Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng truyền nước biển ở lầu một, xoay người đi WC không tới mười bước nhưng Diệp Huân kiên trì leo lên lầu ba làm Kha Dương phải giơ giá truyền nước biển theo hắn leo ba lầu.

“Anh còn sức lực leo lầu ba hả,” Kha Dương không rõ rốt cuộc Diệp Huân muốn cái gì, “Bộ lầu ba sạch hơn lầu một à?”

“Ít người.” Diệp Huân đi tới cửa WC mới trả lời, nơi WC mùi thuốc sát trùng càng nồng đậm làm hắn lo lắng có khi nào mới tiểu được phân nửa đã ói mất rồi.

“Đi tiểu thôi mà còn ngượng ngùng cái gì……” Kha Dương vui vẻ theo Diệp Huân đến cạnh bồn tiểu, thật ra nhìn cũng rất sạch sẽ nhưng ở nơi này luôn có mấy mùi quỷ dị, cậu nhìn thấy hắn hơi do dự nên nói thêm môt câu: “Nếu không….Em giúp anh….”

“Giúp tôi cái gì.” Diệp Huân rũ cánh tay ghim kim xuống, tay kia đặt lên lưng quần.

“Lấy được không?” Kha Dương nhích nhích về trước, rướng đầu nhìn qua trước người Diệp Huân.

“Cậu đứng phía sau đi!” Diệp Huân lập tức hiểu ý của Kha Dương, nghiêng người qua một bên.

Kha Dương lui về sau từng bước: “Anh sợ em giở trò lưu manh sao…….Không phải em chưa từng thấy của anh mà……..”

“Cậu bớt phiền giùm tôi.” Diệp Huân dở khóc dở cười, không để ý tới Kha Dương nữa, cúi đầu giải quyết. May mắn khi ra khỏi nhà đã nghĩ tới tình huống này nên mặc quần thể thao dùng để luyện tập buổi sáng, không tồn tại mấy vấn đề như khóa kéo, dây lưng hay móc khóa gì gì đó.

“Em biết rồi,” Kha Dương phía sau bỗng dưng hớn hở nhìn nhìn bốn phía không có ai, nhỏ giọng nói: “Anh đang sợ được một người đẹp trai ngất trời như em đụng vào sẽ tiểu không nổi phải hem?”

“Kha Dương,” Diệp Huân cắn môi cố gắng tới khi xong việc mới quay đầu lại: “Cậu…hả họng nói nhảm câu nữa coi, cẩn thận tôi xử cậu ngay bây giờ.”

Lúc ra khỏi WC Diệp Huân không rời đi ngay Kha Dương thấy hắn đứng trước vòi nước vô cùng khó chịu, ý cậu là tự mình làm nước tiểu không dính lên tay mới lạ…

Diệp Huân không để ý tới cậu, miệt mài chà rửa tay, cậu đành treo tạm bình nước biển lên cái móc ở gần bồn rửa tay, kéo tay Diệp Huân rồi xoa tay hắn mấy cái: “Em phục anh rồi, nước lạnh kinh hồn.”

Ngón tay Diệp Huân rất mềm, trắng nõn thon dài, Kha Dương xoa vài cái đột nhiên có cảm tưởng muốn đỏ mặt, giống như sờ tay nữ sinh nào vậy đó. Tuy từ khi cấp hai đã chẳng sờ được tay nữ sinh nào nữa rồi nên sờ ra cảm giác gì cậu không dám khẳng định, nhưng chắc chắc là có sự lúng túng không cách gì khống chế được.

“Trong túi tôi có khăn tay,” Diệp Huân liếc mắt nhìn cậu rồi như nhìn ra điều gì, cười cười, “Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”

“Lạnh chết em.” Kha Dương cúi đầu lấy khăn tay từ túi của hắn giúp lau khô tay rồi xách giá truyền nước biển xoay người, “Đi.”

Truyền xong hai bình nước biển sắc mặt của Diệp Huân cuối cùng khôi phục bình thường, nhiệt độ hạ xuống. Kha Dương nhìn đồng hồ trên tường, tới trưa rồi. Cậu lái xe tới cửa bệnh viện định chở Diệp Huân trở về.

“Ra phía sau, tôi chở cậu về.” Diệp Huân mở cửa chỗ ghế lái, phất tay kêu Kha Dương ra sau.

“Không được, giờ anh lái xe y chang người say rượu á, em sợ nha,” Kha Dương níu tay lái không buông, cuối cùng lại cười ngượng ngùng, “Em chở anh về, dưới 30km/h là được mà…”

“Cậu không có bằng lái.” Diệp Huân chống lên cửa xe.

“Chỉ có vậy thôi hà,” Kha Dương cũng không nhìn hắn, ánh mắt cậu hướng về phía trước bây giờ còn là ban ngày nhưng cậu có thể thấy một đám sương mù không tan được quẩn quanh trong gió lạnh, “Em đã nói là anh không được lái, giờ muốn đánh nhau anh cũng yếu thế hơn đó đừng ép em quật anh xuống mới chịu.”

Diệp Huân thấy Kha Dương dùng giọng điệu cứng rắn đành thở dài ngồi xuống vị trí phó lái: “30km/h.”

“Tuân lệnh.”

Dưới lầu nhà Diệp Huân có siêu thị nhỏ, lúc Kha Dương đi ngang qua liền cầm ví tiền của hắn vào mua thức ăn, sau khi vào cửa chạy luôn tới phòng bếp nấu cơm.

Diệp Huân thay quần áo xong vào phòng bếp thấy Kha Dương đang rửa thức ăn dưới vòi nước: “Cậu muốn nấu cơm hả?”

“Anh không đói bụng sao?” Kha Dương không quay đầu lại.

“Cậu tính không về nhà à?” Diệp Huân nhìn thức ăn, toàn đồ thanh đạm nhẹ bụng gì đó, Kha Dương tuân theo lời dặn bác sĩ ghê.

“Giờ không về,” động tác trên tay Kha Dương dừng một chút, “Tối về.”

“Cậu nhìn thấy cái gì rồi phải không?” Diệp Huân không phải đồ ngốc, từ lúc Kha Dương nhất quyết chở hắn từ bệnh viện về hắn đã nhìn thấy cậu vô cùng lo lắng, lúc đi qua hành lang cậu còn không ngừng quay đầu nhìn đông nhìn tây.

“Không biết nữa,” hôm nay Kha Dương nhìn thấy không phải bóng người, chỉ là một đám sương trắng mà thôi, “Con người lúc bị bệnh cơ thể hư nhược nhất, dễ gọi tới mấy thứ này nọ, tối nay em đi.”

Diệp Huân đứng sau lưng nghe lời này lập tức rét run, nhịn không được bước bước vào gần phòng bếp: “Cậu thật sự học được bản lĩnh dọa người từ sư phụ đó…”

“Sợ?” Kha Dương vui vẻ quay sang, “Cảnh sát mà sợ á?”

“Nói y như thật luôn mà.” Diệp Huân xoay người khỏi phòng bếp, hắn nói xong câu này sau lưng càng lạnh, những gì Kha Dương nói không chừng đều là thật, liên hệ với mấy chuyện phát sinh gần đây….

Diệp Huân ngồi trên sô pha mở TV, trong phòng có thêm âm thanh mới giúp hắn dễ chịu hơn một chút.

Bữa cơm này Kha Dương làm nhìn không ra trình độ, cậu theo lời bác sĩ nấu cháo trắng thức ăn thanh đạm bưng ra, ngay cả nấu cải thìa cũng không bỏ dầu vào.

“Tôi nhớ trong phòng bếp có dầu mà.” Diệp Huân gắp một đũa bỏ vào miệng.

“Bác sĩ nói ít ăn dầu thôi, đáng lẽ nấu cháo xong bỏ thêm vài cọng rau là được nhưng em sợ anh không có khẩu vị mới xào thêm rau đó, tự thấy đủ đi.” Kha Dương cúi đầu ăn cháo.

“Cậu ăn vậy được không đó? Không có miếng thịt nào luôn.”

“Em không để ý nhiều vậy đâu, no bụng là được.” Kha dương ăn xong chén cháo, sờ sờ bụng nhìn rất thỏa mãn, cười cười với Diệp Huân: “Trước đây sư phụ một mình nuôi tới bốn đứa nhỏ, ăn được một miếng thịt liền y như ăn tết, anh đi theo sư phụ một thời gian đi bảo đảm anh không còn yêu cầu gì với thức ăn đâu.”

“Sư nương của cậu……đâu?” Diệp Huân ăn rất chậm, có chén cháo nãy giờ ăn chưa xong.

“Không biết, không chừng bị nghèo tới bỏ chạy rồi, sau khi anh cả với anh hai đi làm thì tốt hơn nhiều,” Kha Dương đứng lên gần như che hết cái bàn, “Cho nên sư phụ xử em thế nào em cũng chịu được, ông ấy không dễ dàng.”

Diệp Huân không nói gì, tay chống cằm nhìn thoáng qua Kha Dương hắn nhớ trước kia cậu từng nói rằng hai ta không giống nhau.

Kha Dương rửa chén trong phòng bếp có vẻ rất thuần thục, ít tạo ra mấy âm thanh này nọ hơn Diệp Huân tự làm.

Diệp Huân vào phòng ngủ lấy thuốc lá, lúc châm thuốc bỗng nghe tủ quần áo phía sau nhẹ nhàng vang lên một tiếng thật nhỏ “Cách” khiến hắn hoảng sợ quay đầu lại, nhưng tất cả vẫn như thường.

“Kha Dương!” Hắn quăng thuốc lá vọt vào phòng khách, “Cậu tới đây coi!”

“Có chuyện gì?” Tay Kha Dương vẫn còn ướt nước đã chạy tới.

“Trong phòng tôi có âm thanh…….” Diệp Huân nói xong tự cảm thấy bản thân thật hề hước, giống như cô gái nhỏ bị sợ hãi liền tìm thêm tên nhóc choai choai đến để tăng thêm can đảm, vì thế hắn quay lại phòng ngủ: “Chắc tại tôi nhạy cảm quá thôi.”

“Âm thanh gì?” Kha Dương đứng trước cửa phòng ngủ của hắn.

“…….Ngăn tủ.”

Kha Dương đi qua mở toang cửa tủ quần áo nhìn vào: “Không có thứ này nọ, có thể do trời hanh quá đôi khi gỗ tự phát ra tiếng động thôi.”

Sau đó Kha Dương cùng Diệp Huân ngồi ở phòng khách xem TV, mở âm thanh rất nhỏ, Diệp Huân không tự chủ luôn dựng lỗ tai nghe ngóng âm thanh trong phòng ngủ, thứ căng thẳng như ẩn như hiện này làm hắn vô cùng buồn bực.

“Hôm đó khi tỉnh lại đổi trở về ấy,” Diệp Huân đột nhiên mở miệng, “Có chuyện này quên nói với cậu….sao lại quên được nhỉ……..”

“Chuyện gì?” Kha Dương rút một điếu thuốc của hắn.

“Tôi nghe được người khác nói chuyện, bắt đầu là một người sau đó có rất nhiều người cùng nói.” Diệp Huân nhớ lại buổi sáng hôm đó, tóc gáy dựng lên, hắn dùng cánh tay chà lên quần áo vài cái.

“Nói cái gì?” Kha Dương ngồi ngay ngắn lại.

“Nghe không rõ lắm, hình như lúc đầu có người nói cái gì sai lầm rồi, trở về đi, khúc sau loạn quá nghe không được,” Diệp Huân ném bật lửa cho cậu, “Hút ít thôi.”

“Sai lầm rồi, trở về đi?” Kha Dương không vội châm thuốc mà kẹp ở đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê, cậu chưa từng nghe qua mấy câu như vậy, trước giờ toàn nghe giúp tôi đi, cứu tôi với hoặc là kể lể không dứt.

Hai người nhớ xong thì im lặng, Kha Dương là tự hỏi ý nghĩa mấy lời này, Diệp Huân là ngẩn người nhìn chằm chằm TV đang chiếu một cặp nam nữ đang quảng cáo mua sắm tới khàn giọng cả nửa giờ.

“Em về đây, anh ngủ đi,” Kha Dương đứng dậy lúc chín giờ, chuyến bus cuối lúc chín giờ rưỡi, giờ không đi phải gọi xe, “Nhớ còn một cữ thuốc buổi tối nữa đó.”

“Ừ.” Diệp Huân đứng lên hoạt động tay chân tê rần.

Lúc Kha Dương mang giày Diệp Huân đột nhiên nghĩ tới âm thanh ở phòng ngủ cậu nói không xác định đó là cái gì…..Tay hắn bỗng dưng phát lạnh.

“Kha Dương.” Hắn gọi Kha Dương đang muốn mở cửa đi ra ngoài nhưng rất nhanh lại hối hận.

“Vâng?”

“Không việc gì đâu, đi thôi.”

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Kha Dương nhìn hắn một cái, mở cửa ra ngoài.

Diệp Huân lê lết thêm nửa giờ mới đứng dậy rửa mặt đi ngủ, hình ảnh bản thân hiện ra trong gương vô cùng tiều tụy, hắn nhéo nhéo mặt mình, Diệp Huân, không ngờ mày lại có lúc thê thảm như vậy.

Nếu chỉ là phát sốt thôi hắn sẽ không nhạy cảm như thế nhưng mấy ngày nay phát sinh chuyện như lọt vào sương mù, Kha Dương lại thường nhìn thấy quỷ, một chuyện thêm một chuyện làm lòng hắn gió thổi cỏ lay hơi chút liền căng thẳng.

Lúc Diệp Huân định tắt TV thì di động vang lên, hắn cài nhạc chuông này hơn một năm rồi nhưng bây giờ vẫn khiến hắn phải tự khiến bản thân bình tĩnh rồi mới dám xem. Hắn cười khổ cầm di động, đây gọi là chuyện gì chứ!

Là Kha Dương gọi tới.

“Mở cửa.” Âm thanh Kha Dương vang lên có mấy phần hớn hở.

“Mở cửa? Cậu ở đâu?” Diệp Huân hơi bất ngờ.

“Ở ngoài cửa nhà anh, hết xe rồi, đông chết em, mở cửa nhanh.”

Diệp Huân ôm một bụng nghi hoặc ra mở cửa, cửa vừa hé Kha Dương liền vọt vào trong: “Chuyến cuối là chín giờ, em lại nhớ kiểu gì thành chín giờ rưỡi, đứng hết nửa tiếng đông chết em rồi.”

“Sao không gõ cửa luôn đi?”

“Nhìn anh nghi thần nghi quỷ kìa, gõ cửa làm anh sợ rồi sao.”

“Gọi điện càng dọa người biết không…” Diệp Huân nhìn nhìn Kha Dương, cậu quay về đây chắc chắn vì không có tiền gọi xe, giờ hắn chỉ cần gọi giùm cho cậu là xong.

Nhưng mà…….

“Tối nay cậu ngủ ở sô pha đi.” Diệp Huân không biết vì cái gì mà nói ra một câu như vậy.

Hiển nhiên Kha Dương cũng sững sốt một hồi rồi quét mắt nhìn Diệp Huân, hơn hớn: “Không phải tại anh sợ đó chứ?”

“Vậy cậu gọi xe về đi.” Diệp Huân không nhìn cậu, lấy ví tiền đưa qua.

“Khuya rồi,” Kha Dương cười vui vẻ, nhào xuống sô pha tay chân dang thàng chữ đại (大), “Tối nay em ngủ sô pha vậy, còn thoải mái giường của em.”

Diệp Huân không nói gì, trong tình huống này trong nhà có thêm Kha Dương bỗng có cảm giác an tâm không nói rõ được.

“Kha Dương, vào đây nói chuyện chút đi.” Diệp Huân nằm trên giường, phát hiện uống thuôc xong buồn ngủ thật nhưng không ngủ được.

“Tuân lệnh.” Kha Dương mặc cái quần cộc chạy vào.

“Cậu c ởi đồ chi vậy?” Diệp Huân cầm ly nước định uống chút nữa hất luôn lên giường, “Thật ra cậu không hề…..”

“Khoan khoan,” Kha Dương xoay người ra ngoài lấy cái chăn Diệp Huân đưa cho cậu, ngồi xếp bằng cạnh chân giường, “Nói chuyện gì? Anh ngủ không được hả?”

“Nói về đống hàng cấm của cậu.” Diệp Huân gối đầu lên cánh tay tựa vào đầu giường.

“Cái đó có gì đâu mà nói,” Kha Dương cười cười, “Em với Ngốc Tam Nhi bán kiếm tiền, sư phụ rất keo kiệt, tiếc cho tiền lắm, muốn có tiền xài phải tự kiếm thôi.”

“Không cho tiền tiêu vặt?”

“Ngoại trừ học phí thì không cho gì nữa, muốn mua gì ở trường cũng phải lấy tiền riêng thôi.”

Diệp Huân trầm mặc, sư phụ này sao vậy, nếu như Kha Dương không phải con ruột thì thôi không nói, Ngốc Tam Nhi là con đẻ cũng y chang luôn….Diệp Huân thấy lão già đó lừa gạt quỷ thần kiếm được không ít, chẳng lẽ bị cái nghèo trước kia làm sợ rồi.

“Bán cái khác không được sao, bán cái này bị tóm là tạm giam luôn.”

Kha Dương cười tiếp, vuốt vuốt mũi không lên tiếng.

“Vậy cậu coi mấy cái đ ĩa đó chưa?” Diệp Huân nói câu được câu không với Kha Dương, sẵn tiện dỗ ngủ luôn.

“Coi rồi,” Kha Dương kéo kéo chăn, liếc mắt nhìn Diệp Huân một cái, lo lắng hắn giống như cái hôm giáo huấn tưng bừng qua điện thoại, nhưng mặt Diệp Huân chẳng có cảm xúc gì vì thế cậu nói tiếp: “Sao mà không coi được, dù không bán hàng cấm cũng phải coi chứ, rảnh rỗi sinh nông nổi ấy mà…… Không lẽ anh chưa từng coi sao?”

“Tôi không coi.” Diệp Huân hơi híp mắt.

“……….À,” Kha Dương ngẩn người rồi phản ứng lại, cào cào đầu, “Anh chắc coi nam x nam chứ gì…….. Cái đó hả, em cũng coi rồi…….”

Lời này vừa nói ra làm Diệp Huân không nhịn được vui vẻ: “Ây da, khẩu vị của cậu phong phú hen, coi hết rồi hen.”

Kha Dương hơi đỏ mặt, cậu thật sự coi rồi, lúc đó có mấy nữ sinh lớp bên muốn mua nhờ cậu tìm giúp, sau khi có hàng thì tò mò coi lén nhưng chưa coi hết, sau đó mấy ngày cũng chưa hoàn hồn.

“Đỏ mặt nha,” Diệu Huân cảm thấy khi Kha Dương đỏ mặt cùng lúc bình thường hò hét trâu bò khác nhau rất lớn, lại chọc thêm một câu, “Coi rồi có cảm giác gì, có phản ứng không?’

…………………………………………………………………………………………….

Cháo trắng thêm rau xanh……….

Uạ mà xào rau không để dầu là xào bằng niềm tin nào thế thằng nhóc kia ei

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio