Thần Hoàng

chương 591: tuyệt đối không thể! (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khôi lỗi hàng linh thuật chính là một loại linh pháp phẩm giai cực cao sau khi linh sư bước vào tiên đạo chi môn nhưng tạo ra một loại khôi lỗi tương đương với thân ngoại hóa thân thì chiến lực chỉ bình thường.

Bất quá điều này cũng bởi vì tu vi của Dương Phàm chưa đủ, nếu là cường giả tiên cảnh dùng phù này thì người giấy có thể coi là cường giả tiên cảnh chân chính, tự nhiên là nhìn phẩm chất linh phù thời gian duy trì cũng bất đồng.

Giống như tấm trong tay hắn rõ ràng cho thấy thượng phẩm, xuất từ tay phù lục đại sư đủ duy trì bảy ngày. Còn nếu là hóa thành chiến đấu có thể chèo chống bốn canh giờ, bất quá ngược lại thật sự là ngoài ý muốn, Long Tượng thành chủ, thật đúng thâm tàng bất lộ, rõ ràng đã là bát giai Linh Sư! Có thể xuất ra loại đẳng cấp phù lục cùng cửu âm tử mẫu lôi, toàn thân nhất định rất giàu.

Chợt Tông Thủ cười lạnh một tiếng, trước mặt hắn mặc dù chỉ là một phù lục cùng loại thân ngoại hóa thân. Bất quá kỳ chủ nhất định đã ở phụ cận không xa, tuyệt không hơn trăm dặm!

Hơi phẩy tay áo một cái, trong điện phủ gió lạnh lóe lên, phảng phất có vật gì bỗng nhiên biến mất ở trong thiên. Hơn mười miếng cửu âm tử mẫu lôi trong tay áo của Tông Thủ cũng chẳng biết đi đâu.

Tông Thủ lại quay đầu nhìn về phía Khổng Dao, lúc này mới phát giác nàng này đang ngây ngốc.

Lông mày hắn nhăn lại, thản nhiên hỏi:

- Khổng Đốc Suất, ngươi nói vâng lệnh hoàng đế Đại Thương mà đến, có việc bẩm báo, đến cùng là vì chuyện gì?

Trong lời nói của hắn dùng chút ít chân lực chấn nhiếp tâm thần, Khổng Dao vừa tỉnh nhìn Tông Thủ, trong chốc lát thần sắc hắn phức tạp dị thường.

Sau một hồi lâu, nàng mới đè nén nỗi lòng nói:

- Không biết điện hạ có từng nghe nói qua linh triều? Có biết bên ngoài Vân Giới ta có vô số kẽ nứt thời không?

Thấy Tông Thủ gật nhẹ đầu, Khổng Dao không nhiều lời mà đi thẳng vào chính đề nói:

- Thời điểm Thượng cổ Vân Hoang, linh triều biến mất kỳ thật chính là do con người làm ra. Mấy vị chí cảnh Tôn Giả tự tay làm phong ấn toàn bộ Linh Năng tứ phương, bởi vậy có thể khiến dị tộc giới khác xâm nhập kẽ nứt thông đạo Vân Giới ta nhất nhất phong ấn. Sau đó tạo ngũ đại khung cảnh, trấn áp giới hà...

Tông Thủ cười cười, chuyện này hắn biết, Kẽ nứt có một nửa là công lao của dị tộc ngoại giới, một nửa thì là người của Vân giới đánh ra. Tiếp theo hắn có chút suy nghĩ đã hiểu vị Quân Thần tương lai của Đại Thương này rốt cuộc tới đây làm gì.

Ngữ khí của Khổng Dao lập tức biến đổi lộ ra vẻ ngưng trọng dị thường:

- Như vậy quân thượng cũng biết một khi linh triều nổi lên. Linh Năng Vân Giới cực thịnh, phong ấn vạn năm thiên địa chi linh toàn bộ bộc phát, áp bách bên ngoài khe hở và rất nhiều thông đạo phong ấn vạn năm trước sẽ lần nữa thông suốt? Khi đó dù là ngũ đại khung cảnh, cũng không cách nào trấn áp.

Dừng một chút, Khổng Dao tiến nhập chính đề:

- Mạt tướng vâng hoàng lệnh tới, thay bệ hạ hỏi một câu nguyện phiên thuộc (nước chư hầu, thuộc địa) của Đại Thương ta cùng chống chọi với kẻ thù bên ngoài? Nếu như tình nguyện, Đại Thương ta tất nhiên sẽ đối đãi với như quận vương, mặt khác ban thưởng trăm vạn thượng phẩm phù giáp phù binh trợ quân thượng thống nhất Đông Lâm Vân Giới.

Tông Thủ thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, rồi hắn không cần suy nghĩ đã lắc đầu:

- Cùng chống chọi với kẻ thù bên ngoài có thể! Phiên thuộc thì miễn đi, Cô không muốn làm thần người khác.

Trong lòng hắn thì oán thầm, trăm vạn thượng phẩm phù giáp phù binh, nhìn như thật nhiều, cũng rất có thần ý nhưng chẳng lẽ phải nói cho nàng này biết: Kỳ thật đây chỉ là trang bị đào thải của Càn Thiên Sơn ta, chỉ cần nửa năm, tiêu chuẩn thấp nhất của trung quân cũng đều là nhất giai linh binh linh giáp?

Lại nói sự tình này phải cẩn trọng, nếu định để Càn Thiên Sơn thuộc sở hữu trung ương hoàng triều, như vậy sau này sẽ bó tay bó chân. Rất nhiều sự tình không thể làm.

Hắn là đích truyền nhị đại của Thương Sinh Đạo đường đường chính chính ma tông, là địch của Đại Thương, làm thần tử người khác, dùng thần kháng quân là mất chính đạo.

Địch quốc này ngày sau tạo phản cũng có thể yên tâm thoải mái.

Chân mày lá liễu của Khổng Dao nhăn lại không có gì ngoài ý muốn, nàng trông thấy kiếm khí đế vương xích hoàng sắc của Tông Thủ đã minh bạch, việc này hơn phân nửa là tay không mà về. Bất quá Khổng Dao chưa từng buông tha, lại lên tiếng nói:

- Quân thượng chắc không biết, một khi linh triều phong doanh, Vân Giới chư tông chư phái cũng nhất định là tùy theo cường thịnh. Nhất định muốn áp bách thế gian này rất nhiều vương triều. Thời điểm Vân Hoang đã là như thế, chư tông cực lực chủ quan. Bệ hạ Đại Thương có ý các nước đồng tâm hợp lực liên thủ mà làm mới có thể kháng cự. Xin quân thượng nghĩ lại!

Tông Thủ lại lắc đầu, từ chối cho ý kiến, trực tiếp chuyển hướng:

- Đốc Suất ở xa tới mệt nhọc, không bằng nghỉ ngơi nhiều mấy ngày tại Càn Thiên Sơn của Cô được chứ?

Khổng Dao há hốc mồm, ý muốn khuyên nữa, cuối cùng tức cười, nàng biết Tông Thủ, uyển chuyển cự tuyệt, có ý tiễn khách.

Còn đang trầm mặc suy ngẫm thì phía sau nàng truyền ra một tiếng hừ lạnh:

- Rõ ràng sắp tới diệt quốc lại không biết tốt xấu! Cây cỏ cứu mạng đến trước mắt không biết bắt lấy. Đúng là có mắt như mù!

Lông mày Tông Thủ nhíu lại lạnh lùng nhìn lại, chỉ thấy sau lưng Khổng Dao có một thân ảnh niên kỷ ba mươi tuổi, ăn mặc áo giáp, mặt như đao gọt, lộ ra vài phần khinh thường.

- Người kia là ai?

Khổng Dao cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ nói:

- Đây là thuộc cấp ngoại thần Lý Tri Nhạc, bộ hạ của mạt tướng thống lĩnh một bộ, hắn nói năng có hơi thất lễ, xin quân thượng chớ trách.

- Cô tự nhiên sẽ không trách hắn!

Tông Thủ lặng lẽ cười cười, trong mắt chớp lên một tia hàn mang:

- Bất quá thực sự không thích người không biết diễn xuất, bảo hắn cút ra khỏi Hàm Yên cung cho Cô!

Sắc mặt Lý Tri Nhạc lập tức tái nhợt, trong mắt bùng lên sự giận dữ.

Cùng lúc này ở trong một khu rừng cách Càn Thiên Sơn thành bảy mươi dặm.

Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, từ trong nhập định tỉnh lại. Lau khóe môi, hắn thấy trên tay dính dính, nhìn kỹ lại thì là máu tươi.

Đây là thần hồn bị hao tổn mới như thế.

Giờ phút này bên cạnh hắn còn có ba người, một thị nữ mỹ mạo tên Đàm Hương. Hai người khác đứng xa hơn một chút một ít đều mặc thiết giáp. Từng người cầm trong tay một cây đại thương, một tên Phùng Quang, kẻ còn lại tên Chu Vấn, là hộ pháp thất giai cường giả là của hắn, cũng là người thân tính nhất. Hiện gườ cả hai mang thần sắc lo lắng nhìn sang.

Dương Phàm cười cười lắc đầu, ra hiệu chính mình vô sự. Rồi sau đó thì đứng lên nhìn về phía Càn Thiên Sơn thành xa xa.

- Tông Thủ quả nhiên là vô lễ!

Từ đỉnh Càn Thiên Sơn xuống, Lý Tri Nhạc vẫn tức giận không thôi. Trước khi đi Tông Thủ dùng ánh mắt miệt thị khinh thường như một cây gai đâm vào lòng người ta.

- Trước đó ánh mắt của ta thiển cận đoán sai người này, tính tình ngang ngược kiêu ngạo như thế thì sao có thể để Đại Thương ta vào mắt? Hừ! Tông Thủ tưởng Đông Lâm Vân Giới là vật trong bàn tay hắn sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio