Thần Hoàng

chương 437: kinh mạch dị biến (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn Kim Bất Hối đang chán chường thuận miệng phàn nàn nhưng không ngờ những lời này chưa dứt, chỉ thấy hai mắt bức họa đối diện kia bỗng nhiên như sống lại lạnh lùng nhìn khiến trong lòng của hắn phát lạnh.

Bất quá khi Kim Bất Hối cẩn thận nhìn tới, , bức họa kia bình tĩnh như thường, cũng không có chỗ nào khác lạ.

Tông Thủ không tự chủ nhớ tới Diệp thị tỷ muội. Không phải sương không phải hàn, trong cơ thể hai người này hơn phân nửa có long huyết hoặc chính bản thân hai nàng là Long thể hoặc là kế thừa huyết mạch chân long Yêu tộc.

Khuôn mặt của hai nàng rất đẹp bất quá trong mắt hai nàng, nhân loại mà có hai cái long giác rất xấu.

Sau một lát Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan cũng đi tới, thấy cánh cửa này thì phát sầu.

Hai nàng phối hợp với Kim Bất Hối nghĩ hết biện pháp, các loại phá cấm toàn bộ dùng hết vẫn không thể mở ra.

Hiên Vận Lan thì cũng may chỉ ở trước cửa cẩn thận phân tích cấm chế nghĩ đến kế sách đột phá.

Triệu Yên Nhiên bên kia ngay từ đầu thì bạo lực như Kim Bất Hối, còn khuyến khích tên mập này cùng nhau xuất lực.

Kết quả là cả hai chật vật không thôi, lực phản kích từ trong cửa không còn ôn hòa như trước.

Một đạo kiếm quang bỗng nhiên chém ra, khiến tóc của Triệu Yên Nhiên bay mất mấy lọn, Kim Bất Hối không kịp đề phòng bị sượt qua cổ. Kém chút nữa là bị một kiếm chặt đầu, toàn bộ thân hình hắn có chút run rẩy, có vẻ kinh hãi không thôi.

Cuối cùng ba người bỏ cuộc ngồi xuống bên cạnh thủy đàm, nơi này linh khí nồng đậm, hầu như không thua tại Thánh Địa Linh Phủ. Không còn gì tốt hơn để khôi phục chân khí hồn lực, Triệu Yên Nhiên soi mặt dưới đầm nước rồi thần sắc cực kỳ ảo não nhìn mái tóc bị cắt, nàng thở phì phì nói:

- Tông Thủ, ngươi đừng ngồi nữa. Mọi người đã đến đây, chỉ thiếu chút nữa thì có thể vào tầng trên. Không thể bị cánh cửa ngăn lại như vậy chứ?

Tông Thủ cũng không nói lời nào, thản nhiên nhìn Triệu Yên Nhiên, thấy nàng chỉ còn lại tóc ngắn tới cổ, trái phải cao thấp không đều, bất quá lại lộ ra mấy phần mỹ cảm mất trật tự tạo tư thế hiên ngang.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nữ nhân này quả nhiên là gặp may mắn. Vô luận bộ dáng nào cũng rất đẹp.

Kim Bất Hối vuốt vết thương trên cổ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thần sắc do dự nói:

- Ta thấy phương pháp cường công không nên dùng nữa. Vừa rồi ta đã có loại cảm giác, phảng phất lão gia hỏa trên cửa dường như là sống lại.

Sống lại? Ánh mắt Tông Thủ bỗng nhiên ngưng lại nhìn về phía cửa sắt, tiếp theo ở trong đôi mắt hắn ẩn lộ sự vui vẻ.

Hắn dĩ nhiên biết rõ, đến cùng nên mở cánh cửa này như thế nào.

Bất quá giờ phút này khí tức trong cơ thể hắn còn chưa khôi phục, lập tức hắn cũng không hề nhìn cửa sắt. Hết sức chuyên chú quan sát khí hải của mình.

Bên trong ngoại trừ Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý thì không còn gì khác, nhưng mà cảm giác trước đó tuyệt không có sai.

Nhất định là có đồ vật gì đó tiến vào trong cơ thể của hắn.

Không phải ở tại khí hải, vậy có phải sẽ ở nơi khác?

Tông Thủ lại phân thần hướng chín Luân Mạch của mình dò xét mọi nơi, sau đó quả thấy là bên trong có chút bất thường. Tổng cộng có chín Luân Mạch như có như không không ngừng du tẩu ở trong.

Trong đó sáu đầu như ẩn như hiện, cơ hồ nhạt không thể nhận ra, còn ba đường đã dung nhập vào Địa Luân Mạch. Bất quá nếu không cẩn thận chú ý, cũng không cách nào dùng linh giác cảm giác ra.

- Đây rốt cuộc là vật gì?

Tông Thủ vô thức nhíu mày, ngoài ngạc nhiên lại có chút ít lo lắng.

Dùng kiến thức gần vạn năm của hắn so với cái thời đại này cũng không phân biệt nổi những bóng dáng đó là gì?

Rốt cuộc là có ích với bản thân hay là có hại gì, hắn không biết đươc?

Tông Thủ phát giác hắn bình sinh ghét nhất bị người ta nhét loạn mấy thứ vào trong cơ thể.

Trầm ngâm một lát, Tông Thủ bỗng nhiên chém ra một kiếm. Sau lưng hắn lại hiện lên hư ảnh cự long, kiếm quang màu tím mát lạnh lướt qua, tiểu đình cách đó không xa bị kiếm khí trực tiếp chém đôi.

Ở trong một cái chớp mắt này, trong mắt Tông Thủ bỗng nhiên rạng rỡ tinh quang, hắn rõ ràng cảm ứng, thời điểm kiếm này sử xuất trong cơ thể chín hư ảnh kia sinh động dị thường.

Phảng phất trong cơ thể nhiều ra chín đầu luân mạch có thể điều động khí tức trong cơ thể.

Lúc trước Hám Thế Linh Quyết của hắn cùng cửu cửu long ảnh kiếm tâm quyết có chút không hài hòa thì giờ phút này không có vấn đề gì.

Kim Bất Hối ở bên cạnh tiểu đình thấy thế thì lại càng hoảng sợ, như chim sợ cành cong nhảy lên chạy trốn:

- Tông Thủ ngươi muốn giết ta hay sao?

Sau một lát, hắn mới phản ứng:

- Cửu cửu long ảnh kiếm của ngươi lại có tiến triển hả?

Nhị nữ Triệu Yên Nhiên đồng dạng kinh hãi nhìn tiểu đình bị chém đôi, tuy nhìn bề ngoài nó được làm bằng gỗ nhưng thực ra là mật văn tinh cương trải qua thiên chuy bách luyện mới làm được.

Muốn chém đứt được lục giai vật phẩm như thế thì Linh Khí phải mạnh hơn lục giai đỉnh phong, một kiếm vừa rồi của Tông Thủ sắc bén như thế nào?

Thần sắc Tông Thủ ngưng trọng lắc đầu thực sự không phải là đã có tiến triển mà lúc trước thiếu hụt, khi trong kinh mạch của hắn chảy xuôi hư ảnh chân long thì triệt để san phẳng.

Trước kia công pháp của hắn cùng kiếm quyết này có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thủy hỏa bất dung.

Muốn sử dụng kiếm này cần tiêu hao chân khí tiêu hao lớn, nhưng hôm nay lại không thành vấn đề, chỉ một kiếm này đã khiến chiến lực của mình tăng vọt.

Xem ra hư ảnh trong cơ thể mình là tốt, với lại lúc này hắn cũng không có biện pháp khu trừ.

Tiếp theo, hắn lấy bình sứ nhỏ ra, lúc trước vẫn chưa xem nó là cái gì nhưng vừa rồi khi hắn chém ra một kiếm kia thì cảm giác bên trong có đồ vật nào đó xao động muốn thoát ra.

Vì vậy Tông Thủ giờ phút này không nén nổi tò mò.

Sau khi mở nắp bình ra, Tông Thủ hít một hơi hàn khí, lập tức nắp chặt nút lọ lại.

Ba người Kim Bất Hôi ở chung quanh cũng trong một cái chớp mắt cảm giác được bên trong tán ra long uy mênh mông cuồn cuộn.

Kim Bất Hối cảm giác được vật bên trong nhất định không phải tầm thường, hắn không khỏi là nuốt nước miếng một cái hỏi:

- Trong đó rốt cuộc là cái gì? Bất quá nếu quá quý trọng, ngươi cũng không cần nói.

Tông Thủ trừng mắt nhìn hắn, sau đó cười để nói:

- Một bát giai Long Hồn, một cửu giai Long đan. Còn có một kiện đồ vật, ta không thể nói được.

Nghe được hai câu phía trước, thần sắc Kim Bất Hối thay đổi liên tục, hắn hối hận tới cực điểm.

Mà nghe câu thứ hai thì tính tò mò nổi lên nhưng ngại hỏi nữa.

Lòng tò mò còn hơn cả sự hối hận.

Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan cũng hít một hơi khí lạnh, bát giai chân long chi hồn, như vậy ít nhất lúc còn sống cũng là cửu giai.

Không giống với địa tinh thú bình thường, chân long này xếp vào thần thú, nếu bắt nó làm hộ giá tương đương với hai ba bát giai cường giả.

Tùy ý một tông môn nào cũng có lợi ích không nhỏ, mà cửu giai Long đan giá trị lại càng không cần phải nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio