Thần Khống Thiên Hạ

chương 1193: có phải già không dùng được không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ngươi cười cái gì, Kim Liệt U Châu khẳng định trên người của ngươi, giao ra đây chúng ta cho ngươi rời đi!

Tên Thánh giả nhíu mày quát to.

Lăng Tiếu dừng cười, hắn đầy khinh thường, nói:

- Lão già ngươi quát cái gì, ngươi rõ ràng còn có mặt mũi đòi Kim Liệt U Châu, ngươi không biết ta suýt chết trong phong ấn sao? Ta bị phong ấn ở đây, sau các ngươi không thả ta ra, bây giờ ta phá phong ấn mà đi, ngươi rõ ràng còn không biết xấu hổ hỏi đòi Kim Liệt U Châu, ngươi có thể bớt vô sỉ hay không?

- Ngươi.... Ngươi tiểu súc sanh dám nói chuyện như vậy, ngươi muốn chiếm Kim Liệt U Châu làm của mình, nếu như vậy, lão phu đành phải lưu ngươi lại đây thôi!

Tên Thánh giả này tức giận râu ria vểnh lên.

Nếu như Lăng Tiếu không có chân long thủ hộ, chỉ sợ hắn lập tức lao tới chụp chết Lăng Tiếu.

Đám người Dược Môn sắc mặt khó nhìn.

Bọn họ biết rõ Lăng Tiếu có oán khí, nhưng mà bọn họ không ngờ Lăng Tiếu dám bộc phát trước mặt bọn họ, chẳng khác gì ô nhục bọn họ cả.

Lăng Tiếu khinh miệt quét qua đám người này, nói:

- Kim Liệt U Châu đã không còn, cho dù nó còn thì nó cũng sẽ không theo các ngươi, sư thúc thân ái, Kim Liệt U Châu không còn, ngươi có cảm tưởng gì hay không?

Đối mặt với lời chế nhạo của Lăng Tiếu, Hỏa Thiên Trọng biểu lộ không gợn sóng, thế nhưng mà nội tâm đang sinh ra cảm xúc hối hận, hắn nghĩ vài năm trước đại ca của hắn Tà Đế tìm hắn nói chuyện.

- Lăng Tiếu tiểu tử này là truyền nhân duy nhất của ta, ta cũng trù tính tương lai sau này của hắn, tiểu gia hỏa này sẽ đi xa hơn ta, nếu như không phải thời gian có hạn, ta khẳng định sẽ bồi dưỡng hắn thành cường giả mạnh nhất trung vực.

- Thiên Trọng, ta phải về Thiên Vực, ngươi phải giúp ta chiếu khán tiểu tử này, ta biết rõ tiểu tử này không phải người an phận, nếu như những lão gia hỏa kia muốn ra tay đối phó hắn, ngươi nhất định phải đứng về phía hắn.

- Đúng rồi, tiểu tử kia cũng là luyện dược sư, phẩm giai dường như không thấp, dù sao Kim Liệt U Châu ngươi không dùng được, nếu như hắn một ngày kia cần tới thì cho hắn đi, xem như đại ca nhờ ngươi giúp.

- Ta tin tưởng tương lai không lâu tên tuổi của hắn sẽ vang vọng trung vực, trở thành người tiến vào Thiên Vực tiếp theo, đồ đệ của Tà Đế tuyệt đối xuất sắc nhất.

- Đại ca, ngươi nói đúng, đồ dệ này xuất sắc nhất!

Hỏa Thiên Trọng than thở trong lòng.

Nhưng mà hắn có thân phận lão môn chủ Dược Môn.

Hắn phải lấy lợi ích tông môn làm chủ, dù là đồ đệ của đại ca cũng vậy.

Tiếp theo hắn nhìn Lăng Tiếu thản nhiên nói:

- Sự kiện này sư thúc xấu hổ với ngươi, nhưng mà... Ngươi vẫn nên mang Kim Liệt U Châu giao ra đi, nó năm đó là sư phụ ngươi đưa cho ta, xem như đồ vật Dược Môn chúng ta, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ bồi thường phương diện khác cho ngươi, đan dược, huyền kỹ, linh khí... Ngươi tùy ý lựa chọn.

Lăng Tiếu cười tà, nói:

- Ta đã nói Kim Liệt U Châu đã không tồn tại, ta làm sao giao ra? Hẳn là các ngươi còn muốn làm thịt ta sao?

Hắn bây giờ đã biết rõ tâm tư của Hỏa Thiên Trọng, trong lòng của hắn không còn tình cũ gì đó rồi.

- Sư chất, ngươi thực sự nghĩ chúng có thể giúp ngươi thoát đi sao?

Hỏa Thiên Trọng nói.

- Ta cảm thấy có thể, thuận tiện đòi chút công đạo cho mình.

Lăng Tiếu kiên định nói.

Hỏa Thiên Trọng còn muốn nói cái gì, tên Thánh giả khác nói:

- Sư đệ, tiểu tử này chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, dứt khoát lưu hắn lại, bí mật ở đây không ai tiết lộ.

Một tên Thánh giả khác tán đồng.

- Không tệ, Kim Liệt U Châu không còn, vậy hai viên Thiên châu khác cũng có thể.

Lăng Tiếu trước phong ấn dùng hai viên Thiên châu đấu với Kim Liệt U Châu, việc này mấy lão già Dược Môn đỏ mắt.

Có lẽ trong trung vực bọn chúng mạnh mẽ nhát, cũng không biện pháp tiến thêm một bước, nhưng mà ai không muốn đệ tử hậu bối mạnh hơn mình, dùng đúng chỗ có khi còn mạnh hơn Linh Vũ Các.

Nếu như Dược Môn có được hai viên Thiên châu, đó chính là gia tăng nội tình cho Dược Môn.

Đám Thánh giả này đang tìm cớ giết Lăng Tiếu đoạt Thiên châu.

- Ha ha, các ngươi muốn Thiên châu của ta thì tới đây, vừa vặn ta cũng muốn phát tiết oán khí một năm qua, Địa Liệt Viêm Hổ cho ta thấy chiến lực của ngươi đi!

Lăng Tiếu không nói nhiều, ra lệnh cho Địa Liệt Viêm Hổ ra táy.

Hôm nay trước khi rời khỏi Dược Môn, nhất định phải khiến Dược Môn trả giá cực lớn mới tiết mối hận trong lòng hắn.

Địa Liệt Viêm Hổ nghe Lăng Tiếu nói thì rống to, thân thể khổng lồ lao qua phía Hỏa Thiên Trọng.

- Nhân loại đáng chết, ngươi ô nhục ta, hổ gia trả cho ngươi gấp bội.

Thân hìn nó như núi lửa, nó muốn thiêu chết Hỏa Thiên Trọng.

Dùng thực lực của nó hiện tại kém Hỏa Thiên Trọng một chút, nhưng đã kém không xa, hơn nữa thân là linh thú chiến đấu, nó còn cường đại hơn nhân loại cùng giai, nó có lòng tin nuốt sống nhân loại này.

Hỏa Thiên Trọng bình tĩnh như nước, song chưởng mở ra, từng cự chưởng như núi nện vào Địa Liệt Viêm Hổ.

Thực lực của hắn là Thánh giả trung cấp đỉnh phong, cách Thánh giả cao cấp chỉ một bước, hắn cũng không sợ Địa Liệt Viêm Hổ, hắn lo lắng duy nhất chính là chân long bát giai, bốn gã sư huynh của hắn chưa chắc đánh lại.

Sắc mặt Hỏa Thiên Trọng vô cùng ngưng trọng, hắn đánh giá thấp thực lực của Địa Liệt Viêm Hổ, nó đã không dễ dàng bắt giữ như một năm trước nữa.

Hiện tại Địa Liệt Viêm Hổ tốc độ cùng lực lượng bạo tăng mười mấy lần, sát khí nồng đậm, nếu không dùng toàn lực sẽ không thể ứng phó.

Oanh long oanh long!

Chiến đấu kịch liệt xuất hiện, không gian này lõm xuống.

- Tiểu súc sanh, tưởng có chút thực lực là tới Dược Môn diễu võ giương oai sao? Để lão phu giết ngươi!

Một tên Thánh giả thừa dịp này lao tới, hắn hóa trảo chụp thẳng vào Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu kém hắn quá xa, không phát hiện tên Thánh giả này tới, may mắn chân long phản ứng không chậm, nó ngẩng đầu lên cắn tên Thánh giả này.

Tên Thánh giả này sợ hãi lui ra phía sau, đồng thời hắn la lên:

- Chúng ta cùng tiến lên, không tin không làm thịt tiểu tử này được, đến lúc đó thuận tiện hàng phục chân long này làm linh thú hộ tông của chúng ta.

Ba tên Thánh giả khác gật đầu, chia tách mấy phương hướng có ý định vây sát chân long.

Lăng Tiếu tay cầm Kim Long Thương thản nhiên nói:

- Long Nữ, để ta nhìn chiến lực của ngươi.

- Lão đại ngươi yên tâm, mấy lão giả hỏa này không lật bao nhiêu sóng gió đâu.

Chân long nói giọng thiếu nữ.

Lúc này nó ngửa đầu rống to, long ngâm rung trời vng vọng.

Mấy tên Thánh giả không chịu nổi lực trùng kích đáng sợ này, đây là thiên phú sóng âm của long tộc.

Chân long đã động, nó tiến vào giữa hư không, sau một khắc lại xuất hiện bên khác, long vĩ của nó quét qua một tên Thánh giả.

Tên Thánh giả mới bình tĩnh trở lại nhìn thấy một kích đáng sợ đã tới, lập tức ngăn cản.

Đáng tiếc long vĩ nện tới như núi cao, quét hắn bay ra xa.

Một ngụm máu tươi bắn ra trên trời.

Cùng lúc đó ba gã Thánh giả khác không quan tâm đồng bọn bị thương, trong tay cầm trường kiếm bán giai thánh khí, từng đạo kiếm khí xé rách không gian bay tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio