Thần Hồn Điên Đảo

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mộc Tử Đằng

Lúc y tá vào phòng lần nữa, Khương Tri Ngật đã ngủ được một chút, nhưng khi anh mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh như trước, sắc mặt hơi mệt mỏi, nhưng so với vẻ mặt chờ đợi trước phòng sinh tối hôm qua đã đỡ hơn nhiều.

Sắc trời dần hừng sáng, những chú chim ngoài cửa sổ kêu vang. Mặt trời vẫn còn chưa mọc, bầu trời xanh biếc.

Mọi chuyện vô cùng tươi đẹp.

Y tá nhỏ giọng nói với Khương Tri Ngật vài câu, anh nhíu mi nhưng không nói gì.

Thư Dao và đứa bé đang ngủ rất say, y tá cúi người nhẹ nhàng đánh thức Thư Dao, cô mở mắt, việc đầu tiên cô làm là tìm kiếm Khương Tri Ngật, anh đang đứng cạnh nôi em bé, vẻ mặt ôn hòa.

Y tá thuần thục ôm đứa bé lên đặt vào trong lòng Thư Dao, tựa như có bản tính của người mẹ, mặc dù đầu óc Thư Dao còn chưa tỉnh táo nhưng đã ôm em bé ngay, cậu nhóc nhăn mặt rồi cất tiếng khóc, dáng vẻ cực kỳ oan ức.

Quá mệt mỏi, vẫn còn chưa ngủ đủ.

Thư Dao cúi đầu hôn đứa bé, rồi mắt nhắm chập chờn cho đứa bé bú sữa mẹ, người tựa vào đầu giường, ý thức mơ hồ.

Y tá luôn đứng cạnh hướng dẫn, Thư Dao gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô mở to mắt nhìn, Khương Tri Ngật đứng cách đó không xa đang tránh đi, đưa lưng về phía họ.

Mặt Thư Dao nhanh chóng ửng hồng, cảm giác đứa bé mà cô đang ôm trong ngực vô cùng nóng bỏng. Thật may y tá chỉ chú ý cô và đứa bé, cũng không phát hiện ra sự khác thường giữa Thư Dao và Khương Tri Ngật.

Khương Tri Ngật khẽ ho một tiếng, sắc mặt không được tự nhiên, lỗ tai ửng đỏ.

Mặt Thư Dao đã đỏ như đít khỉ, cơn buồn ngủ hay mệt mỏi gì đều đã biến mất, trong đầu lúc này chỉ có cảnh tượng cô đang cho bé bú sữa và bóng lưng của Khương Tri Ngật.

Thật sự muốn khóc mà.

Đứa bé vẫn đang bú sữa say mê, Thư Dao khóc không ra nước mắt.

Hai mươi phút sau, Thư Dao đỏ mặt kéo áo xuống, tiếng hướng dẫn của y tá cũng dừng lại. Khương Tri Ngật bình tĩnh xoay người, y tá ôm bé thả vào nôi, thật kỳ lạ, đứa bé này vô cùng ngoan ngoãn, trừ khi mới sinh có gào khóc, còn từ khi da kề da với Thư Dao cũng không còn nháo nữa, lúc này uống no sữa thì ngủ.

Y tá ngẫm nghĩ không lẽ do gen tốt của hai người này à? Minh tinh sinh con, về phương diện này cũng cao hơn người bình thường nữa sao?

Y tá vừa hâm mộ vừa tọng một họng thức ăn cho chó, ôm trái tim bị tổn thương rời đi.

Trên miệng đứa bé còn dính chút sữa, Thư Dao nằm trên giường, kéo chăn qua đầu giả vờ ngủ.

Khương Tri Ngật ho một tiếng, dùng khăn lông mềm mại lau sạch sữa trên miệng đứa bé, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, sau đó ngồi xuống mép giường, trong giọng nói mang theo ý cười: “Còn ngủ nữa sao?”

Giọng nói Thư Dao khá cứng ngắc: “Tôi, tôi còn muốn ngủ cơ.”

Khương Tri Ngật cười: “Không cảm thấy ngạt hả?”

Thư Dao: “Ồ không đâu, rất thoải mái.”

Một tay Khương Tri Ngật nắm thành quyền, đặt bên môi bật cười.

Thư Dao nghe được tiếng cười của anh thì càng thấy thẹn thùng hơn.

Khương Tri Ngật: “Con khóc kìa.”

Thư Dao lập tức vén chăn ra, khi thấy đứa bé nhỏ nhắn đang ngoan ngoãn ngủ trong nôi thì không khỏi trừng mắt nhìn.

Khương Tri Ngật..vậy mà cũng lừa được cô nữa?

Thư Dao ngơ ngác, Khương Tri Ngật đắp chăn lại cho cô, nói: “Mấy tiếng nữa đứa bé sẽ đói tiếp thôi, cô nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”

Thư Dao trở mình, kéo chăn che mặt, nhưng đúng là vẫn còn mệt nên không lâu sau lại ngủ.

Trẻ sơ sinh uống sữa no thì ngủ, không khóc không quậy. Trời đã sáng hẳn, Thư Dao và đứa trẻ vẫn chưa tỉnh.

Khương Tri Ngật đi ra ngoài cửa, gọi điện cho Trần Băng và Tần Lâm, nói sơ lược tình huống. Trần Băng rất kinh ngạc, không ngờ chỉ một ngày không gặp mà đứa bé đã ra đời rồi.

Hai ngày trước khi sinh, trạng thái Thư Dao không tốt lắm, tâm trạng luôn khẩn trương nên không cho Trần Băng và Hiểu Hiểu đến bệnh viện, chỉ bảo khi nào sinh sẽ thông báo họ đến.

Kết quả là chờ đến lúc nhận được thông báo thì đứa bẽ cũng đã ra đời rồi.

Ra đời vào rạng sáng một giờ rưỡi ngày , là một cậu nhóc Cự Giải. Mặc dù Trần Băng không quá thích đứa bé này nhưng lúc nghe được tin nó đã ra đời cũng thấy kích động.

Anh ta vội hoãn lại công việc trong tay, nhanh cóng đi đến bệnh viện.

Bởi vì có quan hệ vợ chồng giả với Thư Dao, việc Khương Tri Ngật và cô lui tới Tần Lâm có biết chút ít. Khi nghe được Khương Tri Ngật báo đứa bé đã ra đời, cô ta cũng không mấy kinh ngạc, đối với chuyện này vẫn cư xử như bình thường, bình tĩnh chúc mừng Thư Dao, sau đó bàn bạc xem có muốn công khai việc này lên weibo không, bên đây cô ta còn việc bạn, chờ giải quyết xong sẽ đến bệnh viện thăm Thư Dao và đứa bé, sau đó sẽ bàn bạc lại với Trần Băng.

Sau khi gọi xong, Khương Tri Ngật nhìn một lớn một nhỏ trong phòng, lúc này mới đóng cửa rồi gọi về nhà.

Khương Tri Ngật có hơi áy náy với bố mẹ mình, nhưng tóm lại vẫn lấy sức khỏe và cảm xúc của Thư Dao làm chủ, tạm thời che giấu họ.

Chung Cầm hiện không có ở thành phố B, Khương Quốc Nguyên cũng không ở nhà, sau khi nhận được điện thoại, Chung Cầm cũng không có thời gian dạy dỗ lại con trai, vội vàng bảo trợ lý đặt vé máy bay về thành phố B gấp, Khương Quốc Nguyên cũng nhanh chóng kết thúc công việc để đến bệnh viện.

Thư Dao ngủ đến hơn tám giờ sáng liền tỉnh, còn chưa kịp tỉnh táo thì đứa bé trong nôi đã vung tay vung chân khóc oa oa, tiếng khóc này không giống như tiếng ê a khe khẽ như tiếng muỗi kêu vào mấy tiếng trước, lần này tiếng khóc rất vang dội.

Thư Dao nhanh chóng ôm đứa bé lên tự mình cho bé bú sữa mà không cần chờ y tá đi vào, Khương Tri Ngật lúc này cũng tránh mặt.

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Thư Dao cũng không còn lúng túng nữa nhưng vẫn ngượng ngùng.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh bú sữa của đứa bé vang lên mà thôi. Cái miệng nhỏ không ngừng mút, trông uống sữa rất ngon.

Lúc nãy Thư Dao còn buồn ngủ nên không chú ý gì. Lúc này trong phòng chỉ có cô, Khương Tri Ngật và đứa bé, tiếng mút sữa của nó vang lên rất rõ ràng…

Trời ới..

Thư Dao ôm cơ thể mềm mại nhỏ bé của con trai, trong lòng thầm hỏi: Bảo bối à, con đang hố mẹ sao?

Tên nhóc này hiển nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng của mẹ mình và phản ứng của hai người, nó chỉ say sưa uống sữa, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy áo Thư Dao, nhìn vừa khỏe mạnh lại có lực.

Một chút thẹn thùng còn sót lại của Thư Dao cũng biến mất, nhìn cậu nhóc mũm mỉm, cô mềm lòng vô cùng, trên mặt đầy dịu dàng.

Đứa bé uống no, Thư Dao đỏ mặt cài áo lại, nhỏ giọng nói: “Xong rồi ạ.”

Người đàn ông không nhúc nhích.

Thư Dao ôm còn trai, hắng giọng lắp bắp nói: “Thầy Khương, xong xong rồi ạ.”

Khương Tri Ngật bừng tỉnh, hơi ngây ra, lúc này mới xoay người lại.

Thư Dao cúi đầu buồn cười, Khương Tri Ngật duy trì vẻ mặt bình tĩnh, mặc kệ trái tim đang đập điện cuồng của mình.

Y tá không thèm để ý tới căn phòng đầy bong bóng màu hồng này, cảm giác như bản thân cô ấy sắp chết chìm trong thức ăn cho chó của một nhà ba người này rồi.

Tuấn nam mỹ nữ, bố đẹp trai, mẹ xinh gái, sinh con ra cũng đáng yêu, nhiêu đây đã đủ giành chiến thắng trong đời này rồi, thật là hâm mộ.

Y tá nhanh chóng lau chùi sạch sẽ và thay tả cho đứa bé. Khương Tri Ngật luôn đứng bên cạnh nhìn, y tá vừa thay vừa giải thích rõ ràng, vẻ mặt Khương Tri Ngật bình tĩnh, thái độ lắng nghe rất nghiêm túc.

Y tá vốn nghĩ hai người nổi tiếng như họ cho dù có yêu thương đến thế nào thì khi sinh con xong cũng do bảo mẫu chăm sóc, mấy việc như thay tả này chắc chắn sẽ không quan tâm đến, chủ yếu chỉ dành thời gian ôm và chơi đùa với đứa trẻ.

Y tá nói sơ qua một lần Khương Tri Ngật đã hiểu, anh lại hỏi vài vấn đề, y tá kiên nhẫn giải đáp từng câu một, sau đó Khương Tri Ngật hiểu rõ gật đầu.

Bởi vì bản tính của người mẹ, Thư Dao rất dễ dàng bế bé, nhưng Khương Tri Ngật thì vẫn còn mất tự nhiên.

Thư Dao đã ăn sáng xong, đang tựa vào giường cười xem y tá dạy Khương Tri Ngật bế bé.

Dáng người Khương Tri Ngật vô cùng đẹp trai, lại còn cao, lúc không cười cả khuôn mặt trở nên lạnh lùng và hờ hững, đồng thời cũng mang đến áp lực cho người đối diện.

Anh đứng đó nghiêm túc nhìn đứa bé đang ngủ say sưa trong tay y tá.

Y tá nhỏ giọng nói: “Anh Khương, thế này…”

Cô ấy hơi nâng tay lên, đứa bé đang ngủ say chỉ động đậy một chút.

Sắc mặt Khương Tri Ngật bình tĩnh nhưng cổ họng đang căng chặc.

Y tá: “Dùng một tay ôm lấy mông, một tay khác thì nâng đầu em bé.”

“Vì là trẻ sơ sinh nên cổ còn rất yếu, vẫn chưa cứng cáp, tư thế bế nhất định phải đúng cách, nếu không sẽ gây thương tổn đến em bé.”

Khương Tri Ngật yên lặng gật đầu, Thư Dao cười cong mắt theo dõi.

Y tá cười nói: “Anh Khương, anh thử xem nào.”

Biểu cảm Khương Tri Ngật trong nhát mắt cứng đờ, lộ ra vẻ bối rối và mất tự nhiên.

Thư Dao che môi cười nhưng không dám phát ra tiếng.

Khương Tri Ngật vốn có tố chất tâm lý tốt, vẻ mất tự nhiên đó chỉ xuất hiện trên mặt anh một giây rồi biến mất. Anh tựa như rất tự nhiên nhận láy đứa bé trong tay y tá, cánh tay rõ ràng rất cứng ngắc, nhưng tay phải nâng đầu và cổ của đứa bé rất chính xác.

Y tá cười nói: “Anh Khương, hãy thả lỏng chút ạ, cánh tay này không cần nâng cao như thế đâu.”

Khương Tri Ngật ừ một tiếng, lặng lẽ hạ cánh tay xuống, nhìn tự nhiên hơn rất nhiều.

Y tá điều chỉnh tư thế của anh nói: “Đúng rồi, bế như vậy là được. Anh Khương đã học được chưa ạ?”

Người đàn ông cao to mặt bình tĩnh đáp: “Học được rồi.”

Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kỹ sẽ phát hiện, cánh tay đang nâng lên của anh sau khi được y tá điều chỉnh cũng không nhúc nhích nữa.

Ha ha ha..Thư Dao sắp không nhịn cười được nữa rồi.

Y tá cũng cười híp mắt, được ngắm nam thần đẹp trai lạnh lùng học bế em bé, trái tim thiếu nữ của cô ấy cũng xuất hiện đầy bong bóng màu hồng luôn rồi.

Quá hâm mộ mà.

Y tá rời đi thế nhưng Khương Tri Ngật vẫn ôm đứa bé đứng tại chỗ, anh cúi đầu nhìn gương mặt hồng hồng đang còn ngủ say của đứa bé.

Cũng không biết nhìn bao lâu, khi anh ngước đầu lên thì thấy Thư Dao cười híp mắt.

Anh hơi ngẩn ra sau đó bình tĩnh đi tới mép giường.

Sắc mặt Thư Dao đã tốt hơn nhiều rồi, cô cười nói: “Thầy Khương, anh mỏi tay chưa ạ?”

Khương Tri Ngật thờ ơ đáp: “Không mỏi.”

Thư Dao: “Ôi bảo bối thức rồi kìa!”

Khương Tri Ngật lập tức cúi đầu nhìn, đứa bé vẫn còn ngủ say sưa.

Anh yên lặng ngẩng đầu, Thư Dao cười đến nỗi mắt cong lại như vầng trăng lưỡi liềm.

Khương Tri Ngật cũng bật cười, sự căng thẳng đã biến mất không ít.

Anh học theo động tác của y tá, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mông bé, nhưng do mặt mày anh quá mức đẹp trai, còn trông lạnh lùng, nên hình ảnh ôm đứa bé không chút hài hòa.

Nhưng Thư Dao biết người đàn ông này có bao nhiêu dịu dàng.

Khương Tri Ngật ôm một lúc mới thả đứa bé vào trong nôi, tên nhóc thế mà vẫn ngủ ngon được.

Thật là một cậu nhóc dễ dàng thỏa mãn, lại ngoan ngoãn nghe lời.

Khương Tri Ngật cúi người, không tự chủ giơ tay ra sờ mái tóc mềm mại của nó, ánh mắt đầy dịu dàng.

Thư Dao vẫn luôn quan sát họ, chỉ cảm thấy bản thân mình lúc này bị hạnh phúc bao bọc thật chặt, khiến tất cả mọi sự vất vả và áp lực lúc mang thai đã tan thành mây khói cả rồi.

Cô có đứa con dễ thương nhất thế giới này, còn cả người đàn ông tốt nhất.

Mặc dù không biết bao lâu nữa cô và Khương Tri Ngật sẽ xóa bỏ quan hệ nhưng lúc này cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Cô cũng giống như con mình, đều dễ dàng thỏa mãn.

Một tiếng sau, Thư Dao cho bé bú sữa lần nữa, lúc này cô và Khương Tri Ngật tự nhiên hơn rất nhiều, ít nhất ngoài mặt hai người đều bình tĩnh, chỉ là trong lòng bình ổn hay thẹn thùng thì chỉ bản thân hai người mới biết được.

Trần Băng và Hiểu Hiểu đến bệnh viện, cả buổi sáng cậu nhóc đều ngủ, Hiểu Hiểu nhoài người bên nôi em bé, ánh mắt phát sáng như sao, không ngừng lẩm bẩm: “Đáng yêu quá điiiii…”

Trần Băng thì bình tĩnh hơn nhiều, nhưng mà sau khi hỏi chuyện Thư Dao lúc sinh xong cũng chạy đến trước nôi em bé.

Khương Tri Ngật nhìn hai người họ, đột nhiên ngẫm lại hành động của bản thân mình từ tối qua đến sáng hôm nay..Có phải cũng trông ngốc nghếch như vậy không?

Anh yên lặng tĩnh tâm lại, thầm hy vọng không bị Thư Dao nhìn thấy.

Hiểu Hiểu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em bé, vui vẻ nói: “Đứa bé mới sinh nhỏ như vậy sao? Nhưng mà quá đáng yêu!”

Ừm, trẻ em mới vừa ra đời một ngày cũng không đáng yêu như vậy. Cặp mắt kính của Hiểu Hiểu dày lắm rồi, nhưng Thư Dao và Khương Tri Ngật nghe thấy rất thỏa mãn.

Trần Băng ho nhẹ một tiếng, cúi đầu chọt chọt khuôn mặt của đứa bé, rồi khẽ cười, trông dáng vẻ thực sự rất vui vẻ.

Hai người họ trêu chọc cả buổi mà tên nhóc này vẫn ngủ ngon cho được, không hề bị quấy rầy đến tỉnh ngủ.

Nửa tiếng sau, Tần Lâm cũng đến, cô ta thấy Thư Dao lúc này so với lúc mình gặp vào nửa năm trước không có quá nhiều sự thay đổi, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt mang theo ý cười, cô ta lịch sự quan tâm hỏi tình hình sức khỏe của Thư Dao, ngắm đứa bé một lúc rồi nói đến chủ đề chính.

Từ khi Thư Dao mang thai tầm nửa năm, vào hai ba tháng cuối dường như không lộ mặt với bên ngoài, Khương Tri Ngật cũng giống vậy. Bây giờ công chúng và giới truyền thông chỉ biết Thư Dao đang mang thai tháng cuối sắp sinh, còn thời gian cụ thể thì không biết được.

Trần Băng và Tần Lâm đang bàn bạc xem có nên công khai chuyện đứa bé ra đời không, bởi vì Thư Dao vừa mới sinh xong, thái độ của người ngoại giới đối với cô cũng chưa được rõ ràng, lúc trước đã thương lượng đến khi đứa bé ra đời, chọn lấy một ngày thích hợp rồi xóa bỏ quan hệ vợ chồng giả của hai người, nhưng mà ngày này là ngày nào vẫn chưa thể chắc chắn.

Cuối cùng hai người quyết định: Hai người họ sẽ công bố tin này lên weibo. Cũng giống như những cặp vợ chồng minh tinh khác, sau khi sinh con thì đăng một tấm hình kèm theo vài câu nói là được.

Không cần quá mức long trọng, chỉ đơn giản rõ ràng là được.

Khoảng thời gian này weibo Thư Dao vẫn do đội ngũ phụ trách, Trần Băng cũng biết mật khẩu weibo của cô. Trần Băng và Tần Lâm trao đổi cụ thể nên đăng nội dung gì, về phía Thư Dao sẽ do Trần Băng thay cô đăng lên weibo, còn Khương Tri Ngật chỉ cần chia sẽ lại là được, không cần nói quá nhiều lời.

Trần Băng chụp vài tấm ảnh, ba người ở lại khoảng nửa tiếng rồi rời đi.

Lúc Thư Dao ngủ trưa Khương Tri Ngật cũng nằm lên sofa nghỉ, trong lúc đó đứa bé có đói mà khóc một lần, cũng không đợi y tá vào, Khương Tri Ngật đa cúi người ôm nó lên, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng Thư Dao, sau đó xoay người chờ đứa bé uống no.

Sau khi bú sữa xong, Khương Tri Ngật lại ôm nó dỗ một lúc mới đặt vào nôi.

Một loạt động tác rất tự nhiên và hài hòa. Hai người cũng không nói gì nhiều nhưng rất ăn ý. Chỉ cần đứa bé cất tiếng khóc, Thư Dao cũng tỉnh lại ngay, cô ngồi dậy chờ Khương Tri Ngật ôm bé tới.

Hai giờ chiều, Chung Cầm và Khương Quốc Nguyên đến. Chung Cầm không có thời gian tính sổ với Khương Tri Ngật, vào phòng bệnh chỉ nhìn cháu trai một cái rồi lập tức quay sang quan tâm hỏi han Thư Dao.

Khương Quốc Nguyên không phải là người nói nhiều, ông chỉ đứng một bên nhìn cháu trai. Tên nhóc còn quá nhỏ không nhìn ra được lớn lên sẽ có ngũ quan ra sao, nhưng bất luận là dáng vẻ tốt hay xấu thì trong lòng ông cũng đều đẹp.

Chung Cầm ngồi ở mép giường, tỉ mỉ hỏi chuyện lúc cô sinh, sự yêu thương trong mắt không giấu đi đâu được, bà nói một lúc lại tức giận trừng mắt với Khương Tri Ngật, Thư Dao thấy thế thì biết ngay Khương Tri Ngật đã ôm mọi trách nhiệm lên người mình.

Chung Cầm vẫn luôn quan tâm tới tình trạng thân thể Thư Dao, bà đau lòng nắm tay cô nói rất nhiều chuyện trong tháng ở cữ, rất giống một người mẹ đang truyền thụ lại kinh nghiệm cho con gái.

Tâm tình Thư Dao lúc này rất nhạy cảm, suýt nữa cô đã cảm động đến đỏ mắt luôn rồi.

Khi chắc chắn thân thể Thư Dao không có vấn đề gì, lúc sinh con cũng thuận lợi thì Chung Cầm mới yên tâm, tiếp đó gọi điện dặn dò đầu bếp ở nhà nấu đồ ăn ở cữ cho cô rồi mang đến bệnh viện.

Sau đó bà đi sang nhìn cháu nội, thằng bé vẫn đang ngủ say, bà ôm cháu trai mà trong lòng vô cùng vui mừng, không ngừng nói với Khương Quốc Nguyên: “Nhìn đôi mắt của cháu trai nhà chúng ta này, thật là đẹp!’

Khương Quốc Nguyên liếc mắt nhìn, ồ, đang nhắm mắt.

Chung Cầm lại quay sang nói với Khương Tri Ngật: “Đôi mắt này lớn lên nhất định giống Dao Dao, vừa to vừa sáng ngời.”

Khương Tri Ngật gật đầu còn Thư Dao mỉm cười.

Chung Cầm vui vẻ không thôi: “Cái mũi nhìn giống mẹ! Còn môi thì giống Tri Ngật và Quốc Nguyên.”

Thư Dao cũng quan sát, cô phát hiện đúng là môi con mình giống y như Khương Tri Ngật, trong lòng lập tức thấy ấm áp.

Chung Cầm vẫn luôn ôm đứa bé không rời tay, Khương Quốc Nguyên đứng một bên nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, nhưng tính cách của ông và Khương Tri Ngật giống nhau, không hay mở miệng nói. Cuối cùng Chung Cầm vẫn tốt bụng đặt đứa bé vào trong lòng ông, khuôn mặt luôn nghiêm túc của Khương Quốc Nguyên lúc này lại lộ ra ý cười, ông nhìn đứa bé ngủ say trong lòng, mở miệng khen ngợi: “Là một thằng bé đẹp trai.”

Ha ha ha.

Chung Cầm và Khương Quốc Nguyên ở đến tối mới rời đi, còn không quên chụp hình và quay video cậu nhóc.

Thư Dao ăn tối xong, thân thể cô cũng đã khôi phục lại nhiều rồi, lúc mang thai đã được chăm sóc tốt nên lúc sinh khá thuận lợi, không có vết thương gì, đã có thể xuống giường đi lại.

Chín giờ tối, weibo của Thư Dao đăng lên một tấm ảnh, trong hình là bàn tay của hai người lớn đang nắm lấy bàn tay của đứa bé sơ sinh.

Bên dưới còn kèm theo một câu: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sáng sớm hôm nay cậu nhóc này đã ra đời, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio