Thần Hoàng

chương 1677: tân nhiệm quốc sư (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Căn cơ bất ổn, không thể trấn khí thế, ngày sau sợ rằng không trấn được vận mệnh quốc gia.

Nhưng mà Ân Ngự lúc này đúng là không có tư cách lật bàn. Trừ phi Tông Thủ có thể khu trục Dạ Ma, hoặc là bước vào chí cảnh, nếu không đúng là Ân Ngự bất đắc dĩ không biết làm sao.

Thời điểm suy nghĩ sâu xa, chợt nghe trong đại thần có người nói:

- Nam Cương một trận chiến Vẫn Long Nguyên Tông Thủ tiểu tử hèn hạ! Khiến cho tinh nhuệ Đại Thương chúng ta mười phần chết chín. Thần thỉnh trùng kiến cấm vệ! Biên luyện trăm vạn đạo binh!

Lập tức có người phản đối:

- Trăm vạn đạo binh? Nhưng mà Đại Thương hôm nay làm gì có nhiều tiền tài như vậy? Các nơi thiên tai, đều cần cứu tế. Bốn phía nạn binh hoả cũng cần trấn áp. Những năm này linh triều nổi lên, cũng không phải xác khô hạn. Nhưng mà thủy triều nhiều lần bộc phát, đê ở các nơi nhiều năm thiếu tu sửa, cái gì cũng cần tới tiền.

- Nam Cương chiến một trạn càng cần cung ứng quân lương cho Bách Thắng Quan. Hộ bộ tích súc đã tiêu hao không còn. Thật sự bất lực!

- Lời ấy sai rồi! Hôm nay quốc thuế kỳ thật ở địa phương vẫn còn thừa. Tăng thuế một chút cũng không sao, chắc hẳn con dân Đại Thương chúng ta nhất định vui vẻ góp tiền. Tối đa hai ba tháng thì giảm thuế xuống, lại cho dân chúng sinh lợi.

- Kỳ thật cũng không cần ra tay từ thuế phú, trong Đại Thương chúng ta tài nguyên khoáng sản vô số. Năm gần đây triều đình mất tra vô số, đều rơi vào trong túi của các thế gia ngang ngược. Càng có quan viên ăn hối lộ trái pháp luật, giở trò. Chỉ cần triều đình tra rõ nghiêm túc một phen, tự nhiên sẽ có tiền dưỡng quân.

Thạch Việt lẳng lặng nghe, ánh mắt dò xét Nguyên Thần hoàng đế. Chỉ thấy mặt Ân Ngự không biểu tình lắng nghe, trong mắt lại lạnh lùng trào phúng.

Thạch Việt trong nội tâm khẽ nhúc nhích, chẳng lẽ một màn trước mặt có phải do Nguyên Thần hoàng đế tận lực an bài?

Trong lồng ngực trầm xuông, Thạch Việt âm thầm lắc đầu, cho dù không phải thì ý nghĩa Ân Ngự đã chuẩn bị ra tay với các thế gia ở biên giới rồi.

Không tính sai, nhưng mà có chút gấp.

Nhưng việc này không quan hệ gì tới hắn, Thạch Việt cũng không muốn khuyên bảo.

Việc đã đến nước này, hắn đã chán nản. Nói cái gì trung quân, đó chính là cổ hủ.

Chuyện trưng binh nghị ước chừng nửa canh giờ, lúc này mới dừng.

Sau đó chính là nghị luận thái tử Ân Hàn đã bảy ngày không thấy bóng dáng, lúc này chết sống không biết. Chỉ biết mấy ngày trước thái tử đã đi vào tần hoàng mộ.

Ân Ngự thần sắc vô cùng lo lắng thương cảm, ân cần vài câu.

Thạch Việt lại không biết sao cảm giác vị Nguyên Thần hoàng đế kỳ thật đối với sinh tử của Ân Hàn cũng không thèm để ý, ngược lại vui cười mà nhìn.

Cẩn thận suy nghĩ cũng có nguyên do, thôn phệ thủy tần Long khí, tần hoàng chân linh bị dùng Ân Ngự kéo dài diên thọ, có thể trị quốc thêm hai trăm năm, sao còn phải dùng thái tử làm gì?

Chư thần đang nghị luận, Thạch Việt đột nhiên sinh ra cảm ứng, lập tức vận linh mục xuyên thấu qua ngăn cản trùng điệp nhìn về phía xa xa.

Chỉ thấy trước cửa cung có một người mặc áo đen, một nam tử có mị lực kỳ dị đứng ở đó.

- Bản thần Lý Biệt Tuyết! Nguyện kế nhiệm chức quốc sư Đại Thương.

Đồng tử Thạch Việt bỗng nhiên co rút lại, rồi sau đó nhịn không được cười lên, thì ra là Vô Thượng Nguyên Ma, trách không được! Đây mới là điểm Ân Ngự không sợ thế gia bắn ngược, không kiêng nể gì cả,

Trong vực ngoại hư không, ở biên giới một giới hà.

Bên ngoài là thời không phong bạo vẫn còn diễn ra. Vô số kẽ nứt màu đen không ngừng lập loè, lại lập tức biến mất. Tất cả thời không chi linh đều triệt để bạo tạc, giống như bị vòng xoáy cuốn vào.

Nếu chỉ là một Tiểu Thiên Thế Giới còn không có động tĩnh lớn như vậy.

Nhưng mà đồng thời vỡ vụn còn có một Lưỡng Nghi Tụ Long Trận khổng lồ.

Thời điểm bộc phát ảnh hưởng sáu mươi thế giới, lúc này bên ngoài đã dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng mà chung quanh Vân Giới vẫn chưa chuyển biến tốt hơn được.

Tông Thủ lúc này đang ở trên mảnh vỡ hình trứng.

Chung quanh hắn là địa vực ước chừng ba ngàn trượng là vẫn được bảo tồn trọn vẹn. Bị Long khí tinh nguyên to lớn duy trì, mà cung điện dưới đất vẫn được bảo trì hình dạng như trước.

Mảnh vỡ không gian này chưa từng tiếp tục sụp đổ nữa.

Tông Thủ lúc này vẫn ngồi trên huyền quy. Toàn thân xích lõa, một thân quần áo thời điểm bị long khí tinh nguyên trùng kích hóa thành bột mịn.

Lúc này một thân thể óng ánh như ngọc không có một chút khuyết điểm hiện ra.

Đây là thân thể sau khi trọng tổ tái tạo mà thành. Tất cả chỗ thiếu hụt trong người đã được đền bù, hoàn mỹ vô khuyết.

Lúc này ngay cả Tông Thủ cũng không biết thân thể của mình rốt cuộc có tình trạng gì. Phương diện lực lượng tăng trưởng không biết bao nhiêu lần...

Lúc này không tiện, cũng không thể thử khí lực được. Nhưng mà Tông Thủ cho Sơ Tuyết thử qua rồi, dùng tiên khí đỉnh giai chém lên người của mình, thực sự chỉ kéo ra một tơ máu nhỏ mà thôi.

Cũng có phần là tu vi của Sơ Tuyết không đủ, lực đạo không cao, đổi lại Thánh Cảnh chắc chắn không có khả năng như vậy được.

Nhưng mà thân thể Tông Thủ lúc này mạnh mẽ đã biểu hiện ra ngoài.

Tông Thủ bởi vì sớm tiến giai Thần Cảnh, nhưng mà tạo thành căn cơ bị khuyết thiếu, cũng bởi vì thân thể không thể chứa đựng pháp lực cường hoành, bây giờ được đền bù hơn phân nửa.

Thời gian qua chậm rãi chữa trị lại. Bây giờ tiến giai cũng không có vấn đề gì.

Long khí chân nguyên vô cùng bàng bạc, vẫn không ngừng cọ rủa thân thể của hắn.

Nhưng mà bây giờ đã qua gần mười ngày, kém một ít thì thân thể của hắn sẽ bị nổ tung.

Lúc này Tông Thủ đã tập mãi thành thói quen. Ngược lại ước gì những tinh nguyên này vô cùng vô tận mới tốt.

Thân thể của hắn hiện giờ cần tinh nguyên bàng bạc mới có thể bổ sung một ít.

Còn nếu tu hành bình thường thì thời gian hắn bù đắp khuyết điểm cũng cần cả trăm năm.

- Thánh Cảnh có Bất Phôi Chi Thân, cho nên có thể sử dụng thiên địa đại đạo bổn nguyên chi lực. Tuy thân thể của ta hiện giờ có thể dùng được hai chữ bất phôi. Nhưng mà không biết chí cảnh thì thế nào?

Trong lòng Tông Thủ động niệm, lại nhìn qua tâm của mình. Nhìn âm dương ngư đen trắng trong người, phiêu phù trên tâm mạch.

Cũng không có chân lực, cũng không phải hồn thức biến thành, mà là tiên lực.

Cũng không phải giống như trước kia chỉ có ba sợi không có ý nghĩa. Lúc này trong cơ thể hắn gần như chín thành chân lực là do tiên lực hình thành.

- Đây là Thần Cảnh?

Giống như trước kia có thể dùng kiếm chống lại tu sĩ Thánh Giai thì chỉ sử dụng được ba lần.

Nhưng mà bây giờ dùng ba ngày ba đêm cũng không sao, không lo khô kiệt, đây là tăng lên chân chính.

Đợi tới khi hoàn toàn chuyển hóa thành tiên lực, kế tiếp lấy tiên lực làm cơ sở tiến hành chiết xuất cho tinh khiết.

Đây vốn là chuyện mà Thánh Cảnh về sau mới có thể làm, nhưng mà Tông Thủ thời điểm ở tiên thiên đã nắm giữ Linh Vũ hợp nhất. Đoán chừng tại Thần Cảnh trung kỳ có thể sớm tiến hành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio