Hơi hơi do dự, Liên Phàm mới chần chờ mở miệng:
- Chuyện nơi đây, ta trước kia tại Vân Thánh Thành nghe nói qua một ít! Thiếu chủ có từng nghe tên Liên Hải Thành cùng Phong Hoa Thành?
Trong đầu Tông Thủ cẩn thận hồi tưởng, "Tông Thủ" kia là người không biết thế sự, trong trí nhớ mười ba năm khẳng định không có.
Chỉ có dựa vào kiếp trước hắn đọc qua vô số điển tịch, sau một lúc lâu mới tìm được tư liệu.
Đó đều là đại thành không nhỏ nhưng kém Vân Thánh Thành mấy cấp bậc, bất quá cũng quản hạt địa vực gần nghìn dặm, nhân khẩu vạn, tạm coi như một quốc gia.
Đừng nhìn nhân khẩu nhiều, kỳ thật bất đồng cùng Yêu tộc bọn họ, Yêu tộc mỗi người tập võ, dựa vào thiên phú, cơ hồ đều có võ nghệ không tầm thường. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Càn Thiên Sơn có hơn bốn trăm vạn người, giảm đi phụ nữ lão ấu chí ít có một trăm vạn người có thể mặc giáp. Trong đó tam giai võ sĩ trăm vạn, Võ sư mười vạn, Bí Võ Sư có .
Ngoài ra còn có chư thành thuộc hạ, tùy tiện tụ tập lên mấy trăm vạn đại quân.
Vì vậy lúc toàn thịnh có thể khống chế bảy tỉnh. Mặc dù lúc này thế rút lại cũng hùng cứ tứ tỉnh, địa bàn vững chắc. Chính thức là đệ nhất thế lực phía tây Đông Lâm Vân Lục.
Theo Tông Thủ suy đoán, Tông Vị Nhiên sở dĩ không xua quân thống nhất Đông Lâm chỉ sợ hơn phân nửa là bị Vân Giới chư tông quấy nhiễu, chỉ có thể co đầu rút cổ ở một góc.
Mà thành trì giống như Liên Hải Thành cùng Phong Hoa Thành, tuy có vạn người, bất quá có thể ra chiến trường vẫn chưa tới hai mươi vạn. Có thể tinh nhuệ bằng được tướng sĩ Yêu tộc Càn Thiên Sơn lại càng không đến %, Bí Võ Sư cũng tối đa chỉ có trăm vị.
Bất quá trong chư thành Nhân tộc thực lực này kỳ thật đã xem như không tệ.
Chỉ là trong trí nhớ của hắn, hai tòa Đại Thành này lúc linh triều đã sụp đổ.
Liên Phàm mở lời cũng không cố kỵ:
- Tin tức của Vân Thánh Thành coi như linh thông, vì vậy ta nghe nói qua một ít. Liên Hải Thành cùng Phong Hoa Thành tranh đoạt một mỏ linh thạch, đại chiến đã có hơn mười tràng. Nghe nói chung quanh chư thành cũng có nhúng tay, khiển binh khiển tướng. Hai tháng trước song phương vận dụng binh tướng đạt hơn năm mươi vạn. Những nạn dân này chạy nạn hơn phân nửa là như thế, đại binh lướt qua, từ trước đến nay đều không ngọn cỏ nào sống sót. Lương thực nào cũng bị vơ vét đến không còn một mảnh. Nghe nói người chết đói đã có hơn mười vạn.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, trong lòng nổi lên gợn sóng. Linh thạch? Đây chính là đồ vật còn hiếm hơn cả thú tinh. Đồng dạng chế tác phù binh Linh Khí, luyện chế đan dược cũng có thể dùng thi triển linh pháp hoặc chắt lọc chân khí bổ sung. Có thể trực tiếp hấp thu, tăng trưởng tu vi. Bởi vì rất tinh khiết nên tai hoạ ngầm càng ít, bị tất cả cao giai võ tu cùng Linh Sư coi như trân bảo.
Chỉ là số lượng linh thạch số lượng rất thưa thớt, mặc dù thánh địa tông môn có thấy cũng phải thèm.
Trận này gần trăm vạn người đại chiến, hơn phân nửa là có những thế lực tông môn ở phía sau thúc đẩy, tranh đoạt mỏ linh thạch chỉ là khổ dân thường thôi.
Tông Thủ đã quên thời đại này chính là mạnh được yếu thua, rung chuyển vô thường, loạn thế ăn tươi nuốt sống.
Thần sắc Tông Thủ nhàn nhạt nhìn những người y phục dơ bẩn trên đường, hai mắt vô thần, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Phần lớn đều là mang theo nữ nhân, lung la lung lay tùy thời muốn ngã xuống.
Những người này xa xa trông thấy hai chiếc Vân Xa, tựa hồ chứng kiến vài phần hy vọng. Nhưng khi thấy giác mã và thân xe ở trên không trung cách mặt đất bốn trượng thì đều thất vọng đi về phía trước.
Tông Thủ có chút suy ngẫm liền đem một túi gấm trên người cởi xuống lấy một bộ phận ném cho Liên Phàm:
- Lấy trăm viên thú tinh, ngươi thay ta đưa cho hai vị này thành chủ. Ta bất kể đám người dùng như thế nào, ít nhất phải cho những người này một con đường sống.
Đại tai này, lương thực nhất định đắt đỏ vô cùng, mấy trăm quả tinh thạch tam giai tinh hắn bên trong túi gấm tuy là một số tài phú cực lớn nhưng vẫn chưa đủ.
Nhưng cộng thêm Vân Thánh Thành chủ đưa tặng mấy viên ngũ giai, cùng với hơn mười viên tứ giai thú tinh miễn cưỡng có thể được. chỉ tiếc nơi đây vắng vẻ, đoán chừng cũng không có chi nhánh của Tam Lục Tiễn Trang. Hắn không thể vận dụng một số tài phú cực lớn.
Đông Lâm Vân Giới, chỉ năm mươi lượng bạc ròng có thể cung cấp một bình dân chi dùng một tháng, mà một tứ giai tinh thú tinh thạch nhưng tương đương với trăm viên tam giai thú tinh giá trị mười vạn bạc ròng.
Vì vậy ban đầu ở Vân Thánh Thành, Tông Thủ hô lên một vạn tam giai thú tinh, Tông Linh mới mắng hắn phá sản.
Nguyên nhân chính thời đại này, thú tinh thật sự quá ít, tỉ lệ săn giết địa tinh thú sản xuất thú tinh chưa tới một thành, mà tu luyện giả cần rất nhiều thú tinh mới khiến tinh thú tinh thạch có cái giá trên trời.
Cẩn thận tính toán thì bên trong Vân Giới thường thường trăm vạn người mới ra một vị tiên thiên. Mà một vị tiên thiên cảnh cường giả trải qua gian khổ toàn lực săn giết, không để ý tu hành, một năm vất vả cũng mới chỉ có thể thu hoạch không đến mười miếng tứ giai thú tinh. Giá trị của nó tự nhiên có thể tưởng tượng.
Trong túi Tông Thủ có miếng tứ giai thú tinh, dù thời điểm này giá lương thực tăng vọt cũng đủ nuôi sống trăm vạn người hơn một năm.
Tông Thủ cũng liệu định thành chủ hai thành Liên Hải Thành cùng Phong Hoa Thành không có khả năng đều dùng cho giúp nạn thiên tai. Những thú tinh hơn phân nửa là cũng bị tham đi.
Nhưng chỉ cần hai người này không muốn con dân của mình chết hết sẽ vẫn nhỉ ra một chút.
Chỉ là một chút ít đã đủ cứu sống những người này rồi.
Liên Phàm tiếp nhận túi, thần sắc không khỏi kinh ngạc. Có chút khó hiểu nhìn chằm chằm Tông Thủ, tựa hồ là khó có thể tin. Tiếp theo không nói một lời, lập tức cỡi một thớt Ngự Phong Câu nhanh chóng rời đi.
Lý Vân Nương giờ phút này cũng lái xe đuổi theo, ngừng ở một bên. Nghe vậy thì cười nhạo một tiếng:
- Không ngờ tới, thế tử điện hạ thiện tâm như thế, chỉ là thú tinh của thế tử ngươi do mấy trăm vạn người Càn Thiên Sơn tích lũy. Những người này không phải con dân của ngươi, cũng không phải Yêu tộc. Ngươi đem những thú tinh dùng để làm việc thiện, có từng cân nhắc là vứt đi phúc lợi của mấy trăm vạn Yêu tộc chính thức của Càn Thiên Sơn không?
Sơ Tuyết nghe vậy thì tức giận mắng:
- Bọn họ sắp chết đói rồi, chẳng lẽ mặc kệ như vậy? Lý Vân Nương ngươi có lương tâm không hả?
Lý Vân Nương Xùy cười, khinh thường nói:
- Những người này trôi giạt khấp nơi, là do thành chủ của bọn hắn vô năng. Thế tử chính là thế tử của Càn Thiên Sơn những người này không cần quản lý, tùy bọn hắn sống hay chết? Người vô dụng thì phải chết đỡ lãng phí lương thực. Vân Lục mấy năm liên tục đại chiến, người chết vô số, thế tử chỉ có một người lại có thể quản được hết không? Thú tinh kia đưa đi chắc chắn bị tham ô phân nửa, nếu đi mua lương thực thì thà cấp cho mình còn tốt hơn.
Sơ Tuyết phía trước nghe được mà nộ khí đằng đằng, nhưng nghe câu sau thì cảm thấy có chút đạo lý, nhất thời hụt hơi, quay đầu lộ vẻ hỏi thăm.
Tông Thủ thầm cảm thấy buồn cười, nhàn nhạt quét mắt nhìn Lý Vân Nương không nói gì.
Rốt cuộc là kiến thức ngắn, nếu thực sự mua lương thực thì trong mắt hai thành chủ ngu xuẩn kia sẽ biến thành mua chuộc nhân tâm, có mục đích gì? Mấy tông môn lánh đời sau lưng hai người này cũng sẽ cảnh giác.
Quan trọng nhất là, hắn giờ phút này căn bản không có rảnh rỗi, có thời gian cũng không vì chết sống của người khác mà xen vào.
Bất quá những lời kia của Lý Vân Nương kỳ thật rất có đạo lý.
Nhưng hồn của Tông Thủ hắn là đến từ vạn năm sau, sao có thể bình thản thờ ơ như thế giới hiện giờ.
Kiếp trước hắn đã từng giết chóc có không ít huyết tinh, tu luyện Minh Hà Cáo Tử Kiếm càng khiến cho hắn coi rẻ sinh tử, coi thường nhân mạng, bất luận là chính mình hay là người khác.
Vì vậy người như không có chút lòng trắc ẩn có gì khác cầm thú hay tên điên đâu?
Trong trí nhớ của hắn, tài phú của Tông Vị Nhiên lưu cho hắn không có bao nhiêu liên quan với Càn Thiên Sơn. Mà ngay cả Duẫn Dương cũng nói như vậy. Vì vậy tiền tài này hắn có thể tùy ý tiêu xài.
Mà Tông Thủ hắn làm việc, đều có điểm mấu chốt, tùy tâm do ý, trực chỉ bản tâm, làm sao bị người bên ngoài ảnh hưởng.
Chỉ là mỗi người đều có cách nghĩ quan niệm của cá nhân, hắn không muốn đánh giá thuyết pháp của Lý Vân Nương là đúng hay sai, cũng không cho là mình sai.
Vỗ vỗ đầu của Sơ Tuyết, Tông Thủ lại thản nhiên nhìn xa xa rồi bỗng nhiên cười hắc hắc:
- Nha đầu ngu xuẩn, sinh tử của những người này sao ta lại không quản? Hiện nay không phải con dân ta nhưng sau này sẽ phải. Ngày nào đó tâm tình Thiếu chủ nhà ngươi tốt sẽ đánh xuống Đông Lâm Vân Giới, làm bá vương một lần cũng không tệ. Thuận tiện đuổi Lăng Vân tông đi để cho bọn họ ăn không khí đi.
Lý Vân Nương bị hắn nhìn lướt qua, bỗng nhiên chính là cả kinh. Trong giây lát ý thức được, trước mắt thiếu niên bán yêu tuyệt không phải người nàng có thể tùy ý trào phúng.
Nghe được Tông Thủ nói, nàng càng im lặng một hồi. Trong lòng không dậy nổi nửa phần cười nhạo ngược lại là chỉ cảm thấy một cỗ khí phách phóng khoáng nói không nên lời, làm cho người ta không khỏi say mê.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, kẻ này trưởng thành thống nhất Đông Lâm Vân Giới, chỉ sợ cũng không phải là việc không có khả năng.
Đuổi Lăng Vân tông ra ra Đông Lâm Vân Lục có chút khoa trương, trở thành một lục bá chủ thì là chuyện trong tầm tay.
Có thể ở tuổi mười ba đánh chết Thập Vạn Huyết Sát tự nhiên có tư cách coi thường thiên hạ quần hùng!
Tông Thủ nở nụ cười một hồi, cũng cảm giác trên mui xe có chút gió mát, một mình một người cười có chút không thú vị. Đang muốn quay người chui vào thì cảm thấy đối diện đôi mắt đẹp của Hiên Viên Y Nhân bình tĩnh nhìn qua, ở trong tinh mâu phát sáng rạng rỡ lộ ra vẻ mừng rỡ ý tán thưởng.
Tông Thủ lập tức nhướng mày, ai thán một tiếng, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, hào hùng dâng lên trước khi toàn bộ biến mất rồi chui vào trong xe,
Sau đó trong đầu tất cả đều là sự tình linh thạch thú tinh.
Ở Tam Lục Tiễn Trang hắn có rất nhiều tứ giai thú tinh, những ngày này thiếu chút nữa quên mất, cho tới giờ khắc này, nghe mỏ linh thạch mới thấy vô cùng cấp bách.
Chỉ cần ngắn ngủn vài năm về sau, ở trong Đông Lâm Vân Lục có mấy trăm chỗ mỏ linh thạch lớn nhỏ lục tục hiện thế. Mà thời điểm linh triều nổi lên, con số này gia tăng thêm mấy lần.
Sản xuất linh thạch là một trong nguyên do trực tiếp thúc đẩy giá cả thú tinh nhanh chóng sụt xuống.
Ngẫm lại vài chục vạn người vì một cái mỏ linh thạch nho nhỏ liều chết, tử thương vô số, thật sự là buồn cười.