Thần Khống Thiên Hạ

chương 1219: binh đến dưới thành! 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huyền Diệu biết được ý đồ của Lăng Tiếu, nhẹ gật gật đầu nói:

- Thiếu gia ngươi nói đúng, chỉ có ngươi thưởng phạt phân minh như vậy mới có thể đủ để rất nhiều người đi theo ngươi, tin tưởng ngày sau Phong Vân thành chúng ta liền sẽ vượt qua Linh Vũ Các!

- Linh Vũ Các sao? Có thể sao...

Lăng Tiếu câu khởi lên nụ cười mỉm nói, trong lòng lại không phải là nghĩ như vậy.

Mục tiêu của hắn làm sao dừng lại ở Trung vực, có lẽ trên Thiên vực kia mới là võ đài chân chính của hắn đi!

Đám người Lăng Tiếu hạ xuống trên thành tường đã tu phục được hơn phân nửa, nhìn ra xa thấy một mảnh nhân mã đang tật phi mà dến, tâm tình vui vẻ không nói nên lời.

Không sai, là vui vẻ mà không phải là sợ hãi.

Có hai đại Thánh giả tọa trấn, còn có cái gì để người ta cảm thấy sợ đây?

- Quả thật có một vạn nhân mã!

Lăng Tiếu nhẹ than thở nói, trong long mục thoáng qua sát cơ nồng đậm.

- Nếu như không phải là Tật Phong dong binh đoàn thối lui, chỉ sợ nhân số còn nhiều hơn một ít!

Huyền Diệu từ bên cạnh nói.

Khi Huyền Diệu nhận được tin tức có người muốn ra tay với Lăng Tiếu, hắn liền để người đi tìm hiểu tình báo.

Chính cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

- Tật Phong dong binh đoàn?

Lăng Tiếu nghi ngờ.

Huyền Diệu ở một bên giải thích nói:

- Tật Phong dong binh đoàn cũng có thực lực cùng với tam đại dong binh đoàn ở trước mắt không sai biệt lắm, đoàn trưởng kia hẳn là có vài phần nhãn lực, biết kết minh cũng khó đối với chúng ta cấu thành bất kỳ uy hiếp gì, cho nên lựa chọn thối lui, hơn nữa còn đem tình huống của tam đại dong binh đoàn phát binh phái người báo cho chúng ta, Tật Phong dong binh đoàn này xem ra là muốn cùng chúng ta có một điểm quan hệ đây!

Sau khi Lăng Tiếu nghe xong, sắc mặt có chút kinh ngạc, trong lòng đem Tật Phong dong binh đoàn nhớ kỹ xuống.

Lúc này, một vạn người của dong binh đoàn đã đi đến dưới thành rồi.

Một vạn người này cùng đoàn đội chính quy vẫn co sai biệt rất nhiều, thế trận lộ ra vẻ không được chỉnh tề, đứng đội đặc biệt bừa bãi không chịu nổi, nhìn lại giống hư là vụn cát không đủ để sợ hãi!

Diêu Cuồng, Chung Ba cùng với Hắc Hỏa mỗi người đều cưỡi lục giai đỉnh phong tọa kỵ tiến lên phía trước không ít.

Diệp Vân Phong đi ra quát to:

- Người đến là người phương nào, lại dám khua chiêng gõ trống trùng kích Phong Vân thành, còn không mau thối lui!

Diệp Vân Phong thực lực không tệ, chỉ là uy áp hắn phát tán ra căn bản đối với đám người Diêu Cuồng mà nói là bé nhỏ không đáng kể.

Diêu Cuồng dẫn đầu cười nói:

- Ha ha, kẻ hèn Diêu Cuồng, là đương gia của Cuồng Khuyển dong binh đoàn, Địa Ngục thành luôn là hậu hoa viên mà huynh đệ chúng ta hướng về, khi nào lại bị các ngươi đổi tên thành Phong Vân thành rồi, các ngươi không có hỏi qua lão tử a, muốn cút cũng là các ngươi mau cút, bằng không... Chớ trách một vạn huynh đệ này của ta đạp bằng thành trì!

Diêu Cuồng tâm tình cực kỳ thoải mái, hắn vẫn là lần đầu tiên suất lĩnh trận thế tráng uy như thế, cảm giác này để cho hắn cảm thấy có chút nhiêu nhiên rồi.

Hắn phát thệ nhất định phải đoạt được Phong Vân thành này, ngày sau hắn chính là chủ nhân ở chỗ này.

- Thật to gan, Địa Ngục thành trong vạn năm đã trở thành vật vô chủ, Lăng Tiếu chủ ta đem Tử vong chi mê chỗ này giải khai, tiếp quản hết thảy sự việc hàng ngày chỗ này, cá ngươi lại dám đến khiêu khích, đừng nói là khi chúng ta không có người!

Tàn Báo là một người nôn nóng, nghe được lời nói ngông cuồng như thế của Diêu Cuồng, lập tức đứng lên hét lớn.

Cùng lúc đó, Đế giai chi uy của hắn hướng về phía đám người Diêu Cuồng phát tán ra.

Lúc này thần sắc của đám người Diêu Cuồng nhẹ nhàng biến đối, bọn họ rốt cuộc có thể khẳng định người này là Đế giai hàng thật giá thật rồi, mà không phải là cường giả Nửa bước Đế giai gì.

Chung Ba cùng Hắc Hỏa ở bên cạnh Diêu Cuồng thần sắc đều có chút khẩn trương lên.

Nếu như tên còn lại cũng là tu vi Đế giai chân chính, một trận chiến này của bọn họ không dễ nhìn rồi, cho dù là bọn họ đạp bằng chỗ này cũng phải giao ra đại giá thảm trọng a!

Diêu Cuồng đứng vững trước uy áp của Lăng Tiếu, đồng thời truyền âm cho hai người nói:

- Sợ cái gì, có ta quấn lấy hắn, những người khác đối với các ngươi mà nói đều là một chuyện dễ dàng!

Tiếp theo hắn cưỡi linh thu của mình tiến lên không ít nói:

- Phế thoại ít nói, mau đem Lăng Tiếu gọi ra đây, Diêu gia muốn đem đầu chó của hắn cắt lấy đem đi đựng nước tiểu, các ngươi thức thời đều nhanh quy thuận, bằng không một vạn huynh đệ này của ta thề phải đạp bằng thành trì.

Lời này của Diêu Cuồng không nghi ngờ gì đốt lên huyết tính của tất cả dong binh ở phía sau hắn, từng cái giống như đánh tiết gà kinh hô lên.

- Trảm Lăng Tiếu, thề phải đạp bằng thành trì!

- Trảm Lăng Tiếu, thề phải đạp bằng thành trì!

- Trảm Lăng Tiếu, thề phải đạp bằng thành trì!

- Từng đạo thanh âm hòa trộn với không ít tiếng linh thú gào thét trùng thiên mà lên, chấn đến thành trì tựa hồ đều lắc lư lên.

Lúc Tàn Báo cùng Lưu Quần hai người không nhịn được muốn ra tay, Lăng Tiếu thong thả lăng không đạp đi ra.

Hôm nay hắn mặc một bộ kim hoàng sắc bào tử chói mắt, bên trên áo chòng còn thêu từng đạo long văn phượng đồ, nhìn lại là tôn quý dễ thấy vô cùng, hơn nữa bản thân hắn anh tuấn phiêu dật, khí vũ hiên ngang, lập tức đưa tới chú ý của mọi người.

Không ít người ở chỗ xa đều len lén nghị luận lên.

- Hắn... Hắn chính là thành chủ Lăng Tiếu sao? Nhìn lại trẻ tuổi như vậy!

- Nhìn khí chất kia hẳn là không giả, không nghĩ đế hắn còn có vài phần can đảm, đối mặt với vạn người hùng sư lại không do dự, thật là không hổ cho danh tiếng đệ nhất Hoàng tọa a!

- Nghe nói hắn còn là truyền nhân của phong lưu Tà Đế, nếu như là loại không có gan, Tà Đế đại nhân lại như thế nào sẽ coi trọng hắn được, hi vọng hắn không nên để người ta thất vọng mới tốt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio