Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương ✻
Đông Viên cùng Châu Lạc đến ngôi biệt thự Châu Sa để bàn bạc với người quản gia canh giữ nơi đó. Khi cả hai dừng xe thì trời cũng đã gần xế chiều.
Đông Viên bước xuống xe với một tâm trạng rất phấn khởi, vì anh nghĩ phần thắng nằm trong tay mình rất cao. Châu Lạc ngược lại phập phồng lo lắng, ánh mắt luôn dò xét khung cảnh xung quanh.
"Chị Châu, chị đừng có liếc ngang liếc dọc nữa, nhìn đáng sợ lắm đó!" Đông Viên lau lau mắt kính của mình rồi đeo trở vào, nhìn Châu Lạc còn đứng cách xa cổng biệt thư tận mấy mét.
Châu Lạc nuốt nước bọt, trong người đã đeo sẵn một chuỗi hạc linh thiêng để phòng hờ những bất trắc có thể xảy ra. Cô kéo kín cổ áo khoác, tuy rằng gió mùa xuân luôn mang lại cảm giác mát mẻ thoải mái, nhưng cô cứ mỗi phút lại rùng mình một cái.
Thật là khó hiểu.
Ngôi biệt thự Châu Sa này đã có từ rất lâu rồi. Khoảng chừng hơn hai mươi năm trước, có một gia đình nọ dọn đến nơi hẻo lánh yên tĩnh này, xây một biệt thự tráng lệ hào nhoáng, khiến cho bất kỳ người nào đi ngang qua xứ này đều bị ấn tượng khó phai. Gia đình đó ngoài hai vợ chồng hết mực yêu thương nhau thì còn có một cô con gái nữa. Khi họ dọn về sống ở chỗ này để tránh đi những phiền phức mà cuộc sống ngoài kia mang lại, họ đã thật sự có những giây phút yên bình hạnh phúc.
Nếu như không có buổi tối định mệnh đẫm máu ngày hôm đó thì chắc là, ngôi biệt thự này sẽ không phải bỏ hoang như vậy.
Hiện tại, trong biệt thự Châu Sa chỉ còn một người duy nhất ở lại, chính là quản gia ngày trước của họ, tên Châu Xuân. Châu Xuân đã cao tuổi lắm rồi, nhưng cho dù người ngoài khuyên như thế nào, ông cũng quyết không rời đi. Có lẽ vì tình nghĩa đối với hai vợ chồng họ Châu quá sâu đậm đã khiến cho ông không thể vứt bỏ được. Dù sao ngôi biệt thự này cũng là tâm huyết của họ, là nơi từng tràn đầy tiếng cười.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ vẻ ngoài của Châu Sa chẳng khác gì một lâu đài cổ bị bỏ hoang. Khung cảnh xung quanh hoang vắng tịch mịch đến cô đơn. Buổi tối nơi đây chỉ có gió và cây làm bầu bạn.
Đông Viên đứng tại chỗ ngước nhìn kiến trúc của ngôi biệt thự thêm một lần nữa, cuối cùng mới thở mạnh một tiếng, "Đi thôi nào, chị Châu. Hôm nay chúng ta nên đem tin vui về cho chủ tịch."
Châu Lạc đi theo phía sau Đông Viên, rụt vai thì thầm, "Đông Viên, cậu không cảm thấy ở đây rất lạnh lẽo ư?"
Đông Viên khoát tay, "Chị đừng nói nhảm. Tập trung chuyên môn dùm tôi một cái."
Nói rồi anh đi đến, nhấn lên chuông cửa. Âm thanh vang vọng vào bên trong, thật lâu sau mới có một bóng người thấp thoáng hiện ra. Đông Viên cùng Châu Lạc đều hồi hộp nheo mắt nhìn theo bóng dáng kia, cho đến khi trước mặt là một người đàn ông tóc muối tiêu đứng đó, Châu Lạc mới vuốt ngực nhẹ nhõm.
Hóa ra chỉ là lời đồn thổi nhảm nhí!
Đông Viên cùng Châu Lạc đồng loạt cúi đầu, "Xin chào, chúng tôi là người của bên tập đoàn Vamlice."
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn hai người họ, ánh mắt âm trầm như đang nhận xét đánh giá, "Cô cậu muốn tìm ai?"
Đông Viên tính tình nhanh nhẹn lại ăn nói rất khéo léo, bèn mỉm cười đáp, "Thưa chú, chúng tôi hôm nay đến đây để gặp quản gia Châu Xuân. Ngày trước phía chúng tôi đã có cuộc hẹn với ông ấy."
"Tôi là Châu Xuân."
Đông Viên và Châu Lạc lại cùng nhau kinh ngạc, sau đó trong lòng thầm nói, quên mất, ở đây chỉ còn một mình quản gia Châu Xuân sống thôi.
"Thật ngại quá, chúng tôi nhất thời không nhận ra." Châu Lạc cười cười áy náy.
Châu Xuân cũng không đáp lại câu gì, chỉ mở cổng cho hai người đi vào.
Kiến trúc của ngôi biệt thự này theo phong cách của châu Âu những năm trước đó. Hầu như nội thất đều chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ có bức ảnh lớn đặt chính giữa phòng khách không còn nữa. Đông Viên ngước mắt quan sát, định hỏi đến bức ảnh kia thì nghĩ lại, có lẽ không nên thắc mắc quá nhiều. Châu Lạc bên cạnh ngược lại cứ dán sát vào anh, tai vểnh lên nghe ngóng từng loại âm thanh trong nhà.
Châu Xuân dẫn họ đến một phòng trà. Cửa phòng mở ra, một mùi hương nhàn nhạt xông đến, nhất thời khiến cho hai người còn lại cảm thấy dễ chịu.
"Mời ngồi." Châu Xuân kéo một chiếc ghế, nói với hai người.
Đông Viên và Châu Lạc ngồi xuống. Hai người nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ngoài lãnh đạm khô khốc này thực khiến người ta cảm thấy áp lực.
Vẫn là Đông Viên lên tiếng, "Quản gia Châu, chuyện hôm bữa chúng tôi đề nghị, ông đã suy nghĩ qua chưa?"
Châu Xuân cẩn thận rót đầy hai tách trà nóng, đẩy qua phía họ. Sau đó ông ngồi thẳng lưng, bình tĩnh vào thẳng vấn đề:
"Cô cậu cũng biết tôi đã ở đây trông chừng ngôi biệt thự này rất lâu rồi. Tình cảm gắn bó không thể một sớm một chiều mà chấm dứt. Tôi chỉ muốn hỏi, phía bên cô cậu muốn mua lại để làm gì?"
Đông Viên nghiêm túc nói, "Chúng tôi mua lại Châu Sa này, sau đó đại tu sửa để làm một nơi cho khách du lịch tham quan."
Châu Xuân nghe thấy liền nhíu mày, "Nơi này không dành cho những thứ như vậy!"
Thái độ khó chịu của ông làm cho Châu Lạc ngồi bên cạnh hơi giật mình, cô chớp mắt, lên tiếng, "Quản gia Châu, ông khoan tức giận. Chúng tôi thật sự không phải vì truyền thuyết hay những tin đồn kỳ lạ kia mà muốn xây dựng nơi này thành chỗ tham quan cho khách du lịch đâu. Chỉ là, kiến trúc chỗ này, vị trí, phong thủy khá thích hợp cho dự án của chúng tôi. Với lại, một nơi yên tĩnh như ở đây, thật sự bỏ hoang sẽ rất lãng phí."
Châu Xuân lúc này cơ hồ đã bình tĩnh trở lại, ông hạ mi mắt suy nghĩ, "Thật ra tôi cũng hiểu được những lời mà cô cậu nói. Nơi này giữ lại thì đúng là chỉ có đau thương, nhưng nếu khai thác và làm mới thì quá tàn nhẫn với quá khứ... Mặt khác, cũng có một vài tập đoàn ngỏ lời muốn mua lại Châu Sa này rồi."
"Tập đoàn khác?" Đông Viên giật thót mình, "Quản gia Châu, cái kia...chúng tôi có thể biết được là những tập đoàn nào không ạ?"
Châu Xuân mỉm cười, "Không được. Chuyện này tôi không có quyền tiết lộ thông tin của họ, cũng như là của cô cậu. Nếu cùng một lúc có nhiều tập đoàn muốn mua lại, thiết nghĩ, nên đấu giá là công bằng nhất."
Châu Lạc nhíu mày, đấu giá? Kiểu này thì không thuận lợi gì cho bên mình rồi.
Đông Viên dường như cũng có chung suy nghĩ với Châu Lạc. Hai người trầm mặt một hồi, cuối cùng anh lên tiếng:
"Ý kiến của ông cũng rất hay. Dù sao cũng có quá nhiều người muốn mua lại, ông làm vậy là công tư phân minh rồi. Chuyện này tôi sẽ trở về báo lại với chủ tịch. Tình hình đấu giá như thế nào, phiền ông thông báo một tiếng với chúng tôi nhé."
Châu Xuân híp mắt nhìn hai người trước mặt, "Được, sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi sẽ thông báo cho cô cậu."
Đợi khi Đông Viên cùng Châu Lạc đi rồi, Châu Xuân mới trầm mặc. Tách trà trên bàn đã sớm nguội, ông cũng chưa động đến một giọt nào.
Đúng lúc này, phía sau lưng Châu Xuân bỗng xuất hiện một bóng người chậm rãi đi tới. Tiếng bước chân khe khẽ vang lên làm cho dòng suy nghĩ của ông ngừng lại.
"Nhất thiết phải làm như vậy sao?" Châu Xuân không quay đầu, lãnh đạm hỏi.
Người phía sau ông nâng mắt nhìn qua hai hình dáng vừa rời khỏi biệt thự, mỉm cười, "Sao vậy? Ông định rút lời?"
Châu Xuân hừ khẽ, "Đương nhiên là không! Nhưng tôi không muốn bọn họ có được Châu Sa."
Người kia phong thái vẫn vô cùng điềm tĩnh nhưng cũng rất dứt khoát, lạnh lùng chặn lại suy nghĩ của ông, "Ông phải để cho họ mua được Châu Sa này!"
"Cậu..." Châu Xuân định nói, hồi sau thì im lặng.
Người kia quay đầu nhìn Châu Xuân, bình thản đi tới trước mặt ông, cười lên một cái lãnh tĩnh, "Đừng lo, ông sẽ không mất đi Châu Sa này đâu, quản gia à."
Châu Xuân nhíu mày nhìn người trước mặt, "Nếu vậy, tại sao phải làm thế?"
Người kia như trước lãnh đạm mỉm cười, càng khó hiểu ý tứ thật sự của nụ cười kia, "Dằn mặt họ."
...
Buổi trưa hôm nay, An Thạc Ngạn cùng Lý Thiệu Ly ra ngoài dùng bữa tại một nhà hàng Âu.
Khi An Thạc Ngạn đến nơi thì chưa nhìn thấy bóng dáng của người kia đâu cả. Anh bước đến nói với người bồi bàn một chút, sau đó đi thẳng vào phòng đã đặt trước đó.
Khi An Thạc Ngạn gọi xong vài món ăn thì Lý Thiệu Ly cũng vừa vặn xuất hiện trước cửa phòng. Dạo gần đây hai người thường xuyên hẹn gặp nhau dùng bữa, cốt chỉ là để bàn bạc một số chuyện riêng tư mà không muốn Lý Thiệu Quân biết được.
"Anh vừa gọi vài món em thích ăn rồi." An Thạc Ngạn nhìn cậu, cười lên tao nhã.
Lý Thiệu Ly ngồi xuống ở phía đối diện, thuận tay cầm một cốc nước lên uống. Nước trà thơm mát làm cho cổ họng của cậu nhất thời dễ chịu thoải mái.
"Anh đến lâu chưa?"
An Thạc Ngạn lắc đầu, vừa bóc vỏ hạt đậu phộng vừa nói, "Chỉ vừa mới ngồi xuống thôi. Em từ nhà đi thẳng đến đây sao?"
"Em ở bên công ty đi qua." Lý Thiệu Ly thản nhiên chìa tay hứng lấy đậu phộng từ tay anh, "Dự định kia của em, anh thấy có ổn không?"
An Thạc Ngạn nhàn nhã ăn đậu phộng. Vị đậu béo béo bùi bùi lại còn thơm nữa. Vừa ăn, anh vừa nghĩ đến dự định lập thêm một công ty con của Lý Thiệu Ly. Tài năng kinh doanh của đứa em này thì An Thạc Ngạn không còn gì nghi ngờ rồi, nhưng mà nếu một thân một mình tự thành lập thì có ổn không nhỉ?
"Em không muốn nói cho Thiệu Quân nghe sao?"
Lý Thiệu Ly một tay chống má, nhàn nhạt cười, "Sau khi thành lập em sẽ nói."
Vậy thì nói làm gì nữa? Để Thiệu Quân đến chúc mừng em sao?
An Thạc Ngạn nhíu mày nhìn cậu, sau đó nói, "Nếu như em đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ ổn rồi thì...cứ thử đi. Anh tin khả năng kinh doanh của em, nhưng đừng có hiếu chiến quá là được."
Lý Thiệu Ly nâng ly nước lên uống một ngụm, cong khóe môi cười đến giảo hoạt, "Sẽ không!"
Đồ ăn cuối cùng cũng đã được dọn lên. Mùi thơm xuyên qua cánh mũi khiến bao tử của Lý Thiệu Ly kêu lên vài tiếng. Trên bàn ăn hơn phân nửa là món gà mà cậu yêu thích rồi. An Thạc Ngạn này nói đến cùng vẫn là người hiểu cậu và chiều cậu nhất trong tộc.
Gắp miếng thịt gà còn nóng bỏ vào miệng, Lý Thiệu Ly nhàn nhã nhai nhai. An Thạc Ngạn ngoài việc tự gắp cho mình còn gắp thêm cho cậu, bắt cậu ăn thêm những món thực vật nữa.
"Em không biết ăn cái này." Lý Thiệu Ly nhíu mày bỏ miếng cà chua ra khỏi dĩa, tiếp tục thưởng thức từng món gà trên bàn.
"Chuyện của Niệm Du, em điều tra đến đâu rồi?"
Miếng gà vừa trôi xuống cổ họng bất giác nghẹn lại. Lý Thiệu Ly trầm mặc nhìn về phía cửa sổ sau lưng An Thạc Ngạn, hồi sau nâng ly nước lên uống một ngụm.
"Đã gần điều tra ra. Thân phận của người này thật sự không quá xa lạ. Em nhớ rất rõ trước kia ngoại trừ Kiều Ly, em cũng không gây thù chuốc oán với nữ nhân nào khác. Nếu có thì đó là một kẻ rất cay nghiệt, đem em làm thứ bình phong để trả thù một người khác."
An Thạc Ngạn thoáng nhăn mày, "Ý của em tức là cô ta không phải chủ ý nhắm vào em mà là người khác?"
"Phải." Lý Thiệu Ly xoay xoay ly nước trong tay, cười lạnh một tiếng, "Đàn bà con gái đúng là sinh vật ghê gớm và khó hiểu."
An Thạc Ngạn phì cười, "Em nói như thể rất hiểu phụ nữ ấy nhỉ? Còn không phải vì trước kia em đem người khác làm quân cờ cho mình, bây giờ bị ngược lại sao? Đều gọi là quả báo cả thôi."
Lý Thiệu Ly trong bụng ngầm thừa nhận câu nói này, nhưng ngoài mặt lại không mấy đồng tình. Cậu nhìn xuống miếng gà ngon lành trên bàn, sau đó bất ngờ dùng đầu đũa đâm xuyên qua chính giữa thân nó. Miếng gà dính chắc vào đầu đũa được nâng lên giữa không trung.
"Xoay đi xoay lại cũng chỉ có căm hận và thù oán. Bây giờ, cách giải quyết duy nhất chính là tự tay em diệt trừ từng người, từng người một. Như vậy, đến cuối cùng, chỉ còn mỗi một mình em. Hận thù ắt sẽ tự nhiên tan biến."
An Thạc Ngạn liếc nhìn miếng gà trong tay cậu, hơi mỉm cười ý vị nói, "Để xem bản lĩnh của em sẽ kéo dài bao lâu. Không quan trọng em trả thù như thế nào, quan trọng đối tượng mà em trả thù là ai."
Lý Thiệu Ly ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng ngầm hiểu được ý tứ kia là gì, bèn cười một tiếng cho qua chuyện. Sau khi dùng xong bữa, Lý Thiệu Ly rời khỏi phòng đi vệ sinh. An Thạc Ngạn ở lại thanh toán bữa ăn.
Lúc Lý Thiệu Ly bước ra khỏi phòng vệ sinh vô tình tông phải một đứa bé. Nói đúng hơn thì đứa bé đã đâm sầm vào cậu.
Hạ tầm mắt nhìn xuống, Lý Thiệu Ly nhận ra đó là một bé trai rất khôi ngô tuấn tú, mắt to mũi nhỏ, ánh mắt sáng ngời thông minh lanh lợi. Nhưng vì tông nhau quá mạnh mà khiến chóp mũi của bé ửng đỏ, mắt cũng rưng rưng nhưng tuyệt nhiên không khóc.
Bé con ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Ly, nét mặt có phần sợ hãi nhưng rất lễ phép nói, "Em xin lỗi đã tông vào anh!"
Lý Thiệu Ly trong lúc này bỗng dưng nhớ đến một câu nói, trẻ con là phải ngoan.
Đứa trẻ này thật sự ngoan ngoãn khiến người khác cảm thấy yêu mến ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Lý Thiệu Ly vuốt vuốt gò má phúng phính của bé con, định mỉm cười đáp lại thì phát hiện đôi mắt của bé có phần đặc biệt hơn người.
Một đôi mắt sáng, to tròn và...có hai màu.
Một bên là màu hổ phách, một bên lại là màu xanh ngọc.
Chỉ vì đôi mắt của bé con mà Lý Thiệu Ly cũng quên mất mình định nói gì. Bé con ngược lại một tay túm quần trước, một tay níu níu cậu.
"Anh ơi, em gấp lắm rồi! Nhưng em không với tới được..."
Lý Thiệu Ly liếc nhìn động tác của bé con, nhất thời buồn cười. Hai tay duỗi ra, thản nhiên bồng bé con trong ngực mình, quay đầu đi vào phòng vệ sinh. Vì bé còn nhỏ cho nên cậu cẩn thận đặt bé ngồi lên bồn cầu. Bé con ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích, đôi mắt cứ mở tròn nhìn Lý Thiệu Ly.
Trong lúc đi vệ sinh, bé con có quan sát nhan sắc của người con trai trước mặt. Ấn tượng khắc sâu trong lòng bé con chính là người kia rất đẹp, đẹp hơn cả cô Ba của bé con nữa. Với lại đôi mắt của người kia rất giống với một bên mắt của bé, cho nên bé có cảm tình với người kia lắm.
Lý Thiệu Ly bị bé con nhìn cũng không ngại ngùng, chỉ lãnh đạm đỡ bé con xuống khỏi bồn cầu, cẩn thận kéo quần lên giúp bé rồi nói:
"Sao em lại đi một mình vậy?"
Bé con chỉnh lại áo, lắc lắc đầu, "Không có. Em đi cùng với cô, nhưng khi nãy mót quá nên em tự ý chạy vào đây luôn."
Lý Thiệu Ly nghe thế, một lần nữa bật cười. Bàn tay vò vò tóc của bé con, "Thế bé con tên gì?"
Bé con được xoa đầu càng thích thú, "Dạ, em là Tiểu Vọng."
"Tiểu Vọng?" Lý Thiệu Ly hơi rướn mày, chữ này bất giác làm cậu nhớ tới cái tên kia.
"Dạ. Ba em bảo em chính là niềm hy vọng cuối cùng của ba..." Tiểu Vọng ngây ngô nói, sau đó sực nhớ tới người cô còn đang bên ngoài đợi, bé con bèn tạm biệt Lý Thiệu Ly.
"Cảm ơn anh nhiều, anh xinh đẹp!!"
Anh xinh đẹp sao?
Lý Thiệu Ly khẽ cười, toan đi theo phía sau bé con rời khỏi phòng vệ sinh. Ngay khi cậu vừa đặt chân đến ngạch cửa phòng vệ sinh thì nghe thấy giọng nói của Tiểu Vọng.
"Cô Ba, con ở đây!"
Lý Thiệu Ly thoáng dừng bước, nghiêng mặt nhìn qua người con gái vừa dang tay đón lấy Tiểu Vọng ôm vào lòng.
Khuôn mặt của người con gái đó theo năm tháng vẫn không thay đổi. Lý Thiệu Ly lặng người nhìn cảnh hai người họ vui vẻ rời đi, trong lòng bất giác nhói lên.
Tiểu Vọng...là cháu của chị ấy?
...
Bầu trời hôm nay xám xịt cả một ngày.
Đến hơn xế chiều, những gợn mây vẫn quện chặt vào nhau, tạo ra một dải màu ráng cam trải dài từ đầu ngõ đến cuối ngõ.
Trước biệt thự Châu Sa có một người con gái đứng lặng đã hơn một tiếng đồng hồ. Cô không muốn bước chân vào bên trong nhưng cũng không nỡ rời khỏi đây quá nhanh chóng. Trước mặt là cánh cổng màu đỏ đã bị phai nhạt đi rất nhiều, có thể thấy được ở đây đã quá lâu không có ai chăm sóc tu sửa. Xung quanh cũng chỉ là một bầu không khí ảm đạm cô độc tịch mịch.
Người con gái quay mặt nhìn ra phía đằng xa, nơi đó trong ký ức của cô từng là một nơi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô. Đáng tiếc, hiện tại nó không khác gì là một bãi đất trống bỏ hoang, cỏ dưới chân đều úa màu xơ xác.
"Quả nhiên là hôm nay cô sẽ trở về đây."
Từ sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói lãnh đạm nhưng vô cùng tự tin khiến cho người con gái kia giật mình. Cô quay đầu lại, bắt gặp một người con trai toàn thân xiêm y thuần trắng đang thong thả bước tới. Một bên khuôn mặt đã bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ kỳ lạ.
Cô gái đăm đăm nhìn người kia mà không lên tiếng, ánh mắt đầy phòng bị và xa cách.
Ngược lại, Lý Thiệu Ly lại cảm giác bản thân vô cùng phấn khởi khi được diện kiến tận mặt người kia. Đằng sau lớp mặt nạ bị chỉ có một nửa, nụ cười của cậu cơ hồ bị khuyết đi, làm cho nó trở nên quỷ dị vô cùng.
"Sao cô lại kinh ngạc như vậy? Dù sao cũng đã trở về đây rồi còn không bước vào trong để thăm họ sao?"
Người con gái siết chặt nắm tay, ánh mắt hằn lên nỗi cằm thù khó mà nói hết được, "Họ ư? Họ, đã chết rồi."
Lý Thiệu Ly bình tĩnh nhìn người kia, "Tôi biết. Đó là lý do cô trở về đây và cũng là nguyên nhân cho kế hoạch trả thù của mình. Tôi nói đúng không, Niệm Du?"
Còn chưa kịp để người kia phản ứng, Lý Thiệu Ly đã nhanh chóng cười lạnh một tiếng, bồi thêm một câu:
"Hay đúng hơn thì, Fallande?"