Thần Hoàng

chương 1617: từ phúc ngày mai (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đáng tiếc gần đây không biết sao lại có chút tai kiếp. Nếu vượt qua được thì chính là rồng vươn lên trời cao, quân lâm thiên hạ. Nếu không chịu đựng nổi, chính là thân hóa tro bụi, tất cả thành không.

Tông Thủ nhướng mày một cái. Không ngờ ngay cả vị trước mắt này, bậc thầy thuật toán thời đại Vân Hoang mà cũng nói như vậy sao?

Có điều tại sao lại tốt bụng như thế, liền biến thành vị Minh Nhật Hiên cư sĩ này để cho hắn một phán quyết vận mệnh?

Trong lòng hắn lại nhất động, liền hỏi: - Tiền bối có biết thời đại Thượng Cổ Vân Hoang, có thần vật gì gọi là Tăng Huyền Trì Pháp không?

- Thần vật Tăng Huyền Trì Pháp? Đó là món đồ gì vậy?

Minh Nhật Hiên cư sĩ không giải thích được lắc đầu, nhưng chợt liền như có điều nghĩ ra bèn nói: - Thì ra là thế! Có điều ta lại cũng không thể nói quá nhiều, nếu không liền phải chịu hao tổn tính mạng . Cuộc đời này , thời gian thọ nguyên không nhiều lắm nên cần phải quý báu gấp đôi mới phải!

Vài phần mong đợi vừa mới nổi lên trong lòng Tông Thủ lập tức lại bị bỏ đi.

Vẻ mặt của vị trước mắt này rõ ràng là biết những điều gì đó. Nhưng nghe giọng điệu của ông ta thì phỏng đoán bất kể hắn có hỏi như thế nào, đối phương cũng sẽ không trả lời.

Mà Minh Nhật Hiên lúc này lại hỏi:

- Bệ hạ chính là đến đây để truy tìm vết tích năm đó mà Phục Hy lưu lại?

Tông Thủ tinh thần rung lên, Phục Hy đã vào Tần Hoàng Mộ, quả nhiên là từng đến Thiên Đàn này.

Kỳ thật nhìn sự khác thường vừa rồi của Luyện Thần Kiếm kia là đã biết được. Hơn nữa Phục Hy kia, nhất định là để lại vật gì đó ở chỗ này.

Lúc này hắn cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: - Thế còn cư sĩ thì sao? Lại vì cái gì mà đến đây?

- Đương nhiên là vì việc Tần Hoàng sống lại.

Minh Nhật Hiên tiếp tục ngửa đầu nhìn trời:

- Bởi vì nguyên nhân từ bệ hạ, tinh tượng này giống như nhiễu loạn, Thiên Cơ lẫn lộn, khó có thể tìm hiểu gốc tích. Kẻ hèn này cũng khó lòng phán đoán biến số ngày sau, cho nên không thể không tự mình đến đây.

Ông ta lại nói tự giễu: - Nhất mạch truyền thừa của ta đây cùng Tần Hoàng có mối hận cũ dây dưa, cũng có căm hận sâu sắc với nhau. Điều không muốn thấy nhất là vị Tần Hoàng này sống lại hậu thế, cho nên tự mình đến đây. Có điều sau khi tới mới phát hiện chính mình đã lo lắng quá mức. Thì ra năm đó Phục Hy Thánh Tôn đã sớm để lại chuẩn bị cho ngày sau.

Sau khi nghe được một câu nói cuối cùng, ánh mắt Tông Thủ hơi sáng lên. Mà mấy người ở một bên cũng đồng dạng hiện ra sắc mặt vui mừng.

Cảm giác đầu tiên là vận khí của bọn họ lần này không tồi.

Nếu như năm đó Phục Hy đã thực sự để lại thủ đoạn,ứng phó với tình thế hỗn loạn ngày nay. Như vậy hành trình đến Tần Hoàng Mộ lần này, liền sẽ lại an toàn hơn vài phần. Việc cướp lấy mười hai đồng nhân có thể cũng tăng lên không ít.

Duy độc một điều không biết, là vị trước mắt này sẽ có thái độ gì?

Tông Thủ đang muốn hỏi nữa, lại thấy Minh Nhật Hiên kia bỗng nhiên phẩy tay, ra hiệu hắn dừng lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: - Vị tiền bối kia của ta, xem ra là đã đến

Trong lúc nói chuyện, trong không trung ở đây bỗng nhiên phong vân quay cuồng. Một đạo hồn tức mạnh mẽ từ xa xa bỗng dưng lao thẳng tới.

Sau đó đồng dạng ở giữa không trung, ngưng tụ thành một cái hồn ảnh. Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt quét qua mọi người nơi đây.

Đồng dạng là đầu đội Cửu Tích Tinh Quan, thân mặc Hà Vũ Y, diện mạo phảng phất vừa mới hết tuổi thiếu niên, ánh mắt sa sầmm

Đầu tiên là quét mắt liếc qua năm người nơi đây, sau đó ánh mắt lại quay sang chăm chú nhìn Minh Nhật Hiên.

Hồn áp mênh mông cuồn cuộn kia tràn ngập trên Thiên Đàn này.

- Minh Nhật Hiên, lần này đây ngươi nhất định phải nhúng tay, làm địch của ta?

Đám người Tông Thủ đều khẽ biến sắc mặt.

Này Minh Nhật Hiên cư sĩ đã cho cảm giác ông ta chính là mênh mông như biển, sâu không lường được.

Tuy nhiên này người lại còn có phần hơn. Mà thời gian trước, trong số phương sĩ có thể đương nhiên hơn được tiền bối Minh Nhật Hiên này, trừ Từ Phúc ra thì còn có thể có ai.

Vị này, quả nhiên đã là Chí Cảnh Thánh Tôn!

Quả nhiên thấy Minh Nhật Hiên chắp tay thi lễ. Vẻ mặt trang nghiêm:

- Ra mắt Từ Phúc tiền bối! Cũng như tiền bối tất nhiên muốn thử nghiệm làm Tần Hoàng sống lại, Minh Nhật Hiên ta kỳ thật cũng không có sự lựa chọn khác!

- Gặp qua Từ Phúc tiền bối! Cũng giống như tiền bối muốn thử sống lại Tần hoàng vậy, vãn bối Minh Nhật Hiên quả thật không có lựa chọn nào khác cả!

Giọng điệu mặc dù rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự quyết tuyệt không cho cự tuyệt.

- Thật không?

Từ Phúc cười lạnh, sau đó chuyển tầm mắt nhìn về phía Tông Thủ.

- Thánh vương tới đây cũng là vì mười hai người đồng đó sao?

- Tự nhiên!

Tông Thủ nhìn chằm chằm hướng cung A Phòng, trong mắt mang theo chút nghiền ngẫm, nói:

- Không biết bệ hạ Ân Ngự bây giờ như thế nào rồi?

Áp lực của tu sĩ Chí Cảnh tự nhiên là không nhỏ gì. Nhưng Tông Thủ hắn cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng coi như là thích ứng.

Hơn nữa lúc này cũng nhận ra Từ Phúc này, khả năng không đạt được đến thực lực đầy đủ của Chí Cảnh, còn kém Long Ảnh một bậc, lại giống với tình trạng lúc trước của Nguyên Tĩnh Tán Nhân.

Cũng không biết là vì Lưỡng nghi tụ long trận này, hay là vì tính mạng bản thân chịu cấm chế của Tần hoàng nữa.

Mặc dù là một tu giả Chí Cảnh có khuyết điểm, nhưng đồng dạng cũng yếu như con kiến, không cần tốn nhiều sức thì đã có thể nghiền chết mình rồi.

Nhưng bây giờ chuyện hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là tình hình hiện giờ của hoàng đế Đại Thương.

- Bệ hạ Ân Ngự cũng không phải là kẻ ngu dốt gì.

Từ Phúc châm chọc hừ một tiếng:

- Sơn nhân đúng là có suy nghĩ mượn long khí của hắn, nhưng bệ hạ Ân Ngự cũng đồng dạng là có tâm muốn lợi dụng chúng ta, muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa mộ Tần hoàng này. Không hổ là anh chủ Đại Thương, ngoan độc với người khác, đồng thời cũng ngoan độc với bản thân mình --

Lại thản nhiên nói tiếp:

- Sơn nhân không có ác ý với bệ hạ! Cả một thế hệ phương sĩ, đều có mối thù hận không thể hóa giải với Đại Tần. Chỉ cần khiến cho Tần hoàng hoàn thành sống lại thì được rồi! Sau khi xong việc, sống chết của Tần hoàng, mười hai người đồng kia rơi vào tay ai, cũng không còn liên hệ với sơn nhân nữa. Thậm chí sơn nhân có thẻ trợ giúp bệ hạ một tay. Nho môn luôn bài ngoại, phương sĩ chúng ta muốn quay về Vân Giới, Đại Kiền là lựa chọn tốt nhất.

- Nga?

Tông Thủ thản nhiên trả lời, sau đó liền giả ngu, làm ra vẻ mặt như đang suy nghĩ nghiền ngẫm, giống như đang do dự gì đó.

Khiến Tần hoàng kia hoàn thành sống lại thì được rồi? Nói một cách khác, cho dù là sau này Vân Giới ngập trời hồng thủy cũng không phải chuyện lạ gì --

Nói chuyện cũng rất dễ nghe, sau này có thể giúp đỡ Đại Kiền. Có một vị Thánh tôn Chí Cảnh trợ giúp, quả thật rất khiến lòng người dao động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio