Nàng là một cô gái hiện đại vui vẻ hoạt bát với phương châm sống “em ơi có bao nhiêu? năm cuộc đời” nên sống hết mình, chơi hết sức để “chết không hối hận”.
Ngày hôm đó nàng nhận được bưu kiện là phần thưởng của công X khá nổi tiếng, nhưng trớ trêu thay anh đưa thư lại đưa nhầm kiện cho nàng thì phải. Nàng rõ ràng trúng thưởng là cái Iphone s mà sao lại thành cục đá đen thui thế này? Tất cả cũng là do nàng ẩu tả ko kiểm tra người nhận và địa chỉ.
Nhưng mà, khi đọc lại hóa đơn thì rõ ràng người nhận là nàng địa chỉ cũng là nhà nàng. Ai đùa gì kì mà cũng rảnh hơi lắm, gói đá rồi đem chuyển phát nhanh cho nàng. Chắc nó biết nàng trúng Iphone nên bày trò đây mà.
Kính coong! Chuông nhà lại vang lên. Lại là anh đưa thư khi nãy. Rõ rảnh hơi lúc nãy không đưa luôn, bây giờ mới chịu đưa Iphone của công ty X cho nàng. Lại một lần nữa kí tên.
Quá sốt ruột, xoẹt xoẹt vài phát chiếc iphone đã trần trụi mát lạnh trên tay nàng, bỏ qua luôn hướng dẫn sử dụng ghim vào ổ điện. Một cảm giác tê dại nhanh đên không ngờ.
Thấy thân xác mình phía dưới, xung quanh là người thân khóc lóc. Nàng đủ thông mình để hiểu ra. Nàng đả chết, điều đó khiến nàng hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Chợt có lực hút rất mạnh từ phía sau, nàng quay đầu lại một lực hút cực mạnh từ khối đá đen không ngừng lôi kéo nàng.
Xoay vòng vòng trong ánh sáng đủ màu rồi mất ý thức.
Tỉnh dậy nàng là cô gái tầm - tuổi, có vẻ vừa bị dạt vào bờ. Đang vẫn còn mơ màng có lẽ chỉ nhận thức được là mình đã xuyên không nhập vào cô gái này. Chợt có tiếng hô lớn.
-Thanh Long huyền nữ. Tìm được người rồi ---Một lão ông chạy đến bên nàng nức nở.
Nói hết câu chưa bao lâu, một trận mưa ám khí xối xả. Cả đều lăn ra chết chưa kịp biết đơn đau.
Không phải chứ! Nàng vừa xuyên không hồi sinh thì liền bị giết sao? Nàng hẩm đến thế sao.
Đang ngao ngán thở dài, lại cảm thấy một lực hút mãnh liệt hút thẳng nàng xuống nước.
-Nhã nhã, tỉnh lại. Nhã nhã--- Lần này là một phụ nữ có tuổi đang lay gọi nàng.
Nhìn bàn tay mũm mĩm và hình dáng mình trong gương. Lần này là đứa bé tuổi sao? Còn đang suy nghĩ. Người phụ nữ đã nức nở.
-Là mẹ không tốt, là mẹ đã hại con, nếu mẹ không lỡ miệng cho thúc thúc con biết con là Huyền Vũ huyền nữ thì con đã không bị bắt đi, không suýt mất mạng. Cha con cũng không chết ---Người phụ nữ lại nức nở.
-Chuyện qua rồi, mẹ đừng tự trách --- Nàng nhỏ nhẹ an ủi.
-Nhã nhi uống chút nước --- Cảm thấy khô họng nàng nhanh chóng đón nhận ly trà.
Vừa uống xong chợt thấy người phụ nữ ôm bụng lăn lộn: “Trong trà có độc…” rồi tắt thở.
Ngay sau đó nàng cũng thấy bụng mình quặn lại vài nhịp, người tê dại không còn biết gì nữa, rõ ràng là trúng độc.
Hồn xuất ra khỏi xác. Rõ ràng là đang đùa nhau mà. Nàng vừa mới chết liền xuyên không nhập xác, chưa tới p đã chết hai lần. Chưa kịp nghĩ thông lại là lực hút lúc nãy, lại hút nàng vào khoảng không.
-Đồ nhi, tỉnh lại--- Trước mặt nàng là một cụ ông tóc bạc phơ.
Nhìn bàn tay mũm mĩm cảm nhận cơ thể mình, càng ngày càng nhỏ là sao. Bây giờ không phải tuổi chứ.
Ngước lên nhìn ông cụ tóc bạc. Ông cụ cũng nhìn nàng một lúc.
-Ngươi! Ngươi ko phải Liên Nhi nói thật đi, ngươi là ai? ---Ông cụ chau mày.
-Ta. Ta đúng là không phải Liên Nhi. Ta thấy mình đã chết, bị cái gì đó hút vào, sau đó ở đây. Lão tiên sinh có thể nói ta biết chuyện gì đang xảy ra không. ta tổng cộng đã chết lần rồi. Ta thực sự ko muốn cứ xuyên rồi chết như vầy đâu.
Nói dứt câu mặt ông cụ liền biến sắc. Ông đưa tay bấm độn rồi vẽ vẽ cái gì đó vào không gian trước mặt nàng, một vòng ngũ sắc xuất hiện, một tấm bảng trong suốt đầy chữ tượng hình nhìn cứ như công nghệ cảm ứng không gian
Nói xong mặt ông cụ giãn ra bộc cười thành tiếng. “haha, ý trời, là ý trời, kì diệu”
-Ngươi nói ta nghe. Các lần trước ngươi chết thế nào.
Nàng kể lại tỉ mỉ từng chuyện. Càng nói mặt ông cụ càng sáng lạng, khiến nàng thật không hiểu thấy nàng chết ông ta vui thế sao, điều này khiến nàng có chút khó chịu chau mày.
-Quả nhiên, thế gian có một tia hy vọng rồi, thượng đế không tuyệt đường người.
-Ý ông là sao ---Khó hiểu nàng chau may lại.
-Thiên cơ bất khả lộ --- Lão ông lại cười sáng lạng.
Thì ra đó là một lão tiên ông. Thấm thoắt cũng đã hơn năm, nàng hàng ngày học phép càng xinh đẹp vui vẻ. Lão ông cũng dạy nàng đủ cầm kì thi họa. Ông lão vô tình hay cố ý vần luôn chỉ gọi nàng là đồ nhi chưa từng gọi tên nàng.
Rồi một ngày ông lão nghiêm túc gọi nàng đến. Trước mặt nàng là một cái lò lớn.
Rồi ông lão thi triển phép. Sau đó hỏi nàng “Đồ Nhi con có biết đây là gì không”
-Đây là phép gọi thần thú
-Tốt.---Nói xong ông lão cắt lên tay nàng một vết nhỏ, vết máu rớt xuống chạm dòng chữ vàng bay lên biến thành hình con bạch hổ.
-Bạch Hổ, không thể nào. Chỉ Bạch Hổ huyền nữ mới có thể.---Còn đang hoang mang lão ông đã cắt lời
-Con còn nhớ nhưng lần trước con đã là ai trước khi chết không?
Sâu chuỗi lại nàng đã từng là Thanh Long huyền nữ, Huyễn Vũ huyền nữ. Như hiểu ra điều gì?
-Thanh long huyền nữ, huyền vũ huyền nữ, bạch hổ huyền nữ… Thế này là sao? Không phải có chòm. Sao lại? Sư…
Chưa kịp nói dứt câu nàng đã bị sư phụ chưởng một chưởng lập tức vong mạng trong hoài nghi rồi rắm. Lực hút ngày nào lại một lần nữa lôi kéo nàng