Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Huân cùng Từ Siêu đi một đường te tua đến khách sạn, ngoài đường thì kẹt xe muốn điên tới bãi đỗ xe vòng mấy vòng cũng kiếm không ra chỗ chen vào khiến gã say xe quay mòng mòng.

“Huân thiếu gia, làm sao bây giờ?” Từ Siêu lấy tay xoa mặt mấy cái.

“Coi chỗ đó kìa, xe đậu sai chiếm tới hai chỗ,” Diệp Huân chỉ chỉ, “Thấy không?”

“Ờ, thấy, có cách gì không, chen vào không được.”

“Chị đi đi, đẩy xe đó qua một bên…”

“Đánh rắm! Cậu tưởng chị ăn rau chân vịt mà lớn đấy à! Thần kinh!”

Diệp Huân châm điếu thuốc, cười: “Vậy chị hỏi cái rắm gì, chờ thôi.”

Hút được nửa điếu thì thấy có xe rút ra khỏi chỗ, Từ Siêu nhanh chóng chỉ liền: “Mau mau! Có chỗ kìa, lái qua đó cho chị mau.”

Diệp Huân lái xe qua, lúc sượt qua xe kia đột nhiên cửa sổ hạ xuống, hắn nhìn rồi sửng sốt đành nặn ra một nụ cười: “Đội trưởng Trình?”

“Trùng hợp thật,” Trình Minh Vũ cười cười, anh ta nhìn vào trong xe thấy Từ Siêu nhưng không nhớ là ai, “Đi chung với bạn à?”

“Đại đội trưởng Trình thật sự không cho tôi miếng mặt mũi nào hết,” Từ Siêu tặc lưỡi một cái, “Đối với người không hứng thú quả nhiên gặp trăm lần không nhớ, chỉ nhớ mỗi Huân thiếu gia.”

“… Siêu Siêu?” Trình Minh Vũ hơi do dự, hình tượng lúc bình thường của Từ Siêu so với những lúc trang điểm lộng lẫy chênh lệch quá lớn.

“Đội trưởng Trình đi thong thả.” Diệp Huân không đợi anh ta nói nữa đã đạp chân ga lái xe vọt vào chỗ trống vừa có sau đó thắng gấp một cái.

Từ Siêu bị dọa đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa ôm cứng ghế ngồi: “Ba của con ơi, ngài làm gì thế!”

“Cái miệng của chị,” Diệp Huân nhìn kính chiếu hậu thấy Trình Minh Vũ đã lái xe đi, “Khi nào thì im được?”

“Ấy,” Từ Siêu mở cửa xuống xe, cười cười, “Đứa mù cũng thấy tên họ Trình đó có ý với cậu, chị chọc chút không được sao.”

Diệp Huân khóa xe không trả lời mà xoay người đi luôn, Từ Siêu đi theo phía sau: “Chị nói không sai chứ, lần trước ở G++ đã nhìn ra rồi, ánh mắt dính lấy cậu cả đêm… Chị vẫn luôn cảm thấy cậu muốn tìm người như thế, không lẽ anh ta không đáng tin bằng Kha Dương sao?”

“Siêu Siêu.” Đột nhiên Diệp Huân ngừng lại quay đầu nhìn gã.

“Chị sai rồi sai rồi sai rồi….” Từ Siêu không nhìn hắn nữa mà cúi đầu chạy thẳng một đường về trước, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha, “Chị cảm thấy á, Kha Dương mà tới tuổi cỡ họ Trình kia nhất định còn đáng tin hơn, chỉ sợ cậu đợi không nổi thành ra chuẩn bị không công người đàn ông tốt đến vậy cho kẻ khác hưởng thôi.”

Người đến tụ hợp không nhiều, tháng năm quá dài làm sao đông đủ nổi nhưng cũng có đến hai ba mươi người đến, lúc Diệp Huân bước vào có rất nhiều người hắn không nhớ ra là ai chỉ lập tức nhận ra Lữ Đông đang cười nói với người khác.

Bao năm rồi mà thói quen này vẫn không biến mất, vẫn có thể tìm thấy Lữ Đông giữa biển người bằng một cái liếc mắt thoáng qua.

“Diệp Huân! Từ Siêu! Tụi mày tới trễ vậy muốn bị phạt rượu phải không!” Có người la lên lập tức cả đám hùa theo vang dội.

“Đừng đừng, kẹt xe đó,” Diệp Huân cười cười cởi áo khoác, “Tao lái xe tới.”

“Gọi xe về, bớt lươn lẹo đê.” Lớp phó năm đó la lên, đều làm mẹ người ta rồi mà sức mạnh chỉ có lớn hơn chứ không giảm tẹo nào.

Từ Siêu lặng lẽ chuồn tới ghế trống cạnh bàn ngồi xuống, mà ngồi còn chưa yên đã bị ép phạt rượu, gã mới uống ba ly đã ôm bụng nhăn mặt: “Đứa nào bỏ độc, đau bụng chết tao rồi!”

“Tôi đi WC với chị…” Diệp Huân nhích qua định lôi Từ Siêu ra ngoài.

“Đừng chạy!” Vài người đứng lên túm tay hắn không buông, “Cảnh sát nhân dân dám giở trò lúc nguy cấp à!”

“Đừng phạt cậu ấy, uống rượu lái xe là bị tóm liền đó…” Tiếng Lữ Đông vang lên giải vây cho hắn.

“Qủa nhiên là anh em ha, hồi đó làm bậy cũng che đậy cho nhau còn giờ là thế này đây,” lớp phó cầm ly xoay xoay nhìn Lữ Đông, “Cho Tiểu Đông mặt mũi đấy, nhưng không bỏ qua đâu nhé, Từ Siêu uống hết đi.”

“Tiểu Đông uống chứ!” Không biết ai quăng ra một câu làm cả bọn hưởng ứng, lập tức có ba ly rượu bị đẩy tới trước mặt Lữ Đông.

“Thôi đừng, để tao uống cho rồi,” Diệp Huân nhìn Lữ Đông có hơi xấu hổ, nếu là trước đây hắn sẽ không do dự gì nhưng bây giờ hai người đã nói rõ quan hệ khiến hắn không thể để anh đỡ rượu thay mình được, “Tao gọi xe về là được chứ gì.”

“Không sao đâu, tôi không lái xe,” Lữ Đông phất tay, lấy ly rượu, “Đâu phải ngày nào cũng được đỡ rượu thay cậu…”

Nhìn Lữ Đông nuốt hết ba ly rượu đám đông mới lùi xuống tự về chỗ của mình. Diệp Huân ngồi kế bên Từ Siêu không biết tư vị trong lòng mình là gì nữa.

“Đừng nghĩ nhiều, Huân thiếu gia.” Từ Siêu đẩy đẩy cánh tay hắn thì thầm nhắc nhở một câu.

“Ừ.” Diệp Huân hít vào một hơi rồi ngẩng đâu nhìn Lữ Đông thấy anh đang uống trà, lúc ánh mắt hai người chạm nhau anh cười cười, nụ cười này thật trong chẳng chứa chút ý tứ gây hiểu lầm nào, hắn cũng cười lại một cái.

Thật sự kết thúc rồi, Diệp Huân, thật sự buông xuống rồi.

Bữa cơm này ăn đến buồn bực, tuy Diệp Huân tự nhắc mình chuyện Lữ Đông qua rồi nhưng hắn vẫn không tự chủ được lén nhìn về phía anh. Lữ Đông dường như không phát hiện tâm tình của hắn nên vẫn y như trước, hoặc cười với hắn hoặc tán gẫu với người khác.

“Đi thôi,” Từ Siêu thở dài, lén đá một cái vào chân hắn dưới bàn, “Chị mệt thay cho cậu luôn.”

“Đi.” Diệp Huân gật đầu đứng lên, đối với hắn mà nói lần tụ hội này chẳng có ý nghĩa gì, hắn không biết mình vì cái gì vẫn ngồi ở đây nhìn người khác cười nói.

Nghe hai người phải đi thì cả đám không đồng ý lại đỏi phải uống hết một ly mới thả người.

Diệp Huân vội vàng muốn đi nên cầm ly chuẩn bị uống cho xong cùng lắm thì gọi xe về, ngày mai quay lại lấy xe sau.

“Tính hết đi,” Lữ Đông đứng lên đến trước mặt rồi cầm cổ tay hắn, lấy lại ly rượu, “Tao uống ba ly rồi thêm một ly nữa cũng không sao, tính cho tao hết.”

Không đợi Diệp Huân lên tiếng thì Lữ Đông đã cạn xong ly rượu.

“Đệch, sao mày không uống thay tao vậy!” Từ Siêu uống xong ly của mình rồi bất mãn la lên.

“Đây là anh em tốt nhất của tao,” Lữ Đông cười cười vỗ vai Diệp Huân, “Tao đưa tụi mày ra ngoài.”

Ba người im lặng rời khỏi ghế ngồi tựa như không tìm ra được lời nào để nói, tới cổng khách sạn Từ Siêu mới mở miệng: “Tiểu Đông lên đi, ngoài này lạnh lắm.”

“Không sao…” Lữ Đông không dừng lại.

“Quay lại đi, tôi không có uống rượu,” Diệp Huân ngăn Lữ Đông lại, “Cảm ơn người anh em uống giùm nhé.”

“Nói rồi, cậu đi thôi, tôi lên ngay đây,” Lữ Đông cũng không theo nữa mà vỗ vỗ vai Diệp Huân rồi quay lại, nhưng anh mới đi hai bước chợt quay đầu nhìn hắn, “Diệp Huân à…”

“Sao?”

“Tốt rồi, chúc cậu hạnh phúc.”

“Cảm ơn… Tạm biệt.”

Diệp Huân đút tay vào túi quần cùng Từ Siêu chậm rãi ra bãi đỗ xe, hắn có thể cảm nhận hơi ấm của Lữ Đông khi nắm tay hắn đang dần tan mất trong gió lạnh.

“Huân thiếu gia…” Từ Siêu ngồi trên xe nhìn Diệp Huân đang lái một cách lặng lẽ, gã muốn an ủi nhưng nghĩ lại thấy nói gì cũng vô nghĩa nên đành gọi xong thì ngậm miệng.

“Không cần an ủi đâu, tôi hiểu mà.” Diệp Huân cười cười rẽ ra đường lớn.

Di động của Từ Siêu trong túi vang lên, không biết gã tải nhạc chuông ở đâu mà cứ réo bà nội, bà nội, có người đang nóng lòng muốn thỉnh an ngài… Từ Siêu nhìn thoáng qua rồi quơ quơ điện thoại trước mặt Diệp Huân: “Ăn ý ghê ha, canh giờ chuẩn phát ớn.”

“Kha Dương?” Diệp Huân tấp xe bên đường nhận điện thoại.

“Không phải đi họp mặt ạ, sao im lặng vậy anh?” Giọng Kha Dương hơi nghẹn cón có thể nghe tiếng gió truyền tới, hẳn là còn ở bên ngoài.

“Tôi ra rồi, chuẩn bị về đây, còn bên ngoài hả? Ở cùng Ngốc Tam Nhi không?”

“”Dạ… Anh, tụi em mới ở cái ngõ Đối Kính ra…”

“Cái gì?” Diệp Huân ngồi thẳng lại, cao giọng, “Giờ mấy đứa ở đâu?”

“Ở quảng trường trung tâm, anh đừng gấp tụi em không sao hết á, nhưng phát hiện chuyện này… Hàng cóm nói có người họ Kha sống ở cái viện lần trước chúng ta tới, nhưng nghe lời bác ấy nói thì không phải sư phụ em….”

Diệp Huân mở cửa xe xua Từ Siêu ra bên ngoài: “Siêu Siêu chị gọi xe về đi, tôi đi hốt hai đứa điên này mới được, xuống mau xuống mau đi!”

“Khốn nạn thiệt chớ! Bà đây uống rượu vậy mà cậu quăng người ta giữa đường là xong à?” Từ Siêu bất lực xuống xe.

“Vậy chị muốn đi theo không?”

“Cậu tính làm gì?”

“Bắt quỷ.”

“Đừng nói đừng nói, cút mau!” Từ Siêu la lên đá cửa xe cho đóng lại rồi lùi từng bước.

Lúc Diệp Huân dùng tốc độ bàn thờ chạy tới quảng trường thì thấy Kha Dương cùng Ngốc Tam Nhi ngồi xổm bên bồn hoa hút thuốc, thấy hắn tới cậu đứng lên, trên mặt hơi ngượng ngùng.

“Anh…”

“Em ăn no rửng mỡ đúng không!” Diệp Huân thấy cậu lập tức dâng lên một bụng tức, hắn đấm cho Kha Dương một cái ngay ngực.

Kha Dương không đề phòng bị đánh lùi mấy bước mới đứng vững, Ngốc Tam Nhi nhanh chóng chặn giữa hai người bọn họ: “Diệp ca, anh nghe tụi em giải thích, chuyện này…”

“Mẹ nó cậu cũng y chang!” Diệp Huân xô vai nó ra làm nó ngồi bệt luôn lên bồn hoa, tất cả lo lắng cùng sợ hãi của hắn giờ bạo phát một lượt, “Hai đứa có bệnh à! Tìm Kha Lương Sơn như mấy đứa mà tìm ra chắc! Đêm hôm dám chạy tới nơi này! Muốn tìm người hay muốn chết! Không muốn sống thì nói với tôi một tiếng! Tôi về cục lấy súng thành toàn cho! Khốn kiếp!”

Ngốc Tam Nhi không dám mở miệng nữa, cho tới giờ nó chưa từng thấy Diệp Huân nổi điên như vậy, trong mắt nó hắn là người anh lớn tính tình tốt, lúc giận nhất cùng lắm chỉ là lạnh mặt im lặng nhưng không ngờ lúc mắng chủi người khac còn động tay động chân, nó sợ hắn đá thêm một cú nên chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Dương ca.”

“Em biết chuyện hôm nay em làm rất kích động,” Kha Dương mở miệng nhận sai trước rồi đi từng bước về phía trước, vừa đi vừa dè chừng hắn bước tới đập thêm mấy cái, “Không thì anh mắng trước, đánh cũng được… Sau đó nghe em giải thích…”

Hai mắt Diệp Huân nhìn theo cậu, cố kiềm chế không tương thêm một cú nữa lên mặt Kha Dương, cả buổi sau hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Lên xe rồi nói.”

Kha Dương với Ngốc Tam Nhi đi theo Diệp Huân vòng phía sau xe, nó tiến sát người cậu thì thầm: “Hình như Diệp ca giận thật rồi, có khi nào tối nay vẫn không hết lo mà đập anh không.”

“Em cũng biết lo sinh sợ à,” Kha Dương dùng vai huých nhẹ nó, “Đập thì đập, anh chịu là được, nếu đổi lại là anh anh cũng muốn đập cho đã rồi nói sau.”

“Nói đi.” Diệp Huân chỉnh hệ thống sưởi trên xe, châm thuốc.

“Thật ra là không có tính đi cái ngõ Đối Kính đó đâu anh, hôm nay tụi em đi ăn cơm ở bên đối diện thấy nó mới chợt nghĩ tới á, ” Kha Dương ngồi ở ghế phó lái, cậu muốn lấy thuốc hút ở túi của hắn nhưng do dự một hồi rồi ngồi im, “Chỗ đó có hơi bất thường, sao Ngô Hiển nhất định phải chạy tới nơi xa như vậy đễ tiễn đứa nhỏ kia?”

“Ừ, sau đó thì sao.” Diệp Huân quẳng hộp thuốc lên người cậu.

“Không có ai sống trong cái viện đó cả, trống không, nhưng em lại tìm được chìa khóa dưới khe cửa.”

Diệp Huân liếc nhìn Kha Dương một cái, nhớ tới cách cậu giấu chìa khóa khi rời khỏi viện nhà mình: “Thói quen của nhà em à?”

“Là thói quen của ba em, ông ấy nói làm vậy mới không mất, nhà em còn nguyên bộ nè…” Ngốc Tam Nhi ngồi phía sau chen vào một câu.

“Sau đó hai đứa đi vào rồi phát hiện cái gì?”

“Chả có gì đặc biệt hết, vẫn y như ngày chúng ta vào ấy, nhưng nghe lời của bác hàng xóm thì có người ở hơn một tháng rồi đi… Người đó họ Kha,” Kha Dương cắn môi, “Em nghĩ là sư phụ nhưng nghe tả thì không phải, người đó trẻ hơn sư phụ mấy tuổi… Anh, anh cảm thấy đó là ai?”

“Ba của đứa nhỏ kia, Kha lão tứ,” Diệp Huân hút một hơi rồi nhả khói thật chậm, hắn hạ cửa xe vứt điếu thuốc rồi khởi động xe, “Trễ rồi, đưa Ngốc Tam Nhi về trước.”

Lúc về tới nhà đã gần mười một giờ, lẽ ra giờ là lúc Kha Dương mở mắt không nổi nhưng hôm nay có hơi không bình tĩnh. Cậu ngồi trên sô pha nhìn hắn im lặng tắm rửa thay quần áo sau đó đi sấy tóc mà không biết nên nói gì.

“Xin lỗi anh.” Cậu đi tới phía sau nhìn gương mặt hắn nhăn nhó trong gương.

“Xin lỗi gì chứ.”

“Để anh lo lắng ạ, sau này em sẽ không xúc động vậy nữa, xin lỗi anh.” Kha Dương xin lỗi với mười phần thành ý vì cậu cảm nhận được sự lo lắng của Diệp Huân, lúc gọi điện thoại đã cảm thấy rồi, điều này khiến cậu cảm thấy áy náy vô cùng.

“Đừng như vậy nữa, nếu em có nghi ngờ thì ít nhất cũng chờ tôi tra trước đã, tìm vài đồng nghiệp phụ trách cái ngõ đó là có thông tin của hộ gia đình nào từng ở thôi,” Diệp Huân buông máy sấy tóc xoay người lại, “Kha Dương, giờ em không giống như trước kia nữa, làm cái gì cũng lo giùm cảm nhận của tôi đi, không phải chúng ta bắt đầu với nhau sao, đối với tôi mà nói em không phải người ngoài không liên can, em là người tôi quan tâm, nếu em cho rằng mình không còn là trẻ con nữa thì trước khi làm cái gì đó nghĩ tới tôi chút thôi có được không?”

“Sau này sẽ không vậy đâu ạ, em hứa đó…” Kha Dương ôm cứng thắt lưng Diệp Huân, cậu nhẹ nhàng hôn xuống, miệng của hắn ngập mùi bạc hà thơm ngát làm cho cậu chìm vào say mê.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio