Nếu nói tới phiền phức lớn nhất của Kha Dương sau khi tới nhà Diệp Huân chính là đi học, từ nhà của hắn tới trường của cậu tốn thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, có nghĩa là cậu phải dậy sớm hơn mà ý là được hắn đưa đi đó chứ còn đi xe buýt còn lâu hơn nữa kìa.
“Không thì em ở ký túc xá vậy,” lúc Kha Dương ngồi trên xe vẫn còn mơ màng do ngủ không đủ, “Hoặc em dậy sớm đi xe buýt chứ anh dậy sớm vậy mãi cũng không được.”
“Tính sau đi, em ở lại trường? Lỡ như khi ở trọ có chuyện gì thì sao, hơn nữa em ở lại Ngốc Tam Nhi nhất định sẽ đòi theo,” Diệp Huân liếc cậu một cái với vẻ mặt không đồng ý, “Lúc đó lại quậy phá thêm trận nữa, thà tôi chuyển qua thuê nhà gần trường em cho rồi.”
“Vậy mai em đi xe buýt nha? Em không thể ngồi nhìn anh vừa lái xe vừa ngủ gật nổi đâu, sợ anh lái lên ngọn cây muốn chết á…”
“Tôi không ngủ đủ không phải dậy sớm,” Diệp Huân nghe Kha Dương nói vậy nhịn không được đánh cho một cái, “Tôi là…”
Hắn nói một nửa thì ngừng, tôi là bị lăn lộn nguyên đêm mới mệt.
Kha Dương bên cạnh cười he he mấy tiếng: “Biết mà.”
“Biết cái rắm.”
“Hôm qua em tính tắm xong là đi ngủ liền, là anh ở không kiếm chuyện,” Kha Dương ngồi trên ghế xe uốn éo, “Làm em giờ cũng không thoải mái nè.”
“Mông em làm bằng đậu hũ à, mới có chút mà không thoải mái lâu như vậy?”
“… Đệch.”
Diệp Huân quăng Kha Dương ở con đường vào trường nhìn cậu qua cổng mới lái xe rời đi, hôm nay hắn không đi làm mà đi thi ở đội Phòng ngừa bạo động, hắn không nói gì vì sợ cậu lại lải nhải về vết thương ở vai nữa.
Diệp Huân cử động vai thử, không có cảm giác gì đặc biệt nên chắc không sao đâu, nội dung thi ngoại trừ thi thể lực ra thì không còn gì cần dùng tới vai cả.
Lúc tới sân huấn luyện thì hắn thấy không có nhiều người đến lắm, chắc tại vì nguyên nhân chỉ chọn người nội bộ hắn còn quen biết mấy người trong bọn họ nữa. Diệp Huân đi thay đồng phục huấn luyện ra đã thấy giám khảo tới rồi ai nấy mặt mày nghiêm túc như đội Phòng ngừa bạo động tự thi với nhau vậy.
Diệp Huân nhìn Trình Minh Vũ đang đứng phía sân xa xa quan sát tình huống bên này.
Thi thể lực đối với hắn mà nói rất đơn giản, theo hướng dẫn thì chạy 5000m, nhảy xa gì đó, toàn là mấy hạng mục ngày nào cũng phải tập ở trường.
Hắn cảm thấy may mắn vì từ lúc đi làm đã không quên rèn luyện như thời đi học, trừ lúc vận động vai hơi đau ra thì coi như hoàn thành một cách thoải mái.
Không ít người bị chạy 5000m làm khó, một hai người làm như tắt thở tới nơi, chạy cho xong cự ly đã ít chạy đúng thời gian còn ít hơn.
“Tố chất thân thể kiểu gì không biết,” Diệp Huân nghe Trình Minh Vũ thấp giọng mắng một câu, “Con mẹ nó biết vậy tuyển người công khai cho rồi, thứ cảnh sát vậy quay về cục ông đây cũng không nhận.”
Sau khi thi xong lập tức công bố danh sách thông qua kiểm tra thể lực, một giám khảo nói nhỏ bên tai Trình Minh Vũ: “Diệp Huân này không tệ, hình như là cảnh sát mới tốt nghiệp.”
“Tôi nói thẳng, lần tuyển dụng này chỉ có cậu ta khiến tôi vừa lòng.” Trình Minh Vũ trả lời lạnh lùng rồi nhìn lướt qua đám người đang thở sống chết, xoay người rời đi.
Còn một phần thi bắn súng nhưng Trình Minh Vũ không nói với Diệp Huân, lúc hắn tới trường bắn thì trong lòng thấy hơi không tự tin. Thời còn đi học thành tích bắn súng coi như còn được đi nhưng từ lúc phân công đến cục làm việc thì không còn cơ hội đụng tới súng nữa dù lần nào đi tuần cũng phải mang theo nhưng có thể cả đời này không còn cơ hội lấy ra bắn.
“Còn nhớ cách sử dụng súng chứ,” Trình Minh Vũ ngồi phía sau bàn để súng, trên bàn toàn là súng lục đã được tháo ra, “Trang bị là để đi đánh, quên vụ trang bị rồi chạy lấy người đi.”
Diệp Huân không biết Trình Minh Vũ đang suy nghĩ cái gì, đây cũng không phải là thời gian để huấn luyện đội Phòng ngừa bạo động, chỉ thi thôi mà khoa trương đến thế. Hắn nhìn lướt qua Trình Minh Vũ, anh ta cũng nhìn lại hắn, hai ánh mắt đối diện nhau không hề né tránh, nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt anh ta đều rất lạnh nên không thể nhìn ra đang suy tính điều gì.
Diệp Huân được phân vào nhóm cuối cùng, lúc lắp súng hắn cố gắng nhớ lại từng bước được học trước kia, phạm lỗi chắc chắn không có nhưng hắn muốn làm sao cho nhanh hơn. Đã vậy hắn luôn cảm nhận được ánh mắt của Trình Minh Vũ dừng lại trên người mình nên đâm ra hơi khó chịu.
Trong nháy mắt đưa súng lên nhắm vào bia bắn, Diệp Huân nhíu mày, vết thương trên vai do vận động mà bị động nên tay trái chỉ có thể bày tư thế chứ không có sức lực gì.
“Ngắm lâu tới vậy sao,” giọng Trình Minh Vũ vang lên phía sau, “Muốn cho mục tiêu đủ thời gian chạy trốn à?”
Diệp Huân hơi muốn nổ quạu nhưng hiện giờ có không ít người xung quanh lại còn đang thi nên hắn dằn xuống, buông tay trái chỉ dùng tay phải để ngắm bắn.
Trình Minh Vũ đứng phía sau thấy động tác này thì hơi mỉm cười, tay hắn rất vững, từ lúc nhắm bắn tới lúc bóp cò cơ hồ không có ngừng lại.
“Không tệ.” Diệp Huân nghe tiếng của Trình Minh Vũ vang lên rất nhỏ, lúc hắn quay đầu lại thì anh ta đã rời đi.
Sau khi thi xong tất cả hạng mục và rời sân huấn luyện của đội Phòng ngừa bạo động thì trời muốn nửa trưa, hắn lăn qua lặn lại nửa ngày đã đói mờ mắt. Hắn nhìn di động thì thấy tin nhắn của Kha Dương, anh, nhớ hỏi thăm chuyện của cái ngõ Đối Kính.
Viêc này để tôi xử lý, em nhớ kỹ không được làm bậy nữa.
Diệp Huân vừa nhắn lại vừa thong thả đi tới xe của mình, vừa khởi động xe thì điện thoại vang lên, hắn phỏng chừng Kha Dương còn muốn nói gì nữa nên bắt máy luôn mà không nhìn: “Còn muốn nói cái gì nữa không?”
“…Còn.” Người ở đầu dây kia hơi sửng sốt nhưng vẫn trả lời rất nhanh.
Diệp Huân cũng giật mình, hắn giơ điện thoại ra nhìn mới thấy Trình Minh Vũ gọi tới nên nhíu mày: “Ngại quá đội trưởng Trình, tôi tưởng bạn gọi tới, có chuyện gì không?”
“Bạn? Nhóc học sinh cấp ba đó à.” Trình Minh Vũ cười cười.
“Ngài có việc gì không?” Diệp Huân không trả lời câu hỏi của anh ta mà lặp lại lần nữa.
“Có,” Trình Minh Vũ nói từ tốn, “Chờ tôi ở bãi đỗ xe.”
Buổi trưa hắn không có công việc gì, buổi chiều chỉ cần đi tuần tra rồi nghe mấy bác gái bày tỏ nguyện vọng của quần chúng nhân dân nhưng hắn vẫn không muốn đi ăn cơm với Trình Mình Vũ, hai người cũng không thân quen hơn nữa tâm tư của anh ta lại rõ ràng như thế, không được tự nhiên.
“Đội trưởng Trình, mới thi xong đã đi ăn cơm chung thì không thích hợp lắm đâu.” Diệp Huân không tắt máy mà dựa vào kính xe.
“Tôi không phải giám khảo,” Trình Minh Vũ cũng dựa vào xe cười cười không hề bực dọc, “Tôi quen biết cậu không phải bí mật, người trong đội đều biết mấy phần.”
“Cho nên không ăn chung là tốt nhất, người quyết định cuối cùng không phải anh thì ai, tôi không muốn người ta nói sau lưng.” Diệp Huân nói mấy lời này không phải đang lấy cớ, hắn thật sự rất ghét bị người ta nói đi cửa sau gì đó.
“Có người nói sau lưng hay không không phải do tôi như thế nào, mà là cậu làm được ra sao.” Ánh mắt Trình Minh Vũ dừng lại một lúc trên mặt Diệp Huân sau đó mới lướt xuống cổ, lúc mới vào thi anh ta đã thấy nhưng chưa kịp xác định, hiện giờ mới nhìn rõ đó là một dấu răng.
“Được thôi,” Diệp Huân đề xe đạp chân ga, “Giờ tôi làm liền đây, đội trưởng Trình vất vả rồi, tôi phải về cục chiều còn đi tuần tra.”
Xe lăn bánh về trước làm Trình Minh Vũ phải né ra, anh ta nhìn xe của hắn biến mất nhanh chóng khỏi bãi đỗ thì bất đắc dĩ cười cười: “Bướng bỉnh.”
Lúc vừa đậu xe trong bãi đỗ của cục hắn chợt nghe có người gõ kính xe, ngước đầu nhìn lên thì thấy Tần Vĩ một tay cầm chân gà một tay chụp lên cửa kính.
“Ngài ăn uống đàng hoàng chút được không…” Diệp Huân mở cửa xuống xe nhìn cửa kính in dấu ba ngón tay đầy dầu cảm thấy vô cùng bất lực.
“Chút chỉ anh cách ăn đi,” Tần Vĩ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Thông qua hết chưa?”
“Ừm, không vấn đề, đang chờ thông báo cho đủ thủ tục,” Diệp Huân nhìn thoáng qua văn phòng của Quan Sở thấy ông đang nói chuyện điện thoại như vũ bão với ai đó, “Anh biết đồng nghiệp nào làm ở phía bắc thành không?”
“Biết, chi vậy,” Tần Vĩ theo sau hắn thấp giọng, “Nói đi, muốn lén tra ai, anh hỏi giúp cậu cho… Hay muốn lén xử đứa nào? Vậy cũng ok luôn!”
“Sao anh trà trộn vào cảnh sát được thế,” Diệp Huân ngồi xuống chỗ của mình mở vi tính, “Nghe qua ngõ Đối Kinh chưa, anh biết ai phụ trách không?”
“Chưa nghe qua, ngõ này nổi tiếng gì à,” Tần Vĩ dựa sát vào bàn của hắn, “Nhiều ngõ lắm, tra trước đã rồi anh hỏi cho, muốn hỏi chuyện… Cổ cậu sao thế?”
“Bị cắn.” Diệp Huân trả lời rất bình thản, mắt vẫn nhìn màn hình chăm chú.
“Ai điên mà cắn cậu!” Tần Vĩ giật mình, có kẻ dám cắn người như Diệp Huân sao, còn cắn thành như thế, “Thiệt có tinh thần cảm tử mà…”
“Liên quan gì anh?” Diệp Huân quét mắt qua anh một cái.
“Đệch, kệ cậu, tại cắn rõ đến thế nhìn qua còn tưởng cậu dán cái cài áo cỡ lớn,” Tần Vị phất tay, “Chuyện vầy anh hiểu mà, lần sau nhớ học vợ anh cắn lên vai là được.”
Diệp Huân để anh nói cho đã mới chêm vào: “Thì ra mấy cái quân hàm của anh đều do vợ tặng hết ha?”
Không lâu sau hắn đã tra ra cái ngõ cần tìm đồn cảnh sát Đối Ứng, vừa may Tần Vĩ có bạn học làm ở đó nên gọi sang hỏi thăm.
Hắn tra thêm mới biết cái ngõ này lâu đời như cái ngõ Hồ Đồng, tuổi đời hẳn cũng ngang ngửa với thành phố này. Hắn xoa mắt, mấy ngõ nhỏ như vậy chứa không ít chuyện xưa.
“Cậu xem nhiêu đây đủ chưa,” một lát sau Tần Vĩ bước vào, “Nói qua điện thoại cũng khó rõ lắm, được đại khái thôi, cậu muốn biết thêm gì nữa thì anh lại hỏi cho.”
“Nói đi.”
“Chủ nhà đó xuất ngoại, cả nhà đều di dân rồi nên do ủy ban quản lý, trước đó có cho một người họ Kha, Kha Mạc Sơn, tra thân phận luôn rồi có người này thật, địa chỉ là…”
Lúc Tần Vĩ đọc địa chỉ thì lòng Diệp Huân trầm xuống, là nhà cũ của Kha Dương.
“Còn muốn tra thêm gì không?”
“Không, nhiêu đây đủ rồi,” Diệp Huân mở ngăn kéo lấy viên kẹo đưa cho Tần Vĩ, “Cảm ơn anh.”
“Tiểu Diệp Diệp, cậu thật hào phóng…”
Kha Mạc Sơn.
Mấy vị lớn tuổi nhà họ Kha đặt tên thật có ý, so với đám Kha Dương Kha Mãnh linh tinh gì đó hơn không biết bao nhiêu lần.
Cái tên này thật sự có liên quan đến Kha Lương Sơn, nhưng gã có tới bốn năm anh chị nên Kha Mạc Sơn này có phải lão tứ không vẫn cần xác minh lại.
Vì có sẵn ý định nên hắn vào hệ thống hộ khẩu tra thêm, hắn không tin một kẻ mười mấy năm trước bị chém chết mà vẫn sống nhăn răng ra đó.
Dữ liệu từ máy tính khẳng định không hề nói sai địa chỉ, người này vẫn còn sống chưa từng có giấy báo tử, hệ thống cũng không bị lỗi.
Hắn lại tra thêm hồ sơ, án mạng lớn như thế nhất định còn lưu lại nhưng quanh mốc thời gian mấy năm kể cả vùng phụ cận Kha gia đều không có án mạng nào, thậm chí mấy vụ án nhỏ cũng không có.
Diệp Huân tắt máy châm một điếu thuốc, cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ câu chuyện, Kha lão tứ chết, là Kha Lương Sơn nói, nếu Kha Mạc Sơn chính là lão tứ đó thì gần như chỉ có một khả năng, là Kha Lương Sơn nói dối…
Tại sao gã phải nói dối? Sao gã lại mất tích?
Mà ngay lúc gã mất tích chính mắt Kha Dương đã nhìn thấy, mấy chuyện thế này cậu sẽ không gạt người, cũng không bị hoa mắt nhìn nhầm, từ nhỏ cậu đã nhìn mấy thứ này mà lớn lên.
Diệp Huân không thể nghĩ ra cách giải thích hợp lý nào, hắn ngó đồng hồ hẳn giờ này đã tan tiết hai buổi chiều rồi nên rút điện thoại gọi cho Kha Dương.
“Diệp ca,” Ngốc Tam Nhi bắt máy, “Tìm Dương ca ạ, ảnh đi WC rồi, ra liền nè.”
“Hai đứa đi WC chung luôn à?” Diệp Huân muốn cười, mua một tặng một cũng không gói chắc đến vậy.
“Tụi em mới ăn xong, ảnh đi WC nên em chờ,” Ngốc Tam Nhi cười hắc hắc, “Diệp ca có việc gì ạ?”
“Ừm, hỏi cậu cũng được, cậu biết em thứ tư của ba cậu tên gì không?”
“Kha Mạc Sơn.” Ngốc Tam Nhi trả lời không cần suy nghĩ.
Đáp án này làm cho ý định cầu may còn sót lại trong hắn bị đánh tan, hắn rút thêm điếu thuốc: “Cậu chắc chứ?”
“Vâng, trong tủ quần áo của ba em có bài vị, em nhớ rõ chưa từng thấy ba cúng bái gì mà vẫn để trong đó, sao vậy Diệp ca?”