Thần Hồn Điên Đảo

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mộc Tử Đằng

Công việc đầu tiên sau khi Thư Dao quay lại làm việc là tham dự buổi lễ ra mắt của một thương hiệu ở thành phố S, cô là người phát ngôn duy nhất trong nước cho thương hiệu này, Thư Dao nhận được đãi ngộ cực tốt từ thương hiệu này, chi tiền quảng cáo vô cùng xa xỉ, từ khi Thư Dao làm người phát ngôn đến nay, danh tiếng cũng như doanh thu cứ tăng mãi, hai bên hợp tác vô cùng thuận lợi. Vào lúc Thư Dao bị tuôn ra scandal mang thai thương hiệu này cũng không nhắc đến việc hủy hợp đồng với bên cô.

Hoạt động ra mắt của một thương hiệu trang sức cao cấp, cũng là hoạt động đầu tiên của Thư Dao sau khi quay lại làm việc, vừa giữ được phong độ vừa thuận lợi tuyên bố cô đã comeback.

Thư Dao có chuyến bay vào buổi sáng, bây giờ đã cai sữa thành công, nhưng cảm giác không muốn rời con vẫn không giảm đi tí nào, có lẽ đây chính là thay đổi bình thường của những người sau khi làm mẹ.

Trần Băng cũng đến hoạt động lần này, anh ta dẫn theo nhân viên đến đón Thư Dao. Thợ trang điểm và thợ chụp ảnh ngồi trên xe đợi, còn Trần Băng tự đi vào đón Thư Dao.

Từ khi ăn sáng xong Thư Dao vẫn ôm cậu nhóc, bây giờ đã có thể bế đứng được rồi, bất luận là cân nặng hay ngũ quan cũng phát triển rất tốt, cậu nhóc ba tháng nhìn mềm mại đáng yêu, không giống con trai mà lại giống như một bé gái xinh đẹp hơn.

Một tay Thư Dao nâng mông nhỏ của cậu nhóc, tay còn lại nâng đầu bé, đi đâu cũng ôm theo, lúc đói cũng tự mình làm không cần bảo mẫu động tay.

Để tiết kiệm thời gian nên cô đã thay quần áo từ sớm, không trang điểm chỉ để mặt mộc.

Trần Băng vừa vào nhà thì thấy Thư Dao đang cho cậu nhóc uống sữa, một bàn tay nhỏ mập mạp đang ôm bình, tay còn lại nắm cổ áo Thư Dao.

Hình ảnh này rất đẹp, giá trị nhan sắc của đứa bé được kế thừa ưu điểm của bố mẹ.

Trần Băng cúi đầu trêu chọc nó nhưng cậu nhóc đang bận uống sữa nên không quan tâm tới anh ta. Trần Băng cười nói: “Đến lúc phải đi rồi.”

Thư Dao vẫn không nỡ giao con cho Khương Tri Ngật, Khương Tri Ngật ôm đứa bé đợi một lúc, Thư Dao xách túi từ trên lầu đi xuống, anh đưa con cho bảo mẫu, còn mình đưa Thư Dao ra cửa.

Thư Dao nắm tay anh, đi hai bước lại quay đầu lại hôn hít.

Trần Băng đi ở phía trước hai mắt nhìn thẳng, sao trước đây anh ta không phát hiện ra Thư Dao nói chuyện yêu đương vào sẽ sến súa như vậy? Phụ nữ sau khi kết hôn sẽ thế này à?

Trần Băng cười lắc đầu.

Có hai chiếc xe đậu trước cửa, Hiểu Hiểu ló đầu ra từ ghế phụ, cười nói: “Chị Thư Dao!”

Sau khi thấy được Khương Tri Ngật thì có hơi mất tự nhiên chào: “Ngật ca.”

Cho tới giờ cô ấy vẫn còn khiếp sợ trước chuyện Thư Dao và Khương Tri Ngật đi lãnh chứng!

Đúng là chuyện động trời, không thể nào tưởng tượng được, Hiểu Hiểu thấy mình không cách nào tiếp nhận được, cực kỳ chấn động.

Khương Tri Ngật gật đầu chào cô ấy. Ở trước mặt người ngoài, anh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng hờ hững của một đại minh tinh, vẻ mặt lạnh nhạt, ít nói.

Nhìn thấy những đồng nghiệp đã lâu không gặp, tâm tình Thư Dao tốt lên đôi chút. Trần Băng ngồi vào xe, Thư Dao còn đang đứng bên ngoài, bàn tay nắm tay Khương Tri Ngật không nhúc nhích.

Những nhân viên công tác ngồi ở xe sau không dám xuống tám chuyện, họ chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng thầm thì.

Thư Dao nhỏ giọng nói: “Em đi đây, anh và con ở nhà phải chú ý an toàn đó, buổi tối không nên cho con ngủ trong phòng em bé, hai người nên ngủ chung nha. Còn lúc cho con uống sữa nhớ cẩn thận kẻo con sặc, còn cả tã ướt phải đổi nữa…”

Thư Dao không yên lòng luôn dặn dò, Khương Tri Ngật kiên nhẫn lắng nghe, nói: “Được, anh biết rồi.”

Thư Dao quay đầu nhìn sang thấy sắc mặt Trần Băng không có gì khác thường, anh ta đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Thư Dao cầm tay anh: “Tri Ngật..”

Khương Tri Ngật thở dài, ôm cô vào lòng, nhẹ hôn lên trán, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Yêu tâm đi làm đi, anh và con ở nhà chờ em về.”

Thư Dao nước mắt lưng tròng: “Vâng.”

Khương Tri Ngật cười khẽ, dịu dàng nói: “Đi đi em, ngoan nào.”

Thư Dao buông tay anh ra, xoay người bước lên xe, Khương Tri Ngật đứng chờ, cười dịu dàng với cô.

Thư Dao hạ kính xe xuống, nói: “Mai em sẽ về.”

Khương Tri Ngật đáp: “Ừ, bọn anh chờ em.”

Thư Dao vẫy tay: “Em đi đây.”

Khương Tri Ngật gật đầu, hai người cứ dây dưa đến tận năm phút sau xe mới khởi động.

Trần Băng cảm thấy rất thú vị cũng không quấy rầy hai người. Thư Dao nằm nhoài trên cửa sổ xe, luôn nhìn về phía sau cho đến khi không thấy được bóng dáng Khương Tri Ngật nữa mới ỉu xìu xoay người lại.

Trần Băng cảm thấy rất hứng thú.

So với chiếc xe này, chiếc xe sau chở toàn nhân viên công tác thì náo nhiệt hơn rất nhiều, vừa rồi lúc Khương Tri Ngật hôn Thư Dao, mọi người đồng loạt ‘oa’ một tiếng, mắt chữ O mồm chữ A, vô cùng kích động. Được nhìn vợ chồng nổi tiếng trong giới giải trí ở khoảng cách gần, bọn họ vô cùng hào hứng.

Sau khi Thư Dao lên xe, Khương Tri Ngật vẫn đứng ở cửa. Thật ra những người làm việc trong giới cũng ít khi thấy Khương Tri Ngật. Lúc xe chạy ngang qua người anh, mỗi người trong xe đều dài cổ nhìn ra.

Người thật còn đẹp trai hơn trên màn ảnh nữa.

Xúc động, hâm mộ, Khương Tri Ngật thế mà yên lặng không tiếng động kết hôn rồi.

Sau khi lên máy bay, Thư Dao cầm điện thoại nhìn hình con, Trần Băng nhìn vài lần, thật lòng khen ngợi cậu nhóc. Cho đến khi tiếp viên hàng không nhắc nhở táy máy thì Thư Dao mới tắt, cô thở dài một hơi, cúi đầu nhìn chương trình hoạt động, cô nhanh cóng điều chỉnh vào trạng thái làm việc.

Trần Băng cũng không lo lắng trạng thái tinh thần Thư Dao sẽ không tốt, vì đã hợp tác nhiều năm rồi, dù cô yêu đương hay kết hôn thì khi làm việc cô tuyệt đối nghiêm túc và cẩn thận.

Thư Dao nghiêm túc đọc hết chương trình, sau đó trao đổi vài vấn đề với Trần Băng. Cách thời gian máy bay đáp một tiếng, Thư Dao đã nhớ hết những mục trong chương trình hoạt động lần này, sau đó cô đeo chụp mắt vào nghỉ ngơi.

Khoang hạng nhất rất yên tĩnh, Thư Dao và Trần Băng không nói chuyện với nhau.

Một tiếng sau, trong khoang máy bay vang lên tiếng nhắc nhở, Thư Dao tháo bịt mắt xuống, xoa xoa mi tâm rồi cùng mọi người bước xuống máy bay.

Hôm nay là hoạt động công khai, đoàn người Thư Dao vừa mới ra khỏi cổng VIP đã bị fan hâm mộ và phóng viên vây quanh, lập tức tiếng hét chói tai và tiếng máy ảnh vang lên, bảo vệ sân bay được huấn luyện rất bài bản, họ cùng với vệ sĩ của Thư Dao che chở cho cô ra khỏi sân bay. Toàn bộ quá trình Thư Dao đều mang khẩu trang và kính, chỉ kịp vội vã chào fan hâm mộ rồi nhanh chóng rời đi.

Cô tháo kính mác xuống, fan hâm mộ cầm băng rôn và phóng viên chạy đến, không ngừng gọi tên cô, những câu hỏi của phóng viên vang lên không dứt. Thư Dao không trả lời, nâng kính xe lên ngăn lại tiếng hét chói tai và ánh đèn chớp nhoáng bên ngoài, hơn nữa năm rồi cô mới gặp lại tình huống này, khiến cô hơi hoảng hốt, tim đập nhanh liên hồi, cho đến khi xe chạy được một lúc cô mới chậm rãi khôi phục lại tinh thần, không kìm được cười lên.

Trần Băng cười hỏi: “Sao vậy, đã quen chưa?”

Thư Dao khoanh tay, trên mặt lộ ra ý cưới, nói: “Vâng, quen rồi ạ.”

“Có nhớ cảm giác này không?”

Thư Dao nghiêm túc suy nghĩ rồi thật thà đáp: “Nhớ.”

Trần Băng bật cười nhưng không nói gì nữa. Thư Dao cũng cười, hai người làm việc vô cùng ăn ý, rất nhanh đã hiểu ý đối phương.

Kết hôn rồi cũng không nhất thiết phải từ bỏ sự nghiệp, tuy rất nhớ nhà nhưng lúc đứng trước ống kính luôn khoác sẵn chiếc áo giáp, nhanh chóng điều chỉnh thần thái hoàn mỹ nhất.

Những minh tinh khác thế nào họ không biết được, nhưng còn Thư Dao…cô đều muốn cả tình yêu lẫn sự nghiệp.

Hai người rất hiểu nhau, xe chạy thẳng đến khách sạn, thợ trang điểm cũng đã vào vị trí, Thư Dao nhắm mắt ngồi trước gương, ánh đèn chiếu lên mặt cô, làm lộ ra làn da trắng nõn không tì vết, chả khác nào da của em bé, hai gò má hồng hào tự nhiên, sắc mặt vô cùng tốt, so với lúc trước khi mang thai, ánh mắt lẫn khí chất của cô đã thay đổi rất nhiều.

Vì còn dư thời gian nên thợ trang điểm làm kỹ càng cho cô, nhưng vẫn không quên khen da cô càng ngày càng tốt, đôi mắt đào hoa của người phụ nữ trong gương như phát ra tia sáng, môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài đang được thợ làm tóc tạo kiểu, uốn gợn sóng vô cùng quyến rũ, họ chuyên tâm tạo kiểu tóc, cố gắng để mỗi một sợi tóc đều hoàn mỹ đến cực hạn.

Thời tiết đã bắt đầu vào đông, hôm nay lối trang điểm và tạo hình của cô được làm phù hợp với chủ đề hoạt động lần này, khí thế tỏa sáng, cao quý lại ưu nhã cũng không mất vẻ mềm mại.

Sao khi hoàn tất tạo hình, cả đoàn nhân viên công tác đều rối rít khen ngợi quá đẹp! Dường như vượt qua mọi tạo hình trước đây của Thư Dao!

Trang điểm đơn giản, làn da vô cùng tốt, son dùng màu nổi bật nhất trong năm nay, cô mặc váy trắng, tóc đen dài được xoăn xõa ra bên eo, có vài sợi rơi trước ngực, thợ làm tóc cẩn thận bày ra ưu điểm của cô.

Thư Dao đứng trong phòng, sẵn tiện tạo tư thế, mọi người nhanh chóng cầm điện thoại lên chụp. Để kết hợp với tạo hình hôm nay, cô điều chỉnh cho biểu cảm của mình trong lành lạnh, mắt hơi nâng lên, mang theo sự lười biếng và tùy ý, ánh mắt trong suốt sáng ngời.

Trần Băng vô cùng hài lòng, tạo hình này quá đẹp!

Sau khi hoàn tất tạo hình, mọi người cùng đi đến trung tâm thương mại.

Cách trung tâm năm mươi mét đã sắp xếp tốt hàng rào ngăn trở, bên ngoài fan hâm mộ và phóng viên không có thư mời chen chút nhau.

Chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng trước cửa, một đôi giày mười cm lộ ra, ngay sau đó là một đôi chân thon dài. Thư Dao mặc váy đuôi cá màu trắng bước xuống xe, mái tóc trên vai bồng bềnh. Cô lộ ra nụ cười tươi tắn, vẫy tay với fan hâm mộ.

Tiếng thét chói tai lập tức vang lên, bộ phận an ninh khó khăn duy trì trật tự.

Đáy lòng Thư Dao hơi rung động, cô điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Nhân viên vây Thư Dao ở giữa, cô mang giày ca gót bước từng bước lên trên bậc thang, bước đi ưu nhã, nét mặt hoàn mỹ, không hề có vẻ mệt mỏi của người đã sinh con.

Sức hấp dẫn vẫn không giảm mà ngược lại còn hấp dẫn hơn.

Giày cao gót gõ lên sàn nhà bóng loáng phát ra âm thanh vang dội, hình ảnh này hoàn toàn khác với lúc cô mang thai và ở cữ.

Sự quen thuộc này khiến cô thấy kích động.

MC chuyên nghiệp tài giỏi, dễ dàng điều khiển không khí trong hội trường, chương trình thuận lợi trôi qua một nửa. Do đây là hoạt động của thượng hiệu, nên tại đây các đề tài đều xoay quanh bộ sưu tập trang sức mới, Thư Dao là người phát ngôn đại diện, tuy cô không dùng nhiều sản phẩm nhưng cũng tỏ ra hiểu biết, trước khi hoạt động diễn ra cũng đã đọc kỹ các thông tin, phối hợp hoàn hảo với MC, trong hội trường vẫn có tiếng thét chói tai của fan hâm mộ, nhưng hoạt động diễn ra rất thuận lợi. Vẻ mặt Thư Dao ôn hòa, nói chuyện khéo léo lễ phép, phóng viên tại đây có ấn tượng rất tốt với cô.

Đến cuối chương trình, Thư Dao và người quản lý của thương hiệu chụp ảnh chung. Bàn tay đối phương khoác hờ lên vai cô, Thư Dao hơi nghiêng đầu cười tươi tắn.

Phóng viên chụp rất nhiều ảnh, đủ mọi góc độ, âm thanh máy ảnh vang lên không ngớt.

Sau khi kết thúc chương trình ra mắt sản phẩm mới là đến phần phỏng vấn của giới truyền thông. Trần Băng cố ý không kiểm soát thời gian, đã hơn nửa năm Thư Dao mới tham gia hoạt động nên cần nhờ vào truyền thông để công bố tình hình của bản thân.

Thư Dao đứng ngay ngắn trước tấm poster của thương hiệu, nhân viên công tác cũng đã bàn bạc trước với phóng viên được mời đến.

Mười mấy phóng viên của các hãng truyền thông khác nhau đứng trước mặt Thư Dao, cô duy trì nụ cười, phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi.

“Thư Dao, xin cho hỏi bên ngoài giới người ta đang đồn hôn nhân của cô và Khương Tri Ngật có vết nứt, hai người đã sớm ly hôn, tình cảm chỉ là để lăng xê, xin hỏi bây giờ tình cảm hai người như thế nào, vẫn còn là vợ chồng chứ?”

Câu hỏi rất sắc bén nhưng Thư Dao đã sớm chuẩn bị.

Cô giơ tay lên để lộ ra chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, cười nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi và thầy Khương vẫn đang trong tình trạng đã kết hôn, ừm..tạm thời không muốn có tên người khác trong hộ khẩu.”

Phóng viên bật cười, lại hỏi tiếp: “Cô có thể tiết lộ tên con mình được không? Chúng tôi đều rất tò mò đó.”

Thư Dao cười đáp: “Tên ở nhà của cậu nhóc là Hanh Hanh.”

Các phóng viên hơi kinh ngạc, hỏi: “Cái tên rất hay, liệu nó có ngụ ý gì không?”

Hiển nhiên là không có ngụ ý gì cả, tên của nó là Hoành Hoành, cô chỉ lấy cái tên có cùng cách đọc mà thôi.”

Thư Dao suy tư rồi nói: “À là vì lúc mới sinh ra nó rất thích hừ hừ.”

Mọi người cùng bật cười, bầu không khí rất thoải mái và hòa thuận.

“Ngũ quan của con cô giống ai? Có hình chính diện của nó không?” Một phóng viên của trang báo mạng cười hỏi: “Cô và thầy Khương có thể công bố hình ảnh chính diện của đứa bé được không?”

Thư Dao ôn hòa nói: “Con bây giờ còn bé nên tạm thời chúng tôi chưa nghĩ đến việc công bố. Có thể nói mắt cậu nhóc giống tôi, còn mũi và miệng thì giống bố nó.”

“Ôi. Nhất định là một em trai đẹp trai. Cô và thầy Khương ở nhà luôn tự chăm sóc cậu bé sao?”

Thư Dao đáp: “Từ lúc ra đời tới giờ vẫn do tôi và thầy Khương chăm sóc.”

Mọi người cực kỳ kích động, bình thường không thể phỏng vấn được Khương Tri Ngật, còn hình tượng Thư Dao trong giới truyền thông rất tốt, mặc dù nhân khí cao nhưng tính cách rất thân thiện, tình cảm nhân viên trong đội ngũ rất bền chắc. Mọi người cũng muốn thông qua Thư Dao hỏi thăm tình hình của Khương Tri Ngật, trong bài báo có tên Khương Tri Ngật chắc chắc lượt xem trang web sẽ tăng nhanh chóng!

Thái độ của Thư Dao rất dịu dàng, cô nghiêm túc trả lời từng câu hỏi.

“Dao Dao này, bình thường ở nhà cô và Khương Tri Ngật ai làm chủ vậy? Bình thường hai người có cãi nhau không?”

Vẻ nhiều chuyện trên mặt phóng viên không giấu đi đâu được, ánh mắt họ lấp lánh.

Thư Dao mím môi, cười nói: “Tính tôi hơi sao lãng nên ở nhà do anh ấy làm chủ.”

“Ha ha ha ha ha…” Mọi người cùng bật cười.

“Chúng tôi ít khi cãi nhau lắm, vì thầy Khương rất rộng lượng.”

“Ôiiii” Đây là đang phát thức ăn cho chó đó.

“Tương lai cô có hợp tác với thầy Khương không? Hai người trước mắt có dự tính này không?”

Thư Dao khéo léo trả lời: “Tạm tời vẫn chưa xác định.”

“Sau này hai người có dẫn con tham gia show truyền hình không? Hoặc là để Ngật ca và con tham gia chương trình dành cho hai bố con…” Mọi người tò mò nhiều hơn với câu hỏi này.

Thư Dao cười: “Chờ cậu nhóc lớn lên hẵn tính, bây giờ nó chỉ là một người bạn nhỏ chỉ biết uống sữa thôi.”

Mọi người lại bật cười, câu hỏi luôn xoay quanh cô, Khương Tri Ngật và cả con. Sau khi hết thời gian, nhân viên công tác đi lên thông báo hết giờ, họ cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, đã hết thời gian rồi, cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Mọi người dẹp máy ảnh đi, họ vẫn đang cười vui vẻ, hiển nhiên rất hài lòng với lần phỏng vấn này.

Việc phỏng vấn của Thư Dao luôn diễn ra thuận lợi và thoải mái, nhân khí của cô cao nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo, mặc dù các câu trả lời đều tránh nặng tìm nhẹ nhưng trong giới này thế đã rất chuyên nghiệp rồi, còn rất thân thiện nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio