Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Siêu vẫn còn nằm thẳng cẳng trên sô pha ở phòng khách của Diệp Huân, cái chăn bị đá bay xuống sàn nhà, một chân giơ cao quàng qua lưng dựa của sô pha, nếu đứng mà dùng tư thế này thì có thể diễn luôn vai anh hùng lục lâm hảo hán chuẩn bị hy sinh anh dũng.

Tuy hệ thống sưởi trong phòng vẫn hoạt động tốt nhưng để như vậy sẽ bị cảm mạo, Kha Dương nhẹ chân nhẹ tay đi qua cầm chăn đắp lên người gã nhưng chỉ cẩn thận đắp trên bụng, cậu sợ đánh thức người thêm xấu hổ.

Khẩu vị của Diệp Huân phong phú quá trời, người này thân hình mành mai da dẻ mịn màng như con gái đã vậy trên mặt còn có trang điểm, đối lập hoàn toàn với Vu Chiêu…..

Kha Dương đứng đánh răng trước gương phát hiện răng Diệp Huân rất đẹp, trắng như màu sắc của vỏ sò. Người này hút thuốc bạt mạng, hôm qua ăn có bữa cơm đã hút cả nửa bao vậy mà không biết giữ màu răng bằng cách nào.

Cậu nhìn gương thử nhe răng nặng ra một nụ cười, Diệp Huân chưa từng có biểu cảm như vậy, Kha Dương nhìn mà vui vẻ không ngờ người luôn bình thản không gợn sóng lại hợp với vẻ mặt khoa trương đến thế.

Cậu đánh răng rửa mặt xong còn ráng đứng nhe răng nhếch miệng tự giỡn nhây một hồi mới thay cảnh phục của Diệp Huân.

Khi nhìn lại gương thấy gương mặt nghiêm túc của Diệp Huân cậu có cảm giác không nói rõ được nhưng không tự chủ đứng thẳng lưng lên.

Nói thật, Kha Dương cùng Ngốc Tam Nhi rất sợ cảnh sát do chịu ảnh hưởng từ sư phụ, cậu thấy cảnh sát sẽ đi đường vòng, Ngốc Tam Nhi thấy cảnh sát giao thông liền căng thẳng. Chuyện bọn họ làm bản chất là gạt người, tuy Kha Dương đôi lúc có thể nhìn thấy thứ này nọ thật nhưng không phải lần nào cũng linh hơn nữa nói ra cũng không ai tin.

Khi nhìn người trong gương dù nhất cử nhất động đều do mình khống chế nhưng mội lần liếc nhìn vẫn không được tự nhiên, cậu thở dài sửa lại cổ áo, muốn nói với ai cũng không được còn phải làm một cảnh sát….

Khi ra khỏi cửa người kia vẫn còn nằm ngủ trên sô pha, tư thế y chang cũ, Kha Dương nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đến ga ra lấy xe của Diệp Huân.

Diệp Huân rất lo chuyện lái xe này hắn không biết kỹ thuật lái của Kha Dương như thế nào, lỡ như có gì bất trắc hay tai nạn thì người chịu thương tổn cùng trách nhiệm là mình.

“Yên tâm đi anh giai, em sẽ chịu trách nhiệm với thân thể của anh nhoa,” Kha Dương không hề để ý lời mình nói ra chính mình cũng thấy đáng khinh, “Tôi lái xe từ hồi 13 tuổi rồi.”

“Xe máy à?” Diệp Huân có hơi không biết nói sao.

“Sao có thể, ít nhất cũng phải xe ba bánh,” Kha Dương cười vui vẻ một hồi rồi phát hiện tiếng cười từ mình phát ra rất dễ nghe, “Yên tâm đi, tôi học lái xe Đại Hóa, chạy xe anh dễ y như ăn bánh quẩy sữa đậu nành vậy, cầu ngài tin tưởng.”

Kha Dương không gạt người, khi cậu học cấp hai đã học lái xe với anh Lưu hàng xóm làm nghề tài xế vận tải, học lái xe Đại Hóa, chẳng qua chưa từng lái ô tô thôi.

Xe của Diệp Huân rất dễ lái, ngoại trừ lúc lái khỏi bãi đậu đụng vào lan can do thói quen khác chân ga nên bị lệch khoảng cách thì đều thuận lợi, chỉ mất nửa giờ đã đến đồn cảnh sát.

Vừa mới vào sân liền thấy một tên mập ngồi chồm hổm dưới tàng cây trong sân cục, tay ôm lấy đầu nhìn xuống đất đơ ra. Kha Dương bước qua luôn mà không dừng lại, tên này chắc là bị bắt vào, nhìn gã rất mệt mỏi chắc ngồi ở đây lâu rồi.

Tên mập kia nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên thấy người đi tới là cảnh sát đột nhiên nhào lên, Kha Dương còn chưa hiểu gã định làm gì đã bị ôm cổ chân.

“Mày làm cái gì vậy!” Kha Dương hoảng sợ thiếu chút nữa đạp một cái lên mặt gã, “Buông ra buông ra!”

“Đại ca cảnh sát,” tên mập không không buông kéo lê theo chân cậu thành tư thế quỳ trên mặt đất, “Tôi bị oan mà…”

Kha Dương túm quần phát sầu, đồn cảnh sát dọa người đến vậy sao, vừa mới vào cửa đã gặp chuyện như vậy rồi nếu đổi lại đây là Diệp Huân thì hắn xử lý sao đây? Chiếu theo cách Diệp Huân để ý tới bộ dáng chắc trực tiếp đá bay tên mập này rồi…

“Thằng kia mày buông tay mau!” Một người từ văn phòng đi ra vừa mở miệng đã biết là Tần Vĩ, “Tôi nói cậu hay, tốt nhất là thành thật khai báo hết đi, tôi còn dễ nói chuyện nhé nếu dám lươn lẹo mánh lới nhất định tạm giam cho người khác chỉnh đốn biết tay.”

Tên mập run rẩy, buông lỏng tay đang níu Kha Dương, chuyển hướng về phía Tần Vĩ, “Ngài cảnh sát, ngàn vạn đừng mà, nhốt vào đó rồi sẽ bị người ta tước thành từng sợi mất….”

Kha Dương thừa dịp này chạy nhanh qua đứng cạnh Tần Vĩ hỏi một câu, “Người này bị gì vậy?”

“Trực ban tối qua tóm được đó, giở trò lưu manh trong tiểu khu chặn đường con gái nhà người ta….” Tần Vĩ nhìn cậu một cái, kỳ quá nha, bình thường Diệp Huân bị ôm chân như vậy thì thèm quản chuyện gì đã sớm đạp bay mặt tên mập rồi, “Tên này nhất định không chịu nhận, nhây hết một đêm.”

Kha Dương không lên tiếng, cậu nghe nói tội phạm liên quan sàm sỡ lưu manh sợ nhất là vào trại giam, đây là loại phạm nhân bị khinh thường nhất, lỡ bị nhốt rồi sẽ có người trừng trị cho hoa nở muôn màu không dứt.

Đổi lại là cậu cũng đá cho mấy cái, giở trò lưu manh là thứ đáng ghét vô cùng.

“Đại ca,” tên mập sốt ruột, thấy Tần Vĩ là cảnh sát lâu năm khó đối phó nên chuyển hướng qua Kha Dương, “Xin đừng nhốt tôi, đừng nhốt tôi mà…”

“Ai là đại ca mày,” Kha Dương không muốn nhiều lời vì sợ bị lộ nhưng tính tình tên mập này khiến cậu nhịn không được, “Nếu tao là đại ca mày, tao sớm đập chết rồi có đàn em thế này thì mặt mũi chó gặm hết à.”

“Bớt nói nhảm, giờ cậu nói hay không, chúng tôi không có nhiều thời gian đâu,” Tần Vĩ hết kiên nhẫn phẩy tay, “Tôi phải giao ban liền nếu cậu không ngại ngồi chồm hổm ở đây thì ngôi thêm một ngày nữa đi.”

“Đứng đừng đừng đừng, anh à, chú à, tôi nói là được mà, tôi nói….” Tên mập sợ hãi, nước mắt cũng sắp rơi xuống, “Tôi nói hết, mà đứng được không tê chân quá.”

Tần Vĩ kéo gã dậy quay về văn phòng làm việc, hai cảnh sát Kha Dương chưa thấy bao giờ đi ra nhận, Tần Vĩ vừa đi tới xe cảnh sát vừa bàn giao: “Ghi khẩu cung tên này, tôi với Tiểu Diệp đi tuần.”

Kha Dương nghe mấy lời này liền chạy theo ra xe, trong lòng hơi căng thẳng, cậu biết đi tuần là gì nhưng không biết phải làm sao hay nên nói những gì.

Ngoại trừ căng thẳng còn có hứng thú, tuy nhìn thái độ của Tần Vĩ thì chuyện này cũng chả cấp bách gì nhưng được trải nghiệm làm cảnh sát một lần vẫn khiến Kha Dương rất chờ mong.

“Ăn sáng không?” Tân Vĩ thảy một bao thuốc tới, lái xe cảnh sát khỏi cục.

“Không.” Kha Dương biết bình thường Diệp Huân không nói nhiều nên cố gắng bắt chước cách trả lời đơn giản để khỏi gây ra lỗi lầm.

“Chậc, tên như cậu nên kiếm một người vợ về quản cho nhanh,” Tần Vĩ cau mày, “Xong chuyện rồi thì kiếm gì ăn đi.”

“Tình huống thế nào?” Kha Dương ngồi vào xe cảnh sát vừa hỏi vừa nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá tình hình, coi coi có buồng giam hay không nhưng thất vọng phát hiện chả có gì hết, chỉ là cái xe bánh mì bình thường.

“Tranh chấp gia đình nói là có ẩu đả, người chồng báo án.”

Tới nhà người báo án, tòa nhà ba tầng cư dân hòa thuận, Kha Dương thấy khó hiểu, vợ chồng đánh nhau cũng báo nguy làm cậu tưởng phải có chuyện kinh thiên động địa gì.

Tần Vĩ gõ cửa, một bà lão mở cửa thấy cảnh sát thì hơi sửng sốt nói một câu các người tới thật à, sau đó quay lại kêu lớn: “Tụi mày gây chuyện nữa đi, giờ cảnh sát tới cửa rồi nè tao coi tụi mày làm sao giải quyết, mới sáng sớm kêu cảnh sát chạy đường xa lại đây chút nữa tóm hết đem về đồn giờ….”

“Bác gái, chúng tôi nhận báo án sẽ chạy tới thôi.” Tần Vĩ nghe bà lão này ồn ào tới phát ngượng, “Chúng tôi điều tra tình huống đã, không bắt người bừa bãi đâu.”

“Tao mặc kệ.” Bà lão trợn mắt nhìn bọn họ một cái rồi quay về phòng.

Kha Dương theo Tần Vĩ vào nhà, phát hiện trong phòng hỗn độn bừa bãi, mảnh vỡ thủy tinh rải đầy sàn nhà, bàn ghế ngã đổ nghiêng lệch. Một người đàn ôn nổi giận đùng đùng bước từ phòng ngủ ra: “Mấy đồng chí cảnh sát phân xử giùm coi trên đời có loại vợ như vậy à!”

“Anh không sợ mất mặt hay sao mà còn nói, mà còn nói hả!” Tiếng phụ nữ từ trong phòng truyền ra rất vang dội.

“Cảnh sát, mấy ngày này tôi ra ngoài, tối qua về nhà….” Người chồng không để ý tới vợ, mở miệng nói mấy chữ liền ngừng.

“Anh nói đi, nói đi ______” Người vợ tiếp tục hét chói tai.

Người chồng cắn chặt răng kéo Kha Dương qua một bên, Tần Vĩ đứng phía trước nhẽ ra có kéo cũng nên kéo anh nhưng chắc tại Tần Vĩ có sự mất kiên nhẫn trên mặt nên so với Diệp Huân đang bị Kha Dương điều khiển luôn trưng sự hòa khí thì kéo hắn đi vẫn tốt hơn, nhỏ giọng nói: “Anh nói một tuần không gặp, buổi tối muốn làm chuyện đó không phải bình thường à….”

Vừa nghe mấy lời này Kha Dương sửng sốt, thậm chí mặt cậu còn hơi đỏ, cậu không phải loại học sinh năm tốt gì, nhưng ngoại trừ ngủ gật trong giờ học, đánh nhau vài lần, xem hình 18+ một ít thì thật sự chẳng có kinh nghiệm gì về vấn đề này, bạn gái còn chưa có đây.

Nhưng bây giờ cậu không phải Kha Dương, cậu là Diệp Huân, không thể rụt rè.

“………Phải.”

“Nếu vợ anh không cho anh đụng vào, con mẹ nó anh nói coi đây là chuyện gì!” Người chồng thấy có người đồng tình liền quay đầu hướng về phòng ngủ hô lớn lên như thị uy.

“Khoan khoan, chỉ vậy mà mấy người đánh nhau?” Kha Dương muốn hỏng não rồi.

“Đúng rồi, chuyện vậy đó, đây là nghĩa vụ hiểu không, cô ấy không thực hiện tốt nghĩa vụ!” Người chồng tức giận, “Các người phải đòi lại lẽ phải cho tôi! Tôi muốn cô ấy thực hiện nghĩa vụ!”

Kha Dương thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, lý do báo nguy đây hả? Cậu nhìn Tần Vĩ đang đứng xa hai bước muốn hỏi phải làm sao thì thấy anh nhịn cũng không thèm nhịn đã cúi đầu cười.

Nhìn lại bên này, người chồng vẻ mặt chờ mong nhìn cậu, cậu hơi tội lỗi: “Đòi lẽ phải? Đòi thế nào? Anh nghiêm túc đó hả, ý anh muốn tụi tôi giúp anh giữ vợ anh lại à….”

Lời vừa nói Kha Dương liền hối hận, đặc biệt muốn chuồn nhanh ra khỏi cửa trốn cho xong, mấy lời này kiểu gì cũng không giống lời cảnh sát nên nói với người dân, cậu cảm thấy người ta y như bị đấm cho một đấm vậy…

Không ngờ người chồng ngây người xong rồi đột nhiên vui vẻ, vỗ vai cậu cười không dừng được: “Thần linh ơi, anh vui ghê!”

Chồng vui vẻ, vợ trong phòng cũng bật cười.

Kha Dương bị cười đến mơ hồ đầu óc nhưng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc này Tần Vĩ mới thừa dịp giáo dục hòa hợp với hai vợ chồng, vợ chồng chung sống với nhau làm chồng phải biết thông cảm với vợ mình, dù chuyện đó là nghĩa vụ nhưng không phải muốn là làm mà nên lắng nghe xem ý kiến của vợ muốn hay không.

Người chồng liên tục gật đầu, vâng vâng dạ dạ.

Cho tới khi cậu cùng Tần Vĩ ra tới hành lang người chồng còn nhú đầu ra cảm ơn cảnh sát, mấy anh vui quá trời….

Diệp Huân cảm thấy cả người khó chịu cả buổi rồi, đầu tiên là người Kha Dương đầy mồ hôi, trong phòng không có WC riêng muốn tắm phải tới phòng tắm, mà vào ngày này thì rõ ràng không thể nên hắn đành phải chịu đựng.

Dù Kha Dương tận lực dọn dẹp nhưng cái giường vẫn rối nùi như cũ, Kha Dương nói đây toàn là quần áo đã được giặt sạch rồi nhưng không có cái nào được xếp đàng hoàng cả mà toản cuộn lại thành một cuốn rồi chất đống.

Diệp Huân lấy mấy cuộn quần áo ra ngửi thử, có mùi thơm bột giặt, xem ra đã giặt thật rồi….

Chờ hắn lăn lộn mặc xong quần áo rồi đánh răng một cách không tự nhiên, Ngốc Tam Nhi đã chờ cả buổi ngoài sân, nhìn thấy liền quan sát mặt hắn: “Sao rồi? Hôm qua thật sự không sao chứ?”

Cả người Diệp Huân khó chịu còn nguyên nhân khác chính toàn thân như nhũn ra, hắn vốn không biết lý do nhưng Ngốc Tam Nhi nhắc tới hắn liền nhớ tới chuyện hôm qua.

Không nghĩ tới thân thể Kha Dương vì chuyện này mà phản ứng lớn như vậy, y như hắn phải chạy 5km hồi đi học.

“Không có việc gì.” Diệp Huân đáp trả một câu, không biết Kha Dương trải qua chuyện này có tính là bình thường hay không.

Trường hoc cách cái đê ở ngõ nhỏ không xa, mới đi một chút liền thấy được bảng tên trường 17, bảng tên còn to hơn cái cổng chính, người mắt không tốt lỡ nhìn bảng tên xong nhất định phải mất cả buổi mới tìm ra cổng trường.

Vừa đi đến gần tường đã nghe người nhỏ giọng kêu: “Kha Dương, Kha Dương.”

Diệp Huân quay đầu nhìn thấy người mặc áo lông đen đứng ở góc tường ngoắc ngoắc, trong tay còn xách cái túi đen. Người này không phải học sinh, thái độ này cũng không phải giáo viên, Diệp Huân do dự coi có đi qua hay không thì Ngốc Tam Nhi liền tiến tới nói bên tai cậu: “Hàng đấy, đừng đòi hỏi chỉ có nhiêu đây thôi.”

Hàng? Diệp Huân dừng lại, phản ứng đầu tiên là thuốc phiện nhưng nhanh chóng gạt đi, học sinh trung học 17 tuổi làm không được chuyện này.

Hắn tới trước mặt người nọ, không nói gì, người đó nghiêng người dựa vào tường mở túi trong tay ra: “Hàng lần này không tệ, chọn đi, nhất định vừa lòng.”

Diệp Huân nhìn thoáng qua trong túi, toàn đ ĩa CD.

Nhìn kỹ lần nữa, hắn ngây ngẩn cả người, một ngọn lửa giận từ đan điền bùng lên – toàn là hàng 18+!

………………………….

Chương trước Hà Siêu, chương sau thành Từ Siêu O.O

xe Đại Hóa

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio