Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương ✻
Ánh nắng mặt trời càng lúc càng gắt gao hơn, khiến cho hai tên ma cà rồng đang ngồi nấp dưới chiếc dù màu trắng kia không khỏi cau mày khó chịu.
Hiện tại đang là tháng Chín, nhưng khí trời lại không se lạnh như vốn dĩ nó phải như thế. Chỉ mới vừa vặn chín giờ sáng mà mặt trời đã nóng rực như thế này rồi. Những chiếc lá nằm trên mặt đất từ nãy đến giờ cũng chỉ bất động không di chuyển.
Câu chuyện trực tiếp thẳng thừng của Vưu Hạ thoạt đầu có khiến Vưu Thần bất ngờ, nhưng ngay sau đó y liền bình tĩnh nhấc cốc nước lạnh bên cạnh mình, uống một hớp để xóa đi cái nóng phía trên đang áp xuống người mình.
Đặt cốc nước trở lại bàn, Vưu Thần chỉnh tư thế ngồi của mình cho thật thoải mái, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng:
" Từ khi nào em có hứng thú với chuyện của gia đình như vậy?"
Từ trước đến nay, trong dòng tộc Vưu gia này, ngoại trừ Vưu Quán Thanh và Vưu Thần là quản lý tất cả mọi thứ thì chỉ còn mỗi Vưu Kiện là hỗ trợ một số công việc nhỏ nhặt khác.
Còn những người khác, như Thẩm phu nhân hay Vưu San đều không quá quan tâm đến chuyện của gia đình. Họ cảm thấy những chuyện này cánh đàn ông vẫn nên là người quyết định tất thảy. Trong đó có Vưu Hạ là một ngoại lệ.
Vưu Hạ trái ngược tính khí với hai người anh của mình. Hắn vốn dĩ chỉ yêu thích việc học hành, tìm tòi, muốn một ngày nào đó sẽ du học, bước chân ra ngoài thế giới rộng lớn kia mà ngao du khám phá.
Cho nên đối với Vưu Hạ, việc trị vì dòng tộc này là một việc rất nhàm chán. Đó là lý do vì sao Vưu Thần kinh ngạc khi hắn thắc mắc đến cuốn sách của gia phả.
Vưu Hạ không buồn quan tâm đến lời nói châm chọc của anh trai, vẫn kiên định mà nhìn y, hỏi cho rõ về chuyện kia.
" Tiểu Hy rốt cuộc là loài gì?"
Vưu Thần lúc này hơi cúi mặt, cười lãnh tĩnh một tiếng, tựa như tức giận, lại tựa như câu hỏi kia thật hài hước. Hai bàn tay khẽ lồng vào nhau, không sít sao, chỉ vừa đủ lưu lại một luồng hơi ấm ở giữa lòng bàn tay của y.
Gõ nhịp nhẹ nhàng lên các đốt ngón tay đang hiện rõ lên bề mặt làn da trắng nhạt, Vưu Thần không biểu hiện rõ thái độ của mình mà chỉ thấp giọng khẳng định:
" Không phải ma cà rồng thì còn có thể là gì?"
Vưu Hạ quay mặt vừa vặn đối diện với màu mắt hổ phách đầy lãnh đạm kia, không hiểu sao những lời mình muốn nói đều nhất thời tiêu biến. Hắn nhíu chặt mi tâm, cố gắng trấn tĩnh bản thân không được loạn ngôn hồ ngữ, cuối cùng chỉ có thể phun ra hai chữ, con người.
Thật chất Vưu Hạ luôn ám chỉ Vưu Chiếu Hy thuộc một loài khác nhưng chính hắn cũng không muốn mở miệng nói hai chữ đấy ra, rốt cuộc lại biến hóa thành con người.
Vưu Thần nghe đến đấy, khóe môi cong lên, vẽ ra nụ cười càng thêm lạnh nhạt, bàn tay lại bất chợt nhấc khẩu súng ngắn kia lên, không làm gì, chỉ lật lại mặt sau, ngắm nghía gì đó thật vô định.
" Con người à? Cho dù là ma cà rồng hay là con người thì vẫn là đứa em út của chúng ta."
Vưu Thần chợt dừng lại, đầu súng chỉa xuống mặt trước của cuốn sách, nhấp lên nhấp xuống, nhẹ nhàng nhưng lại vô tình tạo ra một loạt âm thanh rất lạnh người.
Đôi mắt của y nhìn chăm chú xuống bìa sách, im lặng một chốc, y tiếp lời:
" Cuốn sách này, anh chỉ là người giữ hộ. Còn nội dung bên trong như thế nào, muốn thêm ai hay bớt ai, đều toàn quyền của cha quyết định. Nếu muốn..."
Ngẩng lên nhìn về phía Vưu Hạ, Vưu Thần mỉm cười hờ hững:
" Em có thể trực tiếp đến hỏi cha."
Dứt lời, Vưu Thần liền đứng dậy, khẩu súng trong tay y càng bị nắm chặt hơn, giống như đang kìm nén một thứ cảm xúc kì lạ trong lòng mình vậy.
Dưới ánh nắng gay gắt kia, đôi mắt màu hổ phách càng thêm sáng rực, nóng bỏng, cuốn hút không ngờ. Khuôn mặt như được phun lên một lớp băng sơn mỏng, lãnh đạm, âm tĩnh.
Phía sau lưng, Vưu Hạ cũng đứng dậy, trừng mắt kiên định nhìn vào tấm lưng cao lớn kia, môi mím chặt, dường như đang lấy hết dũng khí mà nói ra một câu từ tận đáy lòng mình.
" Thật sự, em luôn cảm giác Tiểu Hy chính là một hồ ly."
Đến cuối cùng, Vưu Hạ vẫn tự mình thốt ra hai tiếng "hồ ly" đáng khinh miệt. Bản thân hắn căm ghét loài hồ ly xảo trá không thua gì Vưu Thần, nhưng ngay lúc này vẫn không kìm nén được mà khẳng định như vậy.
Đáng tiếc, hai tiếng "hồ ly" vừa thoát ra khỏi cửa miệng, ngay trước mắt liền xuất hiện một đầu súng đen ngòm, sắc lạnh.
Vưu Hạ bị hình ảnh đó làm cho đứng hình, đôi mắt trừng lớn nhìn chăm chú vào thứ có thể giết chết mình tại chỗ kia.
Vưu Thần nghiêng nửa người, cánh tay duỗi thẳng, vừa vặn đặt đầu súng kia ngay trước mặt của Vưu Hạ. Ấn đường của y khẽ nhíu lại, môi mím chặt, nụ cười khi nãy cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Trong một khắc, mọi người nếu chứng kiến được cảnh tượng này sẽ khiếp sợ đến mức nào.
Ngón trỏ Vưu Thần đặt lên vị trí bóp cò, vô ý như hữu ý lại nhấn nhá khiến cho người đối diện càng lúc càng căng thẳng. Mồ hôi trên trán Vưu Hạ túa ra, hoàn toàn không dựa vào cái nắng gắt gao ở phía trên đầu hắn.
" Anh cả..." Vưu Hạ khó khăn thốt ra hai tiếng này, trong lòng lại thấp thỏm, không biết nên làm gì cho phải.
Nhìn thấy sắc mặt khiếp sợ của em trai, Vưu Thần lúc này bỗng thả lõng hai bả vai, ngón trỏ cũng rời khỏi vị trí nguy hiểm kia, chân mày khẽ nhướn lên, bày ra một vẻ mặt không cho phép ai đùa giỡn.
" Nếu như Chiếu Hy chính là hồ ly thì đã sớm nhận kết cục như thế này!"
Dừng lại, y hạ súng xuống, khuôn mặt vô bi vô hỉ mà nói, " Nhớ kỹ!"
Nghe rõ từng chữ vọng bên tai mình, Vưu Hạ lúc này gấp gáp gật đầu, không mở miệng nói thêm một từ nào.
Mải đến khi Vưu Thần thật sự biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới cắn chặt môi mình, cố gắng trấn tĩnh tâm trí, đôi bàn tay nắm thành quyền, rõ ràng vừa uất ức vừa kinh ngạc trước hành động của anh trai.
Chống hai tay trên mặt bàn, các khớp ngón tay đều hiện rõ lên, trắng bệch. Vưu Hạ cúi gằm mặt, mặc kệ cái nắng đang dần thiêu đốt hắn, ánh mắt vẫn không hề khuất phục, tiếng lòng càng mạnh mẽ khẳng định, Vưu Thần anh cả chính là đang che giấu một điều gì đó.
Đáng tiếc, dưới sự bảo vệ quá mức này của Vưu Thần, Vưu Hạ thật sự một chút cũng không dám làm càn làm quấy đến Vưu Chiếu Hy.
Vưu Chiếu Hy đến trường thì vừa lúc cổng trường đã đóng lại được mười phút hơn.
Tạm biệt Vưu San, Vưu Chiếu Hy xoay người, lững thững đứng trước cổng trường, đưa mắt nhìn vào trong mà lòng cuồn cuộn tiếc nuối.
Giá như sáng hôm nay mình không dậy muộn. Giá như đêm hôm qua mình không bận rộn suy nghĩ về một việc không liên quan đến bản thân thì đã không muộn như vậy!
Giá như...giá như...
Vưu Chiếu Hy trong lòng không ngừng bảo giá như, ngoài mặt thì thở dài đánh thượt. Mắt liếc sang phòng bảo vệ, trông thấy chú đang chìm đắm trong những bài báo, tách cà phê trên bàn đã sớm nguội lạnh, Vưu Chiếu Hy vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu bây giờ cậu bước lại đó xin xỏ năn nỉ chú thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Để bản thân bị ghi vào sổ thì quả thực rất xấu hổ, rất không đẹp mắt.
Vưu Chiếu Hy nghĩ ngợi một lúc lâu, lại bất ngờ quay lưng, đi vòng qua phía cổng sau, nơi có một bức tường cao ba mét được ốp lát gạch rất chỉn chu, sạch sẽ.
Cậu áp hai bàn tay lên mặt tường, hơi lạnh từ nó tỏa ra, càng khiến lòng bàn tay nhạy cảm, bám chặt hơn. Đưa mắt liếc nhìn xung quanh một chút, khi đã cảm thấy thiên thời địa lợi, Vưu Chiếu Hy lập tức giương móng vuốt, bám chắc vào từng mảng tường, nhanh như chớp mà leo lên đến trên nơi giao nối giữa bên ngoài và bên trong.
Tốc độ này của Vưu Chiếu Hy khiến người đi ngang qua đường thật sự không nhận thức kịp. Khi nhìn thấy đám cỏ xanh rờn ngay bên dưới chân mình, cậu khẽ nhếch môi mỉm cười đắc thắng, hai bàn tay vịn lấy bờ tường, một phát liền tiếp đất an toàn.
Phủi phủi hai bàn tay, Vưu Chiếu Hy chỉnh trang lại y phục của mình, quay đầu, vẻ mặt cao hứng tiến thẳng về phía trước. Chỉ đáng tiếc giữa đường cậu lại gặp phải một chướng ngại vật có mái tóc đen tuyền, cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan thập phần anh tuấn.
Bước chân thoáng dừng lại, Vưu Chiếu Hy cùng người kia nhìn nhau, ngây người trong chốc lát mới tỉnh dậy.
Người bắt chuyện cư nhiên là chướng ngại vật có khuôn mặt anh tuấn kia.
" Cậu đi muộn à?"
Vưu Chiếu Hy bị người ta bắt tội thẳng thừng, trong lòng đột nhiên không hề thoải mái. Một loại tư vị chua chát dâng trào ở đầu lưỡi.
Quả nhiên chạy trời không khỏi nắng!
Vưu Chiếu Hy mắng thầm trong bụng, lại rất khéo léo quan sát chướng ngại vật nọ từ trên xuống dưới. Ngoại trừ ngũ quan anh tuấn ra, người này còn có vóc dáng cao ráo, tấm lưng thẳng tắp, đôi bàn tay vừa nhìn vào liền khiến người khác bị mê hoặc.
Lại nhìn qua phía ngực trái, nhận ra được chướng ngại vật kia là tiền bối lớn hơn mình hai lớp, Vưu Chiếu Hy lập tức dẹp đi bộ mặt ương ngạnh của mình, hóa thành một hậu bối ngoan ngoãn như cún con.
" Chào tiền bối."
Người nọ nghe cậu gọi là tiền bối, chân mày khẽ nhướng lên, rất nhanh liền đáp:
" Hóa ra cậu là học sinh khối ."
Dừng lại, người nọ quan sát Vưu Chiếu Hy từ trên xuống dưới, càng quan sát, mi tâm của người đó càng nhíu lại, không hề hài lòng.
Nương theo ánh nhìn của tiền bối, Vưu Chiếu Hy cũng tự nhìn bản thân, cảm thấy chỗ nào cũng cực kỳ hoàn hảo, thành ra lại mỉm cười vừa lòng.
" Cậu còn không đeo phù hiệu. Tội lại thêm tội, có biết không?"
Một câu này liền giáng đòn xuống Vưu Chiếu Hy đang mỉm cười đắc ý kia. Cậu có chút méo mặt, nhìn xuống chiếc áo sơmi còn trống một khoảng bên ngực trái, trong lòng thầm kêu gào thảm thiết.
Chị ba, chị thêu thế nào lại sót mất một áo rồi?
Mới giây trước còn nhăn mày rầu rĩ là vậy, nhưng vài giây sau Vưu Chiếu Hy liền mở to mắt, dường như nghĩ đến việc gì đó rất thú vị, lại thầm cảm tạ Vưu San vì thêu sót một chiếc.
" Cái này..." Vưu Chiếu Hy ngập ngừng, " Sáng hôm nay em gặp một chút trục trặc ở bên ngoài, thành ra không đến đúng giờ được. Chiếc áo này là em vừa mới góp tiền mua thêm, cho nên không may kịp. Mong tiền bối thông cảm."
" Góp tiền mua?"
Vưu Chiếu Hy lúc này nhìn anh, khẽ thở dài đầy ngượng ngùng.
" Vâng... Vì khi mua đồng phục, em thật sự chỉ mua được một bộ. Nhưng đi học thì cả tuần lận, nên e mới gom góp tiền ống heo của mình mà mua thêm cái áo này..."
Người nọ nghe cậu nói, trong lòng đột nhiên băn khoăn khó tả. Anh lại nhìn cậu một lượt, không nghĩ chạm phải đôi mắt màu xanh biếc kia, chốc chốc lại nín thở.
Cảm giác đôi mắt kia vừa tạo ra một thứ ánh sáng rất kỳ lạ, dường như thu hút toàn bộ sự chú ý cùng tâm trí của anh. Qua một lúc, anh mới hắng giọng, cuốn sổ trong tay mình cũng bị bóp chặt lại.
" Được rồi, xem như đây là lần đầu của cậu. Bây giờ cho tôi xin tên, tôi cần ghi tên của cậu để sau này còn xử lý nếu cậu tái phạm."
Nghe đến đây, Vưu Chiếu Hy lại mỉm cười, nụ cười đầy mê hoặc.
" Dạ được. Em là Ly Phi Phiến."
" Ly Phi Phiến?" Người nọ ngẩng đầu nhìn cậu, đầu bút vừa đặt xuống trang giấy lại không viết được.
Vưu Chiếu Hy nhìn vẻ kinh ngạc của anh, không hề hoảng loạn mà bình tĩnh gật đầu.
" Vâng. Có phải tên của em rất lạ không?"
"... Đúng vậy."
Vưu Chiếu Hy đưa mắt nhìn anh, đôi mắt không nhìn ra được là ý vị gì, cứ chăm chú nhìn anh, khiến anh buộc phải cúi đầu, tránh đi cái nhìn của cậu.
Hầu kết ở cổ họng liên tục lên xuống, anh giữ chặt cây bút trong tay, thấp giọng hỏi lại:
" Phiến này là Phiến nào?"
Vưu Chiếu Hy bình tĩnh đáp:
" Cây quạt ạ. Phi Phiến, anh có thể nghĩ đó là cánh quạt bay."
"..." Cánh quạt bay? Thật là quái lạ!
Người nọ lần nữa chau mày, viết xuống tên của cậu, sau đó liền dễ dàng tha cho tên tiểu ma cà rồng kia mà không hề hoài nghi thêm một chút nào nữa.
"Ly Phi Phiến" lúc này thản nhiên đi thẳng lên lớp của mình, cẩn trọng quan sát khi giáo viên đang quay lưng xuống phía học sinh, cậu liền mở cửa sau, lén lút đi vào.
Lướt ngang bàn cuối, Vưu Chiếu Hy không hề biết có một đôi mắt khác sắc bén quan sát toàn bộ hành động lén lút của cậu. Trong lớp học này không ai buồn quan tâm đến sự có mặt của Vưu Chiếu Hy, ngoại trừ hai người.
Từ Lương và Lý Thiệu Lâm.
Lý Thiệu Lâm ngồi bàn cuối, đang tựa cằm suy nghĩ mông lung thì bất chợt nhìn thấy một cái bóng khom người đi vào. Cậu ta nhíu mày, muốn mở miệng nói nhưng rồi lại im lặng, cứ như vậy nhìn Vưu Chiếu Hy đi vào chỗ ngồi.
Trong đầu chợt nghĩ, tên này tưởng gương mẫu lắm, ai ngờ cũng cùng một dạng với bọn tầm thường kia.
Tiếp đến, Từ Lương trông thấy Vưu Chiếu Hy liền kinh ngạc, suýt thì phá vỡ không gian tĩnh lặng của lớp học.
Rất may là cậu dừng lại kịp.
" Sao bây giờ cậu mới đến thế?"
Vưu Chiếu Hy sau khi yên vị chỗ ngồi liền bình thản lấy sách cùng bút đặt trên bàn, quay sang mỉm cười với Từ Lương:
" Trên đường đến lớp, tớ gặp chút rắc rối nhưng bây giờ thì ổn cả rồi."
Từ Lương liếc nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ người nọ đến muộn mà vẫn tỉnh bơ như vậy được.
" Cậu thật là, mới ngày thứ hai đã muộn học." Từ Lương rất gương mẫu, cứ lải nhải giáo huấn bạn mình miết.
" Được rồi được rồi, cậu cứ an phận làm bạn thân của tớ, đừng làm mẹ tớ."
"... Tớ mới không thèm." Từ Lương lần nữa nhíu mày, bộ dáng của ông cụ non khiến Vưu Chiếu Hy buồn cười.
" Được, cậu chính là không thèm. Chỉ thèm làm bạn thân tớ thôi."
Từ Lương lạnh nhạt nhìn một cái, không bàn nữa, tiếp tục viết bài.
Đến giờ ra chơi, Vưu Chiếu Hy nhanh chóng dọn dẹp sách vở, đứng dậy cùng Từ Lương đi xuống căn tin trường.
Vừa lúc cậu rời khỏi chỗ thì liền va chạm với người phía sau đang tiến lên. Bất giác quay đầu nhìn, Vưu Chiếu Hy trong một khắc liền trở mặt, dẹp đi cái vẻ xin lỗi đầy chân tình bằng một thái độ không thèm quan tâm.
" Xin lỗi nhé."
Nói còn chưa dứt câu, Vưu Chiếu Hy đã quay người, chạy về phía cửa lớp, nơi Từ Lương đang đứng đợi cậu.
Chỉ tội cho người khi nãy bị cậu va phải, vẻ mặt có chút sa sầm khó nói nên lời. Đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc về phía cửa lớp, cổ họng muốn thốt ra một câu cho hả dạ, rốt cuộc vẫn chưa kịp làm gì cả.
Từ Lương cùng Vưu Chiếu Hy sóng vai đi trên hành lang, Từ Lương lúc này quay mặt chỉnh đốn cậu.
" Tiểu Hy, khi nãy cậu như vậy với Thiệu Lâm là không được đâu."
" Như thế nào là không được?"
Từ Lương đẩy gọng kính, nghiêm túc nói:
" Rõ ràng cậu va phải cậu ấy, ít nhất cũng xin lỗi đàng hoàng."
Vưu Chiếu Hy bật cười, khoát tay bảo:
" Hình như tớ cũng có xin lỗi rồi. Chỉ là...tấm chân tình này tớ hoàn toàn không muốn trao cho cậu ta."
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định đó, Từ Lương cũng hết cách, không khuyên nhủ người nọ thêm câu nào nữa mà chỉ im lặng đi bên cạnh Vưu Chiếu Hy.
Tính khí của Vưu Chiếu Hy thì Từ Lương cũng đã biết qua đôi chút. Chỉ là hôm nay mới biết được con người này đã có ấn tượng ban đầu không tốt thì mãi về sau vẫn là không tốt.
Đoạn hai người đang đứng ngay quầy mua đồ ăn thì Vưu Chiếu Hy nhìn thấy Vưu Kiện vừa đi lướt qua, cậu lập tức quay người, nói vội với Từ Lương:
" Tiểu Lương, cậu mua xong thì ngồi đợi tớ. Tớ đi đây một chút."
Dứt lời, Vưu Chiếu Hy liền đuổi theo bóng dáng của Vưu Kiện ở đầu bên kia, rất nhanh liền chìm trong đám đông.
Vừa lúc đấy, có một đám người khác đi ngang qua Vưu Chiếu Hy. Một trong ba người bất chợt dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn theo thân ảnh của cậu.
Hai người còn lại nhất thời dừng chân theo anh, buộc miệng hỏi:
" Sao vậy?"
Người nọ nghe hỏi liền lắc đầu, cười cười:
" À không, vô tình nhìn thấy người quen. Đó là tên nhóc hồi sáng này đi muộn, chỉ là...tên của cậu ta rất đặc biệt."
Hai người còn lại nương theo bóng dáng mờ nhạt mà nhìn theo, bất chợt có một người nói:
" Thạc Ngạn, cậu cũng đừng để đầu óc lơ đãng quá. Chỉ là một đứa nhóc lớp Mười thôi."
Giọng điệu người kia nghe qua chẳng có chút cảm xúc nào khiến An Thạc Ngạn cảm giác mất hứng. Anh quay qua, nhíu mày nói:
" Cậu không biết cái gì cả, Thiệu Quân! Tên nhóc đấy kỳ thực rất đặc biệt. Đôi mắt màu xanh biếc, khuôn mặt ngũ quan tao nhã, rất thu hút. Ngay cả cái tên cũng kỳ lạ."
Người gọi là Thiệu Quân lúc này lại tỏ ra khó chịu, không muốn tiếp tục câu chuyện cùng An Thạc Ngạn nên quay người, đi về phía trước. Người còn lại trong nhóm nãy giờ im lặng, nghe miêu tả từ An Thạc Ngạn mà có chút mường tượng được kẻ nọ.
" Anh bảo người kia tên gì?" Người còn lại hỏi An Thạc Ngạn.
" À, Ly Phi Phiến." An Thạc Ngạn cười nói, " Tiểu Thiệu, không biết em có quen với em ấy không?"
Người được gọi Tiểu Thiệu một cách thân mật kia im lặng một lúc liền lắc đầu, hoàn toàn đem Vưu Chiếu Hy không quen biết.
Đợi hai người kia đi trước mình một khoảng, Lý Thiệu Lâm mới khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nhạt.
Ly Phi Phiến à? Cái tên hay thật đấy, Chiếu Hy.
Nếu đọc lại một lần nữa, chẳng phải nó đồng âm với câu, bị lừa rồi, sao?
Lý Thiệu Lâm càng nghĩ càng cảm thấy con người của Vưu Chiếu Hy quả thực rất thú vị, nhưng cũng khiến người khác chán ghét không kém.
Chỉ tiếc cho An Thạc Ngạn, bị một tên nhóc lớp Mười lừa gạt như vậy.
Ly Phi Phiến.
Lý Thiệu Lâm lần nữa nhếch khóe miệng, hoàn toàn đem ba chữ này chôn sâu vào trong lòng mình.