Cứu Đỗ Thiết rõ ràng là Lăng Tiếu từ Phong Vân Thành chạy tới .
- Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là ... thả vị tỉ tỉ kia ra đi, bằng không thì. . . Tựu coi như các ngươi là người của Quỷ U Tông bản thiếu gia cũng muốn lĩnh giáo các ngươi một hai!
Lăng Tiếu buông Đỗ Thiết ra, đối mặt Vinh Hứa nói.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, tốt nhất giờ mau cút đi, bằng không ngươi sẽ phải đi cùng tên nà!
Vinh Hứa u lãnh nói một tiếng, tiếp theo đưa một cái mắt với đám Thiên Tôn đồng bạn.
Những Thiên Tôn kia hiểu ý, chuẩn bị phối hợp với Thạch Tân Quảng đồng loạt đối phó Lăng Tiếu.
- Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi hỗ trợ, bất quá. . . Đây là chuyện của Đỗ Thiết ta, ngươi không cần phải lâm vào vũng nước đục này!
Đỗ Thiết dùng hai khỏa đan dược, bên mặt nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói.
Vèo!
Một tiếng xé gió khí thế không kém cũng từ không xa lướt tới.
Bọn người Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng đều hơi chút khẩn trương, bọn hắn không cần đoán cũng biết đến chắc chắn không phải người Quỷ U Tông bọn hắn.
- Đỗ đại sư, đã lâu không gặp!
Thân ảnh kia dừng lại trước mọi người, có chút chắp tay nói với Đỗ Thiết.
Người tới chính là Ô Phục chạy tới cùng Lăng Tiếu.
Vừa rồi Lăng Tiếu cảm nhận được bên này có chuyện xảy ra cho nên tăng thêm tốc độ chạy tới trước.
- Thì ra là Ô đại sư!
Đỗ Thiết hơi sửng sốt một chút đáp, tiếp theo còn nói:
- Ô đại sư các ngươi vẫn nên rời đi trước đi, kẻ hèn này hiện giờ có một số việc nhất định phải giải quyết!
Đỗ Thiết không đếm xỉa tới Ô Phục, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vinh Hứa, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn Tống Minh Hoa trong tay hắn.
Hắn thực sợ Vinh Hứa hơi dùng sức một chút khiến Tống Minh Hương lập tức hương tiêu ngọc vẫn.
- Phế thiết thủ, ta còn tưởng rằng ngươi không cần tiện nhân này nữa chứ. Ngươi có muốn trước hết khiến nàng đến hoàng tuyền trước không?
Vinh Hứa hơi dùng lực nắm lấy Tống Minh Hương nói.
Tống Minh Hoa vẻ mặt đỏ lên, thần sắc khó chịu, đôi mắt dễ thương lộ vẻ khiến người thương tiếc.
- Không muốn. . . Ngươi không nên thương tổn nàng, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ta van ngươi!
Đỗ Thiết mặt mũi tràn đầy đau lòng nhìn Tống Minh Hoa, vẻ mặt vẻ cầu khẩn nói với Vinh Hứa.
Đây là nữ nhân cả đời hắn yêu nhất, hắn tuyệt đối không muốn nàng chết trước mình.
Vinh Hứa lộ ra sắc mặt vui mừng nói:
- Ngươi tiêu diệt hai người kia trước, ta trả nàng lại cho ngươi, sao hả?
Lăng Tiếu và Ô Phục thần sắc nhảy dựng, bọn hắn không nghĩ tới đối phương lại nói vậy, quả nhiên là một chiêu kế phản gián tốt....!
Đỗ Thiết cắn răng, trong ánh mắt lộ ra màu đỏ tươi nói:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi!
- Đỗ đại sư ngươi. . .
Ô Phục có chút im lặng nhìn Đỗ Thiết kinh hô.
Đáng tiếc, Đỗ Thiết như mất đi lý trí vậy, vung vẩy lấy Cự Phủ chém tới hắn.
Hỏa thuộc tính đậm đặc, thế giới chi lực cường đại khiến Ô Phục bị ép tới không thở nổi, hắn tuy là Bán Đế, nhưng so với Đế cấp uy tín lâu năm thì vẫn không chịu nổi một kích.
Lăng Tiếu hiện ra cạnh hắn, lôi kéo hắn nhanh chóng lui ra sau, hơn nữa hét lớn:
- Ngươi dừng lại cho ta, ta giúp ngươi cứu nữ nhân kia.
Đỗ Thiết nào sẽ tin tưởng lời Lăng Tiếu, vẫn đang điên cuồng đánh tới Lăng Tiếu và Ô Phục.
- Mẹ nó, sao lại gặp phải tên điên thế này!
Lăng Tiếu thầm mắng một tiếng, tiếp theo ném Ô Phục ra thật xa nói:
- Ô trưởng lão ngươi trước qua một bên, đợi ta giải quyết tên điên này rồi nói sau!
Lăng Tiếu ở giữa không trung lưu lại một đạo tàn ảnh bỏ Đỗ Thiết ra thật xa, tinh thần lực từ giữa thức hải tràn ra. đọc truyện này nhanh nhất tại doc nhé các bạn
Hắn đương nhiên không phải muốn khống chế hay diệt sát Đỗ Thiết, chỉ dùng sơ cấp tinh thần chú khiến tinh thần hắn sinh ra cảm giác thác loạn tan rả, khiến công kích của hắn dừng lại một chút, như vậy muốn thu thập hắn cũng chỉ dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên, Đỗ Thiết đã bị sơ cấp tinh thần chú của Lăng Tiếu quấy nhiễu, động tác dừng lại một chút.
Vinh Hứa kinh ngạc, vừa định lần nữa uy hiếp thì Lăng Tiếu đã đột nhiên đã đến bên người Đỗ Thiết.
- Tên điên nhà ngươi, bản thiếu gia cứu ngươi mà ngươi còn không biết tốt xấu, đi chết đi!
Lăng Tiếu thần sắc phẫn nộ quát to một tiếng, vô số kim quyền điên cuồng đánh tới Đỗ Thiết.
Bang bang!
Đỗ Thiết như một đống cát, bị Lăng Tiếu một đường từ trên không trung nện bay xuống đất.
Nhìn khí thế Lăng Tiếu tản ra, có thể thấy hắn cũng không hề lưu tình chút nào, bộ dáng như muốn đánh cho Đỗ Thiết một trận vậy.
Bọn người Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng đều khó hiểu, mà ánh mắt Tống Minh Hoa bị Vinh Hứa khống chế nhìn về phía Lăng Tiếu cơ hồi như muốn nuốt sống Lăng Tiếu vậy.
Cuối cùng, Đỗ Thiết bị Lăng Tiếu hai tay hợp quyền, nặng nề nện vào trong hố sâu ở cách đó không xa, một đạo máu tươi bắn ra theo một quỹ tích vòng cung.
- Ta nhổ vào, đừng tưởng rằng bản thiếu gia hảo tâm cứu ngươi thì có thể lấy oán trả ơn, cũng không nhìn thử cân lượng của mình có bao nhiêu chứ.
Lăng Tiếu khinh thường xì một tiếng khinh miệt.
Bọn người Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng nghe thế đều trợn mắt hốc mồm.
Đỗ Thiết mặc dù bị thương, nhưng nói thế nào cũng là một gã cường giả Huyền Đế giai hàng thật giá thật ah!
Sao lại bị người trẻ tuổi trước mắt này đánh cho không chút lực hoàn thủ, cứ như vậy bại trận chứ?
Đồng thời, bọn hắn cũng không hiểu quan hệ của người trẻ tuổi này và Đỗ Thiết rốt cục là sao.
Vừa rồi rõ ràng đột nhiên xuất thủ tương trợ, sao mới nháy mắt đã muốn tiêu diệt Đỗ Thiết chứ?
Hắn tiểu tử này là một tiểu tử thích xen vào việc người khác sao?
Ô Phục ở không xa cũng bị hành động của Lăng Tiếu dọa cho sợ hãi kêu lên, trong nội tâm thầm nói:
- Đỗ Thiết sẽ không cứ như vậy bị thiếu gia diệt đi chứ, chiến lực thiếu gia quả nhiên vô song a!
Lăng Tiếu tựa hồ như sợ ô uế hai tay mình vậy, phủi tay, sau đó quăng ánh mắt lên người Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng ở một bên
- Đưa tiểu nữu kia cho bổn thiếu gia, bằng không bản thiếu gia ngay cả các ngươi cũng thu thập.
Lăng Tiếu ngoắt ngón tay nói với Vinh Hứa .
Nhìn bộ dạng Lăng Tiếu tựa như rất thấy hứng thú với Tống Minh Hoa vậy.
Vinh Hứa có chút khẩn trương nhìn Lăng Tiếu nói:
- Các hạ rốt cuộc là người phương nào? Ngươi đến cùng muốn làm gì? Quỷ U Tông chúng ta làm việc, lúc nào đến lượt ngươi khoa chân múa tay chứ!
Vinh Hứa thấy thực lực Lăng Tiếu chỉ là cao giai Thiên Tôn, trong lòng mặc dù nghi hoặc thân phận Lăng Tiếu nhưng cũng không bị Lăng Tiếu hù dọa
- Ha ha, bản thiếu gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Trung Vực Đệ Nhất Hoàng Tọa, đan hội đệ nhất, anh tuấn vô địch, thiện lương và thuần khiết xứng danh Phong Vân Thành thành chủ Lăng Tiếu!
Lăng Tiếu lộ ra dáng cười tự kỉ nói.
Cùng lúc đó, chiến lực gấp hai mươi lần liền bộc phát, một đạo Kim Long hư ảnh gào thét giữa không trung, từng đoàn từng đoàn Hoàng giả chi khí tán phát ra, đám Thiên Tôn kia đều có một loại xúc động nhịn không được muốn quỳ xuống, phảng phất như thần tử nhìn thấy quân hoàng vậy, khiến bọn hắn cảm thấy tôn sùng không thôi.