Edit: Mộc Tử Đằng
Xe chạy ổn đinh, yên lặng được mấy phút thì Khương Tri Ngật nói: “Công việc vất vả lắm sao?”
Thư Dao trầm ngâm một chút mới trả lời: “Khá tốt.”
Khương Tri Ngật nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi con ngươi đen láy là sự bình tĩnh: “Không hủy bỏ công việc nào sao?”
Thư Dao suy nghĩ một lúc mới hiểu ý anh là gì, cô vội giải thích: “Những công việc nào cần thể lực lớn thì người quản lý đã giúp tôi hủy rồi, còn những công việc còn lại chỉ cần không lộ ra dáng người là được, hoặc đến hậu kỳ sẽ chỉnh sửa lại, tôi đều có thể tự mình hoàn thành.”
Khương Tri Ngật hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Không thấy vất vả hả?”
Thư Dao cười ôn hòa nói: “Có thể kiên trì được.”
Khương Tri Ngật không nói nữa, Thư Dao nhìn anh, nói với vẻ sôi nổi: “Hơn nữa tôi còn trẻ!”
Khương Tri Ngật nhìn cô một cái, chữ “trẻ” của Thư Dao được cô nói rất khẽ, cô lặng lẽ im lặng không nói nữa.
Bầu không khí trong xe lại quay về sự yên tĩnh như lúc đầu, Thư Dao đặt hai tay lên gối, ngồi ngay ngắn người lại.
Không biết qua bao lâu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Khương Tri Ngật truyền tới: “Cá cùng tay gấu không thể có cả hai, cô Thư phải chú ý đến thân thể mình.”
Thư Dao sửng sốt mấy giây, sau đó nói: “À…được.”
Cá và tay gấu không thể có cả hai, công việc và đưa trẻ không thể giữ cả hai, cả hai thứ nên có thứ tự trước sau. Khương Tri Ngật đang nhắc cô không nên vì công việc mà làm ảnh hưởng đến thân thể.
Ngày trước cô thường nghe bạn bè trong giới nói Khương Tri Ngật là người yên tĩnh lạnh lùng, vui giận không lộ ra mặt. Mặc dù đã làm việc trong giới giải trí này khá lâu nhưng cô chỉ thấy anh được mấy lần, ấn tượng duy nhất của cô về Khương Tri Ngật chỉ dừng lại ở hình ảnh nhân vật kinh điển mà anh đã tạo nên trong phim điện ảnh, còn lại là từ bạn bè, nhân viên công tác và những tin tức đánh giá Khương Tri Ngật trong tạp chí.
Thư Dao đã từng xem thường anh, cô xuất đạo so với Khương Tri Ngật cũng không lệch nhau nhiều năm, làm sao lại bị tác phong của anh đàn áp chứ? Nhưng hôm nay khi tiếp xúc với anh được nửa ngày thì cô sâu sắc cảm nhận được những lời đồn đãi trước kia. Đôi mắt xinh đẹp của đối phương khẽ nhìn cô, rõ ràng trên mặt rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng nhưng cô luôn cảm giác được suy nghĩ trong lòng mình đã bị anh nhìn thấu.
Vô cùng tò mò….
Xe lái vào khu biệt thự, lúc mới vừa lên xe, Hiểu Hiểu đã nói địa chỉ chỗ ở của Thư Dao cho Triệu Trình.
Hai người ngồi phía sau yên lặng không một tiếng động, biểu cảm rất bình thường. Khi Triệu Trình chạy vào khu biệt thự, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì biết ngay giá nhà ở đây cực cao, hoàn cảnh ở đây rất tốt.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự của Thư Dao.
Triệu Trình và Hiểu Hiểu cùng xuống xe, anh ta đang định bước qua bên kia để mở cửa xe cho ông chủ nhưng Khương Tri Ngật đã tự mở cửa xuống xe, đi tới bên cửa bên kia, mở cửa cho Thư Dao.
Hôm nay Thư Dao không biết mình đã ngơ ngẩn mấy lần, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh đang mở cửa xe cho cô, một tay khác lại che trên nóc xe.
Thư Dao há miệng không biết phải nói gì, một lúc sau mới nói được hai chữ “cảm ơn”.
Khương Tri Ngật khẽ gật đầu, không nói gì.
Thư Dao xuống xe, đứng ở cạnh chiếc xe loay hoay không biết nên làm gì tiếp theo.
Bây giờ phải làm gì đây? Nói cảm ơn ư? Hay mời thầy Khương vào nhà ngồi một chút? Hoặc là xoay người trực tiếp rời đi? Không được, làm như vậy rất không lễ phép.
Biểu cảm của Thư Dao vẫn bình tĩnh nhưng những ý nghĩ trong đầu lại đang đấu đá kịch liệt.
Khương Tri Ngật đóng cửa xe lại nói: “Mấy ngày gần đây cô Thư có công việc gì không?”
Thư Dao mờ mịt a một tiếng, suýt nữa đã nói ra câu “Mời thầy Khương vào nhà ngồi một lát” rồi.
Cô hơi bấn loạn hít một hơi thật sâu, biểu cảm có hơi kỳ lạ nhưng một giây sau đã nhanh chóng khôi phục lại như thường. Cô phải duy trì hình tượng nữ thần, lễ phép nói: “Tạm thời tôi không biết nữa, chờ Trần ca thông báo.”
Khương Tri Ngật không lập túc tiếp lời ngay. Trong nội tâm của Thư Dao đang nghĩ: Tôi còn phải nói gì nữa đây? Hẹn gặp lại? Ngày khác gặp lại? Cảm ơn anh đã đưa tôi về…
Trong đầu Thư Dao vẫn chưa chốt lại đáp án đã nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng và từ tính của anh vang lên: “Số điện thoại của cô Thư là gì?”
Thư Dao ngây ngốc, màn kịch nhỏ trong đầu ầm ầm tan biến.
Khương Tri Ngật nhàn nhạt lập lại: “Số điện thoại là gì?”
Thư Dao: “xxxxxx”
Khương Tri Ngật gật đầu nói: “Chú ý ăn đúng ba bữa mỗi ngày, không được nhịn ăn. Trong công việc cần phải cân nhắc đến sức khỏe, không nên quá vất vả.”
Thư Dao: “Vâng…”
Khương Tri Ngật: “Ừ.”
Khương Tri Ngật xoay người lên xe, Triệu Trình vui vẻ ngồi vào ghế lái, anh ta nhìn ra ngoài xe vẫy tay với Thư Dao và Hiểu Hiểu, nói: “Chị Thư Dao, bọn em đi trước nha.”
Thư Dao vẫy tay lại, cả buổi mới nặn ra được một câu: “Đi thong thả….”
Hiểu Hiểu: “Tạm biệt.”
Triệu Trình chạy xe đi, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi.
Dần dần không còn thấy bóng dáng chiếc xe màu đen ở đó nữa, Thư Dao trầm mặc đứng ở cửa không nhúc nhích.
Hiểu Hiểu huơ huơ tay trước mặt Thư Dao, nói: “Chị Thư Dao, chị sao vậy?”
Thư Dao ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự thẫn thờ, nói: “Hiểu Hiểu, em nói xem…hôm nay có phải chị có hơi kinh sợ không?”
Đâu chỉ là kinh sợ.
Hiểu Hiểu nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Không có đâu nha, chị Thư Dao đừng nghĩ nhiều nữa.”
Thư Dao không tin hơi nghiêng đầu, nói: “Tại sao chị lại nghe lời Khương Tri Ngật như thế?”
Trong lòng Hiểu Hiểu đã cười như điên rồi, nhưng không thể hiện ra trên mặt.
Hiểu Hiểu nghiêm túc nói: “Chuyên này bình thường mà, em cũng rất nghe lời thầy Khương.”
Thư Dao hoài nghi: “Thật không?”
Hiểu Hiểu: “Đúng vậy ạ. Thầy Khương lợi hại như vậy, ai dám không nghe lời anh ấy chứ.”
Thư Dao gật đầu, đã yên tâm rồi, nguyên nhân vốn không phải vấn đề ở cô, cô tuyệt đối không bị khí thế của Khương Tri Ngật đàn áp đến nỗi nhìn thấy ánh mắt đối phương liền không dám nói dối hay nói to.
Ừ, mọi người đều như vậy cả mà.
Thư Dao mỉm cười: “Hôm nay vất vả cho em rồi, chị không còn việc gì nữa, em cũng về trước đi.”
Hiểu Hiểu nhịn cười đến nỗi cả khuôn mặt sắp vặn vẹo đến nơi rồi, cô ấy nhéo nhéo khóe miệng của mình, giọng nói vô cùng kỳ quái: “Vâng ạ.”
Thư Dao: “Hiểu Hiểu, em sao vậy?”
Cô nhích lại gần, khuôn mặt của cô ấy ngay tức thì trở nên rung động.
Thư Dao: “???”
Hiểu Hiểu nói bằng tốc độ nhanh nhất: “Vậy gặp lại sau nha chị Thư Dao, em đi trước đây! Có chuyện gì cứ gọi cho em!”
Vừa nói xong cô nàng lập tức quay đầu chạy đi.
Thư Dao gọi với theo: “Chú ý an toàn!”
Hiểu Hiểu không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy với cô.
Thư Dao một đầu đầy hắc tuyến: Quả nhiên hôm nay sau khi gặp được Khương Tri Ngật, không chỉ một mình cô không bình thường.
…
Thư Dao về nhà chưa tới một tiếng liền nhận được điện thoại của Trần Băng.
Trần Băng lời ít ý nhiều nói: “Hôm nay em đi chụp ảnh bìa, Khương Tri Ngật tới đó thăm hả?”
Thư Dao kinh ngạc nói: “Vâng, sao Trần ca biết?”
Mặc dù không biết ý đồ hôm nay của Khương Tri Ngật là gì, nhưng dựa theo mối quan hệ hiện tại của cô và Khương Tri Ngật thì đối phương tới thăm dựa theo tình huống trước mắt của bọn họ mà nói là có chỗ tốt.
Thư Dao rất rõ điều này.
Trần Băng dĩ nhiên cũng biết điều này, cho nên không can thiệp vào, anh ta nói: “Bị tin tức của hai đứa trên Weibo hấp dẫn.”
Thư Dao lại ngơ ngẩn, ngay sau đó liền bật cười.
Trần Băng nói: “Tần Lâm không đề cập với anh về chuyện này, cho nên dụng ý của Khương Tri Ngật tạm thời chúng ta không biết được. Nhưng mà Khương Tri Ngật làm vậy nhất định không có ảnh hưởng gì với em, ngược lại sẽ làm cho tình cảm của hai người trở nên chân thực hơn.”
Thư Dao nói: “Em biết rồi Trần ca.”
Trần Băng nói: “Cho nên phải biết nắm bắt cơ hội tốt. Luôn phải đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, hai người bây giờ là trung tâm truy đuổi của phóng viên và chó săn, mỗi lời nói mỗi hành dộng đều phải được chú ý, cho dù chỉ lộ một ít sơ hở cũng sẽ bị chó săn bắt được, nếu phóng đại lên sẽ nhân cơ hội này dùng “tình cảm” của hai người viết bài.”
Trong giới giải trí này, tình cảm của các diễn viên đang ăn khách thường sẽ bị chó săn xào nấu như vậy, một lát thì chia tay, lát thì tái hợp, hoặc là tình cảm vợ chồng bất hòa, đã sớm ly hôn vân vân. Mặc dù được xem như là người nổi tiếng, có tác phẩm hay, nhưng tình cảm và hôn nhân luôn bị truyền thông viết lung tung, đối với họ nhất định sẽ có ảnh hưởng. Còn Thư Dao đã công khai tình cảm, lại thừa nhận mình mang thai, tuy bề ngoài tình cảm của hai người rất vững chắc, không có bí mật gì có thể đào, nhưng chó săn vẫn không hề giảm bớt hứng thú như những người xem bình thường, không bát quái không làm chiêu trò là không thể nào.
Thư Dao nói: “Vâng.”
Trần Băng lại dặn dò đôi câu, đối với việc Khương Tri Ngật và Thư Dao công khai qua lại trước mặt công chúng là điều mà anh ta cầu còn không được. Vốn là ngại danh tiếng và địa vị của Khương Tri Ngật, anh ta được xem là quản lý của Thư Dao, căn bản cũng chưa nói kế hoạch “lăng xê” và “khoe ân ái” với Tần Lâm, bây giờ Khương Tri Ngật lại chủ động giúp đỡ khiến anh ta rất vui vẻ.
Sau khi cúp máy, Thư Dao đăng nhập vào weibo xem, quả nhiên cô thấy được tin tức hấp dẫn có tên cô và Khương Tri Ngật ở trong đó.
Bài đăng đó viết đến mấy trăm chữ, còn kèm theo một tấm ảnh rất mờ.
Hôm nay Thư nữ thần chụp ảnh bìa, Khương nam thần cũng tới! Được quan sát vẻ đẹp của nữ thần và nam thần ở khoảng cách gần, tôi vui muốn chết luôn! Thư nữ thần rất đẹp đó! Cực kỳ đẹp! Lúc đi đến studio vẫn để mặt mộc, da cực kỳ tốt luôn, dường như không thấy được lổ chân lông ý, da lại trắng trẻo mềm mại! Thật sự là mặt mộc, không hề trang điểm gì cả! Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan đẹp khủng khiếp! Người rất gầy nhưng không có cảm giác ốm lộ xương, vóc người đẹp lại chuẩn nữa, hoàn toàn không giống như phụ nữ mang thai ba tháng! Trạng thái cũng vô cùng tốt!
Lúc đang nghỉ ngơi, Khương nam thần đột nhiên đến! A a a~~~~ đẹp trai phát khóc luôn! Người thật so với trên màn ảnh còn đẹp trai hơn nhiều! Dáng người cao ráo, chân siêu dài! Từ sau khi vào studio, ánh mắt luôn dính lên người nữ thần! Không hề rời đi một giây phút nào! Cách thời gian chụp ảnh còn một lúc nữa, hai người liền ngồi ở khu nghỉ ngơi nói chuyện, trời ới! Quá xứng đôi! Hôm nay Thư nữ thần tạo hình rất khác biệt, đứng chung một chổ với nam thần lại giống như công chúa và hoàng tử đó! Bị đút cho một mồm thức ăn cho chó mà!
Sau khi chụp ảnh xong, Khương nam thần còn tự tay mặc áo khoác cho nữ thần a a a! Ánh mắt đó, không chỉ dịu dàng thôi đâu, mà là cưng chiều vô hạn ý! Ánh mắt Thư nữ thần nhìn Khương nam thần cũng vô cùng thâm tình! Hai người ngọt ngào quá trời quá đất!
Hôm nay tôi được chia cho một đống lớn thức ăn cho chó, ăn sắp chết luôn rồi! Chúc nam thần và nữ thần tân hôn vui vẻ, thiên trường địa cửu, sinh một tiểu bảo bảo thật xinh đẹp nha.
Trong hình là một tấm ảnh được chụp khá mờ, không rõ có đúng là bóng người của cô và Khương Tri Ngật hay không.
Nhưng cho dù là vậy, bình luận của bài viết này càng ngày càng nhiều, sau đó bị đẩy lên hot search, tiếp theo đó những tài khoản marketing điên cuồng chia sẻ.
Quần chúng quả thật cảm thấy rất hứng thú với tin tức Thư Dao và Khương Tri Ngật tiến về phía nhau như thế nào, mà Khương Tri Ngật lại luôn im lặng, sau khi công khai tình cảm thì đây được xem như lần đầu lộ mặt, mà vừa lộ mặt thì ngay lập tức tới thăm Thư Dao. Cho dù là quá khứ hay từ khi công khai tình cảm, đây được xem như lần đầu hai người xuất hiện chung với nhau trước công chúng.
Hơn nữa còn lấy thân phận là người yêu! Người hâm mộ đúng là điên rồi, khắp nới đều điên rồi, những fan CP vừa mới xuất hiện không bao lâu cũng điên rồi, tự đâm đầu vào tường ầm ầm, điên cuồng ăn thức ăn cho chó! Cảm động như bản thân mình sắp kết hôn! Vô cùng náo nhiệt.
Chỉ một cái tài khoản weibo cá nhân đăng một bài viết như vậy, ngắn ngủi chỉ một tiếng đồng hồ đã hấp dẫn biết bao người, cô và Khương Tri Ngật dưới tình huống không biết gì đã tạo ra một màn khoe ân ái.
…
Thư Dao yên lặng nhìn bình luận trên weibo: Có quá khoa trương không hả? Cô nhìn Khương Tri Ngật với đôi mắt thâm tình như vậy à? Khương Tri Ngật còn dịu dàng mặc áo khoác cho cô sao?
Đúng là Khương Tri Ngật có mặc áo khoác cho cô, rất quan tâm nhưng mà…trong mắt làm gì có dịu dàng chứ?
Mặc dù bọn họ đang đóng giả vợ chồng, sau khi Thư Dao nhìn thấy Khương Tri Ngật vào buổi sáng thì đầu óc cô cũng không nghe theo lời cô nữa, nhưng mà… nhưng mà bọn họ lộ ra thân mật ngọt ngào vậy sao?
Thư Dao hoài nghi sâu sắc điều này, nội tâm cũng xẹt qua một cảm giác quái dị. Nhưng cụ thể là cảm giác gì thì cô không nói ra được.
Cái này giống như hương vỏ quýt, chua chua ngọt ngọt nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Không nghĩ ra được nên không nghĩ nhiều nữa. Thư Dao lại xem mấy tin weibo hấp dẫn sau đó thoát ra, đặt điện thoại xuống.