Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương ✻
Vưu Kiện vừa mới dạy xong tiết học của mình, đang thong thả lướt đi trên hành lang với một trận âm thanh náo nhiệt.
Hiện tại đang là giờ ra chơi, cho nên học sinh trong các lớp đều nhanh chóng ùa ra ngoài như đàn ong vỡ tổ.
Vưu Kiện một mình kẹp nách cái bảng điểm màu nâu của mình, một tay còn lại cắm vào túi quần, thong dong đi ngang các lớp học, không quên dùng vẻ đẹp trai đào hoa của mình mà khiến nữ sinh rung động con tim.
Kỳ thực, trong trường này, Vưu Kiện chính là vị giáo viên được tất cả nữ sinh yêu quý, ngay cả những giáo viên nữ dù có chồng hay chưa có chồng cũng bị thu hút không chừa một ai.
Nhờ Vưu Kiện phụ trách bộ môn thể dục mà các nữ sinh không cảm thấy lười nhác với môn học này nữa. Ngược lại, động lực vào tiết đúng giờ của các em ấy phải nói là rất lớn, cực kỳ lớn.
Điểm này khiến cho thầy hiệu trưởng cũng phải lấy khăn lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt tuy đầy vẻ sợ hãi nhưng miệng vẫn cười và khen Vưu Kiện làm rất tròn trách nhiệm của mình.
Nhưng đối với Vưu Kiện, đây là một công việc cực kỳ nhàm chán. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ có ý niệm sẽ trở thành một giáo viên cả. Vưu Kiện có được công việc này một phần nhờ vào Vưu Quán Thanh đã buông lời đe dọa không ít.
Vì ông cảm thấy người con trai này của mình cần phải được chỉnh đốn lại tính cách cùng lối suy nghĩ cạn hẹp của nó. Thế là Vưu Quán Thanh liền một cú đá Vưu Kiện vào vị trí giáo viên bộ môn thể dục.
Ban đầu Vưu Kiện tất nhiên không chấp thuận việc làm này của Vưu Quán Thanh, nhưng vì niềm đam mê với thể thao, hắn đành gật đầu đồng ý.
Đúng hơn, niềm đam mê chỉ chiếm ba phần, bảy phần còn lại chính là không thể cãi lời Vưu Quán Thanh.
Trở về phòng giáo viên, Vưu Kiện ngồi xuống ghế tựa, cả người có vẻ mệt mỏi, mi mắt dường như đang đánh nhau không ngừng. Đêm qua hắn lỡ quá chén, sáng nay lại có tiết cho nên liền cảm thấy rã rời.
Đúng lúc Vưu Kiện định chợp mắt thì bên cạnh có người vỗ nhẹ vai hắn. Lọ mọ ngồi dậy, Vưu Kiện nửa mê nửa tỉnh nhìn người nọ, hỏi:
" Sao thế?"
Kia là giáo viên trong trường, một cô gái mới tốt nghiệp được ba năm có khuôn mặt tròn trĩnh trắng non hệt như bánh bao. Thấy Vưu Kiện tỉnh dậy, cô liền nhỏ giọng nói:
" Ở phòng nghỉ của giáo viên có người đợi thầy đó."
" Đợi tôi?" Vưu Kiện nhất thời nhíu mày, " Người đó ra sao?"
Cô gái bánh bao nghe hỏi, khuôn mặt bỗng dưng hồng lên nhưng rất nhanh liền lắc nhẹ đầu, vẫn cử chỉ nhẹ nhàng trả lời:
" Ừm, người đó vẻ mặt rất nghiêm túc. Chỉ bảo là đang đợi anh. Còn dặn, anh không được qua quá trễ."
Vưu Kiện rốt cuộc cũng dứt khỏi cơn mơ ngủ của mình. Hắn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trầm ngâm nghĩ ngợi đến quên luôn cả cô đồng nghiệp đứng đối diện.
Giọng điệu này, thật sự chỉ có thể là...anh cả mà thôi!
Nhưng mà anh cả sao đột nhiên lại đến đây làm gì? Đây hoàn toàn không phải nơi mà anh cả thích hòa nhập một chút nào. Huống gì còn đang trong giờ ra chơi, ồn ào cùng đông đúc như vậy.
Liếc mắt nhìn sang màn hình máy tính, Vưu Kiện khẽ thở ra một hơi rồi tức tốc đi sang phòng bên cạnh. Mặc dù không hiểu lý do vì sao người kia đến đây nhưng hắn cũng chẳng dám để người kia chờ đợi thêm mấy phút nữa.
Đưa tay gõ lên mặt cửa hai tiếng, bên trong chung thủy một màn tĩnh lặng khiến Vưu Kiện càng mơ hồ hơn.
Đẩy cửa đi vào, một thân ảnh tây trang màu đen lọt vào tầm mắt khiến Vưu Kiện hơi khựng lại. Ngay sau đó, hắn bình tĩnh đóng cửa lại, thở nhẹ một hơi.
" Em đoán quả không sai."
Trước mặt Vưu Kiện, Vưu Thần đang ngồi điềm nhiên ở bộ ghế dài được bọc một lớp vải vừa dày vừa êm, hai tay như cũ ôm lấy trước ngực, hai chân vắt chéo nhau, tạo nên một hình ảnh khiến ai cũng không dám động vào.
Nghe tiếng Vưu Kiện, Vưu Thần lập tức dời tầm mắt từ chậu cây xương rồng nhỏ ở trên bàn đến cậu em trai của mình, nhanh chóng vào chủ đề:
" Việc anh nhờ em như thế nào rồi?"
Vưu Kiện vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp rót một ly nước uống để tỉnh táo hẳn thì đã bị hỏi đến công việc. Ngặt nỗi, hắn hiện tại không nhớ rõ lắm việc mà Vưu Thần giao cho mình, nhưng cũng không đủ gan để mà hỏi ngược lại người kia công việc đó là gì.
Cố gắng tỏ ra thản nhiên, Vưu Kiện gãi gãi chóp mũi, cả người tựa ra sau ghế, chân mày hơi nhíu lại ra vẻ ngẫm nghĩ. Thật chất, cả đầu hắn đều loạn cào cào lên rồi.
Chuyện gì mới được nhỉ? Liên quan gì đến mình? Có cái gì liên quan đến mình không nhỉ?
" Cái đó..."
Vưu Kiện hơi ngập ngừng, ánh mắt đảo qua liên hồi.
Quan sát biểu tình của em trai, Vưu Thần chỉ lãnh đạm thở nhẹ ra một hơi nhưng đủ khiến cho người đối diện một phen khiếp sợ.
Anh ấy mất hứng rồi!
Vưu Kiện nhăn mày, định sẽ bào chữa nhưng không kịp nữa.
" Chiếu Hy."
Chiếu Hy?
Vưu Kiện hơi ngây người, ngay sau đó liền "à" một tiếng, giống như đã tìm được con đường cứu vãn cho bản thân vậy.
" À Tiểu Hy... Sáng nay khi em đưa nó đến trường thì nó liền chạy thẳng vào lớp."
Vưu Thần không rườm rà câu nệ, trực tiếp hỏi:
" Chiếu Hy ở lớp nào?"
Vưu Kiện nuốt nước bọt, không dám nhớ sai lớp của Vưu Chiếu Hy.
" Là lớp AB. Dãy A, lầu B, phòng thứ ."
" Tiếp."
Vẻ mặt Vưu nhị thiếu gia lúc này hơi cứng lại, nhưng vì không dám bày tỏ thái độ lộ liễu cho nên liền mỉm cười đầy gượng gạo. Trong tay ngay lập tức xuất hiện một tờ giấy nhỏ, trong đó được ghi chú không ít.
" Lớp học là AB, vị trí ngồi là bàn thứ tư. Bên cạnh là một nam sinh, tên Từ Lương, là con người. Học hành chăm chỉ, khá tích cực."
Đọc xong những dòng ghi chú như một sớ táo quân rút gọn đó, Vưu Kiện đóng gập lại, tự tin mỉm cười:
" Hiện tại chỉ ghi nhận được bao nhiêu đó. Dù sao cũng chỉ là ngày đầu tiên đến trường."
Vưu Thần lúc này ngồi tựa ra sau mặt ghế, tay đặt lên thành ghế, ánh mắt bất ngờ nhìn về phía Vưu Kiện làm hắn giật thót mình.
" Từ Lương, tên nhóc đó như thế nào?"
" Uầy, nhưng mà...không phải anh bảo chỉ ghi nhận những gì liên quan Tiểu Hy thôi sao?"
Nghe phản kháng, Vưu Thần một lần nữa điềm nhiên nâng mi mắt, chân mày hơi nhướng lên, từ tốn đáp:
" Là...tất cả những thứ xoay quanh Chiếu Hy."
Phì, anh đúng thật là con người giảo hoạt đến bức ép người khác.
Vưu Kiện trong lòng không khỏi bức xúc, bên ngoài lại cố gắng tỏ ra rất chịu tiếp thu những sai sót này của mình.
Trước khi kết thúc cuộc gặp mặt ngày hôm nay, Vưu Thần chỉ lãnh đạm gửi lại một câu cho Vưu Kiện, như một lời cảnh báo đầy nhẹ nhàng.
" Đừng sai sót nữa đấy."
Sau đó, y tiêu sái rời khỏi phòng nghỉ của giáo viên. Chỉ còn mỗi Vưu Kiện lưu lại trong phòng, không ngừng trừng mắt, nghiến răng mà độc thoại cho hả giận.
Sai sót cái gì chứ? Còn không phải là anh một mặt hai lời đó sao? Nếu quan tâm để ý như vậy thì tự đi mà tìm hiểu đấy! Khỉ thật!
Ngày học đầu tiên của Vưu Chiếu Hy trôi qua vô cùng êm ái. Sau khi tan học, cậu còn cùng Từ Lương đi bộ về nhà nữa.
Lúc đầu Từ Lương không chịu để Vưu Chiếu Hy đưa mình về đến tận nhà, nhưng sau nhiều lời năn nỉ thì cậu cũng đành chịu thua độ nài nỉ cún con của Vưu Chiếu Hy.
Từ Lương về sau vẫn còn nhớ rõ giọng nói cùng nét mặt của Vưu Chiếu Hy khi năn nỉ, quả thực là khiến lòng người rối bời, không thể không chấp nhận.
Trên đường trở về nhà của Từ Lương, hai người vô tình chạm mặt lại đám côn đồ hôm bữa. Nhìn quần áo của bọn nó đang mặc thì nhận ra được tất cả đều cùng một trường.
Nhà của bọn nó với Từ Lương cùng một đường, nhưng ngược hướng nhau. Vưu Chiếu Hy sau khi nhìn thấy thằng mập cầm đầu xấc láo hôm bữa liền nhíu chặt mày, nhanh tay đẩy Từ Lương ra phía sau mình.
Cứ nghĩ bọn kia vẫn nhớ thù cũ mà gây hấn lần nữa, không ngờ chẳng đầy vài phút sau, bọn nó đều lầm lũi đi lướt qua hai người họ cứ như không quen biết.
Vưu Chiếu Hy ngoái đầu nhìn lại, định cất tiếng nhưng rồi lại bị Từ Lương níu lại, kìm hãm đi bản tính nóng nảy của cậu.
" Này, cậu định gây sự với bọn nó hả?"
Vưu Chiếu Hy nhìn tay Từ Lương đang nắm chặt áo mình, cứ như sợ rằng chỉ cần buông ra, mình lập tức sẽ bay tới nhừ bọn kia một trận vậy.
Khẽ cười, Vưu Chiếu Hy đáp:
" Đúng là như vậy, nhưng không phải lúc này."
" Không phải lúc này chứ cậu định kêu cái gì?"
Nghe hỏi, Vưu Chiếu Hy nhún vai đầy thản nhiên:
" Định nhắc nhở thằng mập kia là nó quên kéo khóa quần thôi mà."
"..."
Từ Lương nhíu mày, cảm giác con người trước mặt mình có một bộ não vượt xa con người. Mặc dù ghét nhau là thế, nhưng vẫn để ý mấy chuyện nhỏ nhặt thế à? Tốt ghê nhỉ!
Nhìn vẻ mặt cạn lời của Từ Lương, Vưu Chiếu Hy phì cười, khoác vai kéo cậu đi về.
" Đi về thôi nào!"
Mặc kệ Từ Lương có nhìn mình bằng ánh mắt gì đi nữa, Vưu Chiếu Hy trong đầu vẫn luôn nghĩ đến việc phải trả đũa cái đám xấc láo đó một lần mới thôi.
Tha thứ cho bọn người như vậy chắc chắn không phải việc mà Vưu Chiếu Hy sẽ làm.
Buổi tối hôm ấy, Vưu Chiếu Hy có một bài toán khó không biết phải giải như thế nào liền đem cuốn tập đi sang một căn phòng ở phía đối diện.
Căn phòng đó, ngoại trừ những người được gọi vào thì không có ai chủ động bước vào đó với vẻ mặt thích thú hay là bình thản cả.
Tất nhiên, kẻ làm được điều đó có lẽ chỉ có mỗi Vưu Chiếu Hy mà thôi.
Gõ lên mặt cửa hai tiếng, Vưu Chiếu Hy cất giọng:
" Anh cả, là em Chiếu Hy."
Vưu Thần bên trong đang bận rộn với việc nghiên cứu y học của mình thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh bên ngoài cửa. Ánh mắt của y lập tức dời về hướng đó, bàn tay cũng dừng lại việc đang làm.
Trầm thấp, y đáp:
" Vào đi."
Vưu Chiếu Hy cẩn thận khép cửa lại, ngước mắt nhìn xung quanh phòng của anh cả. Căn phòng này tông màu chính là màu đen, vật dụng nội thất xung quanh cũng không hề sáng sủa mấy.
Hít nhẹ một hơi, Vưu Chiếu Hy mới nhìn về phía bàn làm việc, trông thấy anh trai mình đang gõ lạch cạch trên bàn phím với vẻ mặt thong thả như nhắn tin với bạn bè vậy.
Mà, Vưu Thần thì làm gì có một người bạn nào cơ chứ? Chắc chắn là không rồi.
" Anh cả." Vưu Chiếu Hy chìa cuốn tập ra trước mặt, " Em có một bài toán hơi khó, không biết nên giải thế nào."
Vưu Thần rốt cuộc cũng dừng hẳn công việc của mình. Lưng ngả nhẹ ra phía sau ghế, nghiêng mặt nhìn Vưu Chiếu Hy đang căng thẳng nhìn mình.
Mặc dù cậu là người dám gõ cửa chủ động bước vào căn phòng này, nhưng rất hiếm khi cậu lui đến đây, ngoại trừ có một cái gì đó cần được giải đáp lắm mà thôi.
" Còn không cần hỏi anh có bận hay không sao?"
Chạm phải đôi mắt sắc lạnh của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy bản thân vừa thô lỗ nên liền chỉnh lại.
" Anh có bận không?"
Vưu Thần lúc này nhắm hờ mắt, y thật sự không nghĩ tên nhóc bên cạnh sẽ hỏi lại câu đấy. Trong lòng có chút buồn cười, nhưng ngoài mặt y vẫn lãnh đạm như vậy khiến Vưu Chiếu Hy không rõ y đang vui hay là đang khó chịu nữa.
Vì thế mà cuốn vở cứ nằm ỳ trong tay cậu, không dám đưa ra nhưng cũng không nỡ cất vào rồi quay về phòng mình.
Bài toán còn chưa giải được nữa mà!!!
Trong lúc Vưu Chiếu Hy còn đang loay hoay với những dòng suy nghĩ thì Vưu Thần lại gõ xuống bàn hai nhịp, kèm theo hai từ:
" Cuốn vở."
Vưu Chiếu Hy nghe thế lập tức gạt hết những ý niệm linh tinh kia, đặt cuốn vở xuống bàn, cẩn thận chỉ vào bài toán mà cậu không giải được. Vưu Thần liếc mắt đọc qua đề bài, chẳng bao lâu liền giơ bàn tay ra:
" Bút."
Chiếc bút lập tức nằm gọn trong bàn tay của y.
Quan sát anh trai cầm bút gạch vài nét lên cuốn tập của mình, không lâu liền có một đáp án khá là hoàn chỉnh, Vưu Chiếu Hy chẳng biết trong lòng đang có tư vị gì.
Con người này, muôn đời vẫn là kiệm lời khiến người ta phát ghét mà! Nhưng cậu lại không thể ghét y, vì y quá tài giỏi, quá hoàn hảo!
Mím nhẹ môi, Vưu Chiếu Hy quay về với bài tập toán của mình, nhìn từng dòng bài giải của Vưu Thần, cậu liền hiểu được trọng tâm nằm ở đâu.
" Khi nãy là em tìm thiếu một cái đúng không?"
Vưu Thần buông bút, đáp ngắn gọn, " Phải."
Giải được bài toán, Vưu Chiếu Hy liền cảm thấy nhẹ nhõm. Toang định trở về phòng thì bỗng dưng lại muốn nhìn ngó kệ sách của anh cả. Trong phòng này, Vưu Chiếu Hy không thể thích cái gì hơn ngoài kệ sách cả.
Đó là một kệ sách thần thông vĩ đại, một kệ sách mà bao người...đam mê nghiên cứu yêu thích. Mặc dù cậu không có niềm đam mê mãnh liệt đó nhưng mà rất thích nhìn ngắm kệ sách này, vì nó trông hoành tráng vô cùng.
Nghĩ vậy, Vưu Chiếu Hy lại quên béng đi cuốn vở của mình còn nằm ở trên bàn, quay lưng đi về phía của kệ sách.
Cậu nheo mắt, bắt lấy cuốn sách khoa học mà mình vẫn luôn yêu thích, Life After Death.
Vưu Chiếu Hy đã đọc hoàn chỉnh cuốn sách này không ít lần, nhưng vẫn luôn thích đọc lại vì cậu rất tò mò cuộc sống sau cái chết là như thế nào.
Cậu tò mò điều này vì bản thân cậu cũng như người thân trong gia đình đều, tức sẽ không bao giờ chết.
Sinh, lão, bệnh, tử chính là thứ không bao giờ xảy ra với họ. Họ chỉ có thể sinh, chứ không có lão, bệnh và tử.
Công việc của Vưu Thần rốt cuộc lại nằm dở dang ở đó chỉ vì y mải nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người kia từ phía sau.
Nhìn cái cách cậu nhón chân lên lấy cho bằng được cuốn sách nằm trên cao. Nhìn cái cách cậu chăm chú đọc cuốn sách mà mình yêu thích, sau đó lại gật gù ra vẻ đã hiểu rồi. Nhìn cái cách mà cậu thở dài ngao ngán với những cuốn sách cao siêu hơn.
Quan sát một lúc lâu, Vưu Thần mới bất ngờ lên tiếng khiến cuốn sách trong tay Vưu Chiếu Hy suýt rơi xuống đất.
" Tiểu Hy."
Vưu Chiếu Hy lập tức quay đầu nhìn y, trong ánh mắt là sự khó hiểu.
" Kệ sách có phải hơi bẩn không?"
" A?"
Vưu Chiếu Hy ngốc lăng nhìn y, sau đó quay đầu nhìn kệ sách, dùng ngón tay quệt thử một vết, đúng là rất bụi!
Vì vậy mà cậu gật đầu nói, " Vâng, bụi lắm!"
Vưu Thần vẻ mặt lơ đãng không có ý quá quan tâm về vấn đề kệ sách bị bẩn, y gật nhẹ đầu, " Ừm."
Vưu Chiếu Hy thật sự không nắm bắt được suy nghĩ của Vưu Thần. Tự dưng lại hỏi đến kệ sách bị bẩn làm gì?
Cậu đảo mắt nghĩ, rất nhanh sau đó liền bước đến chỗ bàn làm việc, cầm cuốn vở của mình lên rồi nói:
" Hmm.. cảm ơn anh cả. Vậy em về phòng làm bài tiếp nha."
" Khoan đã."
Vưu Chiếu Hy còn chưa kịp quay cả người thì bị khựng lại. Cậu nghiêng mặt nhìn Vưu Thần, định hỏi chuyện thì lại bị y ngắt lời.
" Chúng ta chỉ dùng sự hiểu biết của mình để đổi lấy lợi ích cho bản thân, đúng chứ?"
Vưu Chiếu Hy gật gật đầu, đương nhiên là vậy!
Vưu Thần lúc này nhẹ nhếch khóe môi, tiếp tục tấn công:
" Hình như anh vừa dùng hiểu biết của mình cho bài toán, vậy...lợi ích của anh đâu?"