ lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là hỏa lân phấn để cho cá chạch lươn khoan thành động.
Lý Vân Nương khẽ giật mình, sau đó chỉ cảm thấy toàn thân đều là nổi da gà. Nguyên lai tiểu thư nhà mình cũng có thời điểm độc ác âm hiểm như vậy.
Mà lúc này Tông Linh ở trong động điên cuồng mắng to:
- Này con mẹ nó rốt cuộc là ai đào hầm? Âm hiểm như thế, chờ ta đi ra ngoài nhất định hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Ah nha, đáng chết! Như thế nào đám cá chạch này lại đào đất?