Thần Hoàng

chương 446: long ảnh lão nhân (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn nhớ rõ trước kia tập trung nghiên cứu bách gia kiếm đạo chỉ là vì chọn lựa một con đường thích hợp nhất cho mình mà thôi.

Cuối cùng thời gian dần trôi qua thì đem vô số kiếm quyết, vô số kiếm thuật tinh hoa hòa hợp thành một.

Giờ khắc này Tông Thủ còn chứng kiến một loại càng thêm cao thâm, cũng càng rộng lớn.

Tông Thủ ẩn ẩn phán đoán chỉ cần chính mình đánh sập toàn bộ bức tường này thì hắn chẳng những có thể biết rõ ảo diệu của cửu cửu long ảnh kiếm, càng có thể chính thức nắm giữ Kiếm phách chi cảnh bên trong ý niệm võ đạo.

Đời trước thông qua trò chơi Thần Hoàng hắn sớm nắm giữ Kiếm phách không được đầy đủ trọn vẹn đã khiến cho kiếm thuật của mình có thể sinh linh!

Một kiếm lại một kiếm chém ra khó khăn lắm ở vết kiếm thứ sáu mươi ba, lưu ảnh trên vách đá lại thò ra một cái cự trảo, âm thanh gào thét khiến kiếm của Tông Thủ bỗng nhiên dừng lại.

Đến kiếm thứ sáu mươi bốn, kiếm quyết đằng sau hắn không thể tùy tâm sở dục vung xuống.

Cảm giác gian nan sau mỗi kiếm chém ra đều hao phí đại lượng tâm lực.

Tông Thủ hít sâu rồi thở ra một hơi, không nóng không vội từ trong tay áo lấy ra một viên Thập Mộc Dưỡng Tinh Đan ngửa đầu ăn vào.

Đây là linh đan bí truyền của Thương Sinh Đạo thiện ở bổ ích khí huyết. Bất quá cũng có bổ trợ cho tâm huyết tiêu hao, một viên không đủ, Tông Thủ lại liên tục lấy ra vài loại đan dược bất đồng ăn vào. Dùng chân lực thúc dục nhanh chóng tiêu hóa dược lực.

Hắn biết sau đây chính là trường chiến, vội vàng xao động không được. Chỉ có khiến cho mình thủy chung duy trì trạng thái tốt nhất mới có thể đẩy tốc độ cửu cửu long ảnh kiếm lên mức nhanh nhất.

Dù sao mình chỉ có thời hạn không đến nửa ngày chỉ đợi tinh lực thoáng khôi phục, Tông Thủ chém ra một kiếm, 'Phốc phốc' một tiếng, trên thạch bích lại xuất hiện một vết cắt.

Cũng đúng lúc này, bên tai Tông Thủ đột nhiên như đã nghe được thanh âm gì.

- Đây là thanh âm gì?

Bên ngoài Long Môn, giữa sườn núi của Tụ Long Sơn, Thủy Lăng Ba đang chán chường thì hai cái lỗ tai dựng thẳng lên cẩn thận nghe động tĩnh từ trong sơn thể truyền ra.

Chỉ một lát thì nàng nhướn mày khó hiểu.

- Đây là Long ngâm?

Thanh âm kia rõ ràng chính là long ngâm hơn nữa cấp bậc không thấp, khả năng trên cửu giai.

Nói cách khác, long này hơn phân nửa đã lột xác tiến vào tiên đạo chi môn!

Võ Thánh Lưu Ảnh làm sao lại xuất hiện biến cố bực này?

Tại đây tuy gọi là Tụ Long Sơn, động quật lại được xưng là Long Môn.

Nhưng sao có chuyện xuất hiện cự long chính thức ở nơi này.

Huyền Thái Cực đứng dậy bay lên trên trời lăng không nhìn xuống toàn bộ phạm vi Tụ Long Sơn.

Sau đó sắc mặt hắn trong chớp mắt trở nên cổ quái vô cùng.

Không phải cảm giác của hắn có vấn đề, mà là ngọn núi này quả nhiên là đang lay động.

Lăng Vân tông Linh Liệt chân nhân cũng đồng dạng bay lên bên cạnh hắn. Nếu bàn về tu vi linh pháp cao thâm, Linh Liệt kỳ thật mạnh hơn Huyền Thái Cực nhân tài mới xuất hiện một bậc.

Giờ phút này hắn dùng linh pháp tráo bao phủ hai mắt, cẩn thận mảnh nhìn qua, đồng dạng cũng nhíu mày khó hiểu.

- Hang đá bên trong ngọn núi hình như đang sụp đổ. Không có khả năng, Long ảnh võ thánh vì sao lại bị hủy diệt? Chẳng lẽ võ thánh đã vẫn lạc nhưng nếu như thế, ý niệm võ đạo hắn lưu lại nơi này cũng nên tiêu tán mới phải.

Ngữ khí của Linh Liệt không xác định làm cho đồng tử của Huyền Thái Cực nhẹ nhàng co lại, hít sâu một hơi đè nén sự kinh dị trong lòng. Sau đó thần sắc hắn trở nên thản nhiên nói:

- Như sư điệt chưa từng đoán sai, có lẽ đã có người chiếm được truyền thừa của cửu cửu long ảnh kiếm. Linh triều sắp nổi lên, có anh tài xuất hiện đúng là chuyện may mắn của Vân Giới ta.

Linh Liệt chân nhân lập tức ngơ ngẩn, kỳ thật mới hắn cũng không phải là không có nghĩ tới khả năng này.

Chỉ là sâu trong nội tâm có chút không cách nào tin nổi.

Lưu ảnh mở vạn năm, vô số anh tài chư tông chư phái đều bị phiền não vì câu đố này, không ngờ hôm nay đã bị phá.

Linh Liệt chân nhân đang muốn phản bác thì trong nháy mắt Thiên Địa chi linh nơi này kịch liệt chấn động. Sau đó vài bóng người xuất hiện ở chỗ phía dưới bên ngoài hang đá ngoại môn.

Ánh mắt họ mờ mịt nhìn khắp nơi.

Trong nội tâm Linh Liệt chân nhân lập tức trầm xuống, thời gian truyền tống ra ngoài sớm hơn, hẳn giống Huyền Thái Cực nói, cửu cửu long ảnh kiếm đã có chủ chắc tới tám chín phần mười.

Ánh mắt Huyền Thái Cực ngưng tụ sau đó nhìn Thủy Lăng Ba bình tĩnh tới nhập thần xa xa nói:

- Thủy Tiên tử, Huyền Thái Cực có sự tình muốn nhờ. Không biết Tiên Tử có thể không thi triển Chúc Chiếu Chi Thuật (thuật chiếu sáng) một chút để ta có thể nhìn thấy tình hình bên trong không?

Thủy Lăng Ba nghe vậy thì thật lâu về sau mới thu hồi ánh mắt. Sau đó thì cười lạnh một tiếng:

- Chúc Chiếu Chi Thuật? Ta thấy ngươi điên rồi. Nơi này chính là Tụ Long Sơn, có võ thánh ý niệm áp chế. Chúng ta chưa từng bước vào tiên đạo, ngay cả linh thức đều không thể thi triển chứ đừng nói tới Chúc Chiếu Chi Thuật.

Huyền Thái Cực cũng không cảm thấy phiền não mà chỉ vẻ không cam lòng, tự nhiên không chịu bỏ cuộc, hắn nhàn nhạt từ trong tay áo của mình lấy ra một đồ vật.

- Nếu là vị thánh nhân kia ở trong Vân Giới Huyền Thái Cực tự nhiên là không dám nghĩ. Bất quá ngày nay cách mấy trăm thế giới. Ta có Diệu Thiên Pháp Kính nhị giai, trong tay Linh Liệt sư thúc cũng có Vân Tượng Chân Ảnh Phù cửu giai của Lăng Vân tông. Chẳng lẽ Thủy Tiên tử không muốn xem tình hình bên trong đến cùng như thế nào? Tình cảnh hôm nay của mấy vị đệ tử Thương Sinh Đạo, Tiên Tử không lo lắng sao?

Linh Liệt chân nhân không nói một lời, trực tiếp vung ra một tấm phù lục.

Mà Thủy Lăng Ba hơi hơi do dự một chút cũng cười lạnh một tiếng. Một đạo chân khí chém ra thu Diệu Thiên Kính cùng phù lục tới trước mắt.

Miệng nàng niệm chân ngôn dẫn dắt Vân Tượng Chân Ảnh Phù rời đi, sau đó tay phải kiếm chỉ thẳng hướng quật thất, quát nhỏ:

- Mở!

Thoáng chốc một đoàn mây mù tụ tập lại, sau đó trong chốc lát một đám mây ngưng tụ trên không trung giống hình dáng của động quật, tiếp theo mây trắng tạo thành một bóng người.

Bởi vì chỉ là mây mù tụ lại nên tất cả mọi người cũng như vật đều có màu trắng, diện mạo cũng lộ vẻ mơ hồ.

Lông mày Huyền Thái Cực nhăn nhíu mày biết được Thủy Lăng Ba thi triển thực sự không phải là chiếu sáng, mà là cảm ứng quan ảnh hắn không nói cái gì, cẩn thận quan sát. Kỳ thật dù vậy cũng đã đủ rồi.

Hắn kỳ thật chỉ là lo lắng an nguy của hai sư đệ mình, một cái chớp mắt sắc mặt Huyền Thái Cực lại chuyển thành kinh nghi bất định.

Kim Bất Hối sao lại ở trong này? Tiểu tử này tiến vào nội môn từ lúc nào hay là chính mình nhìn lầm?

Cẩn thận nhìn lại, dáng người mập mạp hơn phân nửa không giả. Nhưng giây lát sau, Huyền Thái Cực lại chú ý tới tên sư đệ không nên thân của hắn.

Tất cả ánh mắt đều bị thân ảnh múa kiếm trước bức tường một mực hấp dẫn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio