Thần Hoàng

chương 546: dám lưu tên hay không? (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ phút này mấy người La Thế cùng một chỗ lẻn vào trong Nhạc Vũ Huyện thành và hơn trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ cũng nhao nhao quay về đơn vị, qua trong giây lát đã tụ tập đủ bốn trăm.

Mà phía sau Tử Tiêu Kiếm Kỵ cũng theo sát tới gần.

Tông Thủ giờ phút này bỗng nhiên dừng lại, dẫn bốn trăm kỵ đội ngừng chân trên đồi núi nhỏ. Thần sắc đạm mạc, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng bao quát ba trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ.

Khí tức hai bên cứng lại, mà Quý Linh Tử cầm đầu sắc mặt tái nhợt. Cảm giác Tông Thủ giờ phút này còn có bốn trăm Huyền Sinh Huyền Long Sĩ như là diều hâu bay lượn trên không trung, đang dùng ánh mắt nhìn qua con mồi bên dưới, giờ phút này hắn hận không thể trực tiếp tiến lên đem người này bầm thây vạn đoạn, đem những Thương Sinh Huyền Long Sĩ này chém đầu toàn bộ! Nhưng mà hắn cũng biết khí thế của bốn trăm kỵ sĩ này đang cực thịnh! Tuyệt đối không nên đi tranh phong.

Chẳng những không thể chiến còn cần lui! Ba vạn thiết kỵ chỉ còn lại hơn hai vạn bốn ngàn người. Giờ phút này đang chỉnh tề lui ra phía sau.

Mà Tử Tiêu Kiếm Kỵ cũng đồng dạng không dám lạc đàn, cũng dựa sát vào kỵ trận phối hợp tác chiến với nhau.

Thằng tới khi hơn mười vạn đại quân trong thành chậm rãi bước tới, tụ tập mười bảy vạn tinh nhuệ hợp cùng một chỗ, khí thế hừng hực thì Quý Linh Tử mới thở một hơi.

Nhưng mà trong quân lại có hai ngàn kỵ sĩ giáp đen lao ra ngoài, ánh mắt Quý Linh Tử dần dần trấn định lại.

- Đây là Ngạn Thành thiết kỵ của Nguyên Cửu Thần, là Hán vương tổ kiến một chi quân đội tinh nhuệ đặt ở dưới trướng của Nguyên Cửu Thần, nghe nói thực lực đều đạt tới Tiên Thiên.

Nghe được Huyền Thuật giới thiệu thì Tông Thủ cũng từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn thẳng qua soái kỳ bên kia.

Linh quang trong mắt hiện ra, sau khi nhìn qua mọi thứ trong tầm mắt thì nhìn thấy một trung niên nhân đang ngồi ngay ngắn trên kỵ thú ngũ giai, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Người này hắn nhận ra, lâm trước hắn nhìn thấy trong tranh vẽ rồi, chính là Nguyên Cửu Thần. Vị trí trong quân của hắn có vô số tinh nhuệ vây quanh..

Tông Thủ có chút mỉm cười một cái, lãnh đạm nói:

- Lập kỳ!

Vài tên kỵ binh sau lưng hiểu ý, đem một lá cờ lớn giơ lên cao. Nền lá cờ là màu đỏ thẫm, thêu lên bốn chữ to thiếp vàng Thương Sinh Huyền Long!

Mà chung quanh Huyền Thuật và bốn trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ chính là tinh thần chấn động, chiến ý càng dâng lên cao.

Quý Linh Tử bên kia trong lòng lại cả kinh lần nữa, biết được lĩnh quân Thương Sinh Huyền Long Sĩ không chỉ xông trận vô song, võ đạo cao tuyệt, ngay cả cổ vũ sĩ khí cũng là cao thủ.

Chỉ vô cùng đơn giản dựng lên cờ xí Thương Sinh Huyền Long thì khí thế đã áp đảo vượt qua mười vạn đại quân, không chút sợ hãi nào cả.

Cho dù lúc này có hơn ba trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ, nhiều ra hai ngàn Ngạn Thành thiết kỵ chiến lực không kém và mười bảy vạn tinh nhuệ làm hậu thuẫn cũng không có nửa phần nắm chắc sẽ chiến thắng.

- Nguyên Cửu Thần, xem ra ngươi không dám chiến rồi!

Nói chuyện là một Thương Sinh Huyền Long Sĩ sau lưng của Tông Thủ, lục giai đỉnh phong, là một trong ba thống lĩnh. Giờ phút này không cam lòng quát mắng:

- Thì ra lão cẩu này cũng có thời điểm sợ hãi đấy!

Lời còn chưa dứt thì chung quanh truyền ra tiếng cười lớn, tràn ngập khoái ý xen lẫn khinh thường

Thần sắc Huyền Thuật lại nghiêm nghị:

- Nguyên Cửu Thần dùng binh chu đáo, hôm nay sợ rằng giết không được rồi!

Tông Thủ có chút gật đầu, cũng tán thành. Xem quân trận kia, hơn mười vạn người xếp đặt thì trong đó một ít tinh nhuệ cũng tụ vào một chỗ, phối hợp tác chiến tứ phương.

Muốn cường công trận này thì cái giá phải trả rất thảm trọng.

Nhưng mà vẫn trong dự liệu của hắn, nhưng mà khi nhìn tận mắt thì cảm thấy tiếc nuối. Nếu như ngày hôm nay lấy được thủ cấp của tên này thì đó là chuyện làm người ta vui vẻ, cũng tránh được vô số phiền toái.

Suy nghĩ một lát Tông Thủ cưỡi ngân lân đạp phong thú xuống núi, mang theo kỵ đội, không vội không chậm chạy ra xa xa. Cuộc chiến hôm nay có ở lại cũng vô ích.

Quý Linh Tử bên kia cảm thấy trong miệng có đủ ngũ vị trần ai, vô cùng không cam lòng, nhưng mà không thể làm được gì cả, mạnh mẽ hét lớn một tiếng nói:

- Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Dám lưu tên hay không?

Mà phương của Thương Sinh Đạo lúc này hoàn toàn yên lặng, nghe được Quý Linh Tử hỏi cũng chỉ hỏi mình Tông Thủ.

Mà Tông Thủ lúc này không quay đầu lại, hắn suy nghĩ có nên nói hay không. Nhưng sau khi suy nghĩ thì hắn cười nói lớn:

- Thương Sinh Đạo - Đàm Thu!

Âm thanh trầm thấp truyền ra, lại bởi vì khắp nơi yên tĩnh cho nên nó truyền đi hơn mười dặm.

Lúc này Quý Linh Tử lại nhíu mày, cái tên này lúc trước hắn chưa từng nghe nói qua. Rồi sau đó trong nội tâm của hắn cũng trầm xuống, biết được cái tên này trong vòng mấy ngày sẽ truyền ra khắp Vân Giới.

Nhớ rõ Thương Sinh Đạo hai mươi năm trước có một Phương Văn, một Thủy Lăng Ba, cơ hồ là chiếm hết phong quang một đời...

Hai mươi năm sau, vào ngày hôm nay lại xuất hiện một Đàm Thu. Thời điểm đang yên lặng thì trong kỵ đội lại có một người chạy ra, âm thanh lạnh lùng nói:

- Thủ tịch nói hơn mười đồng môn kia của Thương Sinh Đạo chúng ta, trước hết giao cho các ngươi khoản đãi thật tốt. Nhớ rõ là phải ăn tốt mặc tốt. Một tháng sau sẽ trao đổi người với các ngươi.

Sau khi nói xong thì hắn cười ha hả, lần nữa đuổi theo bốn trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ.

Quý Linh Tử phiền muộn đến sắp thổ huyết, chỉ có thể trơ mắt nhìn kỵ đội này nghênh ngang rời đi mà thôi.

Mà trong kỵ đội đạo binh Thương Sinh Đạo lúc này nếu xông trận thì có ít người không xong. Nếu như du đấu thì không phải là không được.

Nhưng mà số lượng cường giả thất giai đã bị san bằng, tinh nhuệ thiết kỵ cũng hoàn toàn lâm vào hạ phong.

Bên kia còn có Long Linh tử cùng Mộc Linh tử hai người rơi vào trong tay giặc, không thể không sợ ném chuột vỡ bình.

Cũng vào lúc này khi người cuối cùng Thương Sinh Huyền Long Sĩ biến mất trong tầm mắt.

Nguyên Cửu Thần cũng từ quân trận phía sau đi ra ngoài, đứng cùng chỗ với Quý Linh Tử. Thần sắc cũng vô cùng tái nhợt, sắc mặt khó coi vô cùng nhìn qua người Thương Sinh Đạo vừa rời đi.

- Thương Sinh Đạo này quả nhiên là đáng giận. Sau Thủy Lăng Ba không ngờ lại xuất hiện nhân vật yêu nghiệt. Không chỉ trí tuệ thiên tư cao tuyệt, xông trận vô song, hắn là một danh tướng. Quý Linh đạo huynh, không biết ta và ngươi hôm nay phải nên làm thế nào mới tốt?

Quý Linh Tử cũng thở một hơi, cưỡng chế nỗi lòng.

Danh tướng vô song không đáng sợ, có thể nắm giữ kiếm ý cực kỳ và có cả Thương Sinh Đạo làm hậu thuẫn thì đó là tuyệt thế vô song, đây mới là điểm làm người ta sợ hãi.

- Người này chắc chắn khó giải quyết, nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc. Hôm nay Thái Linh sư đệ và mấy trăm đồng môn chết trận, thù này không thể không báo.

Đôi mắt Nguyên Cửu Thần sáng lên, cuối cùng khôi phục chút ít thần thái. Hắn sợ nhất chính là Thái Linh Tông nửa đường buông tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio