Thần Hoàng

chương 171: bội phục bội phục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khí tức màu xám này không bao lâu toàn bộ rót vào mi tâm của Tông Nguyên. Rồi sau đó phù văn cũng bắt đầu chuyển đổi màu sắc, hình thành một chữ 'hồn' nhàn nhạt.

Bên ngoài có hơn mười đạo linh văn tương liên cao thấp vây quanh người Tông Nguyên. Chỉ một lát sau lại biến mất.

Tông Thủ không có nửa điểm phát giác hào khí sau lưng quỷ dị, chỉ cười tủm tỉm nhìn qua Tông Nguyên.

Kiếp trước của Tông Thủ, ở trong một tiệm sách hắn nhìn thấy một chiêu ma môn Khống Hồn Bí Thuật cần âm hồn chi lực của vạn người mới có thể ngưng tụ thành phù để khống ngự cường giả Tiên Thiên. Nếu như có gần mười vạn người thì mặc dù là cảnh giới Vũ Tông cũng chưa chắc thoát được.

Nhưng mà nó có hữu hiệu hay không thì Tông Thủ cũng không có thử qua, một là hắn không phải Linh Sư, thứ hai cũng không có khả năng thật sự đi tàn sát vạn người, cũng chỉ có những nơi gần chiến trường thì Tông Thủ lợi dụng hấp thu âm hồn là được rồi. Dù sao bên cạnh nhiều người chết như vậy, oan hồn không tán, sớm muộn gì cũng bị Ma Tông thu.

- Đúng rồi, còn có thứ này! Ngược lại thiếu chút nữa quên, đây là đồ vật thiết yếu của Ma Tông.

Tông Thủ lại nhớ lại một vật, vội vàng tìm trong túi của mình, một lát sau hắn lấy ra bảy ngân châm. Yếu ớt như lông tơ nhưng đuôi của chúng như đóa sen.

Đây là món đồ có trên người Minh Quyết, tên gọi là Thất Liên Hồn Châm, là phù khí cao cấp.

Vốn tác dụng là tạm thời chế ngự linh thú cao cấp, có phần có hiệu quả. Nhưng đôi với Tông Thủ lúc này lại hữu dụng chỗ khác. Đem Thất Liên Hồn Châm này cắm từng cái vào trong búi tóc của Tông Nguyên. chỉ có một cây trong đó là đâm vào vị trí mi tâm chui vào trong da thịt, chỉ để lại bên ngoài da hình đóa sen.

Kỳ thật nếu bàn về khống chế thần hồn, xác thực Ma Tông là người trong nghề, trong người tên Minh Quyết kia có vô số sâu độc và phù khí tà khí.

Nhưng Tông Thủ cũng ghét bỏ vì quá ác tâm, cũng quá âm hiểm mà trực tiếp tiêu hủy đi rồi. Chỉ có Thất Liên Hồn Châm này là chiêu bài của đệ tử Ma Tông, phương pháp luyện chế phổ thông, đệ tử Ma Môn nào cũng có mang theo nên hắn mới giữ lại.

Đợi tới khi ấn ký hoa sen này và chữ "hồn" nhàn nhạt kia hợp lại một thể ngón tay của Tông Thủ mới điểm ra một tia khí kình. Sau khi cởi dây thừng trên người Tông Nguyên ra, cũng cởi bỏ toàn bộ mạch luân trong người của hắn.

Hổ Trung Nguyên thấy thế thần sắc lập tức biến đổi, hơi có ý đề phòng, nhưng mà Tông Nguyên kêu rên một tiếng, không chút do dự quay người bỏ chạy.

Hoàn toàn không có nửa phần ý tứ dốc sức liều mạng với Tông Thủ. Tuy Tông Thủ chỉ là một giả đan Tiên Thiên, võ đạo mạnh mẽ khiến cho cả đệ nhị cường giả Càn Thiên Sơn là Hổ Thiên Thu cũng không làm gì được. Trước mặt người này hắn không có tư cách dốc sức liều mạng.

Bởi vì bị trói đã lâu nên trong người tích huyết, thân hình của Tông Nguyên lúc này lộ ra vẻ cứng ngắt. Nhưng mà tốc độ của hắn nhanh như tia chớp, một cái chớp mắt đã đi hơn ba mươi trượng.

Thật khó khăn lắm mới chạy được năm mươi trượng, Tông Thủ cười tủm tỉm bấm linh quyết, trong miệng đọc một chữ chân ngôn, xa xa điểm một ngón tay:

- Định!

Lời vừa nói ra, tứ chi của Tông Nguyên quả nhiên bất động lại. Nhưng mà thế lao về phía trước vẫn không dừng lại, thân thể của hắn ngã xuống đất.

Tông Thủ cười ha hả, trong tay lại đổi pháp ấn:

- Trở lại cho ta!

Tông Nguyên cố tình làm trái, hắn toàn lực khống chế thân hình. Thân hình của hắn vẫn không tự chủ mà đứng lên, hắn nhảy vài cái là trở lại bên cạnh Tông Thủ.

Toàn thân của hắn không nhúc nhích, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tông Thủ, chờ mong ánh mắt của mình có thể giết chết tên đường đệ này.

- Kỳ quái, dường như động tác hơi cứng ngắt.

Tông Thủ lắc đầu có chút khó hiểu. Dường như bí pháp Ma Môn này cũng không linh nghiệm như trong sách ghi nha? Nghe nói ngự sử không được như ý, so ra còn kém thú hồn.

Lập tức lại thử thi pháp chỉ huy động tác của Tông Nguyên, thi triển lấy bộ Tử Lôi Thương. Lại không được tự nhiên tới cực điểm, đều không có nửa phần uy thế của Tiên Thiên đỉnh phong. Vận chuyển nội tức cũng không được nhanh lắm.

Sau khi kiểm tra một hồi thì Tông Thủ cũng miễn cưỡng hiểu rõ. Ý chí của Tông Nguyên vẫn có tác dụng với thân thể, không chịu hợp tác với mình, động tác tự nhiên không có khả năng trôi chảy.

Sơ Tuyết nghiêng đầu qua nhìn xem, sau nửa ngày mới có hơi khó hiểu nói:

- Thiếu chủ, cảm giác có chút vô dụng a. Thời điểm đánh nhau với người khác chẳng lẽ cũng phải bất thủ ấn sao, quá phiền toái? Hơn nữa bộ dạng như vậy ta một tay cũng có thể ngược đãi hắn đấy.

Tông Thủ cũng xoắn xuýt một hồi, bí pháp này hiển nhiên không phiền toái như vậy. Tình huống bình thường dường như chỉ cần một ý niệm là có thể sai khiến rồi, không thể nào kém hơn cả hồn thú cần kết ấn a?

Hiên Viên trầm ngâm một hồi, bộ dáng muốn nói lại thôi, đi tới đưa mắt nhìn Tông Thủ, lúc này không chần chờ lắc đầu nói:

- Bí pháp vừa rồi của thế tử hình như có được từ Ma Môn? Có thể là ngươi chưa bao giờ nhìn thấy qua rồi, bí pháp của Ma Môn khống chế chính là quân nhân cường đại. Hơn nữa phương pháp này còn phải phối hợp với ma khí chuyên dụng mới được. Mà pháp môn của Ma tông phần lớn tai hoạ tàn nhẫn. Thế tử ngươi là yêu vương tương lai, con dân hàng tỉ, quyền mưu giết chóc là không thể nào thiếu được. Nhưng mà bí pháp bất nhân bất nghĩa này nên tận lực ít dùng đi. Còn có tên Tông Nguyên này, dù sao cũng là đường huynh của thế tử. Ngươi nhục nhã hắn như vậy còn không bằng cho hắn một kiếm giết đi. Nếu phương pháp này không thành thì dứt khoát cho hắn được thống khoái.

Thấy Hiên Viên nói như vậy, bộ dáng như làm cô giáo làm cho Tông Thủ không khỏi đau răng một hồi.

Tông Nguyên nghe xong vô cùng cảm động, thiếu chút nữa đã chảy nước mắt. Hiên Viên tiểu thư thật sự là người tốt! Càn Thiên Sơn có thể có được chủ mẫu như vậy thật sự là rất may. Tâm tình của hắn hiện giờ thà rằng chết còn hơn.

Tông Thủ nhắm mắt suy ngẫm một hồi, hắn đoạt được bí pháp Ma Môn này xác thực là tàn thư, phía trước thiếu vài trang. Giờ phút này mặc dù tăng thêm Thất Liên Hồn Châm cũng không cách nào đền bù. Nhưng mà thật sự không phải không có cách giải quyết, sau nửa ngày đang lúc ánh mắt Tông Nguyên có hy vọng lóe lên, cũng chỉ thấy Tông Thủ bỗng nhiên lại hung hăng mở miệng nói:

- Như thế nào vô dụng? Hắn sau này còn dám không nghe lời sao. Ta sẽ cho hắn tới cửa thành Càn Thiên Sơn tự an ủi ba ngày ba đêm! Muốn hắn sống không được chết không xong...

Lời còn chưa dứt Tông Nguyên đã "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, trên mặt có nước mắt chảy dài. Ai nói đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ vì chưa tới chỗ thương tâm mà thôi, bản thân mình làm sao rơi vào tay của ma đầu như vậy a.

Ánh mắt Hổ Trung Nguyên lập tức sáng ngời, lớn tiếng tán thưởng:

- Thế tử cao minh, không ngờ nghĩ ra biện pháp này, Hổ Trung Nguyên sẽ học chiêu này nha. Thế tử quả nhiên là anh tài ngút trời, trí tuệ hơn người, bội phục bội phục!

Tông Thủ âm thầm kinh ngạc, không khỏi nhìn qua Hổ Trung Nguyên một cái. Nghĩ ngợi nói thằng này bổn sự không được tốt lắm, công phu vuốt mông ngựa lại làm quá tốt.

Sơ Tuyết cùng Hiên Viên sắc mặt đỏ bừng, đều nhao nhao "phun" một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.

Biện pháp này quả nhiên là ác độc, chỉ cần mất mặt chút ít là không ai dám kháng mệnh.

Hiên Viên nhíu mày, sau một lát lại bình phục lại. Tông Nguyên đã lựa chọn là địch với Tông Thủ thì đương nhiên phải gánh hậu quả. Tông Thủ tuy làm có quá mức nhưng đây là chuyện đương nhiên.

Mặc dù nàng vẫn kiên trì nhân nghĩa nhưng cũng không cứng nhắc.

Tông Thủ lại kết ần lần nữa, quả nhiên Tông Nguyên lại không chống cự, hắn giống như con rối bị điều khiển, không có nửa phần không lưu loát.

Lập tức lặng lẽ cười cười, cởi bỏ khống chế với Tông Nguyên. Nhưng mà sinh tử của thằng này còn trong ý niệm của hắn. Cũng không lo thằng này lại chạy trốn, hoặc là tự sát các loại.

Hắn khẽ vẩy tay, đem những thú tinh còn hữu dụng thu hồi lại, động thủ xóa linh trận đi. Bỗng nhiên Tông Thủ nhíu mày nhìn qua xa xa.

Chỉ thấy vài tên kỵ sĩ đúng là này chạy như bay qua đây. Nhưng có ba tên Tiên Thiên Võ sư mặc huyền giáp, cưỡi ngự phong câu, qua một lát là tới trước mặt. Lúc trông thấy Hiên Viên thì tên đi đầu ánh mắt sáng ngời.

Sau khi quát mấy roi ngựa thì phi thân đến trước người Hiên Viên cúi người bái:

- Tiểu thư vạn phúc! Thành chủ phu nhân bệnh nặng. Chúng ta nhận lệnh của phu nhân đến thỉnh tiểu thư sớm quay về.

Lúc nói chuyện ánh mắt nhìn quanh, khi trông thấy Tông Thủ thì ánh mắt chuyển thành sâm lãnh.

Hiên Viên nhìn thấy thì giật mình, sau một khắc lại dùng con người hàn ý lạnh lẽo nhìn qua, lạnh lùng nhìn qua Lý Vân Nương sau lưng.

Thứ hai là khôi phục bình tĩnh, âm thầm thở dài. Những người này cuối cùng cũng tới, nhưng mà thật sự quá muộn.

Hiện tại Lý Vân Nương cũng thở dài, nơi đây gần như vậy, một Tông Thủ hồn nhiên chưa phát giác mây mù tràn ngập. Âm thanh của lão giả cũng thở dài.

- Một kiếm kia quả nhiên là ý vận xa xưa, dư vị vô cùng. Mặc dù đã qua nhưng vẫn khó quên như cũ. Tốt cho một người thiện tấn công ngăn được chín tầng trời. Cũng khó trách Hổ Thiên Thu cuối cùng vẫn bại trong tay của hắn. Tinh tế như thế có thể đấu kiếm với trời, vô câu vô thúc, vô tích có thể tìm ra, biến hóa thất thường. Đây không phải là một kiếm của phàm phu tục tử...

Nói những lời này vẻ mặt Nghiêm Phàm dư vị, dường như đắm chìm hưởng thụ ý cảnh đó.

- Thiên tư cao tuyệt, kiếm ý linh động tuyệt diệu như Bách Linh Diệu Tuyệt Kiếm của Ngũ Tuyệt Sơn Trang chúng ta, thật sự là dư vị, vô cùng phù hợp ý cảnh. Chỉ cần thêm một chút tu hành là có thành tựu... nguồn TruyenFull.vn

Tuy đang ở giữa không trung, trong tầng mây có bàn và đầy đủ đồ ăn thức uống.

Mà ngồi đối diện Nghiêm Phàm đương nhiên chính là Thái Nguyên Tiên Tử Thủy Lăng Ba, giờ phút này đúng là cười lạnh không thôi.

- Thật không biết xấu hổ! Ngươi nói hắn thích hợp tu hành Bách Linh Diệu Tuyệt Kiếm của các ngươi, có thể hắn có thiên tư kiếm đạo nhưng mà kiếm thuật lại không cách nào tu tới đỉnh phong nha?

Nghiêm Phàm cười ha hả, mở một mắt ra nói:

- Hẳn là Tiên Tử còn không có buông tha cho? Kẻ này chịu bỏ ra món tiền khổng lồ chỉ vì cứu trợ mấy trăm vạn dân chúng. Có thể thấy được hắn tâm địa thiện lương, chính là người trong chính đạo.

- Tâm địa lương thiện? Chỉ tiện tay bố thí đã được ngươi nói tâm địa thiện lương? Nếu thật sự là như thế thì hắn không cần tu luyện kiếm pháp tà môn rồi.

Vốn định cãi lại nhưng Thủy Lăng Ba càng nói càng hưng phấn, ánh mắt tỏa sáng:

- Kẻ này giết người không chớp mắt, tâm tư cẩn thận, thủ đoạn độc ác, tâm của hắn là thượng giai, rất thích hợp với Thương Sinh Đạo của ta mới đúng.

- Lời ấy sai rồi!

Nghiêm Phàm lại lắc đầu:

- Kẻ này biết rõ kia là những nô lệ kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn vẫn không chút do dự quả quyết ra tay, có thể thấy được tâm của hắn thế nào. Hài tử như thế làm sao thích hợp với Thương Sinh Đạo của các ngươi? Về phần bộ kiếm pháp kia...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio