- Ngày hôm nay các ngươi là thắng mà không oai, bất quá Sư Pháp Thiên ta cũng biết đánh trận chi đạo, đạo lý không từ thủ đoạn. Không quản các ngươi có ý đồ gì, chỉ cầu các hạ cho Tuyết Sư nhất tộc chúng ta một con đường sống, một chút mặt mũi. Sư Pháp Thiên ta làm nô, làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng cam nguyện.
Tông Thủ căn bản là không có chú ý lắng nghe, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy nữ tử sư tộc.
Sau đó trong chốc lát đã biết trong trò chơi Thần Hoàng, hình tượng của nữ tử sư tộc do nhà đầu tư trò chơi hư cấu hoàn toàn khác biệt với nữ tử trước mắt.
Kỳ thật Tông Thủ ngẫm lại cũng hiểu, nhà đầu tư đều không thể biết được trước khi linh triều bắt đầu, vị trí cụ thể của Tuyết Sư tộc ở đâu thì đương nhiên không thể biết hình dáng của họ.
Trong lòng hắn cũng không thấy thất vọng, Tông Thủ ngược lại hỏi:
- Ngươi là Sư Pháp Thiên? Tuyết Sư tộc trưởng? Như vậy con gái thứ tư của ngươi là ai?
Không có biện pháp, một chút tin tức đáng tin cậy cũng chỉ có như vậy.
Sư Pháp Thiên nhướng mày hơi ra chần chờ. Giây lát sau, khi Tông Nguyên lần nữa tăng lực đã biết chính mình cự tuyệt không được, hừ lạnh một tiếng nói:
- Người thứ ba bên trái.
Ánh mắt Tông Thủ lập tức xoay qua chỗ khác, sau đó thì triệt để ngơ ngẩn.
Tầm mắt của hắn nhìn thấy lại là một thân ảnh một cái nho nhỏ, không phải tuổi còn quá nhỏ, bộ dáng chỉ có mười tuổi nhưng thân hình tương đương với thường nhân bảy tám tuổi. So với huynh đệ tỷ muội cao lớn bên cạnh nàng thì quả thực quá bé.
Trên mặt nàng lấm lem bùn đất, một đôi mắt ngập nước nhút nhát e lệ nhìn hướng bên này.
Trong chớp mắt, tư thế hiên ngang, thân ảnh có dáng người cao gầy thể hình khỏe đẹp cân đối triệt để sụp đổ.
Tông Thủ bỗng nhiên minh bạch trong sử sách tại sao miêu tả kì quái với nàng nhiều như vậy.
- Quanh năm dùng mặt quỷ kỳ nhân, dáng người khác hẳn với thường nhân.
Này quả nhiên là khác hẳn với thường nhân, dáng người của nàng trong số tộc nhân đã coi như nhỏ nhắn xinh xắn rồi.
Tông Thủ lại bước đi ôm tiểu cô nương này vào trong ngực, sau đó dùng tay áo giúp nàng lau đi bùn đen trên mặt rồi bật cười một tiếng, gương mặt xinh đẹp như vậy, trách không được ngày sau lại thường xuyên mang mặt nạ.
Bất quá trong đầu hắn vẫn có chút không dám tin, mười năm sau, trận chiến mở màn thay đại ca lấy tổn hại vân hạm khiến cho Đào Vân Thành nguyên khí đại thương, suy sụp. Về sau thống soái tội dân, lớn nhỏ hơn ba trăm chiến, vô luận hạm chiến hay lục chiến đều chưa từng thua trận; cuối cùng bị huynh trưởng đố kỵ chỉ có thể ẩn cư, lại bảo hộ Đế Quốc dưới Vân Hải mà mất mạng. Được toàn bộ Vân Giới xưng là cân quắc() vô song chính là tiểu bất điểm này?
()Cân quắc: phụ nữ
Trong nháy mắt Tông Thủ cơ hồ hoài nghi sách lịch sử hắn xem qua tựa hồ cũng không đáng tin cậy.
Bất quá lập tức trong lòng Tông Thủ khẽ nhúc nhích, lấy một tấm phù thiêu đốt giữa không trung, một đạo linh quang trốn vào ở trong mi tâm cô bé này hình thành một quân cờ hình phù lục, sau đó lại dùng Huyễn Tâm Kính đưa thần hồn của nàng vào trong.
Chỉ một phút đồng hồ sau, chỉ thấy tiểu cô nương tấm phù mi tâm nàng bỗng nhiên nứt vỡ, quang hoa của Huyễn Tâm Kính cũng thoáng tối sầm lại.
Sau đó đôi mắt trìu mến động lòng người cực kỳ ủy khuất nhìn sang.
Tâm thần Tông Thủ triệt để thất thần, vừa rồi hắn dùng Huyễn Tâm Kính hình thành một cái ảo cảnh. Dù sao vẫn là tiểu hài tử, cũng không thể có thể huyễn ra đồ vật biến thái, chỉ là một quân cờ binh lưu hành đời sau mà thôi.
Nhưng kết quả cuối cùng thì ngoài dự đoán mọi người.
Giật mình chỉ chốc lát Tông Thủ mới lại mỉm cười:
- Cô bé này tên là gì?
Sư Pháp Thiên cảm thấy cổ quái, rồi lại không thể không đáp:
- Tuyết Sư nhất tộc ta, nữ tử mười bốn tuổi mới có tên.
- Ta thay nàng lấy một cái tên, Sư Nhược Lan. Ngươi cảm thấy thế nào?
Tuy là hỏi ý kiến nhưng không hề có ý hỏi thăm, bất quá lúc Tông Thủ ngẩng đầu lên, da đầu lại có chút run run, chỉ thấy mấy nàng Sơ Tuyết, có chút đều dùng thần sắc dị thường nhìn tới.
Lộ trình trở về không có sóng gió gì, bất quá dọc theo con đường này, liên tục mấy ngày, Tông Thủ đều xấu hổ vô cùng.
Bởi hắn bị mấy nữ nhân dùng ánh mắt xem thường nhìn chăm chú, Tông Thủ liên tục vài ngày theo khuôn phép cũ. Lúc này mới khiến cho ánh mắt chung quanh dần dần khôi phục bình thường.
Bất quá mấy ngày sau, Hiên Viên Y Nhân từ bên trong Đan thất đi ra biết được tình hình thì trước tiên hung hăng nhéo hông Tông Thủ mấy cái.
Cuối cùng lại có chút đau lòng nói:
- Nguyên lai tiểu Thủ thích con gái tuổi còn nhỏ, khó trách tại Vân Thánh Thành Y Nhân mặc dù muốn, tiểu Thủ cũng không nguyện lấy ta.
Tông Thủ im lặng hồi lâu, đúng là tới tới sông Long hà cũng không rửa sạch, Long Hà là một con sông lớn ở trung ương Vân Giới, một năm bốn mùa rất đục, người nhảy vào thì càng thêm bẩn không thể tắm rửa.
Bất quá chư nữ ngược lại đều yêu thích Sư Nhược Lan, nhất là Sơ Tuyết suốt ngày coi Sư Nhược Lan trở thành búp bê vải, ôm vào trong ngực không chịu buông.
Bất quá tiểu cô nương này không biết rốt cuộc là sợ người lạ hay là hướng nội mà rất ít nói chuyện. Ngẫu nhiên mở miệng khiến người ta nghe được những thanh âm thư thái vô cùng.
Bên trong chư nữ, duy chỉ có Triệu Yên Nhiên là thần sắc khác lạ. Bất quá mãi tới khi đội tàu sắp tới cơn xoáy Vân Hải mới nhịn không được mở miệng hỏi thăm:
- Ta thấy ngươi đối đãi với Sư Nhược Lan đặc biệt bất đồng. Rất là yêu thích, bất quá không giống tình yêu nam nữ đặc biệt là từ lần thứ nhất gặp mặt, sử dụng Huyễn Tâm Kính thì cảm xúc càng quái dị và vô cùng kịch liệt. Tư chất cô bé này, ta cũng xem qua, vô luận linh pháp võ đạo cũng không quá đáng thượng trung mà thôi. Thật không biết Sư Nhược Lan rốt cuộc là có cái gì bất phàm, đáng giá để ngươi coi trọng như thế?
Tông Thủ cười cười cũng không giải thích, hắn lấy ra một khối xương thú ở bên trong túi càn khôn cẩn thận tạo hình.
Sau đó một phút đồng hồ, một bàn cờ quái dị xuất hiện trước mặt hai người.
- Đây là binh kỳ? Trước kia chưa thấy qua, chẳng lẽ đây là binh kỳ trong ảo ảnh đó?
- Còn có thể là cái gì?
Tông Thủ khẽ lắc đầu, sau đó cầm lấy mười mấy quân cờ biểu tượng các loại binh chủng hạ xuống bàn cờ, hắn thản nhiên nói:
- Giúp ta hạ mấy bố cục.
Quy tắc của nó rất đơn giản, quân cờ biểu tượng kỵ binh bộ binh cung binh đều ghi rõ tốc độ hành quân cùng lực sát thương, thậm chí thanh máu HP. Từng hiệp gián đoạn có mấy cái xúc xắc, bên trên không phải một hai ba bốn năm sáu mà là văn tự. Gió lớn cấp mấy, rồi mưa to...
Triệu Yên Nhiên không lâu lắm đã học được, nhưng liên tục đánh vài ván đều bại trận. Cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Không được, ngươi căn bản là khi dễ người!
Bỗng trong lòng nàng khẽ nhúc nhích:
- Chẳng lẽ Sư Nhược Lan bên trong ảo cảnh còn hơn ngươi?
- Nào có? Thành tích của nàng còn tệ hơn ngươi. Một tiểu cô nương mà thôi, dù thông minh thế nào sao có thể thắng được ta?