- Việc này là ta sơ xuất, không nghĩ tới Lưu Dương Tông lại có người như vậy, bằng không đã phái thêm vài người đến trợ giúp Lưu thúc bọn hắn rồi.
Lăng Tiếu nặng nề thở dài nói
Hắn là đang thở dài cho những người chết đi kia, nhưng cũng không khổ sở bao nhiêu, chỉ có vài phần tự trách thôi.
Đây là một con đường xưng vương xưng bá, có tử thương là việc không thể tránh được, nếu như ngay cả những chuyện này cũng nhìn không thấu thì hắn khó mà đi xa hơn được.
- Thiếu gia, đối phương xem ra chỉ có một gã Huyền Đế, tuy rằng hắn chiến lực bất phàm, nhưng chúng ta nhiều người, không bằng lại phái hai gã trưởng lão thực lực cường đại xuất chiến, tin rằng muốn hạ Lưu Dương Tông cũng không phải vấn đề lớn!
Huyền Diệu ở một bên đề nghị nói.
Không sai, hôm nay trong Tiếu Ngạo Cung Huyền Đế không hề ít, mà Huyền Đế đạt tới cao giai càng có mấy người, phái bọn hắn xuất chiến, Lưu Dương Tông nhất định sẽ bị hạ dễ như trở bàn tay
Chỉ là Lăng Tiếu lại khoát tay nói:
- Không cần, Lưu Dương Tông này ta tự mình đi chiếu cố, xem thử chín luân diễm dương chi lực phải chăng thật sự có Phần Thiên chi thế!
Lăng Tiếu lúc nói lời này, thần sắc trở nên vài phần nóng bỏng, một cổ huyết dịch hiếu chiến lại bắt đầu sôi trào lên
Trải qua yên lặng gần hai năm, thực lực của hắn đã có tăng trưởng không nhỏ, mặc dù còn cách Thiên Tôn đỉnh phong chi cảnh một chút, nhưng đã cường hãn hơn trước kia nhiều, hắn không thể nhịn được nữa muốn hoạt động gân cốt một chút.
Trong Lưu Dương Tông cử tông chúc mừng ba ngày ba đêm, chúc mừng Lưu Húc đạt tới Đế vị!
Đây là người thứ hai thành tựu Đế vị từ khi Lưu Dương Tông kiến tông đến nay, hơn nữa tuổi lại trẻ như vậy, đủ khiến tất cả võ giả phải tôn sùng.
Một gã Huyền Đế chừng tuổi mặc kệ đi đến đâu cũng đều cực kỳ chói mặt, nếu cứ để hắn tiếp tục phát triển thì tương lai khó mà đo lường được!
Trong Lưu Dương Tông đại điện, Lưu Việt ngồi ở chủ vị, ngồi phía dưới hắn là Lưu Húc cùng với hai gã cường giả Bán Đế, còn có một đám trưởng lão Lưu Dương Tông khác ở đây nữa.
Lưu Húc nói với phụ thân hắn:
- Phụ thân đại nhân, tông chủ vị ngươi giữ đi, hoặc là ngày sau truyền cho Nhị đệ cũng được, ta không để ý tới những chuyện này!
Lưu Húc lời này vừa ra, thần sắc người trong điện đều hơi đổi, bất quá cũng không quá mức kinh ngạc
Lưu Việt cũng lộ ra vài phần bất đắc dĩ cười nói:
- Húc nhi, ta biết rõ ngươi khẳng định chí không ở đây, nhưng mà.. Đây là cơ nghiệp mà tổ tông lưu lại, chỉ có ngươi mới có thể khiến nó phát dương quang đại, Nhị đệ người hắn còn nhỏ tuổi, thực lực còn chưa đủ để trở thành nhất tông chi chủ..
Lưu Húc khoát tay nói:
- Phụ thân đại nhân, ta cho dù không làm tông chủ, nhưng cũng là một phần tử của Lưu Dương Tông, ai muốn khi dễ Lưu Dương Tông chúng ta nhất định phải hỏi qua Lưu Húc ta, phụ thân đại nhân ngươi còn tráng niên, tông chủ vị ngươi cứ tiếp tục ngồi đi.
Lưu Húc lời này tràn đầy ngữ khí không thể thương lượng, hắn quyết sẽ không làm chức tông chủ này.
Chí hướng của hắn cũng không ở chỗ này, hắn còn không gian phát triển rất lớn, không muốn bị những tục sự này dây dưa khiến bản thân không thể chuyên tâm tu luyện
Có thể nói, Lưu Húc là một tu luyện cuồng nhân chính thức.
Nếu như Lăng Tiếu chỉ chuyên tâm tu luyện, hiện giờ thực lực của hắn có lẽ đã cao hơn không ít, chỉ là hắn có quá nhiều chuyện, tạp niệm cũng nhiều, mới khiến cho thực lực hắn dừng ở giai đoạn hiện giờ.
Cũng may, hắn đạt được kỳ duyên, đã đền bù cho chỗ thiếu hụt thời gian tu luyện không đủ!
Lúc này, một gã Bán Đế trưởng lão nhẹ vuốt vuốt chòm râu nói:
- Thiếu tông chủ đã có ý nghĩ của hắn, tông chủ cũng không nên miễn cưỡng, con đường của hắn đã không phải là chúng ta có thể đo lừng được.
Một tên Bán Đế khác gật đầu nói:
- Vậy thì phong thiếu... Phong Húc Đế thành hộ tông trưởng lão của Lưu Dương Tông, chưởng quyền sanh sát tông ta, bảo vệ tông ta chu toàn!
- Ân, cứ quyết định như vậy đi!
Lưu Húc cũng không đợi phụ thân hắn mở miệng trực tiếp nhận lời, tiếp theo hắn nói sang chuyện khác:
- Bây giờ nói chuyện về Tiếu Ngạo Cung kia đi, chắc hẳn bọn hắn sẽ rất nhanh sẽ tìm tới tận cửa rồi!
Lưu Việt cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc này bảo một gã trưởng lão đi ra nói lại các sự tích về Tiếu Ngạo Cung.
Kỳ thật, cũng chỉ là giảng thuật về sự tích của Tiếu Ngạo Cung Cung Chủ Lăng Tiếu mà thôi!
- Hộ tông trưởng lão, ta biết chỉ có vậy!
Người trưởng lão kia cung kính cúi người liền lui trở về
Lưu Việt mở miệng nói:
- Húc nhi, Lăng Tiếu kia không thể xem thường, ngoại trừ bản thân thực lực cường đại ra, lại có tùy tùng Huyền Đế giai, một khi bọn hắn đại quân đến công, chúng ta chưa hẳn đã chống đỡ được.. Húc nhi ngươi rời đi trước đi, đợi ngày sau thực lực nâng cao một bước lại trở về khiêu chiến Tiếu Ngạo Cung.
Lưu Việt lo lắng cũng không phải không có lý, nhưng đây là cơ nghiệp tổ tiên hắn phát triển, hắn thật sự không muốn hậu nhân mình phải khuất cư nhân hạ, huống hồ con của hắn trẻ tuổi như thế, xuất sắc như thế, tương lai tuyệt đối có thể trở thành nhân thượng nhân.
Chỉ con hắn hiện giờ chỉ vừa phát triển, khó mà địch lại, một khi Tiếu Ngạo Cung đại quân xâm phạm, chỉ dựa vào con của hắn sao có thể ngăn cản được.
- Binh đến tướng ngăn nước tới đất chặn, chúng ta có con tin nơi tay, hẳn bọn hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâiu huống hồ ta cũng muốn biết một chút về thực lực của vị Đệ Nhất Hoàng Tọa này thế nào, rõ ràng dùng thực lực cao giai Thiên Tôn đã khai tông lập phái, phần phách lực này không nhỏ ah
Lưu Húc không chỉ không sợ hãi, ngược lại là ý chí chiến đấu sục sôi muốn biết một chút về thực lực của Lăng Tiếu.
Hắn không chỉ là tu luyện cuồng nhân, mà còn là hiếu chiến cuồng nhân
Bất kỳ một võ giả nào muốn không ngừng phát triển thì đều là loại hiếu chiến, bằng không bọn hắn sao có thể tiến xa hơn được?
- Thế nhưng...
Lưu Việt lại muốn nói gì đó, Lưu Húc đã cắt đứt lời hắn:
- Phụ thân đại nhân, nhược nhục cường thực, đây là định luật hằng cổ không thay đổi, nếu Lăng Tiếu kia thực sự có bản lĩnh, có thể đánh bại ta, bảo chúng ta thần phục hắn thì đã sao, chẳng qua là trở thành thế lực phụ thuộc thôi, chúng ta vẫn có thể sinh tồn phát triển, chúng ta có thể ẩn nhẫn thực lực, đợi tương lai tích lũy đầy đủ liền có thể thay thế, nếu như Lăng Tiếu ngay cả ta cũng không cách nào đánh bại vậy thì hắn không đủ phân lượng, muốn chúng ta thần phục là chuyện không thể!
Lưu Húc lúc nói lời này, lộ ra dã tâm nồng đậm, hắn đạt được tuyệt thế cơ duyên, tương lai phát triển tiếp tuyệt đối có thể thành thánh, hắn há i sẽ tình nguyện đứng dưới người khác, nhưng hắn cũng rõ tình thế, muốn hắn tạm thời ở dưới người khác không thành vấn đề, nhưng đời sau này hắn lớn lên, chắc chắn sẽ bày ra dã tâm, thay thế Tiếu Ngạo Cung!
Không thể không nói, tâm kế Lưu Húc cũng rất thâm trầm!
Một người như vậy, ngày khác nếu không thể thành tựu một phương Bá Giả thì thật là khó tin.
Trong đại điện, tất cả mọi người nghe Lưu Húc nói xong liền suy tư một chút, đều cảm thấy rất có lý.
Thay vì mang người cả tông đi liều chết liều sống, không bằng tạm thời khuất phục, đợi đến ngày đủ lông đủ cánh lại tranh dài ngắn một phen.
Ví dụ thế lực lớn bị thế lực nhỏ vượt qua, thay thế ở Trung Vực cũng không ít!
...
Lại qua một ngày, một đạo nhân ảnh từ trong truyền thâu trận xuất hiện trong Lưu Dương Thành.
Một gã trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn, trên mặt luôn treo dáng cười tà mị, nụ cười này đủ để miểu sát bất kỳ nữ nhân anof, nhỏ đến mười tuổi, lớn đến ngàn tuổi, là loại già trẻ đều khó thoát.
Hắn hất lên đấu bồng, cất long bộ mạnh mẽ uy vũ, bộ dáng lộ ra vô cùng tiêu sái đại khí phóng khoáng...
Người trẻ tuổi này cũng không dừng lại trong Lưu Dương Thành, từng bước một đi ra ngoài thành.
Động tác của hắn thoạt nhìn thập phần chậm chạp, nhưng mỗi một bước rõ ràng có thể vượt qua mấy chục thước, chỉ chớp mắt đã đến ngoài ngàn mét
Cũng may ngoài thành ít người, hoặc đều đang phi hành trên không nên có rất ít người chú ý tới một cao thủ trực tiếp đi bộ, không phi hành, mà tốc độ đi bộ còn nhanh đến thần kỳ như thế, quả nhiên khiến người cảm thấy lạ kỳ không thôi.
Không đến nửa canh giờ, người tuổi trẻ đi tới địa bàn Lưu Dương Tông, nhìn qua sơn môn đứng vững kia, khẽ thở dài;
- Là một nơi không tệ, khó trách có thể xuất ra nhân kiệt, mong đừng khiến ta thất vọng mới tốt!
Võ giả canh giữ ở sơn môn phát hiện ra người trẻ tuổi kia lập tức thét to nói:
- Người đến người phương nào, đây là trọng địa tông ta, không xông loạn, thỉnh mau mau rời đi cho!
Người trẻ tuổi kia nhìn thoáng qua mấy người, trên mặt lộ ra một nụ cười tà khí, lúc phụ lấy hai tay bước lên cầu thang mà đi, thân ảnh tiêu sái kia như hành tẩu ở địa bàn của mình vậy, không hề bận tâm
Vài tên thủ vệ kia vẻ mặt đờ đẫn ngốc nguyên tại chỗ, phảng phất như vừa rồi bị thứ gì mê hoặc vậy, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại
- Ồ, vừa rồi người nọ đâu rồi?
Một gã thủ vệ kinh ngạc nói
- Tám phần là hoa mắt, thật sự là gặp quỷ rồi.
Một tên thủ vệ khác nhìn bốn phía một cái, phát hiện cũng không có người liền khó hiểu nói.
- Đứng lâu rồi xuất hiện ảo giác a
- Có khả năng, bất quá cũng sắp đến lúc thay ca rồi, đến lúc đó lại vào thành tìm đàn ba vui vẻ một chút mới được.
- Đã biết rõ ngươi nhớ thương Thúy Hoa của ngươi mà, bất quá cô nương kia ngươi chơi lâu như vậy không thấy chán sao?
- Ngươi biết gì chứ!
...
Người trẻ tuổi kia tự nhiên không nghe đám thủ vệ kia đàm luận, hắn thẳng đường đi tới, gặp không ít võ giả tuần tra, nhưng các võ giả sau khi hét to một tiếng đều mạc minh kỳ diệu thất thần một hồi lâu, đợi phục hồi tinh thần lại liền phát hiện bên người mình không có ai cả, đều cho rằng gặp quỷ rồi
Người trẻ tuổi như vào chỗ không người, đi đến trên chủ phong Lưu Dương Tông.
Hắn vừa mới đứng lại, lập tức xuất hiện một đám võ giả thực lực đều đạt đến Địa Hoàng giai, tầng tầng vây lấy hắn, một gã Thiên Tôn giai đi ra nói:
- Ngươi rốt cuộc là người phương nào, rõ ràng dám xông vào Lưu Dương Tông chúng ta!
Người trẻ tuổi chắp tay khẽ cười nói:
- Tiếu Ngạo Cung Lăng Tiếu tới bái phỏng quý tông, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?
Người tuổi trẻ thanh âm không lớn, nhưng lại có thể khiến mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng.
Hắn lời này vừa ra, đám người Lưu Dương Tông đều nhao nhao bị sợ lui vài bước, trên mặt lộ vẻ vẻ kinh hoảng
- Ngươi... Ngươi là Lăng... Lăng Tiếu!
Tên Thiên Tôn kia thân thể lui về phía sau nhịn không được hoảng sợ nói
Danh tiếng Lăng Tiế đã sớm oanh động Trung Vực, Lưu Dương Tông và Tiếu Ngạo Cung cách nhau khôn xa lắm, tự nhiên đối với sự tích của Lăng Tiếu đã nghe đến thuộc luôn rồi
Bọn hắn đều không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng đích thân tới Lưu Dương Tông bọn hắn, trong lúc nhất thời đều bị kinh hãi.
Ngay sau đó, không ít phương hướng bắt đầu có rất nhiều người bay ra.
Chỉ một lát, ở đây đã tụ gần ngàn người, mỗi người đều tò mò nhìn một đời thiên kiêu trng sân, rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay hay không, rõ ràng có thể tự mình tổ kiến thế lực, hơn nữa dám khiếu chiến với mười tám phương thế lực lớn, phần phách khí này, quả nhiên khiến trong lòng bọn hắn kính nể không thôi
Chỉ hiện giờ đối địch với nhau, tự nhiên không dám lộ ra phần tâm tư kính nể tôn sùng này rồi.
Lưu Việt gạt ra mọi người, đi ra cao thấp đánh giá Lăng Tiếu mới chắp tay nói
- Lăng cung chủ đích thân tới, thật là vinh hạnh cho Lưu Dương Tông chúng ta, ta chính là tổng chủ Lưu Dương Tông Lưu Việt, không biết Lăng cung chủ đến có chuyện gì?
Lưu Việt cũng là tiên lễ hậu binh, hắn thầm hoài nghi:
- Chẳng lẽ hắn đơn thân độc mã đến đây sao? Nếu vậy thì có Húc nhi ở đây, bắt giữ lấy hắn vậy thì tất cả dễ làm rồi!
Lăng Tiếu phảng phất như nhìn thấu tâm tư Lưu Việt, cười nhạt nói:
- Thì ra là Lưu tông chủ, lần này Bổn cung độc thân đến đây, đại biểu cho thành ý của Bổn cung, muốn quý tông gia nhập thế lực cung ta, lưu tông chủ nghĩ sao?
Lăng Tiếu nói rất nhẹ nhàng, tuy nhiên lại có một loại khí thế bức nhân áp lên đầu mọi người.
- Lăng cung chủ đã biết rõ đáp án của chúng ta, cần gì phải khó xử chúng ta chứ?
Lưu Việt đáp
- Tốt, vậy chúng ta nói chuyện thứ hai đi, cung ta có trưởng lão ở tại quý tông, kính xin Lưu tông chủ thả người ra đi?
Lăng Tiếu phảng phất như không để trong lòng nói sang chuyện khác.
- Muốn thả người có thể, bất quá phải thắng ta trước đã!
Một thanh âm to rõ vang lên phía sau mọi người.
Theo thanh âm rơi xuống, hai bóng người thình lình rơi xuống trước Lăng Tiếu.
Bang bang!
Giáng xuống thình lình chính là Lưu Quần và Quan Xương bị bắt nhốt.
Hai người hiện giờ lộ ra vô cùng chật vật, trên người vết thương chồng chất, sắc mặt tái nhợt, khí thế đặc biệt suy yếu, hiển nhiên thực lực đã bị phong bế, trên người cũng bị thiên niên thằng tác buộc chặt, thực lực không thể khôi phục, cũng không thể giãy dụa.
Bọn hắn đều thấy được Lăng Tiếu ở không xa, trên mặt đều lộ ra vẻ khó coi.
Lưu Quần rất gian nan nói:
- Thiếu... Thiếu gia thực... Thực xin lỗi, khiến ngươi mất thể diện!
- Ha ha, thắng bại là chuyện thường của binh gia, người còn sống là tốt rồi, không cần phải để trong lòng.
Lăng Tiếu cười khẽ một tiếng, trong lòng đại định, hai gã Đế cấp vẫn còn, tổn thất còn không tính quá lớn, ngay sau đó ánh mắt của hắn nhìn sang người tới.
Người trẻ tuổi này thoạt nhìn chỉ lớn hơn hắn một chút, rất trẻ tuổi, rất khỏe mạnh, bộ pháp tương đối ổn trọng, một cổ khí thế đỏ tươi quấn quanh thân hắn, khiến người có một loại cảm giác chói mắt, phảng phất như hắn là đại nhật chi tử mới đi ra từ mặt trời vậy, ấn tượng đầu tiên quả thật rất không tệ.
Lăng Tiếu đánh giá Lưu Húc thì Lưu Húc cũng đánh giá Lăng Tiếu.
Ánh mắt Lăng Tiếu là kinh ngạc thêm hiếu kỳ, mà Lưu Húc cũng là hiếu kỳ, nhưng lại lộ ra vài phần khinh miệt.